Xà Đại Nhân

chương 109: giun trong nước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Con trâu kéo ra từ miệng giếng và phần thân bị kẹt nơi miệng giếng lộ ở bên ngoài có sự khác biệt rất rõ ràng, nhìn qua vẫn rất tốt.

Nhưng phần rơi xuống giếng thì thối rữa rồi sưng phù lên chẳng ra hình dáng gì, toàn bộ da trâu đều căng ra, còn bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Trong nước giếng, thậm chí như có cả tiếng bọt khí vang rì rào.

Nhưng rõ ràng Trần Tân Bình đã nói, số gia súc này mới nhảy xuống giếng hôm qua mà?

Sao lại thối rữa nhanh thế? Trâu chết vừa bị kéo ra ngoài, mùi thối tản ra, trong nửa miệng con trâu còn có thứ nước gì đó chầm chậm chảy ra.

Trong số trai tráng của thôn Trần Gia kéo dây thừng, chẳng biết ai nôn ọe một tiếng, sau đó buông tay chạy hết rồi.

Tôi và Tiêu Tinh Diệp không chú ý, suýt bị con trâu chết đó kéo đựng lên khung gỗ.

Rất may là bình thường Tiểu Tinh Diệp đánh cá nên kéo đồ rất vững vàng, làm thế trung bình tân chống đỡ kéo sợi giây thừng.

Người vây xem xung quanh lập tức che miệng lui ra sau.

Chẳng biết là ai hét một tiếng: “Là ai nói kéo trâu ra ăn thịt trâu vậy.

Nước trong giếng này chắc chẳng uống được nữa, lấp giếng luôn đi, lấp đi!" Tiêu Tinh Diệp và tôi âm trầm nhìn cơn giận, cũng không gắng gượng được bao lâu.

Anh ta nhìn tôi, gật đầu với tôi, hai người dứt khoát thả tay, con trâu chết treo giữa không trung, lần này rơi lại xuống giếng, rớt xuống, không hề bị kẹt chút nào.

Cả thân trâu rơi xuống, bên trong vang lên mấy tiếng ào ào, mùi hôi thối nồng nặc lại trào ra ngoài.

Tôi và Tiêu Tinh Diệp cũng vội vàng chạy ra ngoài, đến nơi chẳng còn mùi hôi nữa mới thở ra.

Tiêu Tinh Diệp lấy hai chai nước từ trong ba lô của anh ta, đưa cho tôi một chai: “Cô dùng ít sức thôi."

Tôi cầm chai nước, không hiểu lắm nhìn anh ta.

"Nghe mễ bà Tần nói, gần đây sức lực của cô mới trở nên mạnh.

Sợ cô không khống chế được, cô mở nắp chai nhẹ chút." Tiêu Tinh Diệp nặng nề thở ra.

Tạo kiểu Lan Hoa Chỉ mở nắp chai: “Cô mở thế này được không? Mấy cô gái khác tóc dài phơi phơi, không mở nắp được.

Cô thì quả đỉnh, cả cái đầu trọc lốc, dùng sức một tí có khi bóp vỡ cả cái chai"

Anh ta nói xong, uống một ngụm súc miệng: “Nước trong đó rốt cuộc sao thế nhỉ? Quá hồi nhỉ?" Nhìn sắc mặt khoa trương của anh ta, tôi chậm rãi vặn nắp, liên tục súc miệng hai lần, giờ mới thấy tốt hơn chút.

Tiêu Tinh Diệp lớn lên với bà Tiêu, nhìn qua là một người đàn ông cẩu thả, nhưng rất biết nhìn sắc mặt người khác, chắc là biết tâm trạng tôi không tốt nên mới làm động tác chọc cười, nói chuyện cười nhạt chọc tôi.

Sau khi uống nước xong, tôi nặng nề thở ra, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy người thôn Trần Gia đều tụm lại một chỗ, nhìn chúng tôi rồi nhỏ giọng bàn tán.

"Cô là xà nữ, tôi là quan tài tử, đều không phải người tốt lành gì, đủ để bọn họ nói" Tiêu Tinh Diệp đi về phía trước, nói với tôi: “Chuyện của thôn Trần Gia này, cô định làm thế nào? Trâu cũng đã nhảy xuống giếng rồi, chuyện này chắc hơi lớn đây."

Quỷ trâu thần rắn, trong lục súc trâu có địa vị cao nhất.

Từ trước đến nay trầu không sợ tà khí, ngay cả nước mắt của trâu đều có thể khiến người ta phân biệt được âm dương.

Nếu thôn Trần Gia chỉ có heo dê, gà vịt gì đó nhảy giếng thì còn tốt chút.

Ngay cả trâu cũng nhảy giếng, vậy chứng tỏ tà khí này siêu năng siêu nặng.

