” Vô Ảnh?” Trần Ngọc Bạch có chút giật mình mà thanh âm hơi cao, không phải hắn nói hôm nay không chẩn bịnh sao? Sao lại ra khỏi nhà đi khám bịnh?
Hàn Tùy gật đầu,” Tuy rằng cách xa một quãng, nhưng chắc chắn là Phong công tử”
Xem ra hắn vừa rời đi thì Phong Vô Ảnh cũng đi chữa bịnh, nếu Vô Ảnh thực sự đến Bắc Dao phủ chữa bịnh vậy thì người bịnh làm cho hắn tâm thần không yên kia nhất định là người trong phủ Bắc Dao, nếu không hắn sẽ không ra ngoài chữa bịnh, mà Hàn Tùy nói Bắc Dao phủ không có nam chủ nhân ở nhà, chỉ có một mình phu nhân, chẳng lẽ Vô Ảnh có cảm tình với một nữ nhân đã có chồng?
Trần Ngọc Bạch nghĩ tới đây không khỏi có chút lo lắng, hận không thể ngay bây giờ đi tới Phong gia y quán nói cho rõ ràng, bất quá vẫn nên nhẫn nại, dù sao Hàn Tùy chỉ nói nhìn thấy Vô Ảnh từ hướng của Bắc Dao phủ đi ra, cũng không chính xác là từ trong phủ bước ra, hơn nữa Vô Ảnh cũng đã hứa ngày mai sẽ nói mọi chuyện cho hắn nghe, mình nên đợi là tốt nhất.
” Ta đã biết! Về Bắc Dao phủ vẫn nên phái thủ vệ âm thầm bảo hộ, dù sao chỉ có nữ quyến ở trong một phủ đệ quá lớn như vậy cũng không an toàn”. Trần Ngọc Bạch lại thoáng trầm tư một chút.
“Dạ, Hàn Tùy hiểu được”, Hàn Tùy gật đầu.
Đêm nay Bắc Dao Quang ngủ không hề an ổn, nàng liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ, nàng thấy mình đang ở trong sơn động tối đen chỗ Như Mặc, cả người đau đớn kịch liệt, nàng không biết có phải nàng đã sinh rồi không, trán đổ đầy mồ hôi, cất tiếng kêu Thanh nhi vài lần cũng không thấy hắn xuất hiện mà trong lúc nàng tuyệt vọng nhất lại thấy một thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mặt nàng. Nàng vui mừng như điên đang muốn kêu cứu thì thấy ống tay áo của ngươi kia vung lên, từ trong đó bay ra một cái đầu rắn màu trắng thật lớn, nó còn phun cái lưỡi đen xì về phía nàng, mùi tanh nồng nặc làm cho nàng ngửi thấy đã muốn nôn.
Ngay sau đó gương mặt ác độc của Trân Châu đã hiện ra sau đầu rắn “ Bắc Dao Quang, rất khó chịu, rất thống khổ phải không? Yêu nghiệt trong bụng ngươi chuẩn bị xuất hiện, ngươi chuẩn bị chết đi”
” Thanh nhi, cứu mạng! Thanh nhi! Cứu mạng!” Nàng không ngừng hô, Thanh nhi lại như trước chưa từng xuất hiện.
Trân Châu sắc mặt càng thêm đáng sợ, đắc ý và phần “ hắn sẽ không tới cứu người bởi vì hắn đã chết ở trên tay ta, ngươi xem, đây là gì, không phải là sủng vật ngươi nuôi dưỡng sao? Ngươi xem, ngay cả nó cũng không thể động dậy, không ai có thế cứu ngươi”
” Không–, vật nhỏ, ngươi giết vật nhỏ của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Trân Châu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”. Bắc Dao Quang cúi đầu nhìn thân thể không nhúc nhích của lục thúy xà, điên cuồng hét to.
