Cánh cửa lâu ngày không tu sửa thiếu bôi trơn, nên giờ bị mắc kẹt.
A Quân cảm giác hàn khí theo lòng bàn chân len đến trái tim, bắt đầu hồi tưởng lại hơn hai mươi năm sống trên cõi đời.
Chết ở chỗ này? Không!
“Cứu mạng a! Cửa mở không được a ——! Cứu mạng a ——!” Hắn đấm đấm cố hết sức phá cửa.
Nước sôi lửa bỏng ai còn quản được ai? Không ai tới cứu cả, vì thế hắn bắt đầu dùng thân thể phá cửa!
Cửa chẳng qua là lâu năm rồi nên bị khóa cứng mà thôi, cũng không có nghĩa là nó không rắn chắc, cho nên A Quân lại càng không thể phá được nó.
A Quân bắt đầu nhịn không được mắng thiên chửi địa, “Đáng giận! Nếu có thể như tên đại xà kia...... Đúng rồi, xà?”
Gió lạnh thổi qua phía sau lưng A Quân, hắn xoay người, chỉ thấy cửa sổ mở rộng ra, thân ảnh Xà quân phiêu phiêu giống như tiên ngay tại ngoài cửa sổ.
“Lại đây.” Xà quân vươn tay ra.
Phim truyền hình bất quá cũng chỉ đến thế.
Tiên tử hoặc đại hiệp hoặc siêu nhân ôm người mình cứu bay giữa không trung, cưỡi gió xem trăng coi như là một phần thưởng tinh thần, một phen lãng mạn sau đó vững vàng chạm đất, hai bên đều không có bị gì.
“Xin lỗi......” A Quân nghĩ nghĩ buổi tối mình bất lịch sự cảm thấy thật có lỗi. Cho dù việc Xà quân xuất hiện làm cho hắn phiền não, nhưng lần này quả thật là y đã cứu mình. Tuy nói là Xà quân báo ân, nhưng chuyện ngàn năm trước còn ai rảnh mà đi tìm hiểu? “Cám ơn......” A Quân lại nói.
“Không cần khách khí.” Xà quân nhìn về phía đội phòng cháy chữa cháy đang chạy vào chung cư.
Nguy hiểm rất nhanh liền giải trừ, chẳng qua là có người ở trên hành lang đốt ít đồ vật này nọ, gây ra cháy lớn. Là ai phóng hỏa? Là ai đầu tiên dẫn đường mọi người chạy trối chết, cũng không có người nào có thể điều tra ra.