Xà Quân Đùa Hậu

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ai……… Là ai…….” Rơi xuống vách núi, Chân Lôi cảm thấy thân thể vô cùng đau nhức, sau đó được ngọn lửa đỏ nóng bỏng bọc lấy nàng lại, dù cảm thấy rất kỳ quái nhưng ngọn lửa nóng này không hề đốt cháy nàng, cảm thấy thân thể nàng từ từ dâng lên cao, bị một nam nhân có ấn kỷ màu đỏ ở trên trán ôm lấy.

“Hỏa Tinh, thì ra là ngươi, cảm ơn ngươi đã kịp thời ra tay cứu nàng.” Tái Lạc Tư khẽ nói những lời quái lạ, đưa tay ra muốn đón Chân Lôi từ trong tay của Hỏa Nam Tử.

“Ta cũng không muốn cứu người yêu của ngươi, chỉ là do nhận được sự ủy thác của người khác, đến đây để đón nàng.” Hỏa Nam Tử lạnh lùng nói, một hồng quang xuất hiện liền biến mất ngay lập tức.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Viêm Quân lại mang Xà Hậu đi, nên làm gì bây giờ đây?” Hải Thanh hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa muốn rớt cằm xuống, không thể tin Viêm Quân đột nhiên biến mất.

Từ trước đến giờ, Viêm Quân lãnh đạm vô tình, không màn đến chuyện của người khác, nhưng bây giờ lại giá lâm xuống Nhân Giới, không ngại làm kẻ thù của Xà Tộc, mang Xà Hậu đi mất?

Quả là không thể tưởng tượng nổi!

“Là ai cầu xin hắn mang Xà Hậu đi chứ?” Mặt Tang Lịch Tư hiện rõ vẻ nghi ngờ.

“Ngoại trừ hắn ra, duy nhất chỉ có muội muội yêu quý của hắn Hỏa Nữ, chứ không có người nào có đủ năng lực mời được tên kiêu ngạo hắn đến cả?” Tái Lạc Tư hừ nhẹ, trong lòng đã sớm biết chuyện sẽ xảy ra thế này rồi.

Nhất định Hỏa Hà Na không cam chịu bị sỉ nhục, trở về Viêm Điện để kiện cáo.

Chính do Xà Quân của hắn đã gây ra chuyện này, còn sợ bị người khác trả thù sao?

Kim Quang vừa hiện lên, Hải Thanh cùng Tang Lịch Tư liền đuổi theo.

Chân Lôi được đặt bên trong ngọn lửa ấm áp, mang nàng đến một tòa cung điên Lưu Ly đỏ rực, nguy nga tráng lệ, quanh năm Viêm Điện được bao phủ ở dưới ngọn núi lửa, vạn năm được soi sáng bởi Băng Diễm, làm cho Lưu Ly trở nên trong suốt với sắc màu rực rỡ, ánh mặt trời chiếu rọi, càng tuyệt đẹp trong cách nhìn của mọi người.

“Đây là đâu?” Từ trong sợ hãi, nàng chợt trở nên tỉnh táo, ngoại trừ việc Chân Lôi bị đau rát ở bên ngoài, toàn thân không có chỗ nào bị tổn hại cả. Kỳ quái hơn, chính là người đàn ông đã sử dụng ma thuật này? Có lẽ là nhân viên đặc biệt trong đoàn xiếc thú chăng? Tại sao toàn thân hắn đều là lửa, nhưng lại không tỏ ra luồng nóng ở trong người chứ?

“Ngươi là ai? Dẫn ta tới nơi này để làm gì?” Tay chân nàng cứ đá, cứ vật lộn ở trong vòng lửa. Từ trên người của Hỏa Nam Tử trở xuống, đều một màu đỏ rực.

Nhưng mà….. Chạy tới chạy lui cũng đều là những nơi kỳ quái thế này chứ, giống như tòa cung điện ở trong truyện cổ tích thần thoại khi còn bé, tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm được đường ra?

Hơn nữa, vẻ mặt của Hỏa Nam Tử rất lãnh đạm, làm cho nàng luống cuống sợ hãi.

