Xà Đại Nhân

chương 107: đã đoán được

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mắt, miệng, mũi, thậm chí cổ của tôi đều là những sợi tóc như đang sống dậy kia của Phù Ngàn.

Cuốn chặt cả người tôi, muốn cuốn tôi thành một cái kén tằm giống như A Bảo.

Tôi đành phải cố gắng cử động bờ vai, kéo tóc quấn ở trên người ra, dao cạo trong tay phải nhanh chóng cắt qua.

Bên tại đều là tiếng gầm của Mặc Dạ và Liễu Đông Phương, tiếng kêu đau đớn ục ục phát ra từ trong cổ họng A Bảo, cùng với tiếng cắn xé lách cách, mà tóc quấn trên người tôi cũng càng ngày càng chặt.

Vì vậy tôi không có lựa chọn, đành phải dùng tay trái ấn mạnh vào đầu Phù Ngàn, dao cạo vèo vèo cạo tóc cô ta.

Giây phút này, đột nhiên tôi cảm thấy rất cảm ơn Mặc Dạ.

Nếu như hắn không cưỡng ép châm cứu, tẩy tủy cường gân cho tôi, có lẽ tôi không thể có sức lực lớn như vậy để ẩn Phù Ngàn xuống.

Không biết trải qua bao lâu, tay trái của tôi đau đến chết lặng, giống như đã không còn là của tôi nữa rồi.

Bên tai đều là tiếng kêu đau đớn của Phù Ngàn, mà cũng không phân biệt rõ là tiếng người hay là tiếng rên rỉ.

Theo đó tóc đang quấn lấy đều tuôn ra, phía trước hai mắt bị quấn cho đau nhức đều là tóc màu đen đang tuôn trào.

Dường như bên người truyền đến tiếng vang xì xì, còn có tiếng kêu xèo xèo của rắn con.

A Bảo kêu lên “hu hu, nhào vào trong ngực tôi.

“Long Duy.” Có ai bên cạnh khẽ gọi tôi.

Sau đó có thứ gì màu đen xuất hiện trước mắt tôi, tôi theo bản năng nâng dao cạo, dứt khoát vung đến.

Ánh đạo lướt qua hắc bào thêu sợi vàng, nhưng lại không cắt được sợi nào.

Sắc mặt Mặc Dạ khiếp sợ nhìn tôi, ôm chặt lấy tôi: “Long Duy, không sao rồi.

Phù Ngàn đã đau đến ngất đi, không sao rồi” Lúc này tôi mới phát hiện bên người tôi toàn là tóc, đều bị Mặc Dạ đốt đi.

Tóc ở nửa phần đầu trước của Phù Ngàn đều bị tôi cạo mất, có lẽ cạo rất mạnh tay, không ít nơi trên da đầu bị cạo chảy ra máu.

Đối với Phù Ngàn mà nói, cắt tóc còn đau đớn hơn cắt cổ tay, mặc dù bây giờ cô ta đã hôn mê, mềm oặt nằm rạp trên mặt đất, nhưng trong miệng vẫn vô thức phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp đau đớn.

Quay đầu nhìn sang bên này, tà quan kia cũng đã đóng lại.

Tôi lập tức nặng nề thở dài một hơi, khẽ gật đầu với Mặc Dạ: “Vậy là tốt rồi” Nghĩ muốn bể A Bảo, nhưng tay lại không còn chút sức lực nào.

Lúc này tôi mới phát hiện, thứ màu đen bên trong tay trái mình đã kéo dài đến cổ tay rồi.

Mặc Dạ vừa nhìn thấy, sắc mặt chợt nghiệm lại.

Lập tức bắt lấy cổ tay tôi, không cho những tơ mỏng màu đen đó đi lên trên: “Đây là thứ trong máu Phù Ngàn?

“Đúng” Tôi buông dao cạo xuống, tay phải ôm A Bảo, xoa xoa mặt khẽ dỗ dành nó.

Thì ra, mễ bà Tân nói không sai, tình yêu của trẻ nhỏ đối với ba mẹ chính là không chút giữ lại.

Thấy được nguy hiểm, chỉ có A Bảo mới sẽ không để ý đến tính mạng mà nhào đến cứu tôi.

A Bảo cọ cọ mặt lên tay tôi, cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm mang theo sợ hãi.

Tôi mỉm cười với nó, lúc này mới quay đầu nhìn Mặc Dạ: “Xà Quân nhìn xem có cách nào lấy ra không, nếu như không có thì dứt khoát khêu từng cái từng cái ra đi, hình như thứ này cũng giống với tóc, chắc chắn có thể khêu ra, chỉ là phiền phức chút thôi”

Mặc Dạ bắt lấy cổ tay tôi, ngước mắt nhìn tôi trầm giọng nói: “Khi em dính máu cảm thấy đau nhức, vì sao không nói?” Sắc mặt rất khẩn trương, khẩn trương đến mức khiến tôi sinh ra một loại ảo giác.

