Kel’Thuzad quả là một thi sư hữu dụng khi ở bên cạnh, Arthas trầm ngâm suy nghĩ khi hắn đứng trên một đỉnh đồi tươi tốt chờ đợi kẻ mà hắn chắc chắn sẽ tới.
Gã hoàn toàn trung thành với Thi Vương, thậm chí tới mức nhập vai làm con chó cưng của Archimonde và Tichondrius khi chúng có mặt, tất cả chỉ là để giữ kín bí mật. Arthas thì lựa chọn im lặng; hắn không tin rằng mình có khả năng nói dối đủ thuyết phục như Kel’Thuzad. Hai gã quỷ đó đã tưởng rằng họ rất tầm thường. Chúng sẽ thấy chúng đã sai lầm như thế nào. Chúng đã cẩu thả để lại Quyển Sách của Medivh trong tay gã thi sư. Trong đó là những thứ phép thuật và ma thuật hùng mạnh tới nỗi Arthas biết rằng gã sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn nắm được hết.
“Phần thứ ba của kế hoạch,” Kel’Thuzad nói khi lũ quỷ đã đi xa, gã nói vu vơ như thể đang nói chuyện về thời tiết, “là ngăn cản mục đích cuối cùng trong kế hoạch của Quân Đoàn.”
Arthas nhớ về những gì Kel’Thuzad đã nói với hắn lúc trước. Đầu tiên là thành lập quân Truy Quét, rồi là việc triệu hồi Archimonde. Hắn thích thú lắng nghe khi Kel’Thuzad nói tiếp. “Quân Đoàn chỉ theo đuổi một mục đích duy nhất là chiếm hữu toàn bộ ma thuật và nuốt chửng tất cả sự sống trên thế giới này. Để làm như thế, chúng dự định hấp thu nguồn năng lượng cô đặc hùng mạnh chứa trong Nguồn Nước Vĩnh Cửu của loài tiên. Nhằm làm được điều đó, chúng phải tiêu diệt thứ duy nhất đang nằm trọn trong đó không gì khác chính là nguồn linh khí của sự sống thuần khiết đích thực nhất tại Azeroth. Nguồn Nước Vĩnh Cửu nằm ở phía bên kia đại dương, tại lục địa Kalimdor. Và thứ duy nhất ngăn trở Quân Đoàn mang tên là Nordrassil… Cây Thế Giới. Nó ban cho loài kaldorei sự bất tự, và chúng được trói buộc với nó.”
“Loài kaldorei ư?” Arthas bối rối. “Ta biết về loài quel’dorei. Chúng là một chủng tộc tiên khác ư?”
“Là chủng tộc nguyên thủy,” Kel’Thuzad chữa lại. Gã vẩy tay thô bạo. “Nhưng mấy tình tiết đó không quan trọng. Vấn đề ở đây là chúng ta phải ngăn chặn Quân Đoàn đạt được mục đích đó. Và có một kẻ thuộc loài kaldorei sẽ giúp chúng ta.”
Nói xong Kel’Thuzad sử dụng ma thuật độn thổ Arthas tới lục địa xa xôi này, ngay tại chính ngọn đồi này để nhìn rõ. Những cánh rừng thật tươi tốt khỏe mạnh, nhưng Arthas đã có thể thấy hậu quả Quân Đoàn để lại phía xa. Nơi đất đai, cây cối, thú rừng không bị chết đi, mà chúng bị tha hóa. Quả thực đúng là nuốt chửng tất cả sự sống.
Có một bóng người đang đứng trên một quả đồi khác thấp hơn hắn, và Arthas tự mỉm cười với chính mình. Đây chính là kẻ mà hắn đang chờ.
Họ quả thật rất khác, những người “dạ tiên” này. Kẻ này có nước da màu xanh xám, trên mình có khắc những hình xăm xoắn tròn cùng những vết sẹo cắt sâu vào da theo một nghi thức nào đó. Một mảnh vải buộc quanh mắt y, nhưng có vẻ như y chẳng hề có chút khó khăn nào trong việc đi lại. Y mang theo một món vũ khí chẳng giống bất cứ thứ gì Arthas từng thấy. Không phải là một thanh kiếm thông thường với tay cầm nối thẳng với lưỡi kiếm, món vũ khí này có hai lưỡi với mép răng cưa tỏa ra ánh sáng màu xanh lá bệnh hoạn của một thứ bị vấy bẩn bởi năng lượng của quỷ dữ.
