Đồng ruộng nông thôn cuối tháng bảy như cái lồng hấp lớn, mặt trời tàn nhẫn vô tình chiếu toàn bộ cánh đồng, chỉ có cái cây cổ thụ cong queo bên sườn núi cạnh bờ ruộng kia miễn cưỡng có thể ngồi một lúc.
Lâm Dung đội một chiếc mũ rơm lớn, mặc áo ba lỗ màu trắng cùng quần đi biển màu xanh lam, nằm ở trên thân cây cong queo, trong tay cầm quạt cói phe phẩy như có như không mà quạt gió.
"Tiểu Cửu, chọn quả ngọt một chút!" Lâm Dung hữu khí vô lực mà gọi.
Cách đó, cách hắn không xa trong ruộng dưa, có một tiểu nam hài da dẻ ngăm đen đang bận việc chính, hắn chọn quả dưa hấu tròn vo hoa văn rõ ràng, kéo gọn gàng những dây leo uốn lượn quanh co, một đường chạy chậm tới trước mặt Lâm Dung.
"Dung ca! trái dưa này bao ngọt!" Tiểu Cửu toàn thân đều là mồ hôi, áo ba lỗ trên người cũng ướt đẫm, hắn dứt khoát đem áo ba lỗ cởi ra đặt ở một bên.
"Nhanh mở ra, chúng ta đem nó ăn." Lâm Dung hứng thú, ngồi dậy tiếp tục phe phẩy quạt.
"Được đấy!" Tiểu Cửu tiện tay hái được mảnh lá chuối trải trên mặt đất, đem quả dưa hấu để lên, tay nắm thành quyền dùng lực nện một cái, quả dưa hấu theo tiếng mà vỡ, chia làm hai phần không theo quy luật, lại dùng lực tách, thành công đem một phần trong đó chia ra làm hai.
Bên trong vỏ dưa mỏng manh tràn đầy màu đỏ, vỡ ra nước xuôi theo lá chuối chảy vào trong đất, hai người ngay dưới bóng râm chia nhau quả dưa hấu vừa ngọt vừa mềm.
"Dung ca, tiểu đệ của ngươi đâu?" Tiểu Cửu quay đầu, nhìn quanh trên người Lâm Dung tìm một vòng, phát hiện không nhìn thấy thứ chính mình muốn thấy, liền vùi đầu ăn dưa.
"Nó ngày hôm nay có việc." Lâm Dung ngậm lấy quả dưa hấu rầu rĩ nói.
Tiểu Cửu nói tiểu đệ, chính là Nhan Khanh.
Lâm Dung đã ở trong thôn được một tuần mỗi ngày hắn mang theo "Tiểu đệ" diễu võ dương oai, "Thu phục" được vài tiểu tuỳ tùng.
Diễu võ giương oai: thể hiện ta đây.
Nhan Khanh cũng không làm gì khác biệt, chính là chịu trách nhiệm quấn ở trên tay hắn, chỉ hợp tác tại thời điểm Lâm Dung cần thiết phát ra mệnh lệnh giả vờ phối hợp làm một ít động tác đơn giản là được.
Những điều này đã đủ khiến bọn nhỏ sùng bái ngưỡng mộ, cho nên Lâm Dung thỏa mãn mà thành thủ lĩnh của bọn nhỏ, thật là không uy phong chút nào.
Về phần mỗi đêm ở trên giường bị làm đến toàn thân như nhũn ra, cảnh tượng vừa yêu kiều vừa quyến rũ, nhóm tuỳ tùng của hắn tự nhiên sẽ không biết.
Ở trong mắt bọn họ Lâm Dung chính là người đến từ thành phố ngay cả thanh xà đều sẽ bé ngoan nghe lời, đại ca ngầu ghê!
Vào lúc này đại ca tuyệt vời Lâm Dung cũng phi thường tưởng niệm nhiệt độ — của Nhan Khanh.
Không cần biết ngày nóng như thế nào, nắng to đến mức nào, chỉ cần Nhan Thanh quấn lấy hắn, hắn giống như lao đầu vào trong nước suối lạnh lẽo, oi bức không thấy, buồn bực không có, từng cái lỗ chân lông đều thấm ra cảm giác mát mẻ.
Nhan Khanh còn thật sự như lời y nói vậy, đi ra ngoài rất cho hắn thể diện, cho hắn làm đại ca, buổi tối về nhà phía sau cánh cửa đóng kín không có người mà thao hắn như lẽ đương nhiên, Nhan Khanh vốn cũng không phải là người, chủng loại xà lại là nổi danh kéo dài, giai đoạn bắt đầu bình quân giờ, vô luận hắn cầu xin như thế nào cũng không chịu dừng lại.
Hắn khi vừa mới bắt đầu từ bất đắc dĩ đến lúc sau đã mỗi đêm cũng bắt đầu ẩn ẩn mong đợi, không vì nguyên nhân khác, đó thực sự là bởi vì trời nóng như vậy, cùng đại xà lạnh lẽo làm tình thật sự rất thoải mái.
