Tại Tuyết Liên Viện.
" Không! Có điên mới đi theo ngươi. Tuyết Lan, đóng cửa tiễn khách." Đàm Hương đang nằm trên giường thấy tiểu Bảo vội vội vàng vàng đến thông báo, còn tưởng có chuyện nghiêm trọng như cháy nhà, hóa ra lại là sai khiến của tên giả tạo đáng ghét đó. Hắn muốn có hài tử thật? Lý Long Bồ ngươi định không giữ chữ tín ư?
" Vương phi, đây là cơ hội của người mà, rất lâu rồi vương gia không gọi người. Sao người lại từ chối?" Tuyết Lan thì thầm bên tai Đàm Hương. Được vương gia sủng ái không phải là mong muốn của toàn bộ nữ nhân ư, nếu nàng thị tẩm khiến vương gia hài lòng, vị chí chính phi trong phủ cũng vững chắc cao quý hơn, đối đãi chắc chắn tốt hơn trước. Tuyết Lan không thích mỗi khi mình đi lại trong phủ đều bị các nô gia, nô tỳ bêu rếu. Trước mặt tuy có phần kiêng nể, nói lời nịnh nọt, nhưng sau lưng lại bàn tán bao chuyện không hay về Tuyết Liên viện rồi.
" Em thì biết cái gì! Trật tự." Đàm Hương búng nhẹ mũi Tuyết Lan, nhắc nhở.
" Nhưng..."
" Không nhưng nhị gì hết."
" Xin vương phi đừng làm khó nô tài. Đây là mệnh lệnh của vương gia, nô tài không thể bất tuân."
" Không là không! Cho dù ngươi nói gì ta cũng không thay đổi quyết định đâu. Về nói với Lý Long Bồ, nếu hắn muốn thì tự mà thị tẩm! Đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi." Nàng kiên quyết không rời khỏi chiếc giường của mình.
Tiểu Bảo biết tính tình vương phi khác người, đã nói một là một hai là hai. Cứ đứng nói nữa cũng không làm lung lay được ý chí nàng. Mà hận nỗi không thể dùng gia nô đưa đi được, thế là bất kính, tội chết có thể miễn nhưng cái thân có toàn vẹn hay không mới là vấn đề.
" Vương phi, cầu xin người theo nô tài đến chủ viện. Nô tài chỉ hành sự theo lệnh của vương gia, nếu vương phi không chịu đi, nô tài nhất định sẽ bị vương gia xử tội. Nô tài trên còn có nội tổ (ông bà nội), phụ mẫu đã già, dưới còn có đệ muội nhỏ tuổi. Cả gia đình sống đều dựa vào lương bổng của nô tài..." tiểu Bảo lần này quỳ rạp người xuống, van lạy, bấu víu đủ đường.
Đàm Hương có chút mềm lòng nhưng cũng không muốn mình mang thiệt vào thân, " Đừng, đừng có nói mấy lời đáng thương nữa. Ta không, không đổi ý đâu! Nếu hắn không trả tiền ngươi thì đến đây gặp ta, ta đưa ngươi tiền." Nàng thực không nỡ nhìn vị tiểu quản gia này, mắt nhắm tịt, quay đầu vào trong.
" Cầu xin vương phi thương tình, nô tài mệnh khổ, huhuhu" tiểu Bảo túng quá hóa liều, dập đầu lạy mấy cái rõ đau, bằng cách này lấy sự thương cảm của Đàm Hương.
" Ngươi làm gì vậy? Mau dừng lại, ta đi cùng ngươi là được chứ gì! Không phải ngươi nói còn gia đình sao, đừng coi thường mạng mình như vậy chứ! " Đàm Hương vội xuống giường, cùng Tuyết Lan đỡ tiểu Bảo đứng dậy. Vùng trán của hắn đỏ rực cả lên, tội nghiệp quá.
Ấy thế mà, vừa nghe nàng đồng ý, tiểu Bảo đã cười toe toét, ríu rít cảm ơn:
" Đa tạ vương phi nhân từ!"
" Ngươi còn cười được,..." Đàm Hương lườm nhẹ hắn, lấy tay đập thêm một phát nữa vào trán, khiến hắn ngã dúm dó. Các ngươi chủ nào tớ nấy, khó ưa như nhau.
" Vương phi, nô tỳ giúp người chuẩn bị!" Tuyết Lan xiêm y các thứ đầy đủ trên tay tự lúc nào cười rạng rỡ.