Vậy ra kẻ này đã từng qua lại với quỷ dữ trước đây rồi.
Arthas chờ thêm một lát và theo dõi. Gã dạ tiên này – tên y là Illidan Stormrage như lời Kel’Thuzad nói – y đang nổi giận với chính mình. Dường như y đã phạm phải rất nhiều điều sai trái, và y đang rất thèm khát sự trả thù và sức mạnh như Kel’Thuzad đã nói.
Arthas mỉm cười.
“Ta đã được tự do sau mười ngàn năm, nhưng mà anh trai của chính ta vẫn nghĩ ta là kẻ xấu!” Illidan huênh hoang. “Ta sẽ cho anh ta thấy sức mạnh thực sự của ta. Ta sẽ cho anh ta thấy lũ quỷ dữ chẳng là gì đối với ta!”
“Ngươi chắc chứ, hả thợ săn quỷ?” Arthas nói, giọng hắn đầy ẩn ý. Gã dạ tiên quay người lại, tay vung vẩy món vũ khí. “Người có chắc rằng ngươi đang kiểm soát được ý chí của mình không?”
Gã tiên bề ngoài có thể là bị mù, nhưng dù vậy Arthas vẫn cảm thấy y có thể nhìn thấy được. Illidan khịt mũi và gầm gừ. “Ngươi bốc đầy mùi chết chóc đấy, con người kia. Ngươi sẽ phải hối tiếc vì đã xuất hiện trước mặt ta.”
Arthas cười nhăn nhở. Hắn vẫn nóng lòng muốn có được một cuộc giáp chiến ra trò. “Vậy thì thử xem,” hắn thách thức. “Ngươi sẽ thấy rằng chúng ta ngang ngửa nhau đấy.” Bất Bại hí vang và phi xuống đồi, hăm hở xung trận y như chủ nhân nó. Illidan gầm lên và chạy về phía hắn.
Đó y như là một bài khiêu vũ, Arthas nghĩ vậy khi hai chiến binh đối đầu với nhau. Illidan thật mạnh mẽ và duyên dáng, kỹ năng của hắn được sức mạnh ma quỷ tăng cường. Nhưng Arthas cũng chẳng phải một binh sĩ tầm thường, và Băng Sầu cũng chẳng phải một thanh kiếm bình thường. Trận đấu thật dữ dội và nhanh chóng; Arthas đã đúng. Quả đúng là họ ngang ngửa nhau. Chỉ sau một lát, cả hai chiến sĩ lùi lại thở nặng nhọc.
“Chúng ta có thể chiến đấu như thế này mãi mãi cũng được,” Illidan nói. “Ngươi thực sự muốn gì?”
Arthas hạ thanh Băng Sầu xuống. “Từ những gì ngươi thì thầm lúc nãy, ta cho thấy rằng ngươi và đồng đội của ngươi đang bị lũ xác sống bao vây. Tên chúa tể sợ hãi đang chỉ huy đội quân xác sống này tên là Tichondrius. Hắn đang nắm giữ một cổ vật thầy pháp hùng mạnh gọi là Sọ Gul’dan. Nó chính là thứ đã tha hóa những cánh rừng này.”
Illidan hất hàm. “Và ngươi muốn ta đánh cắp nó ư? Tại sao?”
Arthas nhướn mày lên. Kẻ này thật sự rất là nhanh ý. Arthas nghĩ y xứng đáng có một câu trả lời chứa phân nửa sự thật. “Cứ cho rằng ta chẳng hề ưa gì tên Tichondrius này, và vị chúa tể mà ta đang phục vụ sẽ… được hưởng lợi từ sự sa sút của Quân Đoàn.”
“Tại sao ta phải tin những lời ngươi nói, hả con người bé nhỏ kia?”
