Tiêu Tinh Diệp chọc cười, nói một đống lời hay, dụ dỗ Tiền sâu rượu về nếm rượu.
Chúng tôi chỉ đi một chiếc xe gắn máy đến, Tiêu Tinh Diệp chạy, Tiền sâu rượu ngồi phía trước, tôi ngồi phía sau.
Vừa đến gần Tiền sâu rượu, vảy trên xương quai xanh của tôi lập tức hơi đau nhói, tôi đưa tay sờ lên vảy, hình như nó còn nhúc nhích, sờ vào một cái lại càng đau hơn.
Lúc này còn ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm và một mùi lạ trên người ông ta.
Nhưng hình như Tiền sâu rượu cũng giống mấy người Diệp Đức Toàn, hoàn toàn không biết mình đã chết.
Đợi khi đến nhà Tiền sâu rượu, chúng tôi mới biết cái gì gọi là “chú ý dưỡng sinh”.
Mỗi căn phòng trong nhà đều để một cái máy lọc không khí, uống nước trong máy lọc nước, cốc uống nước là cốc nano gì đó, ghế ngồi là ghế xông ngải cứu, ngủ trên giường vật lý trị liệu bằng ngọc, chăn cũng làm từ nano thêm vào nam châm dưỡng sinh gì đó.
Tiền sâu rượu cứ ép tôi ngồi trên cái ghế kia, tôi muốn tìm một cái ghế ngồi bình thường.
Ông ta lập tức phổ cập kiến thức cho tôi: “Người trẻ tuổi các cô cậu không chú trọng dưỡng sinh, còn thức khuya,
xảy ra quan hệ lung tung, cho nên mới dễ bị bệnh và đột tử đấy.
Ghế xông hơi này còn có thể trị trĩ và bệnh phụ khoa nữa, không có bệnh cũng có thể lưu thông màu, tránh bệnh.
Cô đừng tưởng cô còn nhỏ thì sẽ không bị bệnh phụ khoa...”
Tôi...!
Vì không đột tử và không bị bệnh phụ khoa, theo nguyên tắc có bệnh chữa bệnh, không bệnh phòng bệnh, tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi trên cái ghế kia.
Tôi đảo mắt nhìn quanh nhà, tất cả đều là hộp thuốc sắp xếp ngay ngắn, đóng gói cực kỳ cao cấp.
Tôi tiện tay lấy một hộp ra, bên trên để giá sáu chữ số, khiến tôi sợ đến mức vội buông xuống.
Dù Tiêu Tinh Diệp biết Tiền sâu rượu đã chết, là một cái xác sống.
Nhưng anh ta vẫn đưa rượu rắn cho ông ta: “Nếm thử xem ngâm bằng thuốc gì.
Rượu của Long rượu rắn ngâm đấy, ông có lộc rồi.”
Tiền sâu rượu cười ha hả, uống một ngụm, sau đó nói với tôi: “Rượu này của cô không có vị, không đoán ra được.”
Tiêu Tinh Diệp không tin muốn nhấp một ngụm, nhưng thấy Tiền sâu rượu uống rồi cũng không tiện uống nữa, chỉ đành ngửi ngửi: “Mùi rượu rất nồng mà.”
Còn muốn liều mình uống thử, tôi vội kéo anh ta, lắc đầu với anh ta.
Tiền sâu rượu đã chết, vị giác khứu giác đều giảm xuống, cả phòng có mùi thối rữa nồng nặc và mùi mốc.
Nhưng ông ta cũng không phát hiện ra, chỉ lấy một chai thuốc uống ra, nói là có thể phòng bệnh phổi.
Ở chung với ông ta càng lâu, vảy ở chỗ xương quai xanh của tôi cũng càng đau.
Vảy này là do quan tài rắn cắn tạo thành, mỗi lần đến gần tà quan kỳ lạ thì sẽ thấy đau.
Hơn nữa trông Tiền sâu rượu cũng rất kỳ lạ, tôi đợi ông ta uống xong mới thử hỏi: “Gần đây ông có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”
“Hôm nào tôi cũng đi họp, sau đó về nhà nấu cơm ngủ trưa, đâu có gặp chuyện lạ gì.
Chuyện lạ mà cô gặp mới nhiều đấy.” Tiền sâu rượu trừng tôi một cái.
Sau đó lại lấy hộp thuốc kia ra, còn lấy một quyển sổ, nhìn giờ, lẩm bẩm: “Cách nửa giờ uống một lần, khi nãy đã uống Calcium, hai mươi phút sau là có thể uống Coenzyme Q..”