” Ngươi cho là ngươi còn có mệnh đến đối phó ta sao? Ngươi vì cái gì không nhìn xem bụng của ngươi, nhìn xem ngươi sinh ra cái giống gì?”. Ngữ khí đắc ý mà bén nhọn của Trân Châu đâm vào tai nàng, làm cho nàng không tự chủ mà nhìn về phía bụng của nàng, trong cái bụng to lớn của nàng có cái gì đó đang chuyển động không ngừng, mỗi lần nó chuyển động thì nàng lại đau đớn toàn thân, tựa hồ như đang có cái gì muốn phá bụng chui ra. “ Không đứa nhỏ, đừng như vậy, đừng như vậy, ngươi không thể từ nơi này đi ra, cầu ngươi…”
Nhưng động tác vẫn không ngừng, tiếp theo một trận đau nhức đánh úp lại, nàng cảm thấy bụng nàng như vỡ ra, đau đến tâm tê phế liệt, nàng mở to hai mắt nhìn cả người mình dính toàn máu, một quái vật đầu rắn mình người chui từ bụng nàng ra, còn gọi nàng “ mẹ”
” A– không cần a! Như– Mặc–” Bắc Dao Quang dùng hết toàn lực phát ra một tiếng thét bén nhọn, tiếng thét này dường như xuyên lên tới tận trời, đồng thời…
Hai điều thân ảnh đồng thời xuất hiện trong phòng Bắc Dao Quang.
” Chủ nhân, phu nhân nàng–” Thanh nhi kinh ngạc nhìn thấy thân ảnh của Như Mặc, lại càng sốt ruột, muốn tiến lên xem xét tình trạng của Bắc Dao Quang.
” Thanh nhi, ngươi đi ra ngoài bố trí kết giới, thuận tiện trấn an hạ nhân, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần nơi này!” Như Mặc tiến tới bên giường, dùng sức ôm chặt Bắc Dao Quang vào lòng.
“Dạ, ta lập tức đi ngay”, Thanh nhi nghe vậy liền lập tức rời đi, nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, hắn phải đi ngăn cản bọn hạ nhân.
” Dao Quang, mau tỉnh lại! Ta ở trong này, không có việc gì, mở to mắt, Dao Quang!” Như Mặc vỗ vỗ lưng trấn an nàng, động tác nhẹ nhàng, giọng nói cũng rất nhỏ, không ý thức được sự ôn nhu của chính mình.
Hắn đang ở tron sơn động tĩnh tọa, còn đang nghĩ xem có nên dùng pháp thuật để nhìn xem tình cảnh của Bắc Dao Quang thế nào thì cảm nhận được sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm của nàng, vì thế nhịn không được mà có mặt ở đây, thấy nàng đúng là đang gặp ác mộng.
” Như Mặc, cứu mạng, cứu ta–, Như Mặc!” Trong mộng Bắc Dao Quang nghe được tiếng Như Mặc gọi mình từ một nơi rất xa, nàng khóc thành tiếng “ mau tới cứu ta, Như Mặc ,ta ở trong này, mau”
Đứa nhỏ vẫn đuổi theo nàng, còn kêu “ mẹ, mẹ, ta đói bụng”, thân hình nó càng tới gần, Bắc Dao Quang càng thêm sợ hãi, thân hình dính đầu máu nhưng làn da trên người chính là da rắn, trong bóng đêm càng thêm quỷ dị cực điểm mà tiếng cười càn rỡ, đắc ý của Trân Châu giống như muốn đoạt mệnh, phá hủy chút kiên cường còn sót lại của nàng “ Như Mặc, ta sắp chết, Như Mặc”
Như Mặc thấy nàng liên tiếp gọi tên mình nhưng vẫn hôn mê, vẻ mặt lại tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng, thân mình cuộn tròn co rút làm hắn cũng sốt ruột, không biết nàng vì sao lại sợ hãi đến mức không tỉnh lại, hơi thở trở nên yếu ớt, dường như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào. Hắn liền bất chấp cái gì nên hay không nên, cúi người xuống hôn lên miệng nàng, đem hơi thở truyền sang cho nàng, tay cũng không tự chủ mà ôm chặt thân thể của nàng hơn, trong lòng không ngừng nghĩ phải trấn an nàng “ Dao Quang, không phải sợ, ta là Như Mặc, ta đến đây, ở bên cạnh ngươi, ta đang ôm ngươi. Ngươi mở to mắt nhìn ta được không? Ta vĩnh viễn sẽ bảo vệ ngươi, tin tưởng ta”
” Như Mặc! Như Mặc! Là ngươi đến đây sao? Ngươi tới cứu ta, phải không? Thật là ngươi sao?” Trong mộng Bắc Dao Quang nhìn nam tử tuấn mỹ như thiên thần đang đứng trước mặt nàng, sự sợ hãi hoàn toàn biến mất từ khi thấy hắn, Trân Châu cùng quái vật trong bụng nàng cũng không thấy, tựa hồ như chưa từng xuất hiện. Nàng biết hết thảy bởi vì Như Mặc của nàng đã tới rồi, trong cảm nhận của nàng hắn là thiên thần, thì ra chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, nàng liền có thêm sức mạnh và dũng khí.
