Chuyện này không khỏi khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, nhất là khi nhìn con rắn bị ngâm trong rượu mà vẫn còn sống kia.
Ban đầu không có rắn, nên rượu rắn ngâm kiểu gì cũng không đúng vị.
Thả mấy con rắn vào là đã đúng vị rồi?
Thế nên rượu rắn nhất định phải có rắn? Hay là rắn bị ngâm trong rượu và dược liệu, sản sinh ra thứ gì đó?
Một buổi tối oi bức khó chịu, tôi cầm đèn pin ra ven bờ sông trong thôn bắt một con rắn đang uống nước ở đó về, chuẩn bị ngâm thêm một bình rượu rắn nữa thử xem.
Chỉ là khi tôi xách rắn trở về thì nhìn thấy Mặc Dạ đã lâu không tới tìm tôi đang ngồi trước hiên nhà, hình như đang ngắm nhìn bầu trời đêm.
Tôi xách túi da rắn, con rắn đó vẫn còn ngọ ngoạy, nhìn thấy hắn thì không khỏi chột dạ.
Dù sao hắn cũng là rắn, ngâm rượu rắn ngay trước mặt hắn, hình như có hơi ngượng ngùng...!“Xà quân có việc gì không? Tôi đè cái túi da rắn ngay dưới ghế.
Tôi lấy thùng, rót rượu trắng nồng độ cao vào.
Sau đó lấy rắn ra, bóp ngay nơi hiểm yếu của nó ấn thẳng vào trong rượu trắng, sau đó chậm rãi xoa da rắn.
Muốn ngâm rượu rắn trước hết phải rửa sạch vảy rắn, bằng không thì đúng là đang ngâm nước tắm rắn...!Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi dùng sức xoa da rắn, rồi lại nhìn vào trong phòng: “A Bảo ngủ rồi?” “Ừ” Tôi vừa xoa da rắn vừa nhìn hắn “Anh muốn tìm cái tà quan thứ bảy à?”
Bây giờ, Mặc Dạ không phải muốn tìm tà quan mà là không thể đến tìm tôi.
Dù sao, Long Duy và những tà quan đó, còn cả Liễu Đông Dương nữa, có người nào là không bớt việc chứ.
Hắn nhất định phải canh chừng thật tốt, không thể rời đi được.
Mặc Dạ đi lâu như vậy rồi mới đến, chắc chắn là đã trấn áp rất tốt sau chiếc quan tài kia, sẽ không xuất hiện tai họa ngầm nào nữa rồi mới đến.
“Sắp đến tết Trung Nguyên, âm khí sẽ rất mạnh, những chiếc tà quan còn lại đã được làm từ lâu, đã hoàn toàn khôi phục oán khí, đang lẩn trốn trong thế giới loài người.
Trên trấn có khí của xà quan và tà quan kết hợp lại che giấu, ta cũng không thể cảm nhận được, nên vào tết Trung Nguyên có lẽ sẽ dễ tìm hơn chút” Mặc Dà nhìn tôi lau rửa sạch sẽ con rắn kia, rồi ném vào vò rượu.
Lúc này, mới nói: “Bây giờ em không còn sợ rắn nữa à, ngâm thành công rượu rắn rồi ư?” “Thành công rồi” Tôi nhìn Mặc Dạ gật đầu, cười khẽ, nói: “Hay là Xà quân nếm thử xem sao?”
“Không cần” Mặc Dạ hạ tầm mắt, đảo mắt nhìn tôi, nói: “Thế em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Bây giờ đi luôn sao?” Tôi không khỏi thất thần, liếc nhìn màn đêm: “Không phải nhân lúc tập hợp kéo theo tà quan chạy đấy chứ?”
“Bây giờ không cần nữa, ta tìm được vài manh mối từ chỗ mấy chiếc tà quan đó, giữa chúng có liên lạc, dùng máu của em, kết thành phép thuật là có thể tìm được” Mặc Dạ nhìn tôi.
Khẽ nói: “Chỉ có điều hơi đau một chút, nhưng an toàn hơn so với việc kéo theo tà quan”
Cũng chính là nói, tôi chịu đau một chút thì hệ số an toàn sẽ cao hơn.
“Đợi chút, Xà quân, tôi cất kỹ vò rượu rắn này đã” Tôi vỗ nhẹ vào vò rượu thủy tinh, khom lưng chuẩn bị bê lên.
Nhưng ngay lúc tôi khom lưng, Mặc Dạ đột nhiên đi đến, đưa tay ra bê vò rượu lên giúp tôi.
Hắn rũ mắt nhìn bụng dưới hơi nhô lên của tôi: “Bây giờ cảm thấy như thế nào?”
"Ồ.” Tôi vỗ nhẹ bụng dưới, khẽ cười nhìn hắn: “Tôi không rõ về thai rắn, nhưng nếu con người mang thai, | mấy tháng đầu có phải là không nổi rõ hay không?”
“Cái này là do gần đây tôi ăn ngon quá, tâm trạng thoải mái, cơ thể mập mạp, thịt cũng nhiều hơn chút.” Cách một lớp áo, tôi khẽ véo, ý bảo thật sự béo lên.
Mặc Dạ bệ vò rượu, ánh mắt hơi trùng xuống, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại bê vò rượu, đi đến phòng bếp rồi đặt vào trong tủ bên dưới.
Trước khi đi, tôi muốn lên tầng nhìn qua A Bảo một chút.
Sau đó, gửi tin nhắn cho mễ bà Tần, nói với bà ấy, tôi đi tìm tà quan, bảo bà ấy thức dậy nhìn thấy tin nhắn thì đi lên ngủ cùng A Bảo.
Gần đây, A Bảo khá dính tôi, cho nên bây giờ đang ngủ cùng tôi trên tầng.
Mặc Dạ thấy nó ngủ bên cạnh giường tôi, ánh mắt hơi trùng xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Hắn chỉ đưa tay về phía tôi: “Ta đưa em đi?”
Tôi khẽ kéo tấm thảm đắp trên bụng A Bảo, gật đầu với Mặc Dạ.
Trước đây, hắn luôn ôm tôi đi, khi đó tôi cũng không có cảm giác gì.
Lần này khi đưa tay ra, hắn ôm hẳn vào eo tôi, nhưng không biết vì sao, tôi lại hơi ngượng né ra, chỉ đưa tay cho Mặc Dạ.
Hình như hắn cũng hơi ngượng, nhìn tay tôi, rồi chậm rãi rút tay về, sau đó, khoác lên vai tôi.
Nhưng sự chênh lệch chiều cao khá lớn, hắn khoác tay lên vai tôi hình như cũng hơi kỳ.
Trong chốc lát, chúng tôi một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, dường như làm thế nào cũng không tìm được tư thế thích hợp.
Cuối cùng, Mặc Dạ khẽ ho một tiếng, kéo vai tôi, ôm vào lòng, lúc này mới từ cửa sổ bay ra.
Thật ra, tôi rất tò mò phép thuật này của Mặc Dạ, là do hắn tu luyện ra, hay là bẩm sinh đã có.
Khi đến nơi lại phát hiện Mặc Dạ không hề đưa tôi tới nhà mình mà lại đến hòn đảo nhỏ ở hồ nuôi cá thôn Trần gia.
Tiêu Tinh Diệp đã đợi sẵn chúng tôi ở đó, thấy chúng tôi đến, anh ta vội lên đón, nói: “Nơi này đến tối vẫn hơi lạnh”