Arthas nhún vai. “Hỏi hay đấy. Để ta trả lời nhé. Chủ nhân của ta có thể nhìn thấu tất cả, thợ săn quỷ à. Ngài biết rằng ngươi đã theo đuổi sức mạnh cả đời mình rồi. Giờ đó đang nằm trong lòng bàn tay ngươi rồi đó!” Tay hắn nắm chặt lại và đưa ra trước mặt Illidan, đúng như hắn nghĩ, gã dạ tiên hướng đầu về phía nắm tay đó. “Hãy nắm lấy nó, và kẻ thù của ngươi sẽ bị tiêu diệt.”
Illidan từ từ ngửa đầu ra sau và quay mặt về phía Arthas. Y đang bất an, rõ ràng kẻ mù lòa này hoàn toàn có thể thấy được. Gã tiên lùi lại, thận trọng gật đầu. Không nói thêm lời nào nữa, Arthas cho Bất Bại quay đầu lại và phi đi.
Kel’Thuzad sẽ sớm triệu hồi hắn về. Tất cả đều diễn ra theo kế hoạch của Thi Vương. Hắn chỉ mong rằng Illidan dễ bảo hơn so với vẻ bề ngoài. Nếu không… sẽ rất rắc rối.
Cô không còn sống trên đời nữa. Và cô cũng không có được sức mạnh để kháng cự được mệnh lệnh của kẻ đã khiến cô trở thành như thế này.
Nhưng Sylvanas Windrunner vẫn có được ý chí. Bằng cách nào đó, Arthas vẫn chưa đập tan được nó. Hắn đã làm như vậy với những người khác; nhưng tại sao dường như chỉ có mỗi mình cô là được hắn chú ý đến vậy? Là vì sức mạnh của chính cô, hay là bởi vì hắn muốn giày vò cô? Là một ma nữ như bây giờ cô chẳng thể biết rõ được. Nhưng nếu cô vẫn còn có được ý chí của mình vì Arthas muốn vậy, cô sẽ là kẻ cười cuối cùng.
Vậy nên cô thề với chình mình, và Sylvanas vẫn luôn giữ lời hứa.
Thời gian trên trần thế đã trôi qua khá lâu kể từ khi Arthas Menethil và quân Truy Quét quét qua quê hương yêu quý của cô. Và có nhiều chuyện đã xảy ra.
“Chủ nhân” của cô rất khó chịu khi bị coi là một con tốt. Cùng với cái bao tải toàn xương kiêu ngạo bay lơ lửng Kel’Thuzad – kẻ chịu trách nhiệm cho việc đã tha hóa Nguồn Nước Mặt Trời huy hoàng – Arthas đã âm mưu chống lại cả tên chúa tể sợ hãi Tichondrius và gã chúa quỷ Archimonde, kẻ mà chính Kel’Thuzad đã dẫn đường đến Azeroth. Sylvanas đã rất chú ý; chú ý tới mọi thứ mà Arthas để lộ về những gì hắn đang nghĩ và đang làm mà có lợi cho cô.
Hắn không định tự tay giết Tichondrius như hắn đã làm với Mal’Ganis. Ồ không, gã hoàng tử con người xảo quyệt này đang lừa một kẻ khác làm cái việc bẩn thỉu ấy thay cho hắn. Illidan là tên của kẻ thiếu may mắn đó. Arthas đã ngửu thấy cơn thèm khát sức mạnh của Illidan và lợi dụng nó, kích động y đi ăn trộm Sọ của Gul’dan, một thầy pháp orc huyền thoại. Để làm vậy, Illidan phải giết Tichondrius. Arthas sẽ thoát khỏi tên chúa quỷ, và Illidan sẽ được tưởng thưởng bằng một cổ vật có thể thỏa mãn cơn thèm khát sức mạnh của y. Có lẽ mọi thứ đã diễn ra đúng như kế hoạch. Kể từ đó Arthas – và cả Sylvanas nữa –
chẳng hề nghe thêm chút thông tin gì về Illidan nữa.
Với Archimonde… hùng mạnh đến mức có thể phá hủy thành phố pháp sư vĩ đại Dalaran chỉ bằng một phép thuật duy nhất, gã cũng đã ngã xuống dưới sức mạnh của chính sự sống mà gã tới để hấp thụ. Sylvanas giờ đây cũng ghét sự sống y như Quân Đoàn vậy. Loài dạ tiên đã hi sinh sự bất tử của họ để đánh bại gã. Nguồn sức mạnh thuần khiết hội tụ của tự nhiên đã phá hủy gã quỷ từ trong ra ngoài, và rồi Cây Thế Giới đã từ bỏ sức mạnh vĩ đại của nó trong một vụ chấn động và tạo ra một làn sóng dư chấn khổng lồ. Và khi Archimonde đã ngã xuống, tất cả những gì còn lại của gã là một bộ xương, và quyết tâm đặt chân xuống thế giới này của Quân Đoàn đã thất bại.