Như Mặc, ta là như vậy yêu ngươi, ngươi biết không? Cho dù chỉ là ở trong mộng nhìn thấy ngươi, ác mộng cũng chấm dứt, ta làm sao có thể quên được ngươi đây? Như Mặc.
Ta sẽ vĩnh viễn sẽ bảo vệ ngươi! Dao Quang! Hắn nói.
Nàng rốt cuộc nhịn không được ôm lấy hắn, cuồng loạn hôn lên miệng hắn, dùng hết sức mà cắn, mà mút, trong lòng không ngừng hò hét, Như Mặc, để cho ta có ngươi một lần đi. Cho ta có được ngươi chân thật nhất một lần đi, dù là ở trong mộng, ta cũng muốn có được ngươi một lần, làm cho ta dù trải qua mấy chục năm nữa, dù chết đi cũng không quên được ký ức tốt đẹp này.
Như Mặc có chút giật mình nhìn Bắc Dao Quang vẫn nhắm mắt nhưng cuồng bạo hôn lại hắn, nhìn xuyên qua ý nghĩ trong đầu nàng, hắn biết nàng vẫn còn chưa tỉnh lại nhưng cơn ác mộng cũng đã không còn, Như Mặc muốn đẩy nàng ra lại bị nàng dây dưa một hồi cũng dần dần đi lạc vào.
Cảm giác cá nước thân mật lúc trước lại nổi lên, lúc này thân thể và lý trí của hắn cùng giằng co với nhau, lý trí nói hắn không nên sai lầm lần nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ làm cho mọi chuyện càng thêm rắc rối nhưng phản ứng thân thể không chịu cho lý trí quản thúc. Hắn tự nói với chính mình không nên nhân lúc nàng ý thức không rõ ràng mà phát sinh quan hệ nhưng hai bàn tay nhỏ bé đang nháo loạn trên thân hắn, khiêu khích sự chịu đừng của hắn.
” Dao Quang, ngươi mau tỉnh lại, nếu ngươi còn tiếp tục, ta không muốn ngươi lại hối hận”. Như Mặc cố gắng khống chế thân thể mình, cũng cố định thân hình không ngừng cọ xát của Bắc Dao Quang, một tay nắm lấy hai tay của nàng, không cho nàng sờ loạn khắp nơi, cũng trầm giọng hô to.