Mỗi lần thời điểm bên trong nội bích cực nóng của hắn nuốt vào dương vt đại xà, trong nháy mắt sự lạnh lẽo đó kích thích hắn run bắn lên, không cần biết rút ra cắm vào bao nhiêu lần, Nhan Khanh đều có thể đem mồ hôi hai người trong nháy mắt bốc hơi mất, đặc biệt thời điểm Nhan Khanh thổi tiêu cho hắn, quả thực chính là cực lạc nhân gian.
Hắn tuy rằng da mặt mỏng không nói, kỳ thực thân thể sớm đã bị nuôi đến kén chọn, chỉ có Nhan Khanh mới có thể mang lại khoái cảm cho hắn như vậy.
Nhưng hôm nay Nhan Khanh có việc, còn đặc biệt mà đem hắn từ trong nhà đuổi ra, y nói rằng muốn cùng gia gia cùng nhau giải quyết cái kia con heo xấu xí nhìn chằm chằm hắn trên thành phố.
Hắn nhìn một chút cái còi tinh xảo màu xanh lục mang theo trên ngực, là Nhan Khanh tiện tay đưa cho hắn, và nói rằng hắn có thể thổi còi nếu xảy ra chuyện, y sẽ đến ngay lập tức.
Quả dưa hấu rất ngọt ăn thật ngon rất giải nhiệt, mà không có thân thể Nhan Khanh giải nhiệt.
Cái còi lục bích lục bích nhìn rất đẹp, mà không có thanh lân (vảy xanh) của Nhan Khanh nhìn rất đẹp.
Giờ khắc này Lâm Dung tuổi, còn chưa ý thức được đối với Nhan Khanh ỷ lại cùng dựa vào là có ý nghĩa như thế nào.Hắn chỉ biết là, hắn muốn thổi còi ngay bây giờ.
—————————
Nhan Khanh cùng gia gia bận bịu nửa ngày, ở nhà bố trí cái trận pháp nho nhỏ, đem quần áo Lâm Dung mặc qua đặt ở giữa ghế làm mồi dẫn.
Nhan Khanh đem khí vị của chính mình thu lại, đem quần áo ở giữa biến thành bộ dáng Lâm Dung, thoạt nhìn giống như là Lâm Dung ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Quả nhiên không quá năm phút đồng hồ bên kia con heo xấu xí liền xuất hiện, toàn thân nó đỏ sậm, trên mặt ngũ quan nghiêng lệch như là tạm thời vẽ dán lên, nhìn chằm chằm "Lâm Dung" từng bước một đến gần, ánh mắt tham lam không hề che giấu chút nào.
"Hắc...!hắc.....!khà khà...!con xà kia rốt cục biến mất, lúc trước ngươi bị ta làm tán hồn pháp hiện tại tạo nên tác dụng đi." Con heo xấu xí lẩm bẩm nói, "Rất nhanh.....!rất nhanh là ta có thể dùng thân thể của ngươi, ha ha ha ha ha ha..."
Con heo xấu xí đi tới trước mặt "Lâm Dung", để sát vào cổ "Lâm Dung" mê muội mà ngửi mùi vị của hắn: "Mùi vị da người thật là thơm a....!thân thể tốt như vậy sắp là của ta rồi!"
Mắt thấy đôi môi đầy đặn kia của nó sắp đụng tới thân thể "Lâm Dung", Nhan Khanh không thể nhịn được nữa, nhấc tay vung lên, "Lâm Dung" tiêu tan mà đi, trên ghế chỉ còn lại bộ quần áo.
Con heo xấu xí đột nhiên quay đầu lại: "Là các ngươi! Các ngươi không đi!"
Nhan Khanh cười lạnh một tiếng, hóa ra một thanh kiếm liền muốn đâm tới.
Con heo xấu xí cuống quít né tránh: "Thanh xà...!Thanh xà đại nhân! Chúng ta có thể đồng thời chia sẻ thân thể này! Ngươi không phải cũng không hóa thành hình người sao?" Nói đến đây con heo xấu xí đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, "Nguyên lai ngươi cũng coi trọng thân thể đứa nhỏ này! Ta nhất định giữ bí mật! Ta có thể...!ta có thể giúp ngươi!"
Không biết làm thế nào mà mạch não của con heo xấu xí này lại kỳ lạ đến vậy, Nhan Khanh quyết định nói lời khách sáo: "Đứa nhỏ này thân thể có chỗ đặc thù gì? Ngươi muốn giúp ta thế nào?"
Gia gia bên cạnh có chút cuống lên: "Nhan Khanh, ngươi để ý đến hắn làm gì! Đánh là được rồi! Làm cho hắn hồn phi phách tán!"
"Ta phi!" Con heo xấu xí cho là tìm được đồng bạn, lập tức trở nên kiêu ngạo đối với Lâm Tuyền, quay người đối với Nhan Khanh nịnh hót nói: "Thanh xà đại nhân, ngươi chẳng lẽ không biết thân thể đứa nhỏ này có bí mật sao?"
Thân thể Lâm Dung có bí mật? toàn thân Lâm Dung y đều hôn qua liếm qua sờ qua, rất hiểu, còn có cái gì không biết?
Con heo xấu xí thấy vấn đề của chính mình đạt được hiệu quả, càng đắc ý, tựa như hiến vật quý mà mở miệng: "Ngươi nên biết, bản thể hắn không phải là người, mà là một cái long miêu đi?".