----------
Nhắc nhở đầu chap:
Truyện có chứa ngôn từ, nội dung, hình ảnh bạo lực cũng như khá thô tục nên mình mong độc giả suy nghĩ kỹ trước khi xem vì mình không muốn phải đôi co với mấy bác nhân đạo học, tình người học, bla bla bla...
------------
Đôi lúc tôi thích để bản thân mình tự do và quẩy lên. Nên tôi đã rời nhà sớm với một cảm giác xôn xao khó tả.
Tôi biết rằng bản thân khá mạnh nhưng thành thật mà nói thì tôi không biết cái giới hạn đó là ở đâu nữa. Vì tôi chưa bao giờ tôi bị ép phải dùng hết sức cả.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi tham gia vào một vụ ẩu đả đấy. Dù vụ tôi bán hành cho đám senpai ngày hôm qua là do tôi bắt đầu cả nhưng hẳn chính chúng mới là nguyên do chứ nhỉ.
“Mình bị ghét nữa rồi.”
Tôi lầm bầm như thế trong khi tản bộ đến trường.
Tôi đã đánh nhau, nói ngắn gọn thì tôi đã chuẩn bị tinh thần cho mọi rắc rối trong tương lai (chắc vậy). Nên nếu như có rắc rối xảy ra, tất nhiên là sẽ có người cảm thấy sợ tôi. Nhất là đám con gái nhìn tôi với cái ‘ánh mắt’ đó. Đúng, chính nó, ánh mắt khi họ nhìn vào thứ chẳng khác gì một con quái vật.
Con người thường hay cảnh giác với những gì khác biệt với họ, những người không được ‘bình thường’ như họ.
Dù cho tôi sống với việc che giấu đi cái khả năng này nhưng vẫn không thể rũ bỏ được cái cảm giác xung quanh rằng mình là một kẻ bất thường.
Mà dù sao thì tôi cũng không giỏi cái vụ giấu giếm này từ nhỏ rồi và nguyên do khác hẳn là vì tôi thường nhìn chằm chằm vào phụ nữ.
Thứ lớn hơn cả là tôi có thể nhìn được những điều mà lẽ ra không nên thấy.
Đôi mắt X-ray. Một thứ năng lực cho phép tôi nhìn qua tất cả vật thể.
Ngay cả khi một cơ thể có được che đi bằng quần áo, tôi vẫn có thể nhìn xuyên qua quần áo phụ nữ để ngắm cái thân thể trần trụi của họ. Nhưng đó không phải là tất cả.
Tường dày, cửa sắt, tầng trên và mọi thứ khác đều là ‘vật thể’, và tôi có thể nhìn xuyên qua chúng. Nếu có thể giới hạn lại thì bạn có thể nhìn được thứ lẽ ra mắt thường không thể thấy.
Ví dụ nhé, ta biết rằng có một người đánh rơi cục tẩy đang ngồi ở phía bên kia bức tường. và trong vô thức, tôi đã nói ‘Này, cậu làm rớt đồ kìa’ với đứa ngồi ngay bên cạnh mình trong khi tôi thì ngồi trên ghế của mình suốt và hoàn toàn không nhìn vào nó thì bạn nghĩ sẽ như thế nào. Vì vậy, vách ngăn giữa ‘tôi’ bình thường và ‘thứ’ bất thường trong mắt họ sẽ bắt đầu nhạt dần đi. Dù chỉ là một thứ nhỏ thôi nhưng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình như thế mà vẫn chưa nhận ra. Nếu như họ biết sự thật thì không cần nói cũng biết họ sẽ đối xử với tôi như thế nào.
Nhưng rồi tôi cuối cùng cũng nhận ra, đó là điều ‘bất thường’
Mọi vật thể, tôi có thể nhìn xuyên qua tất cả từ những vách tường, cánh cửa hay cả tầng trên mình. Tôi có thể hìn rõ cục tẩy hay cây bút chì nằm trong hộp bút. Tôi cứ sống với thứ tiện lợi này cho đến khi tôi nhận ra nó bất thường đến dường nào.
