「Em về rồi……」
10 phút sau khi hoàn thành công việc.
Tôi về nhà an toàn, mở cửa ra, và một cảnh tượng tan hoang xuất hiện trước mắt tôi.
「Quá muộn ... Tôi đói rồi」
「Uhaa ……」
Khi nhìn kĩ lại, Onikko đang đứng đó trong sự giận dữ, và tôi đếm số đôi giày ở cửa theo bản năng.
「Nee-san đã về rồi à……」
「Nn… Nakajima… về. Thức ăn...nhanh」
Tôi thở dài với cô gái đang đòi hỏi trong khi cởi giày ra, và đưa một loại nước ép đã mua ở máy bán hàng tự động gần đó cho cô.
「Đây, uống cái này trong khi chờ đợi đi」
「……Đây... là gì? Thuốc độc? 」
Tôi gõ nhẹ lên đầu cô ấy vì đã nghĩ tôi là người như thế, rồi cúi mình xuống và đưa lon nước cho cô.
「Nhìn này, đây là melon soda ... Em có đọc được không?」
「……Không」
Cô lắc đầu trong khi tỏ ra khó chịu. Tôi chỉ biết gượng cười khi nghĩ đến việc cô ấy đã được nuôi nấng như thế nào .
「Vậy hãy học từ bây giờ. Em không muốn ở với anh mãi mãi, phải không?」
「Nn ... Phải」
Tôi xoa đầu cô trong khi đứng dậy, rồi đi vào bếp sau khi đưa melon soda cho cô.
「Đó là lý do. Chúng ta không thể ở bên nhau mãi mãi, vậy nên từ bây giờ, tối thiểu em cần phải có đủ kiến thức để có thể theo học tại một trường tiểu học. Ngồi đó và đợi anh một lát. Anh sẽ chuẩn bị đồ ăn」
Cô ấy nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm.
☆☆☆
「…… Nhiều thế nhỉ」
Trước mắt tôi có rất nhiều món ăn.
Hamburg thịt bò, salad với mì, onigiri và bánh sandwich. Đây quả là sự chênh lệch giữa trời và đất khi so sánh với món rau xào (thất bại) của tôi.
Như bằng chứng, Onikko nhìn chằm chằm vào bàn với sự tò mò. Tôi thực sự cần cảm ơn phải cảm ơn Quản lý và Senpai lần tới.
「Vậy thì, ăn thôi. Itadakimasu 」
Khi tôi chắp tay lại, Onikko, người đang ngồi trước mặt tôi, nhìn tôi một cách tò mò.
「…… Ita… dakimasu?」
「Đúng vậy. Từ giờ, em nên nhớ nó bởi vì nếu em nói như vậy trước khi ăn, em sẽ không bị la」
「……Hiểu」
Ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ rằng có một cách tốt hơn để giải thích nó, nhưng đối với tôi, người chỉ liên tục làm những điều tàn nhẫn cho đến bây giờ, thì việc giải thích『điều đó』, sẽ không thực sự thuyết phục. Sana-san, người đã đi đâu đó, sẽ làm tốt hơn trong những tình huống như thế này.
Vì đã khá mệt mỏi sau ngày làm việc đầu tiên, tôi lột vỏ của onigiri và bánh sandwich ra, và bắt đầu ăn.
--Sau đó, tôi chợt nhận ra rằng cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mình, và khi tôi nhìn cô ấy, có vẻ như cô không biết cách lột vỏ của onigiri.
「Aah, xin lỗi」
Tôi lấy onigiri từ cô, lột vỏ ra và đưa lại cho cô ấy.
「……」
Có vẻ như cô không biết phải làm gì trong một khoảnh khắc, rồi cô ngay lập tức cắn onigiri.
Tôi tò mò về lý do tại sao cô ấy đã thay đổi rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn.
「Nghĩ lại thì, không phải em đã nói không cần anh quan tâm sao?」
Nếu cô ấy nhận ra điều đó sau khi tôi nói thế, thì sẽ ổn thôi.
