Phó Vân thấy nàng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có chút mê ly, mang theo đau xót, cũng mang theo tình cảm nhưng hắn biết ánh mắt này không phải thuộc về mình, chính là thuộc về một người tên Vân khác.
“Vân, anh có khỏe không?” Mạn Tâm vươn tay ra, vuốt ve mặt của hắn, nhưng trong khoảnh khắc khi đụng vào hắn, đột nhiên kịp nhận ra người trước mắt không phải là anh.
“Thật xin lỗi.” Nàng lên tiếng nói xin lỗi.
“Không cần…” Phó Vân không thèm để ý, trong lòng càng nghi hoặc, nhìn ra được nàng đối với nam nhân tên Vân tình cảm sâu nặng. Nhưng dường như nàng cũng rất thích Mộ Dung Ưng. Mà nàng từng nói mình nhìn rất giống nhau nam nhân kia, hắn cũng từng phái người đi thăm dò tìm kiếm, nhưng lại không có một chút tin tức.
Mạn Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng cũng không biết mình làm sao vậy? Nàng yêu Vân, thế nhưng trong giây phút đó, trong đầu nàng lại hiện ra hình bóng Mộ Dung Ưng. Chẳng lẽ mình thay lòng rồi sao? Không, sẽ không. . . .
Dương Tử Vân vừa đến vương phủ liền nghe quản gia bẩm báo. “Vương gia đã ngây ngốc ở trong thư phòng một ngày.” Thật ra hắn biết Trữ An đi rồi, là nàng vứt bỏ đại ca. Hắn đã biết nữ nhân này không tầm thường. Nhưng vì đại ca, hắn phái người nghe ngóng theo dõi tin tức của nàng.
“Đại ca.” Hắn đẩy cửa đi vào.
“Tử Vân. Ngươi đến rồi.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn, buông vật trong tay ra.
Dương Tử Vân nhìn sắc mặt của hắn bình tĩnh như thường. Nhưng hắn biết đại ca vốn là người không quen biểu đạt ra ngoài, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, hắn cũng không muốn đi vạch trần vết thương này. Chỉ giả bộ vô ý nói: “Đại ca, đệ nghe nói Phó Vân đã đi đến băng sơn tìm Tuyết Liên Thất Sắc cho sư phụ hắn, không biết hắn có may mắn tìm được Tuyết Liên không?”
Mộ Dung Ưng ngây ra một lúc, hắn đi tìm Tuyết Liên. Nơi đó nàng không nên đi theo cùng, chẳng lẽ nàng vẫn muốn dùng máu tươi tưới cây? Nàng không muốn sống nữa sao?
Dương Tử Vân biết đại ca đang lo lắng, còn nói thêm: “Có điều, hắn rất thông minh, dẫn theo mười nữ tử đi cùng.” Câu nói kế tiếp mình không cần phải nói.
Lúc này Mộ Dung Ưng mới thoáng yên tâm, “Hi vọng hắn tìm được Tuyết Liên, dù sao Môn chủ Vô Ưu Đường cũng không phải là một người tội ác tày trời.”
“Đệ cũng nghĩ như vậy, hy vọng hắn tìm được.” Dương Tử Vân gật gật đầu.
“Đúng rồi, Tử Vân, đệ xem này.” Mộ Dung Ưng cầm trong tay mấy quyển tấu chương đưa cho hắn.
Hắn nhận lấy, mở ra nhìn một chút, mấy quyển tấu chương nội dung đều giống nhau, chính là yêu cầu hoàng thượng mau chóng lập thái tử, thuận theo tấu chương nói: “Đại ca, đệ nghĩ bọn họ cũng không sai, hoàng thượng quả thực nên lập thái tử.”
“Thật ra phụ hoàng cũng có ý định này, cho nên người mới giao số tấu chương này cho ta xem, chỉ là ta còn chưa có suy nghĩ kỹ.” Mộ Dung Ưng nói.
