" Hỗn xược! Ai cho phép ngươi lên giọng nhiếc móc đấng trượng phu của mình, còn gì là thể thống!" Khúc Văn Lâm bất bình tức tối đập bàn ầm một tiếng.
Đàm Hương không biết chỉ riêng ngày hôm nay thôi đã tốn của nàng biết bao nơ ron thần kinh rồi. Thái độ của tên họ Khúc khiến nàng có chút hãi, y đúng kiểu nam nhân gia trưởng thời phong kiến không lệch một ly. Nàng thì chắc chắn ngược lại, tư tưởng nam nữ bình đẳng sớm đã định rõ nên không thèm chấp, mà nàng cũng không cảm thấy mình sai ở đâu hết, y lại không phải người liên quan, sợ gì. Thật ra, vẫn sợ, y vừa mới trói nàng vác đi cơ mà=))
" "Trượng phu" ta đã nói gì đâu..." Đàm Hương nhỏ nhẹ đáp, như tiếng muỗi vo ve không đáng chú ý.
Khúc Văn Lâm quay ngoắt sang, chấn chỉnh Lý Long Bồ: " Ngươi còn mặt trơ trán bóng để yên chuyện này, ngươi dạy vợ kiểu gì, muốn bị đè đầu cưỡi cổ ư?"
Lý Long Bồ chẳng nghe ai cả. Lúc này hắn nửa giận, nửa buồn cười, biết phải giải quyết như thế nào? Nếu không có Khúc Văn Lâm ở đây, hắn còn muốn chế nhạo nàng. Trên đời này chắc chỉ có một cô gái khờ khạo, nhát gan như nàng, mới trêu đùa một câu đã bị dọa sợ chạy mất dép rồi.
" Dù biện hộ thế nào thì việc đó đều không thể chấp nhận được, phạt nàng chép mười lần Gia huấn ca, chừng nào chép xong mới được phép bước ra khỏi căn phòng này. Nô tỳ Tuyết Lan thông đồng vương phi lừa dối bổn vương nhưng vì đã biết khai nhận đúng lúc, khoan hồng phạt ngươi tháng này phải làm thay việc giặt giũ của y phòng. Lam Nhất!"
Lam Nhất hiểu ý chắp tay rời đi, chỉ đạo người canh trước cửa phòng.
" Cảm tạ vương gia khai ân." Tuyết Lan dập đầu phủ phục cúi lạy.
" Ơ, không thích!" Đàm Hương nhăn mặt, khó chịu chống đối, chép gì chứ, nàng chỉ mới học chữ, còn chưa thành thạo, chép mười lần cái gia huấn gì đó tới tận tháng năm nào mới xong.
Lý Long Bồ đứng dậy, hai tay chắp sau lưng tiêu sái tiến lại gần, ghé sát tai nàng, nói: " Không muốn bị trượng phu hành hạ thì ngoan ngoãn làm đi, đừng cứng đầu cãi bướng. Ở đây, ta có quyền", hắn rồi cất bước rời đi.
Để lại nàng phía sau cắn môi bực tức.
.......
Khúc Văn Lâm theo sau Lý Long Bồ, " Khẩu vị của ngươi mặn thật đấy Khai Quốc vương gia, nhìn hành động hôm nay của nàng ta có vẻ lấy ngươi không phải vì yêu rồi, chẳng lẽ ngươi lại giở trò hèn hạ nào cưỡng ép người ta."
"Im miệng!" Lý Long Bồ tối sầm mặt mày ghét bỏ cảnh cáo.
" Ố ồ, bị ta nói trúng tim đen sao?! Thế mà trước đây có kẻ nói là dù phụ hoàng ép buộc cũng không nhất định thành thân, còn nói nữ nhân là tai họa cơ đấy."
" Nàng là ân nhân, là phúc chứ không phải họa. Được chưa? Ngươi về đi!"