Sylvanas hướng sự chú ý khỏi cơn mơ màng trở lại thực tại, khi cái tên của gã chúa quỷ chẳng được ai thương xót lọt đến tai cô.
“Đã nhiều tháng kể từ khi chúng ta nghe tin từ Chúa Tể Archimonde rồi,” thủ lĩnh của chúng là Detheroc nói. Hắn giậm bộ guốc một cách mất kiên nhẫn. “Ta đã quá mệt mỏi khi cứ phải nhìn ngắm đám xác sống thối rữa này suốt rồi! Chúng ta còn làm gì ở đây chứ?”
Họ đang ở trong nơi từng là vườn cung điện, nơi mà Arthas từng dạo chơi bấy lâu và gần đấy là lúc hắn hạ sát cha đẻ của mình và đem đến sự diệt vong cho cả dân tộc hắn. Cả khu vườn cũng đang thối rữa y như dân chúng.
“Chúng ta có trách nhiệm trông nom vùng đất này đấy Detheroc,” kẻ có tên Balnazzar quở trách. “Trọng trách của chúng ta là ở đây và đảm bảo rằng quân Truy Quét luôn sẵn sàng hành động.”
“Đúng vậy,” kẻ thứ ba là Varimathras to tiếng. “Dù vậy đáng ra chúng ta đã phải nhận được một mệnh lệnh nào đó rồi chứ.”
Sylvanas khó lòng tin nổi vào những gì cô vừa nghe. Cô quay về phía Kel’Thuzad. Cô khinh miệt gã không thua gì gã kỵ sĩ tử vong mà dường như gã đang rất sẵn lòng phục vụ, nhưng cô vẫn dấu kỹ sự chán ghét đó. “Quân Đoàn đã bị đánh bại nhiều tháng trước rồi,” cô khẽ nói. “Sao mà chúng vẫn chưa biết được vậy?”
“Không thể nói được,” gã thi sư đáp lại. “Nhưng một khi chúng còn nắm quyền kiểm soát, chúng vẫn còn hủy hoại đội quân Truy Quét này. Nếu có chuyện gì đó không-”
Gã bị xen ngang bởi một âm thanh mà Sylvanas chưa bao giờ nghĩ sẽ có thể nghe thấy được tại nơi này – âm thanh đặc biệt của một cánh cổng bị húc vỡ tung. Cả hai xác sống đều quay về phía tiếng ồn, và lũ quỷ dữ gầm gừ tức giận, chúng ngay lập tức trở nên cảnh giác, những đôi cánh màng duỗi ra.
Cặp mắt ma tỏa sáng của Sylvanas hơi nở lớn khi không ai khác chính là Arthas đi qua cánh cổng. Con chiến mã xác sống quen thuộc của hắn nhảy dựng lên bên dưới hắn. Hắn không hề đội mũ trụ, mái tóc trắng xóa xõa tung quanh khuôn mặt tái nhợt của hắn, và hắn nở một nụ cười đầy thỏa mãn mà Sylvanas cực kỳ căm ghét. Hai bàn tay trong suốt của cô cố siết chặt lại, nhưng hắn kiểm soát cô chặt tới nỗi tất cả những gì cô có thể làm được là nhúc nhích ngón tay.
Giọng của Arthas đầy vang vọng và phấn khởi. “Xin chào, các chúa tể sợ hãi,” hắn nói. Chúng nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng là đang kiềm chế trước sự xấc xược của hắn. “Ta phải cảm ơn các ngươi vì đã trông nom cho vương quốc của ta khi ta vắng mặt. Tuy nhiên, ta không cần các ngươi phục vụ nữa.”
Trong khoảnh khắc, chúng chỉ có thể há hốc miệng nhìn hắn. Cuối cùng, Balnazzar cũng đáp trả, “Vùng đất này là của bọn ta. Quân Truy Quét thuộc về Quân Đoàn!”