“Ca ca, ngươi đã trở về.” Giọng nói rất dịu dàng liền vang lên từ phía sau, nữ nhân mặc hồng y trông vô cùng xinh đẹp liền xuất hiện, đằng sau có hơn mười thị nữ với dung mạo xinh đẹp đi phía sau nàng.

Nàng ấy vừa xuất hiện ở nơi nào, Chân Lôi không kịp nhìn thấy rõ chỉ biết nữ nhân này rất xinh đẹp, tựa như nữ thần Hy Lạp làm cho nàng cứ ngây người ngẩn nhìn, mắt không thể tự chủ, cứ di chuyển theo nàng.

“Ca ca, ngươi thật sự đã dẫn nàng tới rồi ư.” Mặc dù miệng hỏi như vậy, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn sang Chân Lôi dù chỉ một cái, rõ ràng có ý khinh thường địch thủ.

Cũng đúng, nàng chỉ là một con vịt xấu xí bình thường, làm sao có thể lọt vào trong mắt của nữ thần chứ? Dĩ nhiên chuyện này Chân Lôi đã nghĩ qua rồi.

“Ừ, ta đã dẫn nàng tới rồi, tùy ý ngươi muốn xử trí nàng như thế nào mà thôi.” Hỏa Nam Tử anh tuấn nói, ánh mắt đỏ lạnh như băng, không hề báo trước cho Chân Lôi đang đứng ở bên cạnh.

Làm cho thần sắc của nàng cứ sững sờ ngây ngô mà run lên, có chút co rúm, rồi lui xuống một chút.

“Thật sự để cho ta xử trí sao?” Hỏa Hà Na mỉm cười hỏi, xoay người bước về phía Chân Lôi thật chậm rãi.

Lần trước quá vội chỉ nhìn thấy Chân Lôi một lúc, cho nên không kịp nhìn rõ, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thì dáng dấp của nàng rất bình thường, hơn nữa lại không có chỗ nào làm cho người ta kinh ngạc, ngực bằng phẳng, còn tóc cũng không hề đẹp.

Nữ nhân như vậy sao Tái Lạc Tư lại chú ý chứ, thậm chí vì nàng mà vứt bỏ đi mình?

Hỏa Hà Na càng nghĩ càng không thể hiểu được, cứ nhìn chằm chằm vào Chân Lôi, nhất thời thù hận của nàng càng trở nên khắc sâu hơn.

“Đương nhiên, từ thời khắc bây giờ, nàng ấy đã thuộc về ngươi.” Hỏa Hoàng đứng bên cạnh, lạnh lùng tuyên bố, đối với hắn thì số mệnh của cô gái này tuyệt nhiên chẳng quan tâm đến.

Chỉ cần có thể làm cho Hà Na hết giận, cho dù muốn đem nàng để Liệt Hỏa đốt cháy thành tro bụi cũng được.

“Cám ơn ca ca.” Hỏa Hà Na khẽ mỉm cười, con ngươi màu đỏ của nàng liền bắn ra những tia phẫn nộ kiều diễm, giống như nàng đang muốn trả thù vậy.

Nhưng mà…….. Chân Lôi đáp lại ánh mắt nàng có chút khó hiểu quái lạ, con ngươi sáng ngờ như thấy một vì sao từ trên trời rơi xuống, sắc mặt sợ hãi đột nhiên bật cười, nhảy lên phía trước gọi: “Các ngươi đang quay phim sao? Ngươi xinh đẹp như vậy, lại còn ăn mặc trang phục cổ xưa nữa, không cần nói nhất định là các ngươi đang quay phim rồi. Có thể cho ta biết nghệ danh của ngươi không? Ngươi thật là xinh đẹp, giống như nữ thần trên trời đó! Nhất định diễn xuất của ngươi sẽ gây ra chấn động ọi người, ngươi có thể ký tên cho ta được không, để ta lưu vào sổ làm kỷ niệm?” Nàng cứ tự nhiên nói, tìm kiếm đồ đạc trong túi, vội vàng móc ra cây bút cho nàng.