" Ta có lòng tới thăm bằng hữu nhiều năm không gặp, ngươi nỡ đuổi ta về ư? Lâu lắm mới có dịp hàn huyên tâm sự, ngươi phải kể tường tận cho ta mới được."
" Về với mấy thê thiếp của ngươi đi, họ trông ngóng ngươi, chứ ta thì không. Về đi, ta còn phải tiếp con gái của Phụng Hiểu tướng quân."
" Lo gì chứ, bọn ta không thiếu thời gian bồi đắp tình cảm, ngươi cũng đừng coi ta như không khí như thế. Mà sao con gái của Phụng Hiểu tướng quân lại ở đây? Này, này."
Lý long Bồ thở dài, nhắm mắt đi thẳng, phẩy tay tiến khách. Khúc Văn Lâm đuổi theo, quàng vai bá cổ bằng hữu tri kỉ, nhất định không chịu về.
" Đừng nói là ngươi chuẩn bị có thêm vợ nhé. Đi, ta cũng muốn xem mặt vị tiểu thư đó."
....
" Ta không chép, ai làm gì được ta." Đàm Hương quyết phản kháng đến cùng, không ai có quyền xử phạt việc nàng tự đi tìm tự do của mình sất.
Nàng hiên ngang mở cửa bước ra ngoài.
" Vương gia có lệnh, chỉ khi vương phi chép xong mười lần Gia huấn ca mới được phép ra khỏi viện. Mời vương phi vào trong tiếp tục hình phạt." Hai hộ vệ bên ngoài giơ kiếm chặn cửa ngăn chặn đường đi, nhắc nhở nàng.
" Tránh ra, không ai có quyền giam giữ ta cả. Các ngươi mau tránh ra". Nàng nỗ lực đẩy hai đoản kiếm chắn trước ngực mình, gào thét trong tuyệt vọng.
" Chúng nô tài chỉ phụng mệnh vương gia, xin vương phi thứ tội. Thất lễ." Hộ vệ nọ nói rồi đẩy nàng vào bên trong, đóng sầm cửa lại.
Mẹ kiếp, Lý Long Bồ ngươi hãy đợi đấy. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Ta thề, ta sẽ khiến ngươi phải cúi đầu trước ta, nếu không ta mang họ Đàm.
" Tuyết Lan mang cái thứ gia huấn đó đến đây!" Đàm Hương vuốt mũi, ngồi uỵch xuống bàn, dùng lực đạo di đi di lại hòn mực, coi nó như kẻ thù truyền kiếp của mình mà hành hạ.
Tuyết Lan tất tả mang quyển Gia huấn ca đến đặt trước mặt nàng. Tại sao lại dày như vậy?! Đàm Hương giở từng trang ra, không những dày mà chữ viết mỗi trang còn chi chít nữa, ai lại có thể rảnh rỗi đến mức ngồi viết ra quyển sách này.
Định kêu Tuyết Lan chép cùng lại nhớ ra cô ấy không biết chữ, nàng còn giận Tuyết Lan vì khai nhận quá nhanh. Nhưng cũng không thể trách nổi, cơ bản Lý Long Bồ cũng là lão cáo già ghê ghớm, mới nói vài câu vu vơ đã hiểu được vấn đề rồi.
A, hắn là cáo già, vậy cũng đừng trách ta biến thành hồ ly. Đàm Hương vuốt cằm cười gian, mới đó thôi nàng lại có thêm một ý tưởng trả đũa tuyệt vời. Coi như là luyện chữ với vốn từ. Nàng cần mẫn ngồi đó viết viết, chép chép, chấm rồi viết liên hồi, không ngừng nghỉ.
Mãi cho đến khi xế tà, nô tỳ nhắc nhở đi dùng cơm nàng mới dừng tay.
_______________________
Mọi người đoán xem, Đàm Hương đã nghĩ ra kế gì để trả đũa Lý Long Bồ??
Bữa nay được nghỉ nên cao hứng viết được chương nè :D