Ồ, chuyện hay rồi, Sylvanas nghĩ.
Arthas càng nhếch mép cười. Giọng hắn rõ ràng là đang rất hân hoan. “Không còn nữa đâu, quỷ dữ à. Chủ nhân của các ngươi đã bị đánh bại. Quân Đoàn đã tiêu diệt. Cái chết của các ngươi sẽ hoàn thành vòng xoay này.”
Hắn vẫn cười và nhấc thanh Băng Sầu lên. Những cổ tự chạy dọc thân kiếm nhảy múa và tỏa sáng. Hắn kéo mạnh dây cương và con ngựa xương lao thẳng về phía ba gã quỷ.
“Chuyện này chưa xong đâu, con người kia!” Detheroc bướng bỉnh hét lên. Lũ chúa tể sợ hãi đã nhanh hơn con ngựa xương của Arthas – thanh Băng Sầu rít lên đầy thất vọng khi nó chỉ chém được vào hư không. Lũ quỷ dữ đã tạo ra một cánh cổng và biến mất trong an toàn. Arthas nổi quạu, nhưng sự hóm hỉnh của hắn nhanh chóng trở lại. Sylvanas nhận ra điều đó là bởi vì hắn đã nắm thóp được chúng và cái chết của chúng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hắn nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Sylvanas, rồi ra hiệu cô tới bên hắn. Cô buộc phải tuân lệnh. Kel’Thuzad thì chẳng cần ép buộc như vậy, gã vui vẻ lướt tới bên chủ nhân gã như một con chó ngoan ngoãn.
“Chúng tôi biết ngài sẽ sớm trở về với chúng tôi mà, Hoàng Tử Arthas!” gã thi sư hăng hái nói.
Arthas chỉ liếc nhìn gã tay sai trung thành của hắn một cái. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Sylvanas. “Ta cảm động lắm,” hắn mỉa mai nói. “Có phải ngươi cũng biết rằng ta sẽ trở lại không, hả ma nữ bé nhỏ?”
“Tôi có,” Sylvanas lạnh lùng nói. Quả đúng vậy; hắn phải quay về, hoặc nếu không cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội báo thù cả. Hắn nhúc nhích một ngón tay, bắt cô phải nói nhiều hơn, và cô thở hổn hển khi cơn đau nhói lên trong cô. “Thưa Hoàng Tử Arthas,” cô nói thêm.
“Ồ, nhưng giờ ngươi sẽ gọi ta là vua. Dù sao thì đây cũng là đất của ta. Ta được sinh ra để cai trị và ta sẽ cai trị. Một khi-”
Hắn ngừng nói, cố hớp lấy không khí. Mắt hắn nở lớn và rồi nhăn mặt lại vì đau. Hắn cong mình lại trên cái cổ xương của con ngựa, hai tay siết chặt dây cương. Một tiếng thét đau đớn vang lên.
Sylvanas đứng nhìn và tận hưởng niềm vui lớn nhất cô có được kể từ cái ngày kinh hoàng khi Quel’Thalas sụp đổ. Cô no say trong cơn đau đớn của hắn. Cô không biết tại sao hắn lại bị đau như thế, nhưng cô vẫn tận hưởng từng giây từng phút đó.
Hắn gầm gừ và ngửa đầu lên. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào thứ gì đó mà cô không thấy được, và hắn đưa một tay về phía đó. “Đau đớn… không thể chịu đựng nổi,” Arthas rít qua kẽ răng. “Có chuyện gì đang xảy ra với ta thế này?” Dường như hắn đang lắng nghe, như thể có một giọng nói không thể nghe thấy được nào đó đang trả lời.
“Vua Arthas!” Kel’Thuzad hét lên. “Ngài có cần giúp gì không?”
