----
Tạm edit.
-----
Tôi được ban cho một khả năng đặc biệt khi vừa mới sinh ra. Khả năng này cho phép tôi nhìn xuyên
mọi thứ trong tầm nhìn của mình. Nói ngắn gọn là Đôi mắt X-ray.
Ban đầu, khi dùng khả năng này thường xuyên tôi vẫn không để ý mấy và còn nghĩ rằng mọi người đang khỏa thân vì môi trường, nhưng khi lớn lên thì tôi mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Lúc đó tôi còn bắt chước khỏa thân theo nhưng lại bị cha mẹ mình sạc cho một trận nhớ đời.
Tôi đã ghi nhớ điều này.
Sau đó, tôi tránh việc sử dụng năng lực của mình, nhưng sau khi nhận ra nó đặc biệt thế nào….
Thời gian dần trôi qua từng ngày và nó cũng càng lúc càng mạnh hơn. Đúng rồi đấy, tôi đã trở thành một tên cuồng dâm khi làm chủ được cái năng lực của mình. Tôi luôn muốn ngắm nghía bộ ngực của Kaori-chan, hoa khôi của lớp. Không chỉ ngực, mà tôi còn nhìn vào cả âm đạo của cô ấy nữa. Không biết bao nhiêu lần tôi đã thẩm du bằng mắt bộ ngực trần và âm đạo của Kaori-chan nữa… Tôi hoàn toàn không thể đền đáp ơn nghĩa với cô ấy được nữa rồi, nó quá lớn đi.
Đôi mắt X-ray. Đó là năng lực cực mạnh giúp bạn nhìn xuyên qua cả ngực và âm đạo người khác.
Nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm, bạn sẽ phải hứng một cơn sốc không hề nhẹ trong một khoàn thời gian khi vô tình nhìn xuyên qua một thằng đực rựa. Vì thế tôi đã chuyên tâm rèn luyện chỉ để tập trung năng lực của mình vào mỗi nữ giới và loại mấy thằng đực rựa ra ngoài tầm năng lực của mình.
Đã có một khoản thời gian tôi bị khinh miệt bởi cánh con gái, do khi luyện tạp họ phát hiện ra tôi đang nhìn chằm chằm vào họ một cách chẳng mấy thân thiện.
Tôi đã ghi nhớ điều này.
Khoản thời gian đen tối ấy chấm dứt khi tôi nhập học ngôi trường nơi mà tôi không quen bất kỳ ai cả. Vì tôi đã từng bị xua đuổi
bởi nữ giới, và họ nói thế này ‘Ánh mắt thằng này quá nguy hiểm’ ‘Mắt nó nhìn như muốn liểm lên người mình vậy’ và vài tin đồn khác nữa.
Vì thế, giờ tôi ở đây. Một mùa xuân mới và trở thành một học sinh mới.
Từ giờ tôi phải cẩn thận hơn khi ngắm nghía kho báu độc nhất của mình thôi, mình đã thề như thế đấy. Nhưng giờ đây, một vấn đề mới nảy
sinh khi tôi dùng năng lực của mình.
“Ọe…..”
Tôi như muốn ói ra và cố dùng tay phải che miệng mình lại. Mới đây, tôi đã nhìn xuyên qua một nữ sinh một cách vô thức. Tuy năng lực hiện tại cho phép tôi nhìn qua cơ tể một nữ sinh, nhưng đó không phải là nguyên nhân của sự buồn nôn này. Không lẽ sau khoản thời gian luyện tập đó mà sức mạnh này đã được nâng cấp sao? Khả năng nhìn X-ray của tôi không chỉ đi xuyên qua quần áo, nó còn đi xuyên qua cả cơ thể và thứ hiện ra như cơ bắp, xương, nội tạng…..Nhìn thứ đó, cái cảm giác phấn khích của tôi bốc hơi sạch bách và để lại một cảm giác buồn nôn không thể tả được.
Nó lẽ ra sẽ không như thế này nhưng do trước đây, tôi lạm dụng năng lực của mình hơi nhiều khiến nó như tự kích hoạt khi tôi nhìn vào một cô nào đó.