Chẳng lẽ tôi nói không thể dính máu Phù Ngàn, hắn sẽ không bắt tôi dính nữa sao?

Sẽ không bắt tôi thử mở tà quan ra nữa sao? Cố gắng chống đỡ muốn đứng dậy khỏi cơ thể đang khe khẽ rên rỉ của Phù Ngàn, nhưng tay thật sự rất đau, căn bản không có sức.

Một tay Mặc Dạ ôm.

lấy tôi, một tay ôm A Bảo, nói với Liễu Đông Phương: “Trông coi Phù Ngàn, máu của cô ta cũng bị lây nhiễm rồi, không thể giữ lại”

Liễu Đông Phương gật đầu, nhưng khi nhìn tôi, dường như ánh mắt lấp lóe điều gì.

Mặc Dạ ôm tôi đi đến hồ Âm Dương, tùy tiện thả A Bảo xuống, cầm tay tôi ngâm vào trong hồ nước: “Nhịn một chút”

Nước trong hồ Âm Dương là nước từ lòng đất trào lên, trộn lẫn lưu huỳnh, tay trái bị thương vừa ngâm vào trong lập tức khiến tôi đau đớn muốn co rụt lại.

Mặc Dạ giữ chặt tay của tôi, chậm rãi miết ra bên ngoài.

Những tơ mỏng từ lỗ chân lông chui vào kia, lại giống như nước mực từ từ tuôn ra ngoài.

Tôi vốn cho rằng đã trải qua những đau đớn kia, một bàn tay bị đâm chút ít thế này cũng không sao.

Nhưng khi bị Mặc Dạ từ từ miết ra ngoài, bàn tay căng đau, vẫn không nhịn được mà bật ra tiếng kêu rên.

Hỗn hợp nước mực màu đen và máu màu đỏ trên vết thương hòa vào nhau, từ từ tản vào trong hồ nước, những nước mực kia vừa chui ra đã hóa thành tơ mỏng, cuộn quanh dòng máu màu đỏ tươi.

“Đây là oán niệm biến thành” Mặc Dạ kéo tay tôi sang một chỗ khác, chờ sau khi chỉ miết ra máu tươi mới buông cổ tay tôi ra: “Chờ hồi máu là tốt rồi.” Tôi vặn vặn cổ tay: “Vậy trong tà quan là những người mà thôn Hồi Long cưới về, phải không?” Khi tà quan mở ra, mấy khuôn mặt quen thuộc kia, đều đã từng đến nhà tôi ngồi khi đi lên trần họp chợ cùng bà nội tôi.

Trong đó có một người bà mà bà nội tôi nói là được chôn cất ở vườn rau sau nhà mình, khiến bà vô cùng thổn thức.

Tôi vốn cho rằng tất cả người của thôn Hồi Long đều được đưa vào quan tài của phần mộ tổ tiên, không có thi thể là bởi vì giống như Cốc Tiểu Lan, bị

người của thôn Hồi Long hiến tế cho quan tài rắn.

Nhưng bây giờ xem ra, căn bản không phải là quan tài rắn, mà là thôn Hồi Long, dùng để chế tạo tà quan.

Chồng chất nhiều thi thể như vậy, tóc dài buông thõng, bị nhốt trong một cỗ quan tài..

“Là ai của thôn Hồi Long nắm giữ bí mật về quan tài rắn?” Tôi lắc lắc cổ tay, nhìn Mặc Dạ: “Anh cầm danh sách của thôn Hồi Long đi chính là sợ tôi tìm ra?"

Mặc Dạ không trả lời, chỉ trầm giọng nói: “Em cũng thấy đấy, có thể mở tà quan, như vậy chứng minh cũng có thể dùng cách giống vậy để mở quan tài rắn.

Chờ em sinh và thai, quan tài rắn cảm nhận được sức sống sẽ trỗi dậy, đến lúc đó chúng ta mở quan tài rắn, tất cả có thể kết thúc rồi”

Chờ...!chờ...!Mãi mãi đều là chờ!

Tôi đưa tay sờ bụng dưới, nhìn Mặc Dạ: “Chờ tôi sinh và thai, mở quan tài rắn, phục sinh Long Duy còn ở trong quan tài rắn kia, vậy tôi sẽ biến thành cái

gì?"

Nếu như thi thể Long Duy vẫn là thi thể trong quan tài rắn, như vậy chẳng phải chỉ cần rút âm hồn trong cơ thể tôi ra, cô ta sẽ có thể phục sinh như ban đâu?

Vậy tôi thì sao? Có phải giống như Phù Ngàn, chỉ còn thể xác không có bất kỳ ý thức gì? Ánh mắt Mặc Dạ nặng nề, đưa tay điểm một cái lên hồ Âm Dương, một ánh lửa màu xanh lóe lên.

Những tơ đen cuộn trong hồ nước lập tức bị đốt cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Ánh lửa lấp lóe, trùng phát quang trên vách động sợ hãi, ào ào phun ra.