Mặt đất biến mất khi tôi muốn nhìn xuyên qua nó.
Theo lẽ thường thì tôi hẳn đã không thể di chuyển được nhưng chân tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất dưới chân mình.
(Trans: thời khắc nó nhìn thấy chân lý thế giới :v)
Lẽ ra còn có một thứ gì đó nữa nhưng tôi vẫn chưa biết rõ cho lắm.
Lúc tôi nhận thức được cái sức mạnh này, tôi biết rõ nó là một thứ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng nó không phải là thứ mà tôi ‘đạt được’ vì tôi hoàn toàn không có chút ký ức về việc làm gì đó để nhận được thứ này. VÀ tôi đí đến kết luận, là bẩm sinh.
Tài năng bẩm sinh. Một thứ gần giống như giác quan của con người.
Con người có năm ngón trên tay phải và trái của mình, có năm ngón chân trên chân phải và trái của mình. Dù theo lý thì họ có thể tự do di chuyển cả 20 ngón, chẳng ai lại đi xem nó là một thứ phép màu diệu kỳ nào cả.
Không chỉ với những ngón tay hay chân, tầm nhìn của con người cũng vậy, những thứ họ nghe thấy, mùi hương mà họ ngửi được và hương vị họ nếm được trông miệng mình. Những ‘thông tin’ đó là vô tận. Nên việc con người có thể xử lý hết đống thông tin đó trong tích tắc cũng là một thứ không thể tưởng tượng nổi rồi. Nhưng họ lại không để tâm đến nó. Sau cùng thì đó là thứ đã đi cùng họ từ lúc sinh ra cơ mà.
Ai cũng có thể làm được những thứ ở trên, nên chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Nhưng không phải lúc nào họ cũng có thể xử lý ‘mọi thứ’ ngay từ ban đầu được.
Con người không thể nhớ được những lúc họ còn là một đứa trẻ sơ sinh. Một đứa trẻ mới sinh không thể nói hay đi lại được, khi nó muốn di chuyển ngón tay, thì cả năm ngón sẽ đồng loạt di chuyển. Nói ngắn gọn thì nó không thể sử dụng được cái ‘năng lực’ tuyệt vời kia được.
Đứa trẻ sẽ dành hời gian để học hỏi và phát triển theo thời gian. Và dần quen với việc đó, trở nên thân thuộc với nó, và dễ dàng nắm được cái ‘năng lực’ đó một cách dễ dàng.
Tôi cũng giống như vậy.
Tôi không nhớ rõ về nó cho lắm nhưng rõ ràng là tôi đã có thể sử dụng đôi mắt này ngay từ đầu. Hẳn sẽ rất khó khăn về sau nếu tôi không thể làm chủ được nó, và qua thời gian, cuối cùng tôi cũng có thể làm chủ được đôi mắt của mình.
Đó là lý do mà tôi điều chỉnh nó để chỉ nhìn qua những thứ cần thiết hay những thứ mà mình muốn nhìn thấy, và nhờ thế tôi đã có thể tiếp tục sống một cách bình thường.
Nhìn qua sàn nhà, tôi có thể nhìn thấy người đi lại ở tầng dưới.
Nhìn qua cửa sổ, tôi có thể nhìn bên dưới bộ đồng phục của mọi nữ sinh, nên tôi đã tận hưởng cuộc đời bình dị này.
Nhìn qua cửa lớp, chẳng có gì đáng lưu tâm nên tôi mở nó ra và bước vào.
Nhắc về việc này thì về khoản thời gian để tôi nhận ra thứ bất thường này cũng khá lâu đấy nhỉ. Nhờ vậy mà mọi người dần xa lánh tôi, và rồi tất cả đều biến mất.
Nghe có vẻ khó tin nhưng nhờ vào khả năng này tôi có thể nhận được rất nhiều thông tin, thứ mà bình thường không thể nào lấy được. Một khả năng đáng sợ đến mức tôi không thể sử dụng hết mức được.
“Nhưng cũng không tệ khi biết mình mạnh đến thế nào.”
Đúng vậy, cũng tốt khi biết được giới hạn của mình là ở đâu.
