" Một người bạn cũ, chính nàng ta phát hiện ra ngươi đấy. Lần đầu tiên ta đến đây đã gặp tỷ ấy, tỷ ấy đối với ta rất rất tốt. "
" Không phải chỉ mình ngươi?"
" Ài, ngươi ngốc thật hay ngốc giả vậy? Nhìn ta nhỏ bé thế này, ngươi to lớn thế kia, sao mà một mình vác ngươi lên núi được chứ?! Sau hôm đó đệ đệ tỷ ấy bị bệnh, nên không thể đến được nữa, ngươi không gặp là đương nhiên." Đàm Hương không quên lẩm bẩm một câu khinh thường "Đầu thì to mà óc như quả nho".
" Ồ, tại hạ hiểu rồi. Vậy là vương gia sau khi được cứu đã lấy thân báo đáp vương phi! "
" Xùy, ngươi nghĩ rằng hắn sẽ làm vậy ư? Ta thậm chí còn chưa nhận được tí báo đáp nào mà hắn đã đòi ta trả ơn rồi!"
" Hả? Tại sao vậy? "
" Chả là vào một ngày đẹp trời khi ta đang du ngoạn kinh thành, đúng lúc xe ngựa tể tướng tức tốc ngang qua. Ngươi biết Tể tướng chứ? "
" Biết. Trần Cảo Tể tướng. "
" Lúc đó, phu xe đang phi ngựa như tên bay thì đột nhiên, có đứa bé lao ra trước xe ngựa, chỉ một xíu nữa thôi sẽ bị con ngựa đạp trúng. Tình thế vô cùng nguy cấp, thế nên ta không kịp suy nghĩ liền chạy đến đâm con tuấn mã nhát, nhát thôi. Đứa trẻ an toàn, thay vào đó là đến lượt ta gặp nguy hiểm. Rồi hắn cứu ta..."
" Vậy..."
" Từ từ ta chưa kể hết. Ta có nói với hắn: ta cứu ngươi-ngươi cứu ta, chúng ta coi như hòa, không ai nợ ai, đường ai nấy đi. Nhưng! Không, hắn nói gì mà ta chém ngựa tể tướng tội không thể th...ưʍ..ưm"
Đàm Hương đang phóng đại hồi tưởng bỗng bị một bàn tay to lớn bịt chặt miệng lại.
" Nhiều chuyện. Còn nói một câu, ta liền ném ngươi xuống đường."
" Ta..ông.. ói, ông..ói..ữa, ỏ..ay..ươi..a..i" (ta không nói, không nói nữa, bỏ tay ngươi ra đi).
Đàm Hương gào thét trong bất lực. Thật mất mặt quá đi. Tên trời đánh này lúc nào cũng dùng bạo lực với nàng.
" Ngươi nên biết điều một chút đi! "
Lý Long Bồ thả tay ra, tiếp tục đánh ngựa, Đàm Hương ngoài chửi thầm chẳng thể làm gì hơn. Đám người nói chuyện một lúc đã đi được đoạn đường rất xa.
" Đến rồi! "
" Ế?!!! Thanh Tiêu lâu sao? Tuyệt thật! " Đàm Hương phấn khích, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Lý Long Bồ xuống ngựa, giơ hai tay lên toan đỡ Đàm Hương xuống. Ấy vậy, nàng phớt lờ, tự xoay người nhảy xuống, tiếp đất một cách dễ dàng, làm Lý Long Bồ hẫng một cú thẹn.
" Vương phi lần đầu tới đây? "
" Đương nhiên rồi! Người nghèo rớt mùng tơi như ta sao có phúc phận được đến đây cơ chứ! "
" Thật sao? Vậy mời vương phi vào trong, tại hạ bảo đảm sẽ không làm vương phi phải thất vọng. Bật mí thêm cho người một bí mật, tửu lâu này là của vương gia đó nha. "
" Cái này thì ta biết lâu rồi! Không cần giới thiệu cho ta. Muốn nắm bắt thông tin nhanh nhất thì tửu lâu là sự lựa chọn hàng đầu nhỉ?!"
" Vương phi thật sự am hiểu rất nhiều thứ." Hàn Thanh Kì cười trừ nhìn Lý Long Bồ đầy giễu cợt.
" Quá khen. "
Đàm Hương dương dương tự đắc vào trong, yên vị vào bàn.
" Hàn công tử, Lý công tử mời vào, mời vào. Vị này là? " tiểu nhị niềm niềm nở nở đón tiếp khách quý.
" Hắn là thư đồng của Lý công tử. Dọn đồ như mọi khi. " Hàn Thanh Kì nói rồi cũng ngồi vào bàn.
" Vâng, có ngay, phiền các vị chờ một chút. "
--------------------------
Phủ tể tướng.
Trong khuê phòng của nhị tiểu thư Trần Diệu Trân, tiếng đổ vỡ loảng xoảng xả giận liên tục không ngừng. Đám nô tì ngoài của im thin thít không dám động đậy.
" Tại sao không phải là ta? Tại sao Khai Quốc vương gia lại lấy một ả nha đầu không rõ xuất thân cơ chứ? Ả ta rốt cuộc từ đâu tới chiếm vị trí Khai Quốc vương phi của ta cơ chứ?" Trần Diệu Trân nghiến răng nghiến lợi gào thét, đập vỡ hết những gì có thể.
" Xin tiểu thư bình tĩnh, mọi chuyện đâu còn có đó. Ả ta xuất thân tầm thường sao có thể ngồi ở vị trí chính phi được. Nô tì tin chỉ cần tiểu thư làm vương gia say mê người, nhất định ngài sẽ biếm nữ nhân kia để đưa tiểu thư lên làm chính phẩm. Huống hồ tiểu thư là thiên kim tiểu thư- đích nữ của phủ Tể tướng. " Nô tì Ánh Ngọc đứng bên khuyên ngăn tiểu chủ của mình.
" Câm miệng! Nào đến lượt ngươi dạy đời ta. Nếu có thể dễ dàng làm vương gia say mê thì ta đâu còn ở đây xả cơn thịnh nộ hả? Ngay cả phụ thân còn không có cách giúp được thì đại sự sao mà thành đây. Vì sao hoàng thượng lại đồng ý cho vương gia thành thân với một tiện dân dễ dàng như vậy. Ả có cái gì hơn ta chứ... "
__________________________