“Đại ca, đệ nghĩ hoàng thượng đem những thứ này cho huynh xem cũng chính là muốn cho huynh biết, ông muốn lập huynh làm thái tử, lại nói… phóng mắt nhìn quanh, chỉ có huynh thích hợp làm hoàng đế. Mấy năm nay huynh cũng lao tâm khổ tứ bảo trụ giang sơn, để người không bị chiến bại, để Thiên Triều quốc bách tính an cư lạc nghiệp, cũng là trách nhiệm của huynh. Đại ca không nên nghĩ ngợi.” Dương Tử Vân nói, hắn rất muốn đại ca làm hoàng đế. Đại ca làm chuyện gì đều rất quyết đoán, chỉ trong chuyện này trước sau không quả quyết.
“Ta không muốn chứng kiến Thiên Triều quốc thật vất vả mới ổn định được, bởi vì ngôi vị thái tử mà làm cho nội bộ đấu đá, gây nội chiến, khiến cho người ngoài có cơ hội.” Mộ Dung Ưng là lo lắng việc này.
“Đại ca, đệ hiểu tâm tư của huynh, nhưng ngôi vị thái tử chỉ có một người. Không phải huynh thì người khác, huynh có bảo đảm người khác đoạt vị thì không xảy ra phân tranh sao? Sẽ không có chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao? Một khi đã như vậy, tại sao huynh không tranh đoạt, còn nữa, huynh không cần lên tiếng, đệ nghĩ các vị đại thần đều ủng hộ huynh. Ngoại trừ huynh ra, người khác đều không đủ tư cách. Bất quá, đệ rất ngạc nhiên, theo lý thuyết mà nói, hoàng thượng hẳn là nên sớm lập thái tử, nhưng sao hoàng thượng luôn không muốn lập vậy?” Dương Tử Vân nghi ngờ hỏi.
“Việc này ta cũng không rõ lắm, nhưng ta xem ra phụ hoàng hình như có chuyện khó nói, giống như người đang chờ ai đó?” Mộ Dung Ưng nói. Trước đây sức khỏe phụ hoàng còn tốt, chuyện lập thái tử không hề được đề cập tới. Cho nên rất nhiều huynh đệ đều thầm mỉa mai hắn lập công lao, có năng lực thì sao? Như vậy thì phụ hoàng liền thiên vị hắn sao?
“Chờ người? Chờ người nào?” Dương Tử Vân không hiểu hỏi.
“Ta cũng không biết. Nhưng ta muốn phụ hoàng tự mình quyết định. Nếu ông quyết định đem ngôi vị thái tử truyền cho ta, như vậy ta sẽ không ngần ngại tiếp nhận gánh nặng này. Nếu không phải, ta cũng sẽ không một câu oán hận.” Mộ Dung Ưng nói. Hắn không phải thánh nhân. Hắn cũng muốn làm hoàng đế nhưng hắn không muốn vì làm hoàng đế mà bất chấp thủ đoạn.
“Được, có những lời này của đại ca là tốt rồi. Đệ tin tưởng ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ là của huynh.” Dương Tử Vân cũng không tin hoàng thượng sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người khác, trừ phi ông ta bị mờ mắt.
Trong khách điếm.
“Công chúa… Không, tiểu thư, chúng ta sẽ đi nơi nào?” Song Nhi một bên vừa giúp nàng kỳ cọ vừa hỏi, không muốn bại lộ thân phận, cho nên sửa miệng gọi nàng là tiểu thư.
“Băng sơn.” Mạn Tâm nhắm mắt lại nói.
“Băng sơn? Là nhà của Phó công tử sao?” Song Nhi lại lo lắng hỏi: “Nơi đó có phải rất lạnh hay không.”
“Không phải. Là đi tìm một loại thực vật trân quý.” Mạn Tâm cười nói, chuyện này nàng đều đã nghĩ đến.
“À.” Song Nhi hô một tiếng, không nói tiếp nữa.
Ở trên đường đi đã nửa tháng, cuối cùng cũng tới băng sơn. Bởi vì lần này không cần vội vã như trước, cho nên không phải đi suốt đêm, khiến Mạn Tâm không có cảm giác cả người đau nhức ê ẩm.