“Mà, sẽ ổn cả thôi.”
Bình thường thôi, giống như một ‘con người’ thôi. Tôi sẽ loại bỏ bất kỳ tên nào ngáng đường mình. Con người có thể tự do điều khiên chân tay, và tôi cũng vậy khi có thể tự do điều khiển cái khả năng này. Hơn nữa, tôi có thể đặt cả giới hạn lên những thứ có thể nhìn qua cơ mà.
Nếu là tôi hiện tại, thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
Mà tôi cũng không ngại gì nếu họ xem tôi như một con quái vật đâu. Khi bước đến gần cổng trường, tôi chợt thấy Asahina đang đứng chờ kế bên.
“Suzuhara-kun!”
Asahina thì đang nhìn qua nhìn lại liên tục và lập tức chạy lại đây khi nhìn thấy tôi. Mặt cô ấy trắng bệt ra như không có chút máu nào vậy.
“Yuka! Yuka đang gặp nguy hiểm!”
“Ah?”
Ngay lập tức, Asahina nắm lấy tay tôi và kéo đi sau khi hét lên như thế.
“N-này!”
“Cứ theo tôi đi!”
Tôi vận động hết mớ chất xám trong đầu mình chỉ để hiểu xem cái quái gì đang diễn ra nhưng Asahina có vẻ như không chịu giải thích gì thêm và cứ thế kéo tôi đi xa khỏi trường.
Tui hổng muốn đi trễ à nha.
Sau một lúc bị kéo đi như thế, Asahina bỗng dừng lại trước cổng một ngôi nhà rồi mở cửa bước vào trong, tất nhiên là tôi vẫn bị kéo đi như đúng rồi.
Trông Asahina toát mồ hôi hột và thở một cách nặng nề sau khi chạy cả một quãng đường như thế cũng vui mắt đấy, nhưng trước khi kịp nghĩ ngợi gì them thì giờ đây cả hai đứa đã đứng trước cửa căn nhà rồi.
Hai đứa bọn tôi được mời vào trong bởi người có vẻ là mẹ của ai đó.
Sau một lúc tôi mới để ý hình như người này là mẹ của Yuka, và cô ấy trông có hơi…tiều tụy nhỉ. Vầng thâm dưới mắt lộ rõ ra thế cơ mà.
Sau khi Asahina nói gì đó với cô ấy rồi lại bắt đầu kéo tôi vào trong nhà và hướng lên tầng trên.
“Cô ấy hầu như không về nhà. Không, không phải trở về,mà hầu như cô ấy không được thả ra vậy.”
Asahina lầm bầm như thế trong khi kéo tay tôi lên tần hai.
Gần như không thể trở vể hử. Vậy là bị kẹt trong cái tình huống nản nhất khi bị đám kia cưỡng bức sao?
Chắc vui lắm nhỉ, có khi tôi nên thực hành lên Asahina thử xem sao.
“Cô ấy đã về nhà vào hôm qua. Và đột nhiên liên lạc với tôi sang nay. ‘Em xin lỗi’, cô ấy liên tục nói như vậy trong khi cố kìm lại tiếng khóc của mình.”
Đặt chân lên tầng hai, Asahina vẫn tiếp tục nói, kéo tôi qua góc lầu rồi dừng lại trước một căn phòng.
“Đây là Yu—”
“Ngậm mồm lại tý giùm được không?”
Khi tôi ngắt lời Asahina, tôi đã dung2 năng lực của mình để kiểm tra phía sau cánh cửa đó.
Hiểu rồi.
“Tôi chả có việc gì phải bận tâm đến mấy thứ này cả. tôi quay lại trường đây.”
“C-Chờ đã!”
“Sao cô không tự mình vận động một chút đi? Vậy nhé, gặp lại sau.”
Tôi cố vung ra khỏi tay của Asahina và quay lưng bước đi.
“C-Cậu thật sự là kẻ xấu sao? Tôi daa94 nghĩ rằng cậu sẽ khác với bọn nó!”
Cô ấy hét lên đầy giận dữ, nhưng tôi vẫn cứ
làm lơ và bước xuống cầu thang.