Trong mộng nàng bực mình vì sao mãi cũng không thoát được quần áo của Như Mặc, mà hắn thì vẫn im lặng, bình thản nhìn nàng, không hỗ trợ, không nóng lòng làm nàng nhịn không được muốn khóc “ vì cái gì ngươi lãnh đạm với ta như vậy, ngay cả trong mộng cũng không thể ôn nhu với ta sao? Ngay cả một chút hương hại cũng không chota sao?. Như Mặc thật là tuyệt tình, Như Mặc, cầu ngươi, cho ta đi, cho ta một ký ức tốt đẹp để nhớ lại đi, cầu ngươi”
Như Mặc nghe nàng không ngừng nói mê, khóc cầu hắn,” Như Mặc, cho ta! Cầu ngươi!” Cùng với nói mê thì động tác cũng không ngừng cọ xát, xem ra nàng cố tình giam mình trong mộng không chịu tỉnh lại, trừ phi mình thỏa mãn tâm nguyện của nàng, nếu không nàng nhất định không chịu tỉnh lại sao? Như Mặc lại lo lắng lại bất an nhìn nàng, nhìn thân hình nàng vì la hết, giãy dụa mà ướt đẫm mồ hôi, nhìn khuôn mặt trắng bệch lại có chút tiều tụy của nàng, trong lòng hắn không ý thức được mà thương tiếc, hắn nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên người nàng.
Như gió xuân ấm áp hôn lên trán, mi, án mắt, cái mũi rồi lại dời xuống đôi môi phấn nộn của nàng, bàn tay đang nắm hai tay nàng cũng dần dần thả lỏng rồi rời ra, hai cánh tay nàng lập tức tiến vào trong quần áo hắn, ra sức làm càn, khêu gợi dục hỏa của hắn, con mắt đen của Như Mặc lúc này như có hơi nước lượn lờ bên trong, không bao lâu hai con ngươi đen nhánh đã chuyển thành xanh biếc như nước hồ sâu thẳm, trong không khí cũng tản mát một cỗ tình dục thấm đẫm mùi xạ hương. Lục thúy xà ngay lúc Như Mặc cúi đầu hôn Bắc Dao Quang đã thức thời trốn ra ngoài phòng, lúc này cũng bị mùi vị động dục của giống đực trong xà loại làm ảnh hưởng, cả người nóng bừng lên, quả nhiên không hổ là Xà quân đại nhân, ngay cả mùi vị tình dục cũng mạnh gấp trăm lần so với đồng loại khác, nó nên đi xa hơn một chút mới được.
Ở sân ngoài, sau khi Thanh nhi cho đám hạ nhân quay trở lại phòng thì cũng bị hương vị tình dục trên người Như Mặc làm ảnh hưởng, có chút thấp thỏm liền tăng thêm một tầng kết giới, có lẽ sau hôm nay, toàn bộ động vật trong thành sẽ vì bị ảnh hưởng mà kéo dài thời kì giao phối.
Bên trong cảnh xuân vẫn tiếp tục, quần áo hai người đã muốn cởi hết, hai thân thể gắt gao dây dưa cùng một chỗ, Bắc Dao Quang lại lần nữa hóa thân thành nữ vương cuồng dã, chủ động vuốt ve mỗi tấc da thịt của Như Mặc, miệng không ngừng rên rỉ, tràn đầy vui sướng cùng thích thú. Cả hai cùng vuốt ve, thăm dò thân thể đối phương, Bắc Dao Quang còn cảm thấy chưa đủ, hai cánh tay để lại những dấu vết đỏ thẫm trên da thịt Như Mặc, còn không ngừng cắn cắn cổ Như Mặc “ Như Mặc, Như Mặc, mau cho ta”
Nam tính to dài cuối cùng cũng không chịu được nữa, dùng sức tiến vào huyệt động êm ái, ngọt ngào, một lần rồi lại một lần, cứ vậy triền miên không dứt.