Tình thế thay đổi làm cho Hỏa Hà Na ngẩn ngơ, có chút sững sờ kinh ngạc.

“Hỏa Tinh, sao lại mang Xà Hậu của ta đi chứ.” Trong một lúc lúng túng, thì thanh âm của Xà Quân đột nhiên cất lên, cả người cũng xuất hiện theo cùng đạo kim quang.

Tang Lịch Tư cùng Hải Thanh theo sát ở phía sau hắn.

Vì kết giới Hỏa Hoàng bày ra đã bị phá hoại, dù bỏ ra nhiều công sức nhưng bọn họ vẫn có thể tiến vào được bên trong. May mắn là Chân Lôi không sao cả, còn đứng trong điện rất tốt. Chỉ là nhìn thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện, sắc mặt có chút tái nhợt, sợ tới mức liền lùi lại phía sau ba bước.

Nhìn họ giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm vào họ.

“Ngươi tới làm gì?” Con ngươi đỏ của Hỏa Hoàng dừng lại một lúc, rồi quát lên.

“Đương nhiên đến để đòi Xà Hậu đã bị ngươi bắt đi, ngươi phải biết người bị mang đi chính là người được ta chọn trúng, chớ vì nhất thời mà làm như giao hảo ngàn năm của hai tộc.” Xà Quân cảnh cáo.

“Ngươi phụ bỏ Hỏa công chúa trước, hiện tại lại đến Viêm Điện của ta mà khi dễ ta, Tái Lạc Tư, trong mắt của ngươi không hề có Viêm Tộc của ta sao?”

“Những lời này phải do ta nói mới đúng, ngươi biết rõ thân phận của Lôi Nhi, vẫn ngang nhiên ở trước mặt của ta mang nàng đi mất. Viêm Quân, có phải đã lâu ngươi không cùng ta đánh nhau một trận, nên muốn nếm thử một chút mùi vị máu tanh nữa, có phải không?”

Con ngươi xanh thẳm bỗng chốc phát ra lục quang nguy hiểm, đứng ở trong Viêm Điện lông mày của Hỏa Hoàng khẽ nhăn lại. “Ngươi cho rằng việc đe dọa đó, có thể làm cho ta sợ sao? Tái Lạc Tư, ngươi đang chọc giận ta đó.” Ngọn lửa nguy hiểm bỗng chốc từ bốn cột lửa phun ra, tấn công vào Xà Quân.

“A!” Chân Lôi sợ tới mức thét to kinh hoàng, che mặt lại không dám nhìn người khác bị thiêu cháy thảm hại.

Nhưng che mặt một lúc lâu, vẫn không hề nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn, ngược lại là tiếng khóc lóc của một nữ nhân khác.

“Ca ca, ta van xin ngươi, đừng động thủ, ta không muốn hắn hận ta.” Hỏa Hà Na quỳ gối trước mặt của Hỏa Hoàng, ngẩng đầu cầu xin hắn.

Hỏa Tinh nhéo ấn đường có in dấu lửa, cúi nhìn xuống muội muội, “Hắn đã đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn che chở cho hắn sao?”

“Ta hi vọng hắn yêu ta chứ không phải hận ta, bất luận thế nào, ta đều hi vọng ngươi đừng làm kẻ thù của hắn, có được không?” Nàng buồn bã thỉnh cầu.

“Đã không kịp nữa rồi.” Con ngươi giận dữ của Hỏa Tinh trừng mắt hướng về phía Xà Quân, “Khi hắn vứt bỏ ngươi, là lúc Viêm Tộc ta bị hắn xem thường, cho nên hắn cũng không còn là bạn của Hỏa Hoàng ta nữa.”

Bất luận là kẻ nào, cũng không được phép khinh thường Hỏa công chúa cao quý.

“Ta không muốn vứt bỏ giao hữu ngàn năm của chúng ta.” Tái Lạc Tư thở dài nói.

“Vậy thì ngươi hãy ăn nữ nhân này đi.” Hỏa Hoàng ra điều kiện, mắt hỏa của hắn liền trừng về phía gương mặt sợ hãi của Chân Lôi, làm nàng muốn đào tẩu đi ngay lập tức.