Cảnh à tôi đã nhìn thấy, Yuka đang ngồi ôm lấy đầu gối của mình và ngồi co rúm lại ở góc giường trong khi vẫn mặc trên người bộ pajama. Tất nhiên là cô ấy còn quấn mền kín người như muốn trốn đi vậy.
Mắt phải của cô có hơi thâm và còn có cả vết rách ở miệng nữa.
Dù tôi có thể nhìn được tình trạng sơ bộ từ bên ngoài của cô ấy thì chưa chắc tôi có thẻ nhìn thấy được mọi thứ đã diễn ra, nhưng chí ít thì tôi cũng hiểu được phần lớn rồi.
Bị đánh dã man như thế trong lúc bị cưỡng bức à. Hẳn là đám senpai kia đã xem cô ta như bao cát xả giận.
“Asahia đúng là một con ngốc.”
Tôi lầm bầm khó chịu trong khi ngước lên nhìn vào căn nhà mà mình vừa đi ra.
Asahina cố cho tôi thấy được chuyện gì đã xảy ra với Yuka cốt là để khiến tôi phải để tâm đến cô ấy, nhưng dù sao đi nữa đó không phải là tình trạng để đem cô ấy ra giới thiệu với một thằng con trai.
Nhưng…*haizz*…một món đồ tốt mình đang tính lấy lại bị phá hư mất một chút rồi.
“Giờ thì…”
Không có vấn đề gì cả ngay khi có thiếu hụt thông tin đi chăng nữa.
“Đám senpai mình bán hành ngày hôm qua không hẳn là xấu.”
Vậy nên chúng chắc sẽ không nỡ phun ra hết những gì chúng biết khi được một đàn em như tôi hỏi thăm đâu nhỉ.
Tôi bắt đầu cất bước đến trường với một nụ cười đến tận mang tai.
Bộ Asahina đỉnh ở lại nhà Yuka luôn hay sao vậy? Cô ta thậm chí không chịu đến trường ngay cả sau giờ nghỉ trưa.
Mà cũng chẳng sao nếu Asahina không có ở đây, noi717= thẳng ra là nhẹ gánh luôn ấy chứ.
Nếu đám senpai mà biết được cái tình trạng máu dồn lên não hồi sang của Asahina thì chỉ tổ bị dính bả rồi kéo them cả đống rắc rối mà thôi.
Trong khi suy nghĩ vẩn vơ, tôi bước đi tìm lớp của mấy gã ngày hôm qua.
Học sinh năm hai có một cái phù hiệu trường được đính trên đồng phục của mình. Thế nên để tìm mấy người lớp trên thì phải mò lên tầng hai của trường.
Sau khi quẹo qua vài dãy nhà, tôi chợt nhìn thấy một học sinh có cái nhìn khá khó chịu trên mặt.
Nói đúng ra là mặt bầm tím mất vài chỗ, nhờ thế mà tôi dễ dàng tìm ra hắn hơn.
“Senpaaiiiii~!”
Tôi vẫy cả hai tay và nở một nụ cười tươi sáng nhất có thể trong khi chạy về phía gã lớp trên đó.
“Hả?”
Hắn ta hằn học nhìn về phía tiếng gọi phát ra, và ngay lập tức trắng bệt ra khi nhìn ra người đang chạy tới là ai.
“Em đang tìm senpai nãy giờ đấy ~!”
“M-Mày!”
Hai mắt gã mở to ra và nhìn như sắp hét toáng lên tới nơi rồi vậy. Nhưng nhờ vào đám đông đang đứng gần đó mà gã phần nào kìm nén lại được, nhưng vẫn run rẫy trong sợ hãi.
Kẻ thua trận và gã bán hành, nhờ vào trận đánh một chiều đó mà giờ đây gã biết chắc rằng gã không có chút cơ may nào khi đối đầu với tôi.
Dù cho có lên tiếng gọi đồng bọn thì cũng chả đượcgì, vì nếu làm thế việc bị một đứa lớp dưới bán hành cho sẽ bị lộ ra ngoài.
