Ngày hôm sau Đàm Hương thức dậy vẫn thấy nam nhân đó nằm bất động không có phản ứng gì. Nàng thở dài một hơi, lấy sức đứng dậy xuống núi gánh nước rồi nhóm lửa nấu cháo.
Lý Long Bồ chau mày, đôi mắt hắn bất ngờ mở ra. Hắn liếc đôi mắt lạnh nhìn xung quanh, trước mắt hắn hoàn toàn là lá cây. Giường trải đầy lá, tứ phía là lá, thậm chí ngay cả trần nhà cũng không ngoại lệ. Hắn định bật dậy nhưng bị một cỗ đau đớn lan truyền đến toàn thân khiến hắn không thể nhúc nhích. Đêm qua, hắn bị một nhóm thích khách truy sát, đâm trọng thương, nếu không phải hắn dùng khinh công chạy lên núi thì đã chết dưới kiếm của chúng từ lâu. Tuy chạy thoát nhưng toàn thân hắn đều bị thương, lại dùng khinh công lâu như vậy khiến hắn kiệt sức, không chống cự được mà ngất đi. Đến bây giờ tỉnh lại, những vết thương này đều đã được băng bó cẩn thận, không còn chảy máu nữa.
Đàm Hương tay cầm bát cháo quay trở lại lều. Nàng thấy hắn đã tỉnh cũng chẳng ngạc nhiên, thản nhiên ngồi xuống ghế gỗ lên tiếng:
"Ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh nhỉ? "
"Ngươi là ai?" Lý Long Bồ thấy nàng thì rất ngạc nhiên, bởi một cô nương nhỏ bé như nàng mà lại sống ở trên ngọn núi hoang vu này. Hơn nữa nàng lại là người cứu hắn một mạng. Nhưng thấy thái độ không mấy thiện cảm của nàng, trong lòng hắn lại thêm vài phần đề phòng, dùng bộ mặt lạnh lùng của mình lên tiếng hỏi nàng.
Đàm Hương nhíu nhíu đôi mày thanh tú của mình, tay vẫn khuấy đều bát cháo, nhìn chằm chằm nam nhân đối diện.
" Không ai dạy ngươi muốn hỏi người khác thì phải nói tên mình trước sao?" nàng lạnh lùng thuyết giáo hắn, trong đầu nghĩ "Ta mới là ân nhân của ngươi, ta còn chưa lên tiếng ngươi đã vội vàng cái gì?! Đừng tưởng đẹp trai thì muốn làm gì cũng được. Hứt"
"Ngươi... " nghe câu trả lời của nàng, Lý Long Bồ mắt giật giật, nàng dám dạy đời hắn. Hắn định mắng nàng một câu, nhưng sau đó lại thôi, im lặng không lên tiếng nữa.
Đàm Hương thấy hắn im lặng không thèm để ý mình nữa, hắn như vậy là không muốn tiết lộ danh tính của mình nha. Cơ mà kệ hắn, nàng cũng không quan tâm.
Đàm Hương múc một thìa cháo đưa lên miệng hắn, lạnh nhạt ra lệnh:
"Mở miệng ra!"
"Làm gì? "
"Nhìn mà không biết đây là cháo à?! Cháo này là ta phải khổ sở thức từ sáng sớm nấu cho ngươi ăn đấy! Không phải ai cũng được ta nấu cho mà ăn đâu. Chẳng qua ngươi có một tí nhan sắc, ta thương cảm mới cho ngươi ăn. Mau há miệng ra!" Đàm Hương chua ngoa đáp lại.
"Có độc không? " hắn lạnh lùng, nghi ngờ nhìn nàng.
"Ăn thử đi rồi khác biết! " nàng thầm nghĩ trong lòng " tên này đúng là dở hơi, ta muốn hạ độc chả lẽ còn nói cho người biết."
Lý Long Bồ thấy khẩu khí của nàng, quả thật là cực kì chua ngoa, lại còn tự cao tự đại. Hắn mở miệng ra để nàng bón cháo cho mình.
Sau khi Lý Long Bồ ăn hết bát cháo, Đàm Hương lúc này mới nhếch nhếch khóe miệng cười.
"Ngươi cũng can đảm đấy, dám ăn hết bát cháo của ta! Bây giờ... ngươi có phải cảm thấy bụng đau buốt như bị một con côn trùng gặm nhấm từng miếng thịt của ngươi hay không?"
Hắn nhíu chặt mày, thật như nàng nói, cơn đau ập đến thật mãnh liệt. Đau, bụng của hắn vừa như bị đè tấn đá vừa như bị cào cấu. Hắn trúng kế? Nàng ta là trong những thích khách ám sát hắn? Có thể lắm, sao một nữ tử bình hường có thể sống ở trên núi hoang vu này được.
"Ngươi dám...hự.. " Một cỗ hàn khí lạnh lẽo vô cùng tỏa ra từ người Lý Long Bồ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hắn đầy sát khí bắn thẳng về phía nàng. Nếu như hắn đúng thì tại sao không giết hắn ngay tại chỗ mà lại cứu hắn rồi dùng cách tra tấn hắn như vậy.
Đàm Hương thấy phản ứng thái quá của hắn, không nhịn được mà phì cười, thậm chí vì cười quá lớn mà ngã cả xuống đất. Một tay ôm bụng, một tay chỉ thẳng vào người hắn vừa nói vừa cười sặc sụa:
" Haha.. Ngươi thật..ngốc rất ngốc.. Haha... Ta chỉ lấy tay chọc vào... gần vết thương ở bụng của ngươi.. Haha...thôi mà... Hahaha"
Lý Long Bồ biết mình vừa bị nàng lừa, lại hành động thất thố như vậy. Hai tay nắm chặt thành đấm, hắn muốn trừng trị nàng nhưng cơ thể đau đớn khiến hắn muốn đến mấy cũng không thể làm gì được. Giỏi lắm. Nàng thật sự rất giỏi. Dám trêu đùa hắn, nàng nhất định sẽ phải trả giá đắt. Hắn.. nhẫn.
________________________________