Nhưng nếu cô ấy nói điều gì đó giống như cô ấy không ăn nữa, tôi sẽ gặp rắc rối. Tôi nghĩ mình sẽ phải nói「Đó chỉ là một lời nói dối thôi!」.
「...... Nakajima ... nói rằng ... nếu anh giết tôi bằng thuốc độc ... thì anh cũng sẽ cảm thấy tội lỗi mãi mãi. Tôi không hiểu lắm, nhưng ... tôi không quan tâm ngay cả khi anh chết」
「Lần sau gặp cô ấy, anh phải tặng cô ấy một nắm đấm mới được ……」
Tôi rất vui khi cô gái này đã ăn sau khi nghe những lời của cô ấy, nhưng vẫn có một cách khác để diễn đạt điều đó mà.
Mặc dù tôi không cùng huyết thống với cô ấy, cô ấy giống như chị gái của tôi. Onikko nhìn tôi và tiếp tục nói.
「…… Anh… thực sự… không cần… tôi… phải không?」
Tôi gượng cười gượng khi nghe những lời đó.
Tôi không cần cô ấy …… huh.
Tôi dựa lưng vào ghế và nhìn lên trần nhà.
「…… Không ... anh không nghĩ vậy」
Miệng tôi tự cử động.
Tôi bị ngạc nhiên bởi điều đó.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn muốn chạy trốn và khóc một mình do cảm thấy quá khó khăn, đau đớn và khắc nghiệt...... nhưng bây giờ, tôi nghĩ mình cần cô gái này.
Cũng giống như sự thay đổi của cô ấy, tôi dường như cũng đã thay đổi một chút.
Khi nhìn xuống trong khi mỉm cười, tôi thấy cô ấy đang chết lặng.
「Chuyện gì vậy? Câu trả lời của anh lạ lắm à?」
Tôi hỏi cô ấy trong khi gượng cười, cô gật đầu trong khi cả cơ thể vẫn đang run rẩy.
「…… Nn… tại sao?」
Tôi rên rỉ khi nghe câu hỏi thẳng thắn của cô ấy, rồi ngay lập tức trả lời cô ấy như thể câu trả lời đã nằm sẵn trong đầu tôi vậy.
「…… Bởi vì ... em là em gái của anh」
「…… Ha?」
Tôi mỉm cười yếu ớt khi nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của cô ấy, nhưng tôi nói với cô ấy một cách trung thực.
「Anh không biết em nghĩ gì về anh, nhưng anh coi em là em gái của mình. Vậy nên, hiển nhiên là anh sẽ yêu thương, nuông chiều và luôn muốn ở cạnh em, đúng chứ?」
Nói vậy, tôi nhẹ nhàng vuốt đầu cô ấy, và đâm cái nĩa vào miếng Hamburg thịt bò.
「Thôi nào, hãy ăn trong khi nó còn nóng」
「……」
Khi nghe tôi thúc giục, cô ấy lại nhìn tôi một lần nữa, nhưng trước khi tôi kịp đọc cảm xúc của cô ấy từ đôi mắt của cô, cô ấy đã nhìn xuống miếng Hamburg thịt bò.
…… Đúng như dự đoán, tôi không thể biết được cô ấy đang nghĩ gì.
Cô có thể vẫn đang ấp ủ ngọn lửa hận thù, hoặc cũng có thể đang che giấu nỗi buồn khi mất đi người cha thân yêu.
Có lẽ tôi sẽ biết mọi thứ nếu nghe lén phòng cô ấy lúc nửa đêm ……
Khi nghĩ vậy, tôi khẽ cười.
Ngay cả khi tôi là thủ phạm và cho dù cô ấy có ghét tôi đến mức nào, tôi vẫn quyết định sẽ trở thành anh trai của cô ấy.
Do đó, tôi không nên làm những điều ngu ngốc như thế.
Tôi chỉ cần tiếp tục yêu thương và chăm sóc cô ấy.
Nghĩ về cô ấy, và tiếp tục sống vì lợi ích của cô.
Cho đến khi tôi trở thành『không cần thiết』.
Đó là lối sống của tôi.
☆☆☆
- Ngày hôm sau.
