Mạn Tâm nhìn vào bàn cờ, hạ xuống nước cờ cuối cùng. Nhưng vẫn hòa. “Không chơi nữa.” Nàng cảm thấy hơi đói, cũng có chút mệt. Nhưng mà vừa nói xong nàng liền phát hiện, sắc trời đã hoàng hôn, lập tức đứng lên, “Trời đã tối rồi.”
“Mới đó mà sắc trời đã tối thế này, không biết tiểu thư…” Nam nhân còn chưa kịp thốt ra câu nói kế tiếp.
Nhưng Mạn Tâm đã biết hắn muốn hỏi mình có muốn đi không? Chỉ là, Phó Vân chưa trở về, đến bây giờ đã hơn một canh giờ rồi, vì chuyện gì mà hắn còn chưa trở về? Hắn cố ý ư? Nếu nàng bị bỏ lại ở nơi này, nàng phải làm sao bây giờ?
Nhìn thấy sắc trời đã tối, nàng trốn đi cũng đã nửa ngày, không biết Song Nhi có đi tìm mình hay không? Nếu tìm không thấy thì sẽ như thế nào? Mộ Dung Ưng đã biết chưa? Nếu biết thì sẽ huy động người tìm kiếm, lúc đó sẽ rất phiền phức. Đáng sợ hơn cả là hắn sẽ tìm thấy nàng ở đây, lúc đó chẳng phải hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không được, nàng không thể ở lại, nàng phải về, nhưng làm như thế nào để cùng hắn ta nói chuyện, suy đi nghĩ lại tìm trăm ngàn cớ, cuối cùng nàng vẫn nên nói thẳng…..
“Thực xin lỗi, trên người của ta không có mang bạc, mà bằng hữu của ta cũng chưa quay lại. Nếu ngươi tin tưởng ta, ngày mai ta sẽ đưa tới cho ngươi, còn đưa thêm cho ngươi một ngàn lượng có được không?” Nàng dùng giọng điệu thương lượng.
“Tiểu thư, ngươi chắc đã từng nghe nói qua, có hai loại bạc không thể nợ. Loại thứ nhất chính là nợ cờ bạc. Loại thứ hai chính là nợ phong lưu.” Nam nhân này dường như không có ý nể mặt nàng.
“Ta biết, nhưng hiện giờ trên người ta thật sự không có bạc, vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Hay là bắt giam ta?” Mạn Tâm nhìn hắn, thật sự không muốn bảo hắn cho người đi đến vương phủ đòi tiền.
“Tôi có thể đợi bằng hữu của tiểu thư.”
“Nếu hắn không quay lại?” Hắn có thể đợi mà nàng không thể đợi.
“Vậy mời tiểu thư gọi người đem bạc tới đây.” Nam nhân dứt khoát nói.
“Ngươi thật sự là không hiểu gì cả. Nếu ta có khả năng thì đã sớm bảo ngươi đi, làm gì chờ tới bây giờ.” Mạn Tâm có chút tức giận, càng hối hận đã đến nơi đây, cũng căm hận Phó Vân.
“Đó là chuyện của tiểu thư, không phải chuyện của ta.” Giờ phút này nam nhân có chút lạnh nhat vô tình.
Mạn Tâm cắn răng trừng mắt nhìn hắn. Ngày hôm nay cuối cùng cũng biết cái gì gọi là kỹ nữ vô tình.
“Tiểu thư đói bụng sao? Ta đi kêu người chuẩn bị thức ăn.” Nam nhân này cũng không có ý muốn thả nàng ra.
“Không cần, ta không ăn.” Mạn Tâm quay đầu đi rồi cắn răng nói: ” Được! Xem như ngươi lợi hại. Ngươi cho người đến vương phủ tìm Vương gia.” Nàng không quan tâm nữa, dù sao thanh danh của nàng cũng bất hảo, lại nói, nàng cũng tin tưởng hắn không dám nói, nếu tiết lộ bí mật của khách hàng. Hắn chết cũng không biết tại sao mình chết.
“Vương gia? Vương gia nào?” Lúc này nam nhân mới cảnh giác nhìn lên nàng.
“Mộ Dung Ưng.” Mạn Tâm nói rõ ràng mấy chữ này, bây giờ mới biết sợ.
Nam nhân im lặng thận trọng đánh giá nàng.
Mạn Tâm nghĩ rằng khi hắn nghe đến tên vương gia, sẽ thả mình đi. Ai biết hắn chỉ lại gật đầu một cái.
“Tốt, ngươi chờ chút. Ta sai người đi nhắn tin cho vương gia.”
“Tự nhiên.” Thật sự là không sợ chết. Hay hắn cho là mình đang dối gạt hắn? Dù sao cũng đã như vậy nàng cứ chờ đợi thôi.
Mộ Dung Ưng không tin lại sai người khắp vương phủ tìm một lần nữa. Kết quả vẫn không có. Vậy cũng chỉ có một khả năng đó là nàng xuất phủ. Nhưng mà nàng làm thế nào có thể ra khỏi vương phủ? Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, bị người bắt đi, chẳng lẽ là hắn?
Ở thời điểm nghi ngờ thì liền thấy quản gia cầm một phong thơ đi tới: “Vương gia, vừa rồi ở cửa có người chuyển một phong thơ cần giao tới cho ngài.”