Trời ạ! A! Bọn họ đang nói cái gì? Mới vừa rồi là một màn trình diễn hiệu ứng sao? Cái gì Xà Quân? Cái gì Xà Hậu? Còn cái gì Hỏa Tinh, Viêm Tộc? Chẳng lẽ nàng còn chưa tỉnh ngủ! Vẫn còn đang nằm mộng sao?

Mới vừa rồi còn bị tai nạn xe cộ đâm chết! Linh hồn đã đến địa ngục, gặp phải quỷ Địa Phủ rồi sao?

Tóm lại bất kể là gì, chỉ cần nhanh chóng tỉnh dậy là được!

Một bên cố tìm đường chạy trốn, một bên cố nhéo vào hai má mình thật mạnh, hi vọng có thể làm ình thoát khỏi giấc mộng quái quỷ này mà tỉnh lại, nhưng nàng đau quá, đau đến nước mắt cũng chảy ra rồi mà vẫn không hề tỉnh dậy.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Ai sẽ tới cứu nàng đây?

Toát mồ hôi lạnh, nàng hốt hoảng tìm đường thoát khỏi cung điện.

“Ta làm không được!” Tái Lạc Tư lạnh lùng từ chối, ánh mắt hướng về phía trước, nhìn Chân Lôi cười, lại nhìn sang phía Hỏa Hoàng tức giận.

“Ngươi không tiện xuống tay, vậy để ta giúp cho ngươi.” Viêm Quân trừng mắt, một ngọn lửa ném về phía Chân Lôi, làm nàng nhảy lên trốn chạy.

“Oa! Nóng quá…… Nóng quá…. Cứu mạng!” Chuyện gì đang xảy ra? Nàng chỉ muốn tìm đường thoát khỏi chỗ này, đột nhiên có một đóm lửa phóng tới, làm cho nàng bị bỏng rát mà nhảy lên.

Bọn họ gây gổ thì có liên quan gì tới nàng chứ? Không hiểu từ nơi nào, mà ngọn lửa kia lại đốt cháy tới phía nàng?

Chẳng lẽ hôm nay thời vận của nàng lại xấu như vậy sao, cứ bị dính họa vào người hoài mãi?

“Dừng tay.” Mắt xanh của Tái Lạc Tư chợt lóe lên, đột nhiên Băng Diễm bốc lên, dập tắt lửa trên người Chân Lôi, đồng thời cũng dọa nàng sợ tới mức nằm liệt trên mặt đất, y phục nhất thời cháy rụi. “Ngươi đốt cháy nàng thì chính là kẻ thù của ta, ngươi không sợ ta làm chấn động dãy núi này, phá hủy Viêm Điện của ngươi sao?”

Tái Lạc Tư tức giận, màu mắt xanh thẳm hiện ra màu xanh biếc phẫn nộ, Hỏa Hà Na sợ hãi, liền vọt vào chính giữa chỗ hai người đàn ông, ngăn cản họ gây nên cuộc chiến sống còn với nhau.

“Không, đừng làm như vậy có được không? Nên có biện pháp nào tốt để giải quyết việc này.” Điều nàng cần chính là tình yêu của Tái Lạc Tư, chứ không phải là lòng hận thù của hắn.

“Không muốn làm kẻ thù của ta, lại không muốn giết nàng ấy, rốt cuộc ngươi muốn thế nào hả? Tái Lạc Tư.” Hỏa Tinh hỏi.

“Ta chỉ muốn thực hiện một phần cam kết, còn nàng ấy phải đáp lại ta là tình cảm của nàng ấy mà thôi.” Xà Quân lạnh nhạt mở miệng.

“Nếu như chỉ có có chút tình cảm kia, ta có thể thay thế cho ngươi.”

“Ngươi có ý gì?” Tái Lạc Tư trừng mắt nhìn hắn, hỏi.

“Ngươi cưới Hỏa Hà Na, còn ta sẽ cưới nàng ấy.”

Lời nói vừa rồi của Hỏa Tinh, đã làm ọi người kinh ngạc một lúc lâu.

Truyện Chữ Hay