Nhưng do tôi đã giới hạn năng lực để chỉ có thể nhìn qua nữ giới…Nhưng nhìn qua cỏ cơ quan nội tạng thế này thì….
Mớ cơ quan nội tạng đó hiện ra mỗi khi tôi kích hoạt năng lực của mình. Và nó quăng thẳng cái cảm giác nôn mửa vào tôi. Dù nghĩ rằng nó có thể là một thứ kỹ năng vô dụng, nhưng nó có lợi ra sao là tùy vào cách mà bạn sử dụng.
Lấy ví dụ thế này nhé, có một cô gái trông nết na thùy mị và đáng yêu nhưng bản chất thật lại là một con điếm. Ả chỉ giả vờ là ngoan hiền trong sáng nhưng thực chất lại là một con điếm chính hiệu.
Làm sao tôi biết được á? Đôi mắt X-ray của tôi đã nhìn xuyên qua âm đạo của cô ta. Và nó được lấp đầy bởi tinh dịch đàn ông mỗi ngày. Tử cung của cô gái tên Kurihara Kosue ấy, nó luôn được lấp đầy mỗi khi đến trường và khi tôi nghĩ rằng nó sẽ giảm đi nhưng ngay sau đó, nó lại được lấp đầy lần nữa. Sau đó thì cái tử cung đó còn đầy hơn cứ như là một cái bồn chứa tinh dịch mini mỗi khi tan học nữa đấy.Nói ngắn gọn thì con ả đó làm tình mỗi ngày bất kể sáng tối. Dù cho xung quanh cái vỏ là vẻ nết na ngoan hiền đi chăng nữa… Tôi cũng thấy chút xót thương cho mấy gã bị con ả này gạ địt đấy…
Nhờ vào việc đó, tôi gần như được cứu rỗi khi có thể nhìn ra ai là người còn trinh trắng. Tất nhiên tôi đã muốn làm bạn chỉ với những người còn trinh nếu tôi dùng năng lực của mình, nhưng đáng tiếc là suốt thời gian đó, không có ai để cho tôi làm bạn cả.
(Trans: Ôi vãi……)
Rồi một ngày, tôi đã nhìn thấy một thứ mà mình không ngờ tới.
Sau khi điều chỉnh năng lực của mình như mọi lần, tôi vô tình nhìn vào hai người đang đi phía trước mình. Do việc tập luyện nên tôi chỉ có thể nhìn qua nữ giới, và nếu như thấy được cả cơ bắp hay nội tạng thì chắc chắn người đó là nữ rồi. Nói cách khác, hai người đang đi trước tôi là một cặp nữ sinh.
Nhưng một vài đoạn cơ của một người trong số đó có dấu hiệu khá lạ. Cái biểu hiện này cho thấy có thứ gì đó không bình thường ở hậu môn của cô ta. Không phải đống sh*t như bình thường, mà là một vật gì đó khác….tôi thấy chút nghi ngờ đôi mắt của mình khi nhìn vào nó. Nó là một cái máy rung. Một cái máy rung hình dương vật trong lỗ hậu của cô ta.
(Trans: Ôi vãi….x2)
Ngay lập tức, tôi kiểm tra âm đạo của cô ấy và may thay là vẫn còn màng trinh ở đó. Nếu như cô nàng đó nhét một cái máy rung vào hậu môn của mình thì nhất định là một tên dâm tặc rồi….
Sau đó, tôi dừng năng lực của mình và kích hoạt nó lần nữa để kiểm tra, và nó vẫn ở đó.
AsahinaYuu
Cô ấy là một hoa khôi cực kỳ nổi tiếng trong lớp tôi. Cô ấy rất giỏi và nổi tiếng nhưng tính cách của cô nàng thì đối lập hoàn toàn. Cô ta tự tin vào vẻ đẹp của mình một cách thái quá và luôn ra vẻ khinh thường đàn ông. Một kiểu phụ nữ tệ hại đối xử với đàn ông như mớ sh*t nằm dưới chân mình. Ngoài ra cô ta còn là người đứng đầu của một nhóm nữ sinh trong lớp nữa chứ.
Cô nàng Asahina luôn to mồm như thế và giờ đây sự thật bị phát hiện ra rằng cổ lại là một ả dâm nữ nhét một cái máy rung vào hậu môn của mình.