Bắc Dao Quang chủ động nâng thắt lưng của nàng lên, khiến cho sự kết hợp càng sâu, còn tha thiết gọi “ Như Mặc”
Đáp lại tình cảm mãnh liệt của nàng, Như Mặc ra vào càng mạnh hơn, nhanh hơn như là cảm thấy không đủ, mang theo khoái cảm không thể diễn tả được thành lời, không hề cố kỵ mà rên thành tiếng. Bắc Dao Quang cũng dùng sức ôm lấy cái lưng bóng loáng của Như Mặc, lưu lại trên người hắn những dấu vết thật sâu, thân hình co lên vì khoái cảm đạt đến cực hạn, giống như là pháo hoa nở rộ trong đầu, mỗi một tế bào thần kinh đều sảng khoái vô cùng…
Như Mặc bị nàng kịch liệt co rút, bao bây bên trong nhịn không được mà lại phóng xuất tinh hồng trong người nàng, nhưng lúc này không có ảo não mà chỉ có thỏa mãn…
Cao trào qua đi, Bắc Dao Quang đột nhiên tỉnh lại, còn ôn nhu mỉm cười nói với Như Mặc “ cảm ơn ngươi, Như Mặc, như vậy ta chết cũng đáng giá,. Ngươi đi về đi, sau này ngay cả trong mộng cũng đừng tiến vào, an tâm tu luyện đi. Hi vọng ngươi sớm ngày đạt thành tâm nguyện, ta cùng đứa nhỏ sẽ chúc phúc cho ngươi. Lúc này đây thực sự là không có oán hận ngươi”
Như Mặc nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Bắc Dao Quang, vừa mới triền miên ân ái giờ đã đuổi hắn đi, còn muốn hắn trở về núi tu luyện. Nếu lần trước hắn còn lấy lý do là cứu nàng thì lúc này là hắn tự nguyện, không ai bắt buộc, không có lý do gì. Hắng nghĩ nàng nên tỉnh lại, nghĩ nàng đang còn trong mộng nên ra sức hôn lên mắt nàng “ Bắc Dao Quang, ngươi tỉnh lại cho ta, ta ở trước mắt ngươi, không phải trong mộng”
Vẫn còn như đang ở trong mộng, Bắc Dao Quang còn chưa kịp nhìn kỹ Như Mặc thì đã muốn tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ thì nhìn thấy hai ánh mắt sáng như bảo thạch trong đêm, giật mình, còn chưa thét lên thì đã bị một đôi môi mềm mại ngăn lại, mang theo hương vị quen thuộc mà trong mộng nàng đã nhấm nháp qua. Hai tay để lên ngực trần nóng bỏng của hắn, là Như mặc, dùng sức đẩy hắn ra, giãy ra khỏi nụ hôn nồng nhiệt của hắn, giấc mộng sao lại giống như thật nên hỏi thử “ Như Mặc, là ngươi sao?”
” Ngươi rốt cục tỉnh!” thanh âm của Như Mặc trở nên khàn khàn vì tình dục.
” Ngươi, ngươi như thế nào ở trong này? Ngươi không phải trở về núi rồi sao?” Bắc Dao Quang trong lòng‘ lộp bộp’ một chút, đụng trúng thân thể của hắn thì biết mình cũng không có mặc gì như hắn vậy, chẳng lẽ triền miên trong mộng vừa rồi đều là thật? nàng lại lên giường cùng Như Mặc?
“Ngươi gặp ác ông, kêu ta lại. Ta nói rồi, chỉ cần ngươi gọi ta, ta lập tức trở về bên cạnh ngươi”, Như Mặc lại hôn nàng.
Bắc Dao Quang bối rối hai tay ôm đầu của hắn, thấy không rõ khuôn mặt hắn, chỉ có ánh mắt xanh biếc như bảo thạch tỏa sáng, thì ra ánh mắt của hắn vốn màu xanh, Bắc Dao Quang nhịn không được lại nghĩ ánh mắt của Như Mặc xinh đẹp đủ để câu hồn đoạt phách, chỉ sợ là người ở thời đại này không thể chấp nhận nên mới biến thành màu đen. Dù vậy hắn vẫn tuấn mỹ hơn người, vẫn cao cao tại thượng, hắn ở nơi nhân gian không sạch sẽ này đích thực là lãng phí. Hắn nên đứng trên trời cao, là tiên nhân nhìn xem thế gian mà không nên ở trong thế tục chìm nổi, trước kia nàng vì ích kỷ của mình mà muốn chiếm giữ hắn, làm cho hắn chỉ của riêng nàng nhưng sau khi nghe lời của Thanh nhi, nàng cuối cùng hiểu được xinh đẹp của hắn nên thuộc về trời đất, không nên vì nàng mà trở nên ảm đạm, hôm nay lại thêm một lần triền miên đã đủ cho quãng đời còn lại, hắn cũng nên trở lại cuộc sống thuộc về hắn.