Tôi nhìn một cái, quyển sổ được liệt kê rất ngay ngắn, từ năm giờ rưỡi sáng bắt đầu uống ba loại thuốc gì đó làm sạch mạch máu.
Sau đó suốt một ngày, cách nửa giờ uống cái gì đến tận mười giờ tối, một ngày cả ba mươi mấy loại thực phẩm
chức năng.
.
Hơn nữa có loại một ngày phải uống ba lần, nói cách khác, mỗi ngày Tiền sâu rượu uống đến chín mươi mấy lần thuốc.
Dường như ông ta hoàn toàn không để ý việc tôi và Tiêu Tinh Diệp ở đây, tính toán một hồi thì đi tới tủ lấy thuốc.
Trong tủ để những chai thuốc ngay ngắn, ông ta còn đếm viên, bổ sung thuốc vào hộp đã uống hết.
Tiêu Tinh Diệp đẩy tôi một cái: “Đây là chuyện gì vậy?” Tôi cũng lắc đầu, nói nhỏ với anh ta: “Tà quan.” Tiêu Tinh Diệp ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi: “Ở đâu?” “Không biết” Tôi cũng không biết ở đâu, nhưng Tiền sâu rượu chắc chắn có liên quan đến tà quan.
Nếu không ông ta cũng sẽ không trở thành xác sống, cũng sẽ không trông rất sống động” dù không biết đã chết bao lâu rồi như vậy.
Xương quai xanh của tôi ngày càng đau hơn, đành phải nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Tinh Diệp, bảo anh ta dẫn Tiền sâu rượu về chỗ mễ bà Tần.
Nhưng dù Tiêu Tinh Diệp dụ dỗ như thế nào, Tiền sâu rượu cũng không chịu đi.
Sau đó tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Sư phụ tôi lớn tuổi, có bệnh lao, tôi muốn mua cho bà ấy thực phẩm chức năng,
nhưng bà ấy không tin, không khuyên được, ông đi khuyên nhủ giúp tôi đi?”
CẦy, bệnh lao phổi thì uống thuốc uống cá sấu tôi uống khi nãy đó, có người ung thư thời kỳ cuối uống xong còn khỏi luôn” Tiền sâu rượu lập tức hăng hái.
Ông ta lấy một đống hộp từ trong gầm giường ra ngoài, tìm một hộp thuốc uống cá sấu dính đầy bụi: “Đi, tôi đi nói chuyện với sự phụ kia của cô.
Sáng mai rạp chiếu phim vẫn còn giảng, tặng tới bốn mươi quả trứng.
Bảo sư phụ của cô đi nghe giảng với tôi, không mua cũng có thể lãnh trứng gà.
Người lớn tuổi, phải chú trọng dưỡng sinh”
“Các cô cậu không hiểu đâu, bây giờ bệnh ung thư nó trẻ hóa, còn dễ bị đột tử.
Người già chú ý chăm sóc sức khỏe như tôi sẽ không chết, người trẻ tuổi các cháu mới dễ chết.” Tiền sâu rượu nói một câu sâu xa với chúng tôi.
Tiêu Tinh Diệp trợn mắt, giơ ngón cái với tôi, sau đó chạy xe máy đưa chúng tôi đến chỗ mễ bà Tần.
Sợ ánh mặt trời chiếu vào Tiền sâu rượu, anh ta còn cố ý giơ ô che nắng, tôi lặng lẽ rải tàn hương trong ba lô lên người tiền sâu rượu.
Đợi đến nhà mễ bà Tần, Tiền sâu rượu vừa mới xuống xe máy, còn chưa đi vào đã tỏ vẻ rất khó chịu, người cứng đờ lại như bị điện giật, tay lộ bên ngoài nhanh chóng mọc ra lông đen.
Tôi sợ hết hồn, vội quát to một tiếng: “Mễ bà Tần.” Mễ bà Tần ở trong nhà vội vàng chạy ra xem thử, nói với tôi: “Hai đứa làm gì vậy? Lấy đâu ra một con cương thi về
thế?”
Bà ta đi nhanh ra cầm ô đen che cho Tiền sâu rượu, quát lên với tôi: “Mau thắp hương, gọi ông ta vào, nếu còn đứng bên ngoài nữa sẽ bị mặt trời đốt thành tro đấy!”
Tôi cũng không ngờ cấm chế mễ bà Tần bố trí không có tác dụng với Mặc Dạ Phù Ngàn và mấy con rắn kia, lại có tác dụng với Tiền sâu rượu.