" Chuẩn bị làm gì? Ta khoác thêm áo là được rồi."
Đàm Hương ra ngoài chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng. Vừa đến cửa chủ viện liền lệnh cho tiểu Bảo cùng Tuyết Lan ở lại bên ngoài, một chân đạp cửa đi vào, Lam Nhất bên trong tưởng rằng thích khách, toan rút kiếm.
Lý Long Bồ ngồi trên án thư nghiên cứu bộ binh pháp lúc sáng. Nàng vừa hùng hổ xông vào, hắn vẫn ngồi bình thản ở đó, duy chỉ có làm hiệu cho Lam Nhất lui ra ngoài.
Lam Nhất hành lễ với cả hai rồi ra ngoài, đóng cửa lại, đến chỗ tiểu Bảo đứng cùng. Để ý mới thấy tiểu Bảo cầm trứng gà lăn qua cái trán sưng vù như quả ổi đào, ngạc nhiên hỏi:
" Vương gia kêu ngươi đi mời vương phi, sao trở về lại thê thảm như thế? Chẳng lẽ giữa đường trêu ghẹo nữ nô để bị đánh nên nông nỗi này? "
" Đại nhân còn trêu đùa ta. Phận làm gia nô thật bi thảm mà."
" Nếu không phải, vậy là bị vương phi đánh?"
Tiểu Bảo muốn khóc lắc đầu.
" Khổ nhục kế!"
" Gì?"
" Đại nhân vừa rồi có thấy vương phi đạp cửa vào?! Có hiểu được phần nào sự không tình nguyện của người?"
" Ngươi kể sự tình luôn đi, cứ úp úp mở mở làm ta thêm tò mò."
" Chuyện là..."
" Haiz, ngươi thật đáng thương. Mà vương phi đúng không tầm thường. Nữ nhân trên đời gặp vương gia không yêu mến thì cũng là ngưỡng mộ đầy mình. Còn đối với vương phi, theo ta thấy thì có vẻ người không có hảo cảm với vương gia."
" Đại nhân, những người có dung mạo xuất chúng thì tầm thường ở đâu được đây? Dù sao thì tiểu nhân vẫn thấy vương gia có vẻ thích nàng."
" Đúng đúng, có vẻ số ngươi còn chưa thể hết khổ được đâu. Chúc ngươi may mắn." Lam Nhất gật gù tán thành, an ủi tiểu quản gia thân thiết.
Tiểu Bảo không nói gì chỉ là trong đầu không tránh khỏi có những suy nghĩ đen tối. " Đại nhân không cần cười mình ta, sớm muộn gì cũng đến lượt ngài trải nghiệm thôi."
--------------------------------
Trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại hai người, không ai nói với ai câu gì, không gian im lặng ngột thở. Đàm Hương cứ đứng đó nhìn Lý Long Bồ, ánh mắt không mấy khả quan.
" Muốn nói gì?" Lý Long Bồ có cảm nhận được ánh nhìn của đầy sát ý của nàng.
" Muốn ta thị tẩm là ý gì?"
"Thị tẩm chính là thị tẩm, ngươi là thê tử của bản vương mà còn không biết ư?!"
Câu trả lời của Lý Long Bồ không những không làm hài lòng Đàm Hương, mà còn khiến nàng lửa giận ngùn ngụt, lao đến gần hắn, nắm lấy cổ áo, lôi về gần phía mình.
" Ngươi muốn có con đến điên rồi à, tên biếи ŧɦái, giả tạo, bỉ ổi, vô liêm sỉ này?"
Lý Long Bồ nhẹ nhàng đặt gọn quyển sách sang một bên, không nói không rằng, đứng dạy kéo nàng áp lưng vào kệ sách phía sau. Hai người đối mặt mới nhau, khoảng cách chưa đầy một phân.
" Hôm nay có khách đến phủ, bản vương gọi ngươi tới, vốn có chủ ý tốt muốn giúp ngươi khôi phục danh tiếng. Nhưng có vẻ vẫn là không thể không giúp ngươi nhận định lại về bản vương một lần nữa?!"