Tôi nấu ăn vào buổi sáng.
Bởi vì--
『À, nghĩ lại thì, Nagumo-kun. Nếu làm việc từ sáng đến tối, thì cậu nên mang theo bento hay thứ gì đó. Nếu cậu thực sự không thể làm như vậy, cậu có thể mua bữa trưa từ nơi này bằng cách khấu trừ vào tiền lương của cậu, nhưng đúng như mình nghĩ, sẽ rẻ hơn rất nhiều nếu cậu tự chuẩn bị tại nhà』
Hôm qua, Senpai đã nói điều đó với tôi.
Sau khi nghe thấy những lời đó, tôi đã mua một ít mận khô và bánh bông lan tại cửa hàng tiện lợi vào ngày hôm qua, và scố gắng làm bento.
「Um, hộp cơm đâu rồi nhỉ……」
Tôi mở kệ trên cùng trong nhà bếp, và lấy ra một chiếc hộp màu cam. Khi tôi lấy nó ra ... ký ức lại ùa về. Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã bước ra bên ngoài Bức tường chỉ với thứ này.
Tôi gượng cười khi đột nhiên nhớ lại một kỷ niệm không được tốt đẹp cho lắm, rồi nghe thấy tiếng bước chân đang đi xuống từ cầu thang.
「…… Faa」
Khi nhìn về phía đó, tôi thấy Onikko đang dụi cặp mắt mơ màng của mình ở cửa phòng khách trong khi đi bộ, và cô ấy lao vào ghế sofa.
Và nói đúng một từ.
「……Đói」
「Sao em chỉ nói từ đó thôi thế……」
Tôi đoán được những gì cô ấy sẽ nói, và mang theo bữa ăn sáng mà tôi đã làm lên bàn.
「Của em đây, salad và tamagoyaki. Ngoài ra còn có bánh mì và sữa」
Onikko, người đang nằm úp mặt xuống ghế sofa, quay mắt về phía bữa sáng, ngửi thức ăn, và nói vài lời sau khi hít thở sâu.
「Món này ... anh lấy từ đâu vậy?」
「Ugu ……」
Tôi không biết phải nói gì.
Món salad có thể dễ dàng được làm ra bằng cách nhặt rau diếp và cho mayonnaise vào. Bởi vì bánh mì đã bị cháy khi tôi nướng, tôi cho cô ấy một lát bình thường, đối với sữa, không có gì để nói về nó. Còn về tamagoyaki ……
「…… Đó là thức ăn từ ngày hôm qua」
Trong số những món tôi đã nhận được vào ngày hôm qua, thực ra tôi đã giấu tamagoyaki vào tủ lạnh.
Cô gái đáp lại lời xin lỗi của tôi bằng sự im lặng, rồi ngồi vào chỗ và ăn sáng.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy điều đó, và tiếp tục chỗ bento đang làm dở.
「Giờ thì, hãy làm nó nào!」
Sau khi nhìn chằm chằm vào hộp cơm trống rỗng, tôi chuẩn bị tinh thần và xắn tay áo lên.
☆☆☆
--Kết quả là.
「…… Nagumo-kun. Chuyện gì đã xảy ra vậy?」
「…… Tôi nên nói thế nào nhỉ… Tôi đoán đó là kết quả của việc đã mạo hiểm」
Thứ đang ở trước mặt là hộp bento tôi đã làm cho bữa trưa của mình.
Senpai, người ngồi đối diện với tôi, thốt lên như vậy.
Không có gì lạ vì thứ đang ở trên bàn là món rau xào thảm hại.
「T-Tamagoyaki bị cháy và …… um, vỏ bánh mì cháy? Chúng cũng bị chôn vùi trong bông cải xanh và sốt mayonnaise …… Và furikake nhiều hơn cơm sao? 」
「Guu ……」
Tôi cũng đã mơ hồ nhận ra nó.
Rằng tôi không hề có tài năng trong việc nấu ăn.
Tôi chùn vai xuống theo bản năng, và Senpai đảo mắt.
「…… Ít ra thì cậu cũng đã cố gắng」
Một đòn chí mạng.