Tôi vội đi vào trước, thắp hương trước cửa nhà, sau đó rút giấy châm lửa, kéo dài từ dưới chân của Tiền sâu rượu đến tận cửa: “Tiền sâu rượu vào nhà, Tiền sâu rượu vào nhà.”
Tên gọi không nhất định phải gọi họ tên, biệt danh cũng được, nhũ danh cũng được, chỉ cần là tên người chết biết thì đều có thể gọi.
Theo tờ giấy cháy lên, Tiền sâu rượu trên người đầy lông đen lập tức cứng đờ đi vào phòng theo giấy cháy.
Vừa vào nhà, A Bảo nghe tiếng động đi ra nhìn thấy ông ta lập tức nhe răng, vẻ mặt hung hăng.
Tôi vội ôm lấy A Bảo, nói với mễ bà Tần: “Có lẽ phía sau ông ta có quan tài không bình thường” Hình như mễ bà Tần cũng cảm giác được, sau khi Tiền sâu rượu đi vào, bà ấy cầm một tấm ván gỗ, gõ gõ.
Nói một câu bên tại Tiền sâu rượu: “Tiền sâu rượu!”
Tiền sâu rượu như mất hồn lập tức tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh: “Gọi lớn tiếng như thế làm gì?”
Nhưng nhìn thấy mễ bà Tần, ông ta lập tức trở nên hăng hái, lấy hộp thuốc kia ra: “Bà là sư phụ của cô bé này đúng không? Bà bị bệnh phổi còn không chịu đi chữa à? Tôi nói bà nghe, thuốc này có hiệu quả rất tốt
Lúc khuyên người khác, ông ta rất kiên nhẫn, còn cho mễ bà Tần xem thành phần ghi bên ngoài, còn nói với bà ấy mã này là mã của thuốc, khác với những mã thuốc khác...!Nhưng nói một hồi, tiếng chuông báo thức của điện thoại lại vang lên, nhắc nhở ông ta uống thuốc.
Ông ta lập tức lấy hộp thuốc ra, uống ba bốn loại thuốc theo trong sổ.
Mễ bà Tần nhìn mà thấy đầu óc mơ hồ, sau đó nói với tôi: “Cháu chắc chắn phía sau ông ta có tà quan?” Tôi lập tức kéo cổ áo, để lộ vảy trên xương quai xanh.
Mễ bà Tần nhìn thoáng qua, thở dài.
“Cô cái này là sống sao?” Tiêu Tinh Diệp duỗi tay, còn muốn động vào: “Con rắn trong quan tài này hình như sắp bò ra ngoài rồi.”
Nhưng anh ta vừa mới nâng tay lên, bên cạnh đã có một bóng đen xuất hiện, Mặc Dạ vỗ lên tay anh ta một cái.
Hắn vừa xuất hiện, bên ngoài mơ hồ mang theo tiếng sấm.
Tiền sâu rượu đang tính thời gian uống thuốc như ngạc nhiên đến mức sững sờ, người lập tức cứng đờ.
Mễ bà Tần đi ra ngoài xem thử, sau đó quay đầu hỏi Mặc Dạ: “Xà Quân làm gì thế?” “Phá hủy một cái tà quan” Giọng điệu của Mặc Dạ rất nặng nề, hắn nói với tôi: “Em đi theo ta”
Tôi còn không hiểu gì, Mặc Dạ đã ôm tôi đi luôn.
Tôi tưởng sẽ đi đến động phủ, không ngờ Mặc Dạ lại dẫn tôi đến chỗ tinh định thấu xương của Liễu Đông Phương phát tác.
Đi vào thì thấy Liễu Đông Phương cũng ở đây, còn có quan tài nhỏ đứa bé kia cõng.
Mặc Dạ nặng nề nói với tôi: “Tà quan này là quan tài mô phỏng quan tài rắn.” “Anh bảo tôi mở nó ra ư?” Tôi nhìn Mặc Dạ, giơ tay lên: “Lần này không cần máu của Phù Ngàn sao?”
Bình thường Mặc Dạ tìm tôi đều là vì mấy chuyện này.
“Không phải” Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, trầm giọng nói: “Ta nhốt Phù Ngàn vào rồi.”
Tôi nhìn tà quan nho nhỏ kia, lại nhớ đến cơ thể trắng bệch sưng phù của Phù Ngàn, không biết Mặc Dạ đã nhốt vào bằng cách nào.
“Vậy anh muốn tôi làm gì?” Tôi đưa mắt nhìn Mặc Dạ, nặng nề cười nói: “Chẳng lẽ cũng muốn nhốt tôi vào luôn?”