Ở trên hành lang cung,vang lên tiếng cúi đầu nói chuyện.
" Trưởng lão, vừa rồi tại đại điện ngươi thấy bổn vương cùng Tuyệt Lệ diễn trò như vậy có thành công không?"
" Ha......ha.......Vương cùng Thương hộ vệ biểu diễn đều không chê vào đâu được." Trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm trả lời.
Thương Tuyệt Lệ mặt mày trầm trầm:
" Tin tức thương thế của Vương cũng đã khỏi rất nhanh sẽ được truyền ra ngoài, giả bộ si khờ cũng nên tỉnh táo lại rồi."
"Chậc, làm Vương cũng thật không dễ dàng gì."
Cô Ngự Hàn oán giận, nụ cười bỡn cợt thuỷ chung cũng không rời môi, một chút cũng không nhìn thấy là hắn đang oán giận hay là đang hưởng thụ loại cảm giác quân thần đấu trí.
Trưởng lão nhẹ nhàng thở dài:
"Các thần tử đó tuy rằng không phải là tài đức vẹn toàn, nhưng cũng không phải là những người có tư tưởng nổi loạn, chính là bản năng sinh tồn khiến cho bọn họ đi tìm cây đại thụ mạnh nhất để dựa vào, nghiêm khắc mà nói, năng lực của bọn họ không phải là nhỏ, chỉ cần thêm một ít thuyết phục, bọn họ sẽ vì triều đình cống hiến vẫn là rất hữu dụng."
"Trưởng lão phân tích rất là đúng, quốc gia nào cũng có những nhân tài không đồng đều, chúng ta cứ dựa vào sở trường của bọn họ mà dùng thì sẽ được."
Giọng điệu của Thương Tuyệt Lệ cứng lại, đối với chuyện như vậy xem ra phải rộng lượng.
Rừng lớn, loại chim nào cũng đều có, cũng phải là nhiều loại, mới tính là đầy đủ hết.
Trưởng lão đứng im, ánh mắt sáng ngời quan sát thần thái Cô Ngự Hàn một chút, sau đó mới hỏi:
" Vương, ngài cảm thấy hắc linh châu trong cơ thể thích ứng như thế nào? Đã dung hợp được hoàn toàn chưa?"
Nói đến hắc linh châu, Cô Ngự Hàn mày kiếm thoáng nhướng lên, dừng một chút mới thản nhiên nói:
" Tốt lắm."
Hắn cúi đầu, ánh mắt xẹt qua một tia cảm động, Tiểu Bối Bối của hắn đem Hắc tinh ngọc bội cho hắn.
Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ sẽ vận dụng Hắc Tinh ngọc bội nâng cao pháp lực, nhưng mà nàng làm cho hắn không khỏi cảm thấy áy náy.
Nhìn mặt của Vương, trưởng lão biết là hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Bối Bối tiểu thư đối với Vương là hết lòng có trời đất chứng giám, mong rằng về sau Vương sẽ yêu thương chăm sóc nàng hơn."
Một câu nói này là hắn lấy thân phận trưởng bối khuyên bảo.
Cô Ngự Hàn cười cười không đáp lại, con mắt ngập tràn nhu tình.
..................
Hắc Phong quốc.
Hành lang âm u, một bóng người cao lớn ở thang lầu nhỏ hẹp đi lướt qua rất nhanh.
Đi vào trước cửa một căn phòng tối, tay ấn vào vòng tròn đá nổi lên ở góc tường, cửa đá nặng nề mở ra.
Ánh đuốc mờ nhạt trong phòng tối chiếu ra, soi rõ mặt người mới tới.
Hắc Khi Phong đứng đưa lưng về phía cửa đá, hai tay đặt phía sau lưng, đối với người mới tới cũng không nhìn.
Bởi vì, hắn biết người đến là ai.
" Phong đệ.".
Hắc Khi Dạ đứng phía sau Hắc Khi Phong khoảng cách không xa, một thân hoàng bào làm cho hắn nhìn rất khí phách, cả người tỏa ra lạnh lùng.
Hắc Khi Phong trầm mặc không đáp, khuôn mặt tuấn tú nhìn tái nhợt, nhưng sắc mặt không thay đổi.
Hồi lâu, Hắc Khi Dạ không nói nữa, không khí thật im lìm.
Nhìn Hắc Khi Phong từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng về phía mình, cuối cùng sắc mặt Hắc Khi Dạ có chút tức giận.
" Phong đệ, mặc kệ ngươi có chấp nhận hay không, bây giờ ta là Vương của Hắc Phong quốc, ngươi nhìn thấy ta phải làm lễ quân thần đúng hay không? Chẳng lẽ nhị hoàng tử được phụ vương dốc lòng dạy đỗ ngay cả điều lễ nghĩa ấy mà cũng không hiểu."