Arthas không trả lời ngay. Hắn cố hớp lấy không khí, rồi từ từ ngồi thẳng dậy, rõ ràng đang cố trấn tĩnh lại. “Không… không, cơn đau đã qua đi nhưng… sức mạnh của ta… đã bị giảm bớt rồi.” Giọng hắn đầy vẻ bối rối. Nếu Sylvanas vẫn còn có trái tim, hẳn nó đã nhảy dựng lên trước những lời đó rồi. “Có chuyện gì đó tồi tệ đang xảy ra ở đây. Ta-”
Cơn đau lại choán lấy hắn. Cả người hắn co quắp lại, đầu hắn ngửa ra sau trong khi miệng mở lớn hét lên những tiếng kêu đau đớn không ra lời, gân trên cổ hắn nổi lên. Kel’Thuzad rối rít xung quanh gã chủ nhân yêu quý của gã như là một bảo mẫu. Sylvanas chỉ lạnh lùng nhìn tới khi hắn ngừng co quắp. Từ từ và cẩn thận, hắn xuống khỏi lưng Bất Bại. Chân hắn chạm xuống lớp đá lát đường, rồi hắn khuỵu xuống. Gã thi sư đưa một bàn tay xương xẩu ra giúp gã hoàng tử – không, giờ đã là nhà vua tự xưng – đứng dậy.
“Phòng cũ của ta,” Arthas thở hổn hển. “Ta cần phải nghỉ ngơi – và rồi ta phải chuẩn bị cho một hành trình dài.”
Sylvanas nhìn hắn lảo đảo bước đi một cách yếu đuối về hướng khu phòng mà hắn đã lớn lên. Cô tự cho mình nở một nụ cười…
…và rồi những ngón tay ma của cô khẽ nhúc nhích, rồi nắm chặt lại thành một nắm đấm.
Khu rừng Thông Bạc thật là thanh thản một cách kỳ lạ. Màn sương mỏng lởn vởn quanh mặt đất ẩm ướt phủ đầy lá thông. Sylvanas biết rằng nếu cô có được một đôi chân, cô sẽ có thể cảm nhận được sự mềm mại của chúng; sẽ có thể hít ngửi mùi hương của cây cối trong bầu không ẩm ướt này. Nhưng cô chẳng thể cảm thấy gì cả, chẳng thể ngửi thấy gì cả. Cơ thể vô thực của cô lướt về phía khu gặp mặt. Và cô hăm hở với cuộc gặp này tới mức cô chẳng hề thấy tiếc nuối sự khuyết thiếu cảm giác kia chút nào.
Arthas vẫn thường rất khoái việc biến những phụ nữ quel’dorei xinh đẹp, kiêu hãnh, đầy ý chí trở thành những ma nữ, sau khi hắn đã “thành công” với cô. Hắn đã để họ lại với cô, người đã từng là tướng tuần du của họ khi còn sống, để kiểm soát và ra lệnh, hắn ném cho cô một khúc xương như thể cô là một con chó săn trung thành vậy. Hắn rồi sẽ sớm thấy được cô là một con thú cưng trung thành đến mức nào. Sau khi nghe được cuộc hội thoại của lũ chúa tể sợ hãi lúc trước, cô đã cử một trong các ma nữ đi theo chúng để nói chuyện và thu thập thông tin.
Lũ ác quỷ đã vui lòng chấp nhận phái viên của cô, và đã mời bà chủ của phái viên tới gặp chúng để cùng thảo luận về “lợi ích chung về tình trạng hiện thời của Ma Nữ Vương.”
Sâu trong rừng, cô có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt màu xanh lục, và cô lướt về phía đó. Quả vậy, chúng đang chờ cô đúng như giao hẹn – ba con quỷ to lớn quay sang nhìn cô, những đôi cánh đập liên hồi đã để lộ sự khích động của chúng.
Balnazzar cất tiếng trước. “Công Nương Sylvanas, bọn ta rất mừng khi ngươi đã đến.”
“Sao ta có thể không đến được chứ?” cô trả lời. “Vì một lý do nào đó ta đã không còn nghe thấy giọng nói của Thi Vương trong đầu nữa. Ta đã lấy lại được ý chí của mình.” Quả thực vậy; và cũng nhờ ý chí đó mà cô có thể ngăn mình không thốt lên sự vui mừng đó. Cô không muốn chúng biết được hơn những gì cô muốn cho chúng biết. “Đám chúa tể sợ hãi các ngươi có vẻ đã biết lý do tại sao.”