Tôi có thể lợi dụng nó đây, vì thế, tôi đã thử đến gặp co ta sau giờ học.
Sau khi tan học, mọi người bắt đầu ra về, còn tôi thì bắt đầu đến gặp Asahina.
Dù cho cách đối xử với con trai của Asahina có tệ đến đâu đi chăng nữa, nhưng phía sau cô ta thì khác hẳn đấy. Không cần biết tính cách tệ đến đâu, vẫn có một đám não rỗng tin rằng ‘Dễ thương là công lý!’ và thậm chí còn có cả một nhóm nữ sinh riêng hộ tống nữa. Vì thế cần có một lòng can đảm không hề nhỏ mới dám tiến lại gần cô ta.
“Ah?Suzuhara? Cái gì?”(???)
Ngay trước khi tôi đến gần Asahina, một đống cơ bắp chặn ngay lối đi trước mặt tôi, không…phải là nữ sinh chứ nhỉ.
(Trans: Cho ai không rõ thì main chỉ có thể nhìn qua nữ giới nên nếu có ai bị nhìn xuyên qua thì ảnh biết chắc đó là nữ.)
Chết tiệt, số lượng đám này gần như gấp đôi sau giờ nghỉ trưa. Chưa kể đám này thuộc hạng tệ hại nhất nữa chứ. Thấy vậy tôi liền lùi lại và ngắt năng lực của mình.
“Mày nghĩ rằng mày có thế lại gần tán tỉnh Asahina-san sao? Sao mày không về nhà mà nhìn vào gương tự thẩm đi?”(???)
Con nhỏ đó nhìn tôi với nửa con mắt của chúng khi nói như thế. Nghe vậy, đám nữ sinh gần đó bắt đầu kéo tới và cười nhạo tôi. Đám này thô lỗ thật đấy.
Tôi không thể bắt chuyện với Asahina nếu đám này tiếp tục chắn đường được nên tôi đành quay đầu và rời khỏi lớp học.
“Thằng đó định tán tỉnh Asahina thiệt đấy à?(???)
Mặt tôi nóng bừng lên và tôi cứ thế mà chạy khỏi đó.
Chết tiệt, lần này mình tự làm bẽ mặt bản thân rồi. Dù Asahina không nói gì cả nhưng tôi chắc chắn sẽ trả mối thù này.
Sau khi chạy thẳng về nhà, tôi nhốt mình trong phòng và bắt đầu suy nghĩ kế hoạch của mình. Có quá nhiều rào cản vây quanh Asahina nên việc tiếp cận bình thường rất khó. Vậy mình cần phải làm gì đây?
Tôi ngồi vào bàn của mình và vắt ra thêm chất xám để suy nghĩ. Một cách thức để liên lạc với cô ta mà không đánh động người khác. Nhưng thứ tiện như thế lại k--
“….Thư.”
Đúng rồi, tôi nên gọi cho cô ta bằng thư. Nếu như tôi có thể bỏ lá thư vào tủ giày của cô ta trước khi có ai tới thì tôi có thể gọi cho cổ mà không ai biết được cả.
Vậy quyết định như thế đi, viết thư ngay cho nóng.
“À mà khoan…”
Không có gì chắc chắn là Asahina sẽ nghe lời mình trong bức thư mà đến cả. Có khả năng cô ta sẽ không đi một mình nếu như bức thư không đủ sức thuyết phục cổ đi một mình. Trong trường hợp tệ nhất thì có khả năng tôi sẽ bị dọa nạt như hôm nay.
“Mình nên viết gì bây giờ? Chắc chắn là thứ khiến Asahina buộc phải đến gặp 1 mình ở địa điểm đó rồi.”
Toi gõ mớ ký tự lên máy tính để in nó ra cho chắc.
“Err, nội dung là gì nhể….”
Mở máy tính lên, tôi gõ ra nội dung bức thư cho Asahina. Tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu như cô nàng không đến một mình, vì thế tốt nhất không nên ghi là cổ nên đến một mình. Ngoài ra cô ta sẽ có thể chơi ngược lại nếu trình bức thư này ra cho giáo viên hoặc cái đám nhố nhăng kia.