"Mễ bà Tần bảo anh giúp đỡ, đã hứa hẹn gì với anh?" Tôi bỏ chai nước vào ba lô.

Tiêu Tinh Diệp cười haha: “Không hứa hẹn gì cả, mà chỉ tò mò về những chuyện của thôn Hồi Long thôi.

Dù sao tôi cũng là kẻ cô đơn nên bèn theo làm

trợ thủ của cô, hóng hớt chuyện, thăm dò những chuyện quỷ dị này thôi."

Tôi thâm thúy nhìn Tiêu Tinh Diệp, ánh mắt anh ta thành khẩn, không giống như đang nói láo.

Chỉ coi là anh ta nói thật, dù sao người lừa tôi cũng nhiều, cũng chẳng thiếu anh ta.

Hình như nhóm người Trần Tân Bình đã thương lượng xong, một lúc sau ông ta mới đi tới: “Giếng này đừng đào nữa, lấp luôn đi thôi, hối quá, coi như lấy hết số gia súc nhảy vào đó ra thì nước cũng không uống được, chúng tôi đi đào cái giếng khác là được!"

Nghe ý của những thôn dân đó, ban đầu là định vớt heo trâu gì đó lên để kiếm miếng thịt heo thịt trâu.

Bây giờ nhìn chúng, tất cả đều thành thịt thối rồi.

Hơn nữa cái mùi đó, lực sát thương mạnh quá, có thể khiến người ta ngất xỉu, không vớt thì không với vậy.

Tránh việc vớt ra còn phải đi chỗ khác chôn, chẳng bằng lấp luôn cả giếng.

Tiếc cho một cái giếng cổ, thường thì ở các giếng cổ đều có nước suối dưới đất tự tuôn ra, bao nhiêu năm cũng không lõm xuống, chất lượng nước cũng tốt hơn giếng mới đào nhiều lắm.

"Vậy các ông còn nước giếng không? Cho chúng tôi xem xem?" Tiêu Tinh Diệp nháy mắt ra hiệu với tôi.

Lúc này tôi mới nhớ ra, tên này là đệ tử của Thủy Sự nổi xương , thứ khác thì không được, nhưng đối với việc xem nước gì đó thì chắc là được.

Trần Tân Bình gật đầu: “Trong nhà tôi có nước dự trữ, hai người đi với tôi." Ông ta dẫn chúng tôi đến nhà, nhưng là khi đi bộ vẫn nẹp chân, hơn nữa còn liên tục hút thuốc.

"Hút thuốc có thể giảm đau." Tiêu Tinh Diệp thấy hình như tôi không thích mùi thuốc lá bèn nói nhỏ: “Tôi xem rồi, mấy người đàn ông này đều nẹp chân, nữ cũng thế, hình như đều đau."

Nhắc đến vấn đề này thì hơi lúng túng, thường thì phụ nữ có bệnh phụ khoa gì đó đều khó nói ra, giờ có chuyện lạ này thì càng không dám nói.

Khi vào nhà Trần Tân Bình, đi thẳng vào phòng bếp, chỗ đó có hai cái thùng thép không gỉ to, trong một thùng còn nửa thùng nước.

Tiêu Tinh Diệp cần một cái ly thủy tinh, múc nửa ly nước từ trong thùng ra, sau đó bưng đi ra ngoài.

Dùng tay phải che miệng ly thủy tinh rồi cầm ngược ly lại, sau đó tay trái chậm rãi chuyển vòng quanh ly thủy tinh, miệng lẩm bẩm.

Sau đó hai tay che ly, một lát sau, anh ta cầm cái ly chiểu ra hướng có ánh nắng chiều.

Tôi tiến tới nhìn, lập tức cảm thấy dạ dày cồn cào.

Chỉ muốn nôn sạch hai ngụm nước ban nãy đã uống.

Chỉ thấy trong ly thủy tinh có rất nhiều thứ li ti màu đỏ tươi, giống như ấu trùng giun, lít nha lít nhít buông thõng xuống đáy ly thủy tinh, hướng về ánh mặt trời và không ngừng rung rung.

"Đây là trùn chỉ, hay còn gọi là giun đỏ, bình thường tôi đều dùng để câu lươn." Tiêu Tinh Diệp cầm ly thủy tinh, nói với tôi: “Trong nước này có trứng, tôi chỉ dùng thần chú để thúc chúng nở trúng thôi.

Nhưng không ngờ trong một ly nước mà đã có nhiều thế."

Khi anh ta đang nói chuyện, toàn bộ giun trong nước vẫn đang to ra, chẳng bao lâu cả ly toàn là giun.

Dường như Tiêu Tinh Diệp cũng hơi sợ, đặt ly lên bệ cửa sổ.

