Xà Đại Nhân

chương 184: “u mê không chịu tỉnh ngộ”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quay qua nói với Liễu Đông Phương: “Nếu đã là do ba mẹ tôi làm ra thì cứ đợi đến khi họ quay về rồi tính.

Hễ có chuyện gì xảy ra là bà nội sẽ đưa tôi đến đây, hẳn là có lí do cả.

Tôi có mắt nhìn tai nghe, có thể tự mình suy nghĩ được.” Đột nhiên trước mắt tôi hiện lên hình ảnh tổng giám đốc Mâu dẫn theo A Lệ ngồi bên cạnh cái hố nói với tôi rằng phải tự nhìn rồi tự suy nghĩ ...!Long Duy nằm trong quan tài bằng gỗ màu trắng dường như khẽ thở dài: “U mê không chịu tỉnh ngộ”

Tiếng thở dài ấy mang theo sự bất lực và dường như còn có cả vẻ tiếc nuối.

Tôi nghe thấy chỉ cảm thấy ghê tởm, còn khuôn mặt của Liễu Đông Phương hại nghiêm lại, đầu nghiêng qua rồi biến thành một con rắn màu trắng to và cuộn về phía tôi.

“A!” A Bảo đang ở sau lưng kinh hãi hét lên: “Mẹ ơi”.

Đầu rắn của Liễu Đông Phương rõ ràng lao về phía tôi, nhưng khi đến bên cạnh tôi thì thân rắn xoay người, với thân thể mềm mại của loài rắn đi về phía sau mễ bà Tần.

Bây giờ sức của tôi rất khỏe vừa xoay người, duỗi dao đá ra cắm vào dưới lớp vảy của Liễu Đông Phương, dùng sức bẻ gãy con dao đá, nhấc hai chân lên rồi giẫm thẳng vào thân rắn của hắn.

Con dao đá mỏng và nông không thể chống đỡ được trọng lượng của tôi.

Tôi vừa ngồi lên thân con rắn thì con dao trượt ra rồi cắt đứt một mảng thịt của Liễu Đông Phương, nhưng da rắn dày cộm và chưa rơi xuống mà treo lủng lẳng trên da rắn.

Liễu Đông Phương đau đớn gầm lên một tiếng, vốn dĩ muốn lao thẳng đến chỗ đầu của mễ bà Tần nhưng lại quay người nhìn thẳng vào tôi.

Lưỡi rắn tách ra cuộn người về phía tôi rống lên: “Long Duy” Đôi mắt hắn giận dữ, con ngươi cứ co rút lại vì quá đau đớn.

Tôi để mặc cho lưỡi rắn tới gần và nhấc con dao đá lên rạch vào lưng con rắn một cái thật mạnh, bôi máu từ bàn tay trái lên vết thương.

Máu đỏ sẫm chảy vào dưới da, những thứ màu đen như sợi tóc lập tức trườn vào trong da thịt nó.

Lưỡi rắn của Liễu Đông Phương cuộn ở trên eo của tôi, gầm rú gào thét lên, đau đến mức thắt lưng như thể sắp gãy đến nơi rồi.

Nhưng không có gì bám vào thân rắn, hai tay luống cuống nên lập tức bị hắn cuốn lấy.

Tôi phải dùng tay trái cầm lấy, lưỡi rắn có xước nên một khi chạm vào là đau đớn đến nỗi khóe mắt giật giật.

Vội vàng quay con dao đá về phía lưỡi rắn.

Liễu Đông Phương cũng không thoải mái, cơn đau khiến cơ thể "xoèn xoẹt” vặn vẹo, sau đó hắn nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, những sợi dây đen vẫn đang phóng về phía căn phòng như có gió thổi bay chiếc mũ trên đầu tôi.

Chỉ cảm thấy cái

đầu trọc bị gió thổi qua hơi lạnh, tiếp theo trong màn đêm tối có một tia sét rơi trúng người tôi.

Dòng điện cực lớn xuyên qua toàn thân, toàn thân co giật tứ chi dường như không phải của mình nữa, hoàn toàn không có chút sức lực nào rồi ngã luôn xuống mặt đất.

“Hà tất phải như vậy.” Giọng nói nhàn nhã bình thản của Long Duy nhẹ nhàng vang lên.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân tê dại ngứa ngáy và chẳng có chút sức lực nào, những dòng điện còn lại của tia sét di chuyển trong người, tứ chi co rúm theo bản năng, mắt nhìn sợi dây đen vẫn còn đang quơ quơ về phía căn nhà và thân rắn

trắng như tuyết đang uốn lượn trước mặt tôi, muốn đưa tay ra nhưng trên đầu ngón tay dường như có thứ gì đó chuyển động, năm ngón tay không thể duỗi ra được.

Tiếng ho khan của mễ bà Tần vang lên bên tai và tiếng gầm gừ nghiến răng của A Bảo.

Không biết mình lấy đâu ra sức lực chống tay xuống đất, xoay người lại thật mạnh ôm lấy đuôi rắn của Liễu Đông Phương, con dao đá cắt rách mảng da rắn, tay trái dùng sức lột một đoạn và quấn nó quanh cổ tay mình.

Làm như vậy thì cho dù dòng điện đánh vào cơ thể tôi cũng sẽ không ngã khỏi thân con rắn.

Tôi không thể đối phó với những dây đen và Long Duy, nhưng chỉ cần ngăn Liễu Đông Phương lại thì mễ bà Tần luôn có cơ hội.

Hắn bị lột da sống đau đớn đến mức thân thể gấp khúc lại, ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn tôi: “Long Duy, người biết ta ra tay nương tình rồi đấy”

Tôi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lưỡi tôi run lên sau khi dòng điện mạnh xuyên vào trong cơ thể.

Cho dù có mở miệng cũng chỉ là lưỡi run cầm cập chứ không thốt ra được nửa từ.

Vừa bắt gặp ánh mắt Liễu Đông Phương, một nhát dao lại được cắm vào cơ thể của hắn.

Liễu Đông Phương không dám thường xuyên sử dụng sấm sét, thị trấn chỉ lớn có nhường này, loài rắn có sử dụng phép thuật để tạo ra sấm sét thì cho dù Mặc Dạ ở ở trong động phủ cũng sẽ cảm nhận được.

Truyện Chữ Hay