Ngay cả khi tôi có đề thẳng nguyên do mà cổ nên đến, như là đề cập đến cái thứ trong hậu môn cô ta chẳng hạn. Nhưng cũng có rủi ro khi trực tiếp nhắc đến như thế vì nếu cô ta lỳ dòn mà trình nó ra cho giáo viên thì coi như Game Over ngay tại chỗ. Tôi nên viết thứ mà chỉ có cô ta hiểu thôi.
“Ah, Phải rồi.”
Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Nhấn sóa đi dòng tên của mình, tôi biến nó thành một bức thư tình đúng nghĩa. Nhưng tất nhiên là chỉnh sai vài từ có chủ đích.
[Mình đã yêu bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mình muốn làm quen với bạn. Không có gì bắt buộc đâu, tất nhiên mình không nghĩ tới chuyện bắt đầu một mối quan hệ sớm, mình chỉ đơn giản muốn *làm quen* thôi.]
Để làm quen với nhau, câu này còn có thể bị hiểu nhầm thành yêu chịch lỗ hậu nếu ghi bằng máy tính,
thường thì họ sẽ tự hiểu ra nghĩa gốc nhưng tốt nhất là nên để nguyên như thế mà không cần sửa lại.
Nếu Asahina chú ý đến nó, chắc chắn cô ta sẽ đến một mình. Nếu trong trường hợp cổ làm lo nó thì tôi chỉ việc gửi thêm một bức nữa thôi. Vấn đề là vẫn có khả năng cô ta sẽ đến cùng với cái đám láo nháo kia nữa. Nên để chắc ăn thì tôi phải trốn ở 1 góc nào đó, xác nhận rằng Asahina đến một mình rồi hẵng ló mặt ra. Ở trường thì không tốt cho lắm, vì có khả năng có người sẽ nhìn thấy tôi với cô ấy.
Nhưng nếu gọi cô ta đến một nơi ngoài trường thì tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cổ. Đối thủ lần này là Asahina. Nếu thất bại, tôi sẽ bị rớt xuống cái hố của sự khinh bỉ từ đám con gái và chắc chắn là mình sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Sau khi tìm tòi một lúc, tôi quyết định chọn ngôi đền được bao quanh bởi rừng cây cách khá xa trường làm địa điểm gặp mặt, vì nơi này không không dễ tìm được đường vào nên nó không nổi tiếng cho lắm.
Vấn đề ở chỗ là Asahina có đến đó một mình hay không. Chắc chắn là sẽ có ai đó nghi ngờ khi bị gọi ra một nơi thế này. Mà nếu như cô ta gọi theo một hai vài đứa bạn thì tôi chỉ việc trốn đi để xác nhận rằng cô có đi một mình hay không thôi. Vì nếu xuất hiện quá sớm, Asahina có thể dùng bức thư đó làm bằng chứng và bật ngược lại tôi nữa cơ.
“Dù có cơ may là thất bại đi chăng nữa, mình vẫn phải thử nó.”
Gạt rủi ro qua một bên đi và thử thôi. Khi nghĩ như thế, tôi đánh thêm dòng địa điểm là ngôi đền sau giờ học và in nó ra.Sau đó, tôi còn in ra thêm dòng ‘Gửi đến Asahina Yuu-san’ để tránh việc nhắc đến tên mình vào nó, và thế là bức thư tình gải hoàn thành. Giờ chỉ còn việc nhét nó vào tủ giày vào sáng sớm ngày mai nữa thôi.
Nếu nó mà thất bại…Nếu có ai đó biết được thì….Sự lo lắng và sợ hãi bắt đầu đổ dồn vào tôi, nhưng--
“Dù tính cách có tệ đến thế, nhưng trên hết là cổ vẫn còn trinh.”
Nhớ về khuôn mặt của cô ấy như thế, thằng nhỏ của tôi liền vươn vai đứng dậy. Nếu như tôi có thể nắm thóp được cô ta thì còn gì bằng chứ, người xinh đẹp nhất lớp kia mà.
Nếu như thành công thì tôi có thể đe dọa và hấp diêm Asahina rồi. Sự lo lắng lúc trước liền bị dục vọng trong người tôi xua tan đi không còn một mống.