Chúng nhìn nhau, mặt nở những nụ cười. “Bọn ta đã khám phá ra rằng Thi Vương đang dần mất đi sức mạnh,” Varimathras nói, có sự hân hoan đầy xấu xa ẩn trong giọng hắn. “Và khi nó yếu đi, hắn cũng mất đi khả năng kiểm soát những xác sống như ngươi vậy.”
Đó quả là một tin tức tốt lành, nếu như đó thực sự là sự thật. Nhưng vẫn không đủ rõ ràng với Sylvanas. “Vậy thế còn Vua Arthas thì sao?” cô hỏi tiếp, không thể không để lột sự khinh bỉ trong giọng nói trước danh hiệu cô dùng để gọi gã kỵ sĩ tử vong. “Sức mạnh của hắn thì sao?”
Balnazzar thô bạo vẫy một bàn tay đầy vuốt đen. “Hắn sẽ không thể quấy nhiễu chúng ta nữa, như một con phù du đã đến thời khắc biến mất. Thông qua thanh cổ tự kiếm Băng Sầu của hắn, thứ mang theo những bùa chú hùng mạnh, sức mạnh của chính Arthas cũng sẽ tiêu tan dần theo thời gian. Đó là điều không thể tránh khỏi.”
Sylvanas thì không chắc chắn đến vậy. Cô cũng đã từng có lúc đánh giá thấp Arthas, và cùng với sự thù hận lạnh giá trong trái tim, cô cũng mang theo tội lỗi vì mình đã đóng góp cho chiến thắng đẫm máu của hắn. “Các ngươi muốn lật đổ hắn, và muốn ta trợ giúp,” cô nói thẳng vào vấn đề.
Detheroc là kẻ dường như đứng đằng sau kế hoạch nói, hắn vẫn đứng im lặng trong hai hai người anh em của hắn nói chuyện với Sylvanas. Chúng rất tức giận và kích động, nhưng biểu hiện của chúng vẫn rất trung lập. Cuối cùng hắn cũng cất tiếng bằng giọng lạnh lẽo đầy ghê tởm.
“Quân Đoàn có thể đã thất bại, nhưng bọn ta là các nathrezim. Bọn ta sẽ không để một tên con người nào đó chỉ mới phất lên mà dám qua mặt bọn ta.” Hắn dừng lại, lần lượt nhìn từng người. “Arthas phải bị đánh bại!”
Đôi mắt sáng rực màu lục nhìn Sylvanas. “Cũng như ngươi vẫn luôn theo dõi bọn ta, con ma bé nhỏ à, bọn ta cũng vẫn luôn theo dõi ngươi. Rõ ràng rằng tên thi sư Kel’Thuzad quá trung thành để có thể phản bội chủ nhân của hắn. Dường như có chút… tình cảm giữa hai bọn chúng.” Đôi môi tái nhợt của hắn cong lên thành một điệu cười nguy hiểm. “Nhưng mà ngươi lại khác…”
“Ghét hắn.” Cô không nghĩ cô có thể giấu nổi sự thật đó kể cả khi có muốn, nó vẫn luôn rực cháy dữ dội bên trong cô. “Ít nhất chúng ta cũng có chung nhau điểm đó đấy, chúa tể sợ hãi à. Ta có lý do riêng của ta để báo thù. Arthas đã tàn sát dân tộc ta và biến ta thành cái thứ… quái vật này.” Cô dừng lại một chút, sự ghê tởm – về cả Arthas và việc hắn làm với cô – quá dữ dội tới mức cô không thể cất tiếng nổi. Chúng chờ đợi trong kiên nhẫn.
Chúng nghĩ chúng có thể lợi dụng cô. Chúng đã sai lầm rồi.
“Ta sẽ tham gia vào kế hoạch đẫm máu của các ngươi, nhưng ta sẽ làm theo cách riêng của ta.” Cô muốn chúng thành đồng minh của cô, nhưng chúng cũng cần biết rằng cô không phải thứ đồ chơi của chúng. “Ta sẽ không trao đổi chủ nhân này để đổi lấy một chủ nhân khác. Nếu các ngươi muốn ta giúp đỡ, các ngươi phải chấp nhận điều đó.”
Detheroc mỉm cười. “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt tên kỵ sĩ tử vong đó.”
Sylvanas gật đầu, và một nụ cười từ từ nở ra trên