Xà Đại Nhân

chương 66: xương quai xanh tương tự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hỏi về thân rắn của Mặc Dạ, mễ bà Tần lại bắt đầu họ, bà nắm lấy cổ tay tôi, lắc đầu liên tục.

Tôi đã ở cùng bà một thời gian, biết bà đang nói với tôi rằng tôi không nên hỏi.

Bệnh tình của mễ bà Tần ngày càng nặng, bà ho mãi ho mãi rồi ho ra máu.

Thấy bà họ sắp tắt thở ngất đi, tôi đành phải dìu bà lên giường nằm xuống, không dám hỏi thêm gì nữa.

Khi bước ra, tôi thấy túi vải bên cạnh giường mễ bà Tần, trong đó có rất nhiều đồ, nhiều hơn so với lúc tới nhà Cốc Tiểu Lan, hiển nhiên đây là thứ bà dùng để dụ quan tài rắn, đánh chặn quan tài rắn ngày hôm đó, để cho Mặc Dạ và Vu Thi Mạn dụ huyết xà trong cơ thể tôi.

Thôn Hồi Long đã bị phong toả, tôi muốn tìm quan tài rắn nhưng lại không có lối thoát, chỉ đành ra tay từ rắn con trong bụng Long Thiền.

Nhưng mễ bà Tần có cách dụ quan tài rắn?

Có vẻ như mối quan hệ giữa nhà Mễ bà Tần với quan tài rắn thật sự rất sâu! Trong phích không còn nước, tôi mở bếp than, đổ hết nước còn lại trong xô ra rồi xách ra ngoài hứng nước.

Vu Thi Mạn ngồi dưới mái hiên, lần này cô ta đang cầm bát để uống rượu rắn: “Con rắn trong chiếc vòng rắn giống rắn vua, nhưng phần đầu lại đỏ tươi, tự nuốt đuôi nên không đúng.

Mễ bà Tần vừa nhìn thấy chiếc vòng đã biết cô từng thấy quan tài rắn,

lẽ nào quan tài rắn là rắn vua màu đen trắng? Quả nhiên cực kỳ độc!”

Tiếng nước chảy ào ào, tôi nhìn bọt nước bắn tung toé, trong đầu hiện lên toàn là xương quai xanh bị rạch ra của Mặc Dạ, cùng với hình ảnh “Mặc Dạ” trong chiếc áo choàng đen của quan tài rắn.

Tôi quay đầu nhìn Vu Thi Mạn: “Nếu tôi mang thai phôi rắn của Mặc Dạ thì sẽ thế nào?” Long Thiền nói, nếu vậy tôi sẽ còn thảm hơn cô ta, nhưng thảm thế nào thì tôi không biết.

“Người với rắn là âm dương giao hoà, trái nghịch với đạo trời.

Mặc Dạ là rắn, cô là người.

Cô là con gái vốn là âm, nhưng lại sống nên là dương.

Mặc Dạ là nam, vốn là dương nhưng vì đã chết nên là âm” Vụ Thi Mạn nhấp một ngụm rượu rồi thấp giọng cười.

Cô ta chớp mắt nhìn tôi: “Cô biết vì sao trong Liêu Trai cũng chỉ viết nam và nữ quỷ không? Vì như vậy thì nam là thuần dương, nữ quỷ là thuần âm, cũng được coi là âm dương giao hoà”

“Nhưng nữ và nam quỷ âm dương đảo ngược, cô đoán xem sẽ thế nào?” Sắc mặt Vu Thi Mạn dần dần trầm xuống.

Cô ta cầm bát rượu lên nhìn tôi, dường như khẽ thở dài: “Long Duy, nếu cô thật sự mang thai phôi rắn của Mặc Dạ thì hãy phá nó như cách phá rắn con trong bụng Long Thiền đi.

Phôi rắn cô đang mang trong mình sợ rằng còn quỷ dị hơn rắn con của Long Thiền nữa”

Cô ta nói xong thì nhìn sang bên cạnh với vẻ sợ hãi, sau đó lại nghiêm mặt.

Lát sau lại cười với tôi: “Vừa nãy là lời nói trong lúc say, cũng là lúc không có xà quân ở đây.

Cô đừng để xà quân biết tôi đã nói điều này nhé”

Nước trong xô trào ra, tôi tắt vòi nước đi, nhìn Vu Thi Mạn hỏi: “Bao giờ cô đi?” Bây giờ dù có lấy huyết và trên xương quai xanh của tôi ra thì tôi vẫn bị quan tài rắn khống chế, không thể đi được.

Vậy nên cô ta ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.

Vu Thi Mạn cầm bát rượu rắn, làm như không nghe thấy.

Tôi xách cái xô đi vào, đổ đầy nước vào nồi.

Vết thương trên người tôi có vẻ đã lành, chỉ còn vương quai xanh vẫn hơi đau.

Huyết xà chui vào trong người, không biết Mặc Dạ thế nào...!

Tôi cũng biết không nên quấy rầy hắn, nhưng mắt lại nhìn vào chiếc vòng rắn trên cổ tay, trong lòng luôn nhớ tới những lời Mặc Dạ nói.