“Cầm quần áo này thay đi, chúng ta đã ở trên băng sơn.” Phó Vân lấy ra một bộ áo da rất dày đưa cho nàng.
“Được.” Mạn Tâm mặc xong quần áo liền thấy những cô gái kia đã ăn mặc chỉnh tề.
“Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi, người đem nô tỳ đi cùng được không?” Song nhi lôi lôi kéo kéo y phục của nàng cầu xin.
“Song Nhi, ngoan ngoãn nghe lời, ngươi phải ở chỗ này giúp chúng ta chuẩn bị thức ăn, sau đó đưa cho người ta đem lên. Cho nên trách nhiệm của ngươi rất trọng đại.” Mạn Tâm nói. Kỳ thật không mang theo nàng lên vì không muốn để nàng thấy phải dùng máu tưới cho Tuyết Liên.
“Tiểu thư, người khác cũng làm được, người cho nô tỳ đi với.” Song Nhi cầu xin.
“Không được, đừng làm rộn, hãy nghe lời.” Mạn Tâm phát cáu.
Thấy công chúa tức giận, lúc này Song Nhi mới chịu buông tay ra.
“Song Nhi, ngoan, ở lại đây, rất nhanh ta sẽ xuống.” Nhìn bộ dạng khổ sở của cô, Mạn Tâm có chút không đành lòng.
“Xong chưa? Chúng ta nên đi rồi.” Phó Vân nói. Thật ra hắn đã sớm phái người lên trước tìm. Chẳng qua vẫn không có tin tức, nghĩa là vẫn không tìm được Tuyết Liên. Bọn hắn đi lên, cũng chỉ là thử thời vận.
“Xong rồi.” Mạn Tâm đáp, rồi cùng mọi người tiến lên băng sơn.
Tuy nhiên bọn họ ở trên núi tìm kiếm đã tròn năm ngày đều không tìm được Tuyết Liên.
“Bẩm thiếu chủ, toàn bộ khắp nơi trên băng sơn, chúng ta đã tìm nhưng không có phát hiện thấy Tuyết Liên Thất Sắc.” Một loạt Hắc y nhân quỳ trước mặt của hắn.
“Ta đã biết, các ngươi đứng lên trước đi.” Phó Vân biết lần này hy vọng cũng rất xa vời.
Mạn Tâm cũng biết việc này rất ít hy vọng. Ôm một tia hy vọng cuối cùng nói: “Hay chúng ta đến lại chỗ lần trước tìm được Tuyết Liên, nói không chừng đã nó sinh trưởng được thêm nhánh mới.”
“Nếu có mọc mới, cũng sợ là chỉ vừa mới nẩy mầm. Nhưng cũng nên đi xem một chút.” Phó Vân nói, ngay cả khi có dùng máu tươi để tưới thì cũng không sợ thiếu máu tươi. Mới cách đây không lâu nên hắn cũng không ôm nhiều hy vọng .
Đi vào cái động băng kia, cảnh tượng bên trong vẫn như trước. Bọn họ lập tức đi đến nơi Tuyết Liên nở hoa. Nhìn cành lá trơ trọi, trong lòng bọn họ trầm xuống. Mạn Tâm ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận. Đột nhiên ngạc nhiên phát hiện ở trên đầu cành Tuyết Liên đã từng nở hoa, hình như mọc lên một chồi non nho nhỏ. Phân vân không biết có phải nụ hoa hay không? Nhưng phát hiện này, cũng đủ làm nàng vui mừng như điên.
“Phó Vân, ngươi nhìn xem, thật sự nẩy mầm, thật sự nẩy mầm.” Nàng cao hứng chỉ cho hắn xem.
Phó Vân không thể tưởng tượng nổi nhìn chồi non nho nhỏ kia “Làm sao có thể, làm sao có thể? Tuyết Liên không phải một trăm năm mới nở hoa một lần sao?”