Khi tôi còn bé tôi đã từng thấy loài vật này, sau khi trời mưa nếu trong cống nước bên hiên nhà tích tụ đầy nước, chẳng mấy hôm sau sẽ có loại giun này.

Tụm lại một chỗ, mặt trời vừa ló dạng là liên tục run rẩy.

"Cậu nói trong nước mà chúng tôi uống đều loại trùn chỉ này sao?" Lúc này Trần Tân Bình cũng ôm bụng, giống như vô cùng khó chịu.

Tôi và Tiêu Tinh Diệp nhìn nhau, nếu đây chỉ là trùn chỉ thông thường thì còn tốt.

Nhưng dáng vẻ của nhóm người Trần Tân Bình này, sợ này loài giun này còn có vấn đề.

"Bảo người trong thôn đừng uống nước dự trữ trong nhà, đi mua thuốc xổ giun mà uống." Trong thôn có rất nhiều người quen uống nước giếng.

Tôi nghĩ, rồi cố ý căn dặn: “Nhất là phụ nữ có thai, ra ngoài ở vài ngày đi đã.

Tốt nhất là đi bệnh viện kiểm tra xem xem có vấn đề khác không." Trần Tân Bình Địn tường, nôn ọe mấy tiếng, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi điện.

Tôi kéo Tiêu Tinh Diệp sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Có phải loại giun này rất dễ sinh sôi không?"

"Loại này không chỉ dễ sinh sôi thôi đầu, chúng còn dùng để câu cá, còn dùng để cho lượn ăn" Tiêu Tinh Diệp chỉ ly thủy tinh bên cạnh, nói nhỏ với tôi: “Nhưng nếu trong nước đột nhiên có thứ này sinh ra, vậy tức là chất lượng nước bị ô nhiễm"

Tôi nghĩ, lấy điện thoại ra tìm kiếm.

Một khi trong nước có giun, tức là xuất hiện ô nhiễm do máy móc.

Nhưng trong giếng cổ là nước ngầm thì sao lại có ô nhiễm máy móc được? Tôi lại muốn tìm kiếm, nếu ăn nhầm phải trùn chỉ thì sẽ thế nào?

Thì nghe Trần Tân Bình trầm giọng nói: “Kéo cô ta lại! Giữ lấy cô ta, đừng để cô ta nhảy xuống!" Ông ta cầm điện thoại hét to, nói với tôi: “Phụ nữ có thai của thôn sinh non tối qua chạy đến bên cạnh giếng muốn nhảy xuống giếng rồi!"

Tôi và Tiêu Tinh Diệp không dám trì hoãn, vội vàng chạy theo Trần Tân Bình đến chỗ chiếc giếng cổ.

Nhưng không ngờ, vừa chạy tới chỗ giếng, trong mùi hôi thối thì thấy mấy người phụ nữ đang kéo một người phụ nữ tóc tại bù xù.

Trên người cô gái đó có mùi máu tanh, phía sau quần đã thẩm máu, bị kéo lại mà còn xoay đầu chìa tay gào to không ngừng.

Chỉ vào giếng cổ bốc mùi hôi nồng ngực: “Chồng tôi nhảy xuống giếng rồi, mấy người kéo tôi làm gì, mau đi vớt anh ấy lên." Tôi nghe mà vô cùng ngạc nghiên, quay đầu nhìn Trần Tân Bình.

Chuyện này không giống như lời ông ta đã nói nhỉ? Một trai tráng đang gánh đất lấp giếng bên cạnh cũng tấp đến, sắc mặt lo lắng nói với chúng tôi: “Ban nãy chồng cô ta là Trần Hải Bình đột nhiên từ trên đường xông ra rồi nhảy xuống, quá nhanh nên mấy người kia không nhìn thấy"

"Đúng lúc cô ta chạy theo ở phía sau kêu, mấy người đó cho là cô ta muốn nhảy xuống giếng" Sắc mặt thanh niên trai tráng hơi lo lắng nhìn tôi, lại nặng nề nói: “Trần Hải Bình từng đến đập chứa nước trên đảo nhỏ câu cá"

"Câu cá thì sao!" Tiêu Tinh Diệp vô cùng khó hiểu hỏi ngược lại một câu.

Tôi trợn mắt nhìn anh ta, nói nhỏ: “Lý Thiên" Lý Thiển bị nhốt trong đập chứa nước trên đảo nhỏ.

Nói cách khác, cái người tên Trần Hải Bình nhảy giếng đó, có thể chính là một trong những tên đã làm nhục Lý Thiến.

Nhưng mà Lý Thiến đã được siêu độ rồi, thi thể cũng thiêu rồi.

Nhóm người Trần Hải Bình đã nhận lỗi rồi.

Tà quan đã bị nhóm người Mặc Dạ trấn áp lại rồi, sao Trần Hải Bình lại đột nhiên nhảy xuống giếng?

Truyện Chữ Hay