Bếp than cháy lèo xèo, tôi suy nghĩ một lát rồi về phòng tìm mảnh vải vụn quẩn chiếc vòng tay rắn màu đen trắng này lại, nếu không tôi nhìn nó lòng sẽ hoảng.

Vừa quấn xong, tôi nghe thấy Vu Thi Mạn đang gọi tôi bên ngoài: “Long Duy, có rắn tới tìm” Xưng hô này của cô ta khá thú vị.

Tôi hơi ngạc nhiên, vừa ra khỏi phòng thì thấy Liễu Đông Phương đứng trước cửa nhà, áo choàng trắng trên người hắn ta dính đầy máu.

Hắn ta mím môi, ngay cả đuôi mắt cũng nheo lại.

(CO

Thấy tôi đi ra, hắn lấy trong tay áo ra một ống trúc, đưa cho tôi: “Long Duy, cho ta mượn một ống máu được không?” Vu Thi Mạn bật cười thành tiếng, đổ rượu rắn trong bình thuỷ tinh ra bát rồi quay đầu nhìn tôi: “Tôi uống nhiều rồi, nhưng cô không uống rượu mà?”

Ý cô ta là tôi hãy tỉnh táo một chút.

Liễu Đông Phương là rắn, còn là rắn bảo vệ quan tài được chôn cùng con gái nhà họ Long, vẫn luôn làm việc cho quan tài rắn.

“Phù Ngàn cần dùng à?” Tôi vẫn luôn nghĩ đến người phụ nữ chưa từng gặp ấy.

Lần trước Mặc Dạ cũng từng xin máu tôi, chắc là cho Phù Ngàn uống.

Liễu Đông Phương lắc đầu: “Là Long Thiền” Tôi cười khổ: “Sao ai cũng muốn máu ta vậy? Hay là người nói cho ta biết một số điều đi, rồi ta đổi máu cho ngươi, thế nào?”

Tôi nhặt con dao mễ bà Tần để dưới đất lên, nhìn Liễu Đông Phương: “Lấy thời gian rút máu làm giới hạn, khi nào đầy ổng trúc thì dừng.

Ta hỏi người vài câu, người phải trả lời thành thật.

Được không?”

Vu Thi Mạn cười khẩy: “Long Thiền là con gái nhà họ Long bị cô phá bỏ rắn con đúng không? Mặc dù trường sinh bất lão, nhưng cô không nên thả cô ta đi mà nên trái lại, chờ tôi ra rồi nghĩ cách giữ cô ta.

Giữ lại xà bà, muôn vàn hậu hoa”

Liễu Đông Phương cầm ống trúc, nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: “Ngươi hỏi trước đi rồi ta nghĩ xem có nên trả lời không.

Long Duy, người đã khác trước đây rồi”

“Trước đây người sẽ không tàn nhẫn thế này, ngươi.” Vẻ mặt Liễu Đông Phương đau khổ, hắn ta nhìn tôi: “Cho dù ngươi

(

muốn làm chuyện này cũng sẽ để ta làm.”

“Long Duy trong trí nhớ của ngươi không phải ta” Tôi kéo quần áo lau con dao, nhìn Liễu Đông Phương: “Ta còn phải đun nước nữa, ngươi nghĩ kỹ chưa? Hơn nữa người sẽ không lừa Long Duy, đúng không?”

Quả nhiên Long Thiền bát tử, nhưng rắn con đã mất, cho dù quan tài rắn không trừng phạt cô ta, cũng không quan tâm đến sống chết của cô ta, nhưng chí ít cũng phải để cô ta chịu chút khổ sở.

Trong mắt Liễu Đông Phương loé lên vẻ đau đớn, bàn tay đang nắm chặt ống trúc, mắt nhìn cổ tay tôi.

Tôi đã lấy vải quấn chiếc vòng rắn lại, vậy nên hắn ta cũng chỉ nhìn thấy một cuốn vải mà thôi.

Vu Thi Mạn đổ rượu rắn xuống, nước chảy róc rách còn mang theo tiếng cười trầm thấp của cô ta.

Liễu Đông Phương hơi do dự một lát rồi mới đưa ống trúc qua: “Được.” Có vẻ hắn cũng khá quan tâm đến Long Thiền.

Tôi cầm lấy ống trúc, kéo chiếc ghế dài nhỏ mễ bà Tần hay ngồi qua, dùng chân kẹp ống trúc, đưa tay trái ra nghĩ xem nên cắt ở đâu.

Ánh mắt Liễu Đông Phương rơi vào vết thương trên tay trái tôi, đồng tử hắn co rụt lại, chậm rãi quay đầu đi.

Những vết thương khác trên người tôi đã sắp lành hẳn, nhưng vết răng Mặc Dạ cắn trên tay trái vẫn còn đó.

Đầu tôi loé lên một tia sáng, tôi dứt khoát cứa một dao.

Sau khi máu tươi chảy vào ống trúc, tôi trầm giọng hỏi Liễu Đông Phương: “Quan tài rắn với Long Duy trong trí nhớ các ngươi

có quan hệ gì?”

