Trời xanh ngắt đến 1 đám mây cũng không có . Ánh sáng mềm mại của mặt trời ôm lấy cả đại lục , đôi khi những cơn gió nhẹ thổi qua khiến trái trái tim con người phải lay động . Đó là một buổi sáng tuyệt vời mà trong năm chỉ có 1 vài ngày như vậy .
Như một bản hùng ca , ca ngợi cuộc sống .
Tiếc thay , thế gian vốn không bình đẳng . Mặc dù thứ trời ban cho mỗi người vốn là bình đẳng ( chắc ý muốn nói là sự sống )
Và những con người bất hạnh trong thành Epirus đang chen lấn xô đẩy
Khoác trên mình những bộ giáp được mài dũa cẩn thận đến mức sáng bóng , một đoàn kị binh chầm chậm tiến bước trên con đường lát đá
Thế nhưng , cách chào đón của những người xung quanh là sự cam chịu và bất mãn , thậm chí là phẫn nộ . Những cảm xúc tiêu cực pha lẫn khiến ánh mắt họ giờ đây chỉ còn hận thù
Có thể nói là không khác gì ánh mắt của một nô lệ khi nhìn tên chủ nhân tàn bạo
[ Tình huống tệ hại hết sức ….. những nơi khác cũng thế này à ?]
Những vết bẩn thộn lẫn mồ hôi cùng với mùi hôi khó chịu khiến Robert phải nhăn mặt khi hướng ánh nhìn về người kỵ sĩ .
[ Không ……… đáng tiếc , nhưng đây vẫn còn là nơi đỡ nhất rồi . Để duy trì trị an , một lượng lớn quân cảnh vệ đã được phái đi các nơi . Các nơi khác không chỉ dừng lại ở mức độ những con đường gần tường thành như thế này đâu . Huống hồ cổng thành ………]
Người kỵ sĩ trả lời Robert thỉnh thoảng thở dài , nhưng vẫn cảnh giác khi báo cáo về tình huống xung quanh
Sự cảnh giác của anh cứ như là đây là địa bàn của địch. Thật ra , đã nhiều ngày anh không ngủ đủ giấc
Quanh mắt anh đã hình thành vết thâm mờ
( Đầu mình đau quá ……. Chẳng qua là trị an , nhưng thực tế vẫn ảnh hưởng quá nhiều đến chiến cục )
Trận chiến lần này , chỉ cần bảo vệ được thành Epirus và bá tước gia Saztburg , quân của Mikoshiba rút lui là coi như thắng
Đáng ra phe thủ luôn là bên có lợi một cách áp đảo , nhưng trường hợp này có vẻ ngược lại
Đúng vậy , 2 tuần trước , vì việc suất hiện của 1 đoàn người phía ngoài thành Epirus đã thay đổi tất cả
Đột nhiên có tiếng thét lên giận dữ vang vọng
Có vẻ như có xung đột giữa dân gốc và dân di cư đến
Robert chỉ biết im lặng mà ra mệnh lệnh cho những kị sĩ phía sau lưng mình
( Cái cách mà tên này quay mình như chong chóng , lẽ ra nên bàn luận cẩn thận với Signis thì hơn ….)
Ngay từ đầu Robert đã chẳng tha thiết gì trận chiến này , hắn vừa thở dài vừa quay lại nhìn lên toà thành Epirus cao sừng sững
[ Vì vậy thưa bá tước , làm ơn hãy cho dân của tôi được vào thành . Nếu ngài cứ để họ ở ngoài của nam như vậy thì quá vô nhân tính , ngài không nghĩ như vậy sao ? ]
Nói xong tử tước Baena đập mạnh cả 2 tay xuống bàn
Xét về tước vị thì kém bá tước 1 cấp , vậy lên hành động này có thể nói là vô lễ
Nhưng bản thân tử tước đã quyết tâm
Khuôn mặt ông nhuốm đỏ do tức giận và sự nóng vội
Đối với thái độ đó , chẳng biết là lần thứ bao nhiêu trong hôm nay bá tước lắc đầu ngao ngán
[ Quả thực là ta cũng thấy vô nhân đạo , và ta cũng hiểu rõ sự đau đớn của tử tước , cũng như chính ta cũng cảm thấy đau đớn . Nhưng mà , tử tước này . Vấn đề thực tế là dù Epirus có là thành lớn nhất cả Rozeria đi nữa thì nó vẫn có giới hạn , đó là sự thật . Hơn nữa bây giờ là giữa trận chiến với Mikoshiba . Dù rằng hơn 10 ngày nay chúng không có động tĩnh gì , nhưng chúng ta cũng không thể chủ quan . Điều cần thiết giờ là phải bảo toàn lương thực ]
[ Quả thực lời Bá tước nói là hoàn toàn đúng . Nhưng chẳng lẽ ngài cứ để dân chúng chết đói như thế này . Với tư cách là Lãnh chúa , tôi không thể chịu đựng được nữa . Bá tước làm ơn hãy nghĩ đến sự trung thành của tôi nhiều năm qua ]
Trong ánh mắt mà tử tước lườm bá tước có chứa sự điên cuồng mà chỉ loài người mới có
Cả 2 tiếp tục lườm nhau
[ Ta hiểu rồi , đây là phần của ngày hôm nay . Làm ơn vui lòng nhận cho ]
< Trans: ở đoạn này bá tước dùng kính ngữ >
Kết cục thì người nháy mắt trước là tử tước Baena .
Có lẽ tử tước đã đoán ra là sẽ rất nguy hiểu nếu cứ tiếp tục đọ tinh thần
Để tạ lỗi vì sự vô lễ của mình , tử tước cúi đầu thật sâu rồi từ từ ra khỏi căn phòng
[ Bọn ngu si . Cái gì mà vì dân chúng chứ . Tưởng tao không biết được suy nghĩ của bọn mày à ]
Lời nói và suy nghĩ phía sau của tử tước , bá tước đều nhìn thấu cả 2
Thở dài 1 tiếng rồi dựa lưng thật sâu vào chiếc ghế đằng sau
Một lúc sau , hắn nhẹ nhành rung chiếc chuông đặt ở trên bàn
Cửa mở ra mà không có lấy động , hắn ra lệnh cho cô hầu một cách nhanh chóng
[ Gọi Robert và Signis . Khẩn cấp ]
Nói xong hắn chầm chậm nhắm mắt và mong có cách nào đó để thoát ra khỏi sự hỗn độn cảu cuộc chiến này .