“Có thể là bởi vì lần trước dùng máu tươi thúc cho hoa nở, đồng thời cũng thúc nó sinh trưởng nhanh hơn?” Mạn Tâm thầm nghĩ đến khả năng này.
Phó Vân nhìn nàng gật gật đầu “Cũng có thể.”
“Đừng đoán nữa, để ta thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?” Mạn Tâm vươn ngón tay ra.
“Không cần, để cho người khác.” Phó Vân nói. Nàng sao lại không thương tiếc bản thân, loại chuyện này cũng tranh làm.
“Nhưng nếu ngộ nhỡ máu người khác không được, không phải ta cũng làm sao? Hãy để cho ta làm luôn đi.” Mạn Tâm nói, nàng không muốn phiền toái như vậy.
“Nếu người khác không được, chỉ có một mình cô, dù cho đem máu toàn thân cô đều tưới hết, nó cũng không kịp nở hoa.” Phó Vân nói.
“Được rồi, vậy nghe lời ngươi, để các nàng thử trước.” Mạn Tâm gật đầu, nhìn xuống bàn tay vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt. Nàng thật sự là có chút không đành lòng cắt xuống, huống chi hắn nói cũng đúng.
Lúc này Phó Vân mới phân phó những Hắc y nhân cùng đi phía sau,”Dẫn những cô gái kia vào đây.”
“Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân lui ra ngoài, nhanh chóng mang theo mười cô gái đi vào.
“Các ngươi tiến lên phía trước, ta cũng đã nói rất rõ ràng, bây giờ các ngươi xếp thành một hàng đi.” Phó Vân phân phó nói.
“Dạ.” Mấy cô gái sắc mặt khẽ biến, tuy rằng đã sớm biết nhưng vẫn còn có chút sợ hãi.
Xoẹt, Hắc y nhân cắt đứt ngón tay của một cô gái, nàng vội vàng đem vài giọt máu nhỏ lên. Mọi người nhìn xem có biến hóa gì không, nhưng rất là tiếc máu của nàng không được Tuyết Liên hấp thu. . . .
Mạn Tâm kinh ngạc. Chẳng lẽ thực sự chỉ có máu của mình thích hợp? Chẳng lẽ nàng từng ăn cái gì sao?
Cô gái thứ hai đem máu nhỏ lên, lại để cho mọi người thất vọng rồi, Tuyết Liên vận không hấp thu như trước.
Cô gái thứ ba lại đem máu nhỏ lên, thấy máu của nàng Tuyết Liên cũng không có hút. Phó Vân không khỏi liếc mắt nhìn Man Tâm một cái, chẳng lẽ thực sự chỉ có máu của nàng thích hợp.
Sắc mặt Mạn Tâm trầm trọng xuống. Nếu quả thật chỉ có máu nàng thích hợp, như vậy mình nên làm sao bây giờ? Hắn từng nói, có tưới hết máu trên người mình cũng không thể khiến Tuyết Liên nở hoa…
Cô gái thứ tư, thứ năm nhìn máu của mình không có bị hút, thầm thấy may mắn.
“Thôi đi, xem ra ta nhất định là phải chết ở băng sơn này.” Mạn Tâm cười cười tự giễu.
Phó Vân không nói gì. Lúc này hắn không xác định mình có vì sư phụ mà bất kể tính mạng của nàng không?
Ngay lúc bọn hắn nghĩ từ bỏ thì máu cô gái thứ sáu lại bị Tuyết Liên hút như có kỳ tích…
“Được rồi, được rồi.” Vẻ mặt Phó Vân kích động.
“Thật sự được sao.” Mạn Tâm cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng tối thiểu chứng minh, ít nhất không phải chỉ có máu của mình mới thích hợp với Tuyết Liên. Len lén thở ra, ít nhất không cần lo sẽ chết.
Người thứ bảy máu không có bị hút, nhưng cô gái thứ tám, thứ chín lại bị hút.
“Thật tốt quá.” Vui mừng lộ rõ trên nét mặt của Phó Vân. Bây giờ tính cả nàng, nơi này đã có bốn nữ tử thích hợp. Máu bốn người cũng đủ khiến nó nở hoa rồi.