Với cái đám luôn đi nghênh ngang loanh quanh đây và tụ theo bang nhóm thì việc bị một đứa lớp dưới đánh gục là một nỗi nhục không tả nỗi. Nếu bị lộ ra thì có khả năng là chugn1 sẽ mất chỗ chống lưng cho mình.
“Senpoi! Em có vài điều cần hỏi nên anh không phiền chứ?”
Nhìn tôi với đôi mắt run rẫy sợ hãi, cố gắng lùi lại đằng sau trong khi một đứa kohai đang hỏi thăm một cách dịu dàng thế cơ…
“C-Câm mồm…”
Tên lớp trên rươm rướm nước mắt bắt đầu lên tiếng trong khi cố ra vẻ đứng trên, đúng là co người chống lưng có khác.
“Mày muốn bị đập them một trận nữa nhỉ? Phải không?”
Tôi đổi tông giọng và nhấn mạnh vị trí của mình.
“Hii!”
Và khi tôi nắm lấy cổ áo gã senpai, hắn bắt đầu hét lên.
“Đứa nào là người đã động tay lên Yuka vậy? Mày? Nói coi. Hay là tao cho mày thêm một trận nữa ngon hơn hôm qua thì mày mới chịu nói? Tao sẽ làm ngay giữa lớp của mày đấy nhé.”
“A-Au…”
Tôi tiếp tục lên giọng trong khi nắm lấy cổ áo gã senpai, mặt gã bây giờ như không còn tý máu nào cả, chỉ biết run rẫy trong khi khẽ rên lên như thế.
Xung quanh bắt đầu ồn ào lên, họ vẫn chưa nghe thấy những gì tôi nói nhưng một người lớp dưới nắm cổ lớp trên ra vẻ đe dọa như thế này thì đương nhiên sẽ gây chú ý rồi.
“Này, nhóc là năm nhất phải không? Nhóc nghĩ mình đang làm gì vậy?
Quay lại hướng người vừa lên tiếng, tôi nhìn thấy một học sinh với một body khá chuẩn đang hướng đến đây. Nhìn sơ thì sức chiến đấy cững khoản 15-18, chắc vậy. Hẳn người này thuộc một trong mấy câu lạc bộ thể thao, hơn nữa cỡ này thì hẵn là võ thuật đấy. Xét theo mớ cơ bắp thế này kèm theo cách di chuyển này thì tôi nghĩ sẽ là Judo. Trông khá mạnh đấy.
Một con cá lớn cắn câu sao? Nhưng mà judo thì hơi phiền đấy.
“Gã này không đáng đâu. Nếu nhóc muốn tìm một người xứng tầm thì đến gặp anh đây này.”
Tên senpai bước đến gần trong khi nói và vỗ lấy vai tôi, người đang lườm tên bị tôi bán hành.
Cứ tưởng rằng tên này đến để phàn nàn nhưng có vẻ anh ta đang lo cho tôi. Nhưng gì đây? Dù tôi đang muốn vụ lùm xùm thế này lan ra rộng them chút nữa cơ…
“Tên này chỉ dám hùa theo số đông đi sủa bậy nhà người khác thôi. Nhưng đừng lo, nó chỉ mạnh khi đi theo nhóm nên giờ tên này chỉ là một đứa đáng thương thậm chí khóc nhè ngay cả khi đi ngủ nữa cơ mà.”
Tay tên senpai vẫn tiếp tục vỗ vài cái lên vai tôi trong khi miệng thì cứ thế mà luyến thoắn liên tục.
‘Nhưng! Nếu nhóc bắt đầu học judo, thì mấy tên này có kéo cả đám tới thì cũng chẳng là cái đinh gì cả! một đứa năm nhấn gan dạ thế này cơ mà! Nhóc có tai thiên bẩm về judo đấy!, gia nhập với anh đây rồi ta cùng nhắm về một ngày mai tươi sáng nào!”
(Trans: chém tý thôi, chứ nếu thật thì tốn dầu ăn lắm.)