A Bảo thấy vậy thì trợn to mắt nhìn, vỗ tay cười khanh khách.

Tôi ngước mắt nhìn, rõ ràng động phủ này cách âm rất tốt, nhưng dường như tôi lại có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phù Ngàn sau khi bị cạo

đầu kia.

Đưa tay sờ lên đầu trọc của mình, đứng dậy nói với Mặc Dạ: “Nếu như đến lúc đó, âm hồn của Long Duy rời khỏi thân thể, mong rằng Xà Quân nể mặt

mười tám năm bảo vệ và công lao sinh và thai mà đưa tôi đi tìm ba mẹ mình” “Nếu như không chống đỡ được mà chết đi, tôi hi vọng Xà Quân có thể hỏa táng tôi, tro cốt thì cứ tùy tiện rắc ở nơi nào cũng được.

Đương nhiên, tôi sẽ cố gắng sống sót” Tôi đi qua bên người Mặc Dạ.

Nhanh chân bước ra ngoài, bế A Bảo lên, nói với Mặc Dạ: “Đưa tôi về nhà đi, trong nhà còn rất nhiều việc.

Tôi hy vọng trước khi sinh và thai, có thể tìm ra bát tà phụ quan rồi đi tìm ba mẹ tôi”

“Em cố chấp muốn đi tìm ba mẹ mình như vậy là vì đã đoán được cái gì rồi sao?” Mặc Dạ ngồi bên bờ hồ Âm Dương, ánh mắt nặng nề nhìn tôi: “Bí mật của quan tài rắn nằm trong tay ai của nhà họ Long, em đoán được rồi, đúng không?”

Tôi bế A Bảo, đột nhiên cảm thấy chua xót, thật giống như dưới tình huống tôi không đề phòng mà ăn phải một quả quýt vô cùng chua.

Cố nén đau xót trong đáy mắt, nặng nề nhìn Mặc Dạ: “Đưa tôi trở về đi” Chẳng lẽ tôi còn phải chính miệng nói với Mặc Dạ rằng tôi đoán được rồi.

Đoán được cuối cùng tất cả mọi chuyện đều là tác phẩm từ tay ba mẹ tôi sao?

Vì vậy bọn họ mới có thể không quan tâm mà vứt bỏ tôi, tự mình trốn khỏi thị trấn.

Vì vậy bà nội tôi biết, sau khi mình chết, không được mang thi thể đi chôn cất, mà phải hỏa táng thành tro, rắc vào trong sông, nếu không sẽ biến thành một bộ phận của tà quan.

Vì vậy tất cả mọi người của thôn Hồi Long đều có trong danh sách, chỉ có nhà tôi là không có, là bởi vì nhà tôi có địa vị cao cả khác biệt trong thôn Hồi Long.

Vì vậy rượu rắn của ba tôi có tác dụng rất lớn.

Vì vậy Long Duy chuyển thể được sinh ra ở nhà tôi.

Vì vậy một nhà bốn người Trần Toàn thuê phòng nhà tôi, ba của Lý Thiến bán rượu cho ba tôi...!

Tất cả mọi chuyện, thoạt nhìn là trùng hợp, nhưng thực tế chính là bố cục mà từng sợi từng sợi dây liên kết tạo thành.

Mặc Dạ và Liễu Đông Phương không nói cho tôi, bây giờ lại để tôi chính miệng nói ra suy đoán này với bọn họ.

Tôi chỉ là một công cụ mà ba mẹ vứt bỏ thôi sao?

Giống như từ mới bắt đầu, Mặc Dạ không có ý định cho tôi một cái tên.

Tôi chỉ có thể được gọi là Long Duy, cho dù là cái gì cũng phải gắn với cô ta.

“Em đoán được rồi, còn muốn đi tìm bọn họ?” Mặc Dạ không nhúc nhích ngồi bên bờ hồ Âm Dương, trầm giọng nói: “Tìm bọn họ làm cái gì?”

A Bảo trong ngực thấy mắt tôi đỏ bừng, đưa tay sờ sờ, thổi phù phí cho tôi, trên mặt tràn đầy không hiểu.

Tôi ôm chặt A Bảo, nhìn Mặc Dạ: “Tìm bọn họ, hỏi bọn họ mấy câu”.

Lần thứ nhất bị hiến tế cho quan tài rắn, một nhà chúng tôi sống sót sau tai tạn, mẹ tôi nhìn tôi tắm rửa trong phòng tắm.

Nói năm đó suýt nữa hiến tế tới cho quan tài rắn là bọn họ bất đắc dĩ.

Nhưng bây giờ, tôi muốn hỏi bọn họ, nếu bọn họ đã lợi hại như vậy, có thể tạo ra tà quan, còn có bất đắc dĩ gì chử.

Từ đầu đến cuối, bọn họ sinh tôi, phải chăng cũng chỉ bởi vì tôi là Long Duy’?

Truyện Chữ Hay