Mạn Tâm nhìn Tuyết Liên vì được hút máu cô gái thứ ba mà nụ hoa nhò xíu đã trở nên lớn lên. Thật sự là ông trời không phụ lòng người, xoay người hỏi: “Sư phụ của ngươi khi nào thì đến đây?”
“Ba ngày sau.” Phó Vân nói, “Ba ngày này vừa vặn cho các nàng nghỉ ngơi, cũng đủ thời gian nuôi dưỡng nó. Chỉ cần khi sư phụ tới nó nở hoa là tốt rồi.”
“Thiếu chủ, vậy còn những cô gái này thì sao?” Hắc y nhân hỏi.
“Ba người này ở lại, những người còn lại đưa trở về. Mỗi người cấp một ngàn lượng bạc. Riêng người nhà ba nữ tử này cũng được tặng một ngàn lượng bạc. Chờ khi các nàng trở về thì cấp thêm chín ngàn lượng.” Phó Vân phân phó nói.
“Dạ.” Hắc y nhân đáp.
Việc này làm bảy cô gái kia thật ghen tỵ. Vốn nghĩ quả là may mắn máu của mình không có chút tác dụng, còn được một ngàn lượng bạc, không nghĩ tới các nàng kia còn được một vạn lượng.
Thân thể ba nữ tử đang không ngừng run rẩy, trong lòng cực kỳ sợ hãi cho là mình không may rồi. Nhưng khi nghe được tặng một vạn lượng, nháy mắt liền trầm tĩnh lại. Nhiều bạc như vậy, cho dù chết cũng đáng, nếu không chết thì sau này sẽ hưởng vinh hoa phú quý….
Mạn Tâm ngồi một bên, nhìn ba nữ tử kia luân phiên nhỏ máu cho Tuyết Liên. Tuyết Liên cũng lớn bằng quả anh đào.
“Được rồi, ăn hết thuốc này đi, nghỉ ngơi trước.” Phó Vân xuất ra ba viên thuốc bổ máu đưa cho các nàng.
“Dạ.” Các nàng liền nuốt viên thuốc xuống, sau đó ngồi vào một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Có đói bụng không? Ăn chút bánh lót dạ.” Phó Vân ngồi xuống cạnh nàng, đưa cho nàng một miếng bánh.
“Cám ơn.” Mạn Tâm nhận lấy, ” Ngươi đã tin người tốt được hảo báo chưa. Lần trước môn chủ sai ngươi đem Tuyết Liên cho Mộ Dung Ưng, bây giờ lại giống như kỳ tích, xuất hiện một đóa Tuyết Liên nữa.”
“Có lẽ vậy.” Phó Vân không còn cách nào đành gật bừa ý nghĩ của nàng. Ý nghĩ của nàng thật đơn giản. Thế giới này làm người tốt quá khó khăn, cũng không có người tốt thật sự.
“Ngươi nói sau khi Tuyết Liên này nở hoa, còn có thể có nữa hay không?” Mạn Tâm đột nhiên tò mò hỏi.
“Cô cho nó là cái gì? Đây đã là kỳ tích.” Phó Vân nói.
“Vậy cũng không chắc nha, không phải kỳ tích đã xảy ra sao?” Mạn Tâm vừa ăn một chút điểm tâm vừa nói.
“Đúng. Kỳ tích đã xảy ra, chính vì kỳ tích không phải thường xuyên xảy ra. Nếu thường xuyên phát sinh thì cũng không còn là kỳ tích.” Phó Vân đột nhiên cảm thấy đầu óc của nàng có đôi khi quá mức đơn thuần. Người như vậy làm sao mà có tâm địa ngoan độc được.
“Cũng đúng.” Mạn Tâm gật gật đầu, khẽ thở dài. Tại sao kỳ tích quá hiếm, không thể xuất hiện trên người của nàng một lần nữa, làm nàng đột nhiên quay trở về……