"........."
Hắc Khi Phong như cũ không nói gì.
Thấy Hắc Khi Phong đối với mình hờ hững, Hắc Khi Dạ có chút thẹn quá thành giận:
" Phong đệ."
Rốt cục, Hắc Khi Phong xoay người, một đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú Hắc Khi Dạ, cho dù giờ phút này hắn nhìn tái nhợt như người bệnh nặng, nhưng mà trong mắt khí lạnh bắn ra mũi nhọn có thể làm đông lạnh không khí xung quanh.
" Ta đối với ngươi hành lễ hay không quan trọng lắm sao?"
Khuôn mặt của Hắc Khi Dạ trong nháy mắt đã cứng lại:
"Ý của ngươi là gì?"
" Ta chỉ là một người mất đi nội đan không pháp lực thành người bình thường, Hắc Vương còn chấp nhất với ta một cái quì lạy sao? Vì làm cho ngươi trong lòng hả hê một chút, hay muốn là cho ta thấy ngươi sẽ không chịu nổi một đòn đả khích?"
" Ngươi....... Ta không chịu nổi một đòn đả kích? Ha......ha, Phong đệ, ngươi có phải bị hồ đồ rồi không, đừng quên hiện nay pháp lực của ta ngay cả Xích Diễm Vương cũng không phải là đối thủ."
Hắc Khi Phong lạnh lùng cười:
" Phải không? Vậy ngươi còn đứng trong này làm gì?"
" Ta đương nhiên là tới an ủi đệ đệ tốt của ta gần đây cuộc sống có phải rất tốt hay không."
Ánh mắt đảo qua mặt Hắc Khi Phong, con ngươi đen híp lại, mắt xẹt qua một tia sát ý.
" Ta không có phúc làm huynh đệ với đường đường một Hắc Vương, nếu Hắc Vương muốn nhận thân thích, sao không đi ra lăng mộ của phụ vương tỏ một chút hiếu đạo."
Cằm của Hắc Khi Dạ co rút lại, miệng ngoan tuyệt bật ra lời nói:"
Nói như vậy là ngươi muốn phản lại Hắc thị Vương tộc, không nhận ta là đại ca."
" Phản trắc, tin rằng ai có mắt cũng đều biết, phụ vương rốt cuộc chết như thế nào, ngươi đừng mơ tưởng che mắt cả thiên hạ. Giết cha đoạt ngôi, lại nham hiểm thuốc mê lấy đi nội đan của ta khi đó, ngươi như vậy là đã không muốn nhận thân thích rồi? Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa."
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong đầu Hắc Khi Dạ hiện lên một vẻ mặt hiền hoà, cùng ánh mắt trước mặt trùng hợp là một người.
Hắn sửng sốt một chút mím môi:"
Ngươi cho rằng ngươi còn năng lực đó sao? Ta sẽ không giết ngươi, ta muốn cho ngươi nhìn thấy ta đoạt thiên hạ, trở thành bá chủ thiên hạ."
" Sau đó chứng minh ngươi mạnh hơn ta."
Hắc Khi Phong cười nhạo một tiếng.
Chậm rãi nói ra một câu như cây kim đâm vào ngực Hắc Khi Dạ, hắn nắm chặt tay, thật sâu hít một hơi áp chế lửa giận trong lòng.
" Sự thật bây giờ ta mạnh hơn ngươi, ít nhất hiện tại ngồi trên ngôi vua là ta, được làm vua thua làm giặc, đạo lý đơn giản như vậy Phong đệ cũng không biết sao? Khó trách Tô Bối Bối lựa chọn Cô Ngự Hàn chứ không chọn ngươi, ngươi đối với mình muốn gì cũng không biết, so với Cô Ngự Hàn biết liều lĩnh bỏ mặc nguy hiểm của thiên hạ cũng phải kiên quyết đến nhân gian tìm Tô Bối Bối, thì ngươi thật sự kém hơn nhiều, cho nên, ngay từ đầu ngươi nhất định phải bị bại bởi Xích Diễm Vương, hiện tại, ngươi cũng nhất định bại bởi ta, ngươi, không thích hợp làm Vương."
Châm chọc một hồi, hắn phất tay áo rời đi.
Cửa đá nặng nề đóng lại, trong hầm đá khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có ánh đuốc chói lọi.
Hắc Khi Phong bình tĩnh liếc nhìn cửa đá một cái, sau đó xoay người đưa lưng về phía cửa, lại khôi phục trạng thái trầm mặc.
Truyện convert hay : Ấm Hôn 100 Phân: Tổng Tài, Nhẹ Điểm Sủng