Liễu Đông Phương giật mình, không ngờ tôi lại hỏi câu này, hắn ta nhìn tôi nhưng cũng chỉ lướt qua: “Long Duy..” Môi hắn run lên, vẻ mặt đau đớn.

Tôi vội che vết thương trên tay lại, không để máu chảy vào trong ống trúc.

Nhưng không ngờ, Liễu Đông Phương lại phất tay áo, đuôi rắn cuộn lại, ống trúc cũng theo đó bị cuốn đi.

Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi cầm dao còn chưa kịp suy nghĩ thì ống trúc đã trong tay Liễu Đông Phương.

Dưới chiếc áo choàng trắng của hắn, đuôi tằn ngoe nguẩy rồi thu lại.

Hắn nhìn vào xương quai xanh của tôi rồi lạnh giọng nói: “Ngươi đã gặp quan tài rắn rồi đúng không?” Hắn ta nói rất chắc chắn, cầm ống trúc trong tay rồi nói với tôi: “Nếu Mặc Dạ đã dụ huyết và trên xương quai xanh người ra rồi thì người đi đi, đừng ở lại đây nữa.

Cũng đừng ở bên Mặc Dạ nữa, ngươi và hắn cứ tiếp tục quấn lấy nhau như vậy, người sẽ chỉ

càng thêm buồn thôi.”

“Ý ngươi là gì?” Tôi nắm chặt con dao.

Tôi nhìn Liễu Đông Phương rồi đột nhiên lạnh giọng châm chọc: “Ngươi, Mặc Dạ và cả quan tài rắn đều thích Long Duy kia, cô ta đúng là đi đến đâu cũng trêu ghẹo người khác, còn chọn lọc rắn để ghẹo cơ.

Một lần ghẹo là ghẹo cả ba con rắn.”

“Không phải!” Liễu Đông Phương không cho phép tôi nói xấu Long Duy.

Mặt vảy chớp động, đuôi rắn phía sau hắn ta chợt vung tới, quấn lấy cổ tôi rồi lạnh lùng quát: “Là chúng ta có lỗi với nàng.

Hơn nữa không phải ba, từ đầu đến cuối chỉ có Mặc Dạ”

Dường như Vu Thi Mạn sợ tôi bị quấn cổ đến chết nên chồm tới, dùng hai tay vỗ nhẹ vào đuôi rắn của Liễu Đông Phương.

Hai tay cô ta đặt xuống, đuôi Liễu Đông Phương thoáng chốc để lại hai dấu tay, hắn đau đớn mở mắt ra, lập tức biến thành mắt rắn, đôi mắt co rút lại nhìn tôi.

Hắn vung đuôi, thu lại đuôi rắn đang quấn quanh cổ tôi.

Hắn cầm ống trúc, nhìn tôi nói: “Ngươi đã thấy quan tài rắn rồi thì mau đi đi, kẻo dù ta và Mặc Dạ đồng ý thả ngươi đi nhưng quan tài răn không thảo

“Long Duy, ngươi.” Liễu Đông Phương ôm ống trúc, bước đi hai bước rồi quay đầu nhìn tôi: “Ta đột nhiên hiểu ra vì sao người lại chọn Mặc Dạ rồi.

Vì người và ta vẫn luôn giống nhau, âm độc, xấu xa, không từ thủ đoạn”

“Còn Mặc Dạ chỉ là.” Liễu Đông Phương nhìn tấm vải quấn quanh chiếc vòng trên tay tôi, lắc đầu cười khổ: “Chẳng trách hắn tên Mặc Dạ”

Nói xong hắn cầm ống trúc biến mất.

Tôi sờ vào cái cổ bị quấn chặt, sau đó từ từ trượt xuống, chạm vào xương quai xanh.

Nhớ lại lúc tôi khoả thân đứng trước quan tài rắn đã hoá thân thành “Mặc Dạ”, hắn nói tôi và Mặc Dạ làm gì, hắn đều biết.

Vừa nãy Liễu Đông Phương nói: Chỉ có Mặc Dạ? Từ khi tỉnh lại, xương quai xanh tôi vẫn luôn hơi nhức, chỉ là tôi nghĩ huyết và trong đó đã bị lôi ra nên cũng không để ý.

Lúc nãy Liễu Đông Phương lại nhìn xương quai xanh tôi rồi cũng biết tôi đã gặp quan tài rắn.

Tôi nhớ lại lúc trước khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, quan tài rắn đã cắn tôi, tôi vội kéo quần áo lên xem.

Tôi cúi đầu nhưng không nhìn thấy, còn Vu Thi Mạn ở bên cạnh lại đột nhiên lui về phía sau vài bước, hai mắt nặng nề nhìn tôi.

Tôi nhìn mấy lần nhưng cũng không thấy, vì thế tôi cởi áo ra, chạy nhanh tới trước giá rửa mặt.

Khi nhìn thấy thứ gì trên xương quai xanh, đột nhiên tôi thấy lạnh thấu xương.

Quả nhiên quan tài rắn nổi giận thì không ai thoát được.

Truyện Chữ Hay