“Đưa đây.” Mộ Dung Ưng xé mở phong thư, nhìn thấy vẻ mỹ miều phía mặt trên, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét. Nữ nhân chết tiệt. Không ngờ nàng ta dám đi vào nơi đó, còn không có mang bạc. Thật sự là không muốn sống mà.
Mạn Tâm đứng ngồi không yên, oán hận nhìn chằm chằm tên nam nhân kia. Tốt nhất đừng để nàng thoát được, nếu không nhất định sẽ không để cho hắn yên ổn. Tuy rằng hắn đúng, nhưng nàng đã nói ngày mai mình sẽ đưa bạc cho hắn. Hắn cũng không đồng ý. Cho nên việc nàng làm đầu tiên khi thoát ra ngoài chính là sai người cắt đứt việc kinh doanh của hắn ta.
Rầm…Rầm…Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập. Mạn Tâm lập tức đứng dậy.
Nam nhân liền đứng dậy mở cửa, hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”
Mạn Tâm đứng đó, nhìn vẻ mặt đùng đùng nổi giận của Mộ Dung Ưng mà chột dạ cúi đầu.
“Đây là một ngàn lượng, người bổn vương mang đi.” Mộ Dung Ưng đưa cho nam nhân kia tờ ngân phiếu một ngàn lượng.
“Dạ, vương gia, mời.” Nam nhân kia cung kính mời.
Mạn Tâm chậm rãi đi ra cửa. Dáng vẻ tức giận của hắn vẫn còn rất dọa người. Mấu chốt trong chuyện này là mình đã phạm sai lầm.
“Ngươi còn lề mề cái gì? Muốn ở lại đây có phải hay không?” Mộ Dung Ưng nhìn thấy nàng chầm chậm đi đến, lập tức quát.
“Không, không phải.” Mạn Tâm liền chạy nhanh ra ngoài cửa.
Nhìn thấy vậy, làm cho hắn vừa tức vừa cười.
Mạn Tâm chạy một hơi ra ngõ nhỏ mới tháo khăn lụa che mặt xuống, thở hổn hển tựa vào tường. Cuối cùng đã thoát rồi.
“Ngươi…” Mộ Dung Ưng đi đến trước mặt của nàng vừa định tức giận khiển trách.
Mạn Tâm liền ngã nhào vào lòng ngực hắn, ấm ức chảy nước mắt: “Cuối cùng chàng cũng đến.”
“Ngươi còn biết sợ ư?” Mộ Dung Ưng không chút lưu tình đẩy nàng ra. “Trữ An, bổn vương thật là không ngờ, ngươi còn có loại sở thích này.”
“Ai có loại sở thích này. Thiếp chẳng qua là tò mò, xem nơi này như thế nào? Vả lại…trên đời này có người đàn ông nào có thể anh tuấn hơn so với chàng.” Mạn Tâm lẩm bẩm, vẫn dụi vào trong ngực của hắn như trước.
“Tò mò? Tò mò chạy đến nơi như thế này. Ngươi đã có bản lĩnh như vậy, vì sao còn muốn bổn vương đem bạc đến trả cho ngươi?” Mộ Dung Ưng nghĩ đến việc nàng chạy đến nơi này, liền tức giận khó tiêu. Tướng công đem bạc đến, trả giùm nương tử đi yêu đương vụng trộm. Đây đúng là chuyện lạ trong thiên hạ.
“Ta quên mang bạc. Hắn lại không cho ta về. Ta không còn cách nào đành phải tìm chàng.” Mạn Tâm oan ức nói. Hắn cho là nàng muốn tìm hắn sao?
“Tìm nam nhân khác sau lưng bổn vương, còn yêu cầu bổn vương đến trả bạc. Ngươi nghĩ bổn vương là ai?” Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi hắn đều bị nàng làm mất hết.
“Chàng là ai? Chàng là tướng công của ta nha. Với lại ta xin thề, ta thật sự không có làm cái gì.” Mạn Tâm giơ tay lên.
“Ngươi cho là nếu ngươi đã làm cái gì? Ngươi có thể đi về sao?” Mộ Dung Ưng hừ lạnh. Hắn nhất định sẽ giết nàng.
“Chàng hung dữ cái gì? Người ta cũng đã rất khổ sở. Chàng không an ủi ta thì thôi đi, còn thét lên với ta.”
“Không phải chỉ là bạc thôi sao? Ta trả lại cho chàng.” Mạn Tâm tức giận bỏ đi trước.
“Đã làm sai mà ngươi còn lý sự. Nói! Ngươi làm sao đến được đây?” Mộ Dung Ưng giữ chặt tay nàng. Chuyện này hắn nhất định phải làm cho rõ ràng.
“Phó Vân đưa ta tới.” Mạn Tâm không muốn giấu diếm.
“Quả nhiên là hắn.” Mộ Dung Ưng đã sớm đoán ra nhưng lại không rõ. Chẳng lẽ hắn đem nàng đi chỉ vì mời nàng đến nơi này?
“Chàng đã biết?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn.
“Nếu hắn mang ngươi tới, vậy hắn ở đâu?”
“Không biết.”
“Không biết?”