Suy nghĩ xong, Bắc Dao Quang lập tức lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, bình tĩnh nói,” Như Mặc, chính ngươi cũng nói, ta đó là làm ác mộng! Cho nên, ngươi đi đi! Trở về núi đi. Ta đã nói, khi ngươi cho ta tòa nhà này cùng bạc, ngươi coi như đã trả hết nợ, hơn nữa ta cũng không cần có ngươi bên cạnh, mà ngươi cũng không còn thiếu ta cái gì, chuyện hôm nay coi như là một giấc mơ, giờ ta đã tỉnh, ngươi cũng nên đi đi”
” Dao Quang, ta không nghĩ sự tình hôm nay là một giấc mộng!” Như Mặc vốn đang ôn nhu mỉm cười, nghe nàng nói thế không khỏi tức giận. Nàng rốt cuộc là nghĩ cái gì? Vì sao hắn đã tự nguyện buông tha tâm nguyện tu tiên, ở bên cạnh nàng hết quãng đời còn lại mà nàng còn đuổi hắn đi? Rõ ràng trong mộng còn rất nhiệt tình, còn nói thương hắn vì sao khi tỉnh lại lại thành như vậy? Có phải nhân loại đều thích khẩu thị tâm phi như thế, làm cho chính mình khó chịu?Hắn thậm chí còn lo lắng làm sao cho nàng kéo dài sinh mệnh, cùng hắn làm bạn mãi mãi, nàng lại bảo hắn trở về núi tu luyện là sao?
“Nếu ngươi không cho đó là một giấc mộng thì xem như là một sai lầm đi, chúng ta không nên có quan hệ gì, với ngươi với ta đều không có gì tốt, cho nên xem như ta cầu xin ngươi, ngươi đi đi. Sau này đừng xuất hiện trong cuộc sống của ta nữa, có được không?”. Bắc Dao Quang thật muốn tiến lên ôm chặt hắn nhưng nàng không thể, nếu nàng còn như vậy thì sẽ liên lụy hắn, cho nên phải cứng rắn ép hắn rời đi
” Bắc Dao Quang! Không cần nói thêm gì nữa! Ta thực rất giận, ta không muốn nổi giận với ngươi, bởi vì ta biết những gì ngươi nói không đúng với những gì ngươi nghĩ trong lòng, nhưng ta không thể không nói cho ngươi biết, ngươi nói những lời này làm ta rất khó chịu, ta không biết ngươi vì lý do gì nhưng ta nói cho ngươi biết, cả đời này ta ở bên cạnh ngươi là chắc rồi”. Như Mặc cố gắng giữ giọng điệu được bình tĩnh, hòa hoãn, không muốn dọa Bắc Dao Quang nhưng trong lòng hắn thực sự không thấy thoải mái, cảm giác như mình bị lợi dụng xong thì bị vứt bỏ.
Nhẹ nhàng đứng dậy, rời giường, bóng tối làm cho hắn không nhìn rõ biểu tình của Bắc Dao Quang, chỉ thấy khuôn mặt nàng vừa vui lại vừa buồn, giọng cũng nhẹ lại “ Dao Quang, nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng ngươi đuổi ta đi, lúc ta trở lại, ta hi vọng thấy ngươi tươi cười, vui sướng chứ không phải là cự tuyệt ta, được không? Bây giờ ta muốn đi Chu Toàn sơn một chuyến, tính thời gian thì cũng khoảng năm ngày, năm ngày sau ta sẽ trở lại, hảo hảo chiếu cố cho mình. Ta đi đây”