Diêm Quân nâng Thạch Anh trong tay lên, nằm nghiêng nửa thân người tựa sát vào bên Hồ Kính, nhìn bộ dạng chán chường của Tái Lạc Tư, miệng thoáng nở nụ cười cay độc, không gì vui bằng được xem cảnh đánh nhau của người Viễn Cổ (thời xa xưa), trận giao đấu tàn khốc của đôi bằng hữu sinh tử.
Nếu không phải hắn đi sớm một bước, trong nháy mắt đã truyền pháp lực để giành lấy thân thể cùng linh hồn của nàng trước khi Chân Hỏa thiêu đốt chết Xà Hậu, dùng pháp lực làm cho nàng sống lại. Nếu không thì đã y như lời của Hỏa Hà Na nói với Xà Hậu, hóa thành tro bụi hư vô không thể nào sống lại được.
Nhưng bây giờ hắn không cần phải vội vàng đưa người trở về, bởi hắn còn chưa thưởng thức hết nổi thống khổ của Tái Lạc Tư, phải để cho hắn chịu đựng sự giày vò lâu thêm một chút mới được.
Bao lâu đây?
Mười năm? Trăm năm? Hay một ngàn năm?
Ha ha ha……. Trong lòng Diêm Quân đã xác định sẵn.
Ngươi hãy tự chúc phúc ình đi! Xà Quân..
Tính tình Xà Quân trở nên thay đổi, càng trở nên lãnh lẽo vô tình hơn lúc trước.
Hắn phong bế tim mình, đem Xà Giới biến thành hoang mạc, chôn chặt ở dưới đái cốc sâu thẳm, ngăn cản mọi liên lạc với tất cả Tinh Linh Vương, xây dựng vương quốc Xà Tộc trên phương thức bão cát.
Không ai có thể tiến vào thế giới đầy Bụi Gai hắc ám, tất cả khách viếng thăm cũng đều bị vứt bỏ ở bên ngoài, ngay cả các Tinh Linh thuộc vương giới mà hắn quan tâm nhất cũng không ngoại lệ.
“Ta sống trong trời đất, thu thập không ít hồn phách Xà Hậu.” Hồng Trưởng Lão nói.
Vì hiểu lầm trong quá khứ, nên hắn cứ luôn tự trách bản thân mình.
“Theo lý mà nói, tuy ngài ấy đã bị Chân Hỏa đốt chết, nhưng rõ ràng ngài ấy đã được Xà Quân phong ấn, mặc dù thân thể bị hủy diệt thì tinh phách cũng phải tồn tại như cũ mới đúng.” Hồng Bạch Trưởng Lão ngồi chung với Viêm Quân ở bên trong Viêm Điện, vì hắn không thể cưỡng lại được lời cầu xin của Hỏa Hà Na, bất đắc dĩ phải tham gia vào việc trợ giúp họ.
Hôm đó, trong lúc ngàn quân nguy kịch, mặc dù Hỏa Hà Na bị trọng thương được hắn tương cứu, nhưng vẫn bị thương rất nặng, đến nay vẫn còn nằm ngửa ở trong Viêm Điện, không thể nào bước xuống giường được.
Mặc dù như vậy, nàng vẫn không quên được Tái Lạc Tư, từ trong Hỏa Kính nhìn thấy mặt hắn như đưa đám! Cứ tự đày đọa bản thân của chính mình, làm nàng khổ sở tự trách chính mình, lần nữa cầu xin ca ca, bất luận thế nào cũng phải ra tay cứu giúp Xà Hậu hồi sinh. Nhưng mà muốn cho sinh mạng đã bị hương tan ngọc nát, làm sao có thể dễ dàng Trọng Sinh được chứ?
“Có lẽ linh hồn của nàng đã xuống địa phủ, nói không chừng cũng đang ở chỗ của Diêm Quân rồi.” Bạch Trưởng lão phỏng đoán.
Nhớ rõ thì người Nhân Giới sau khi chết đi, phải tới trình diện địa phủ, chỉ cần biến thành quỷ, thì tất cả đều thuộc về chỗ của Diêm La Vương. Thú vị nhất là, người Nhân Giới đều hình dung Diêm La Vương có dung mạo vừa hiền vừa ác, lại khó coi. Sự thật thì bọn họ không hề biết Diêm La Vương là người thế nào.
“Không thể nào.” Hồng trưởng lão lắc đầu, “Chân Lôi là Xà Hậu của Xà Quân, trong thời gian bị hắn phong ấn, bất luận kẻ nào cũng không thể giam cầm linh hồn của nàng được, duy nhất chỉ có thể là, linh hồn của nàng vẫn còn phiêu bạt trong hư vô.”
Nếu như Diêm Quân thu thập được linh hồn của Xà Hậu, hắn phải nói cho Xà Quân biết chứ. Cho dù không còn thân thể, thì Xà Quân cũng muốn có được tinh phách của nàng mới đúng.
“Có lẽ là vậy.” Viêm Quân đột nhiên cất tiếng.
Chưa quên, tên Diêm Quân kia là loại người thế nào, hắn sẽ cười hả hê khi nhìn thấy người khác đau khổ. Trong chúng vương giả chỉ có hắn mới có cường lực sáng mạnh nhất, đủ để chống lại Thiên Đế, có lẽ chính hắn đã trộm đi tinh phách của Xà Hậu, cho nên bọn họ không dễ dàng phát giác ra được.
“Ý của ngươi, chúng ta phải đi một chuyến đến Minh Giới rồi?” Bạch Trưởng Lão hỏi.
Viêm Quân gật đầu một cái, “Vì người bạn Tái Lạc Tư này, ta phải đi đến đó một chuyến.”
“Được rồi! Cứ nghe theo ngài vậy.” Một chùm tia sáng chợt lóe, lập tức ba người liền biến mất.