Lý Long Bồ dứt lời liền đem trọn môi Đàm Hương nuốt lấy. Đây đã là lần thứ hai nàng bị hắn cưỡng hôn. Nụ hôn này khác với lần trước, không có mùi rượu nồng vây quanh, không có chút thô bạo của kẻ đang say. Rất khác, hắn hôn rất nhẹ nhàng, ngậm lấy từng chút môi nàng. Đàm Hương vẫn ở trong trạng thái bấn loạn, cố cắn chặt răng, cấm cản sự xâm nhập của hắn, hai tay bị hắn nắm chặt vũng vẫy thoát ra, chân cũng múa may loạn xạ. Nhưng lần này khác với trước, hắn không say mà sức nàng vốn không cùng cấp bậc với hắn, chút động này chẳng bõ bèn gì. Đã không thể dừng hắn lại, còn khiến hắn mạnh mẽ hoạt động hơn, chân hắn kẹp giữ chân nàng, dùng đầu lưỡi cạy miệng nàng, cuồng nhiệt di chuyển. (au: rõ ràng là biếи ŧɦái, vô liêm sỉ, Long Bồ huynh còn muốn chứng minh cái gì??)
Đàm Hương cảm thấy đầu lưỡi run run, tránh không tránh được, mà càng phản kháng Lý Long Bồ càng không để nàng thoát. Chẳng lẽ cứ nhắm tịt mắt mặc kệ hắn làm loạn? Không! " Nhẫn nhục" không có trong từ điển của nàng. Đàm Hương ngoảnh mặt phắt sang bên kia, hổn hển thở, mặt vẫn đỏ rực như trái cà chua.
" Đồ cầm thú không bằng! Cho dù là ta có hiểu nhầm thì ngươi cũng không thể quá đáng như vậy. Đừng, đừng quên ngươi đã hứa với ta những gì."
Lý Long Bồ đưa tay chỉnh mặt nàng trở lại, nới lỏng người, nghiêm chỉnh nhìn thẳng vào mắt nàng. " Ta chưa bao giờ quên! Chừng phạt này để cảnh cáo ngươi sau này đừng ăn nói tùy tiện trước mặt ta. Nếu không: Hậu, quả, khôn, lường. "
Nói rồi, Lý Long Bồ trở về án thư, không nghiên cứu binh thư mà chuyển sang xem xét công văn. " Nghỉ ngơi sớm đi."
Đàm Hương tâm tình không ổn định, đờ đẫn về giường, hận không thể lao vào cào cấu, cắn xé Bồ cầm thú.
" Ngươi có dùng chăn không?" Đàm Hương bỗng đổi sang chủ đề chăn gối.
" Hử?" Lý Long Bồ dựa vài tính cách nàng, không nghĩ nàng sẽ có mặt tốt đẹp này, hay lại có mưu hèn kế bẩn gì? " Dùng!"
Không thấy nàng nói gì, chỉ nghe tiếng bịch bịch. Lý Long Bồ bất giác ngẩng đầu nhìn theo, gối với chăn của hắn đã bị nàng quăng xuống đất.
" Này, ngươi lại bày trò gì?"
" Đất cho ngươi nằm, giường cho ta ngủ. Cấm ngươi bén mảng đến gần. Tạm biệt."
Đàm Hương thè lưỡi trêu ngươi hắn, thốt một câu rồi nằm xuống, lấy áo choàng thay chăn đắp, lăn ra giữa giường.
"Sao ta phải nằm đất mà không phải ngươi?"
" Ta là nữ nhi liễu yếu đào tơ, để ta nằm đất ngươi nỡ nhìn sao?"
" Vậy thì ngủ chung, bổn vương không nằm đất!"
" Không nằm đất thì ngủ trên ghế, ngươi thấy chỗ nào nằm được ngoài cái giường thì nằm. Chứ nhỡ nửa đêm ngươi bộc phát thú tính, giở trò với ta, ai chịu trách nhiệm."
" Ngươi vẫn không tin ta nói được làm được?!" Lý Long Bồ tâm tình lạnh dần. Hắn không đáng được tin tưởng?
" Ngoài tiền ra ta chẳng tin ai cả. Ngay cả ta, ta còn chẳng tin, huống chi..là..ngươi" Giọng nói của nàng ngày càng trầm xuống.
" Ngủ rồi?"
Không thấy tiếng trả lời, hẳn là nàng đã ngủ. Lý Long Bồ thở dài, tay bóp hai bên thái dương.
Tính cách nàng có phải đã quá trẻ con hay không?
Hắn cầm chiếc áo choàng của nàng vắt lên giá, cúi xuống nhặt chiếc chăn dưới giường, đắp lên người nàng, thổi tắt nến.
________________________
Càng về sau thì độ dài chương càng tăng mà không biết bao giờ mấy ac này mới yêu nhau đây