Tên senpai hân hình sáu múi với thớ cơ lấn não cứ thế mà nói lớn đến mức tôi có thể thấy kính cửa sổ rung lên như sắp vỡ đến nơi. Anh chàng này chỉ đơn giàn là muốn mời tôi tham gia vào câu lạc bộ judo của mình thôi. Oh, nhắc mới nhớ, không lẽ đây chính là người huyền thoại đã đứng trước cổng trường, giơ cao một tấm bảng trong khi hét lên như một tên đần “Nhóc có tài năng với judo đấy!’ vào ngày đầu đến trường của tôi thì phải…
Bộ đám thành viên kia là không đủ hay sao vậy?
“Ờm…em sẽ nghĩ về nó sau…”
“Umu! Suy nghĩ cho thật kỹ vào nhé! Anh chắc chắn sẽ khiến nhóc không phải hối hận khi tham gia với bọn anh đâu! Hahahahahaha!”
Nghe tôi đáp thế, anh ta biết rằng ở lại lâu hơn thì sẽ rất rắc rối nên bắt đầu đánh bài chuồn.
“Vậy thì…”
“Đến tìm anh nếu nhóc gặp rắc rối nhé.”
Anh ta bắt đầu bỏ chạy ra ngoài, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng vọng từ anh ta cơ đấy. Judo…tôi
ghét nó, nó như thiên địch của tôi vậy. Anh ta sẽ là một đối thủ khá phiền phức nêu đối đầu nhau đấy.
Thường thì ta sẽ đánh giá những người học judo là mêm yếu, nhưng đó hoàn toàn là sai lầm đấy. Judo được phát triển nhằm dung chính sức đối phương để đánh bại họ, nói thẳng ra là một thiên địch hoàn hảo với tôi. Ngay cả khi có biết được hướng di chuyển của đối phương đi chăng nữa thì cũng vô dụng khi đối phương luôn ở thế bị động và có thể ngay lập tức bắt lấy mình. Ngoài ra, cơ hội thua là rất cao khi đụng phải mấy cái kỹ thuật khóa của họ.
Tuy năng lực của tôi rất mạnh khi sử dụng nhưng nó không phải toàn năng.
Nếu tôi đoán trước được đối thủ biết judo thì may ra tôi có thể chuẩn bị phương án phù hợp nhưng khả năng thu vẫn rất cao. Đặc biệt là khả năng ứng chiến của họ. Nuế không cẩn thận là bị K.O ngay chứ chẳng đùa, và mấy cơn đau cũng không phải chuyện chơi nữa.
Nếu tôi muốn học judo thì cũng không có gì to tát nhưng tôi không phải loại người rảnh rang đến vậy. Thế nên rất khó để tôi quan tâm đến hay tham gia vào mấy câu lạc bộ dùng tay thay não.
Sau giờ học, tôi bắt đầu dọn dẹp và ra về.
Trong khi đang đi trên đường, tôi nhận ra là mình đangbị bám đuôi.
Khi quay lại nhìn thì không có ai ở đó cả. Nhưng thực chất là có vài người đang núp ở gần đó. Trong số họ có hai người mặc đồng phục trường, là hai gã senpai bị tôi bán hành cho ngày hôm qua.
Tôi cứ nghĩ rằng tên judo não phẳng kia đã làm phiền mình nhưng coi bộ đám cá vẫn cắn câu như thường.
Hai gã ngày hôm qua đang muốn giấu việc mình bị đập cho ra bã bởi một đứa năm nhất như tôi. Nhưng hôm nay tôi lại trực tiếp xông vào lớp học của chúng nên không thể làm gì hơn được. Và cả hai bắt đầu tìm cách khác để dằn mặt tôi.
Ngay cả khi có trét bùn lên mặt đi chăng nữa nhưng gã vẵn phải tìm them người đến trợ giúp mình.
Cả đám cắn bả mà không hề hay biết.
Tôi bắt đầu cười và hướng đến khu vực vắng người hơn. Đừng lo,..
“Tao sẽ dạy cho tụi mày biết, sự đáng sợ khi nhìn thấy thứ mà những người khác không thể.”
-----------------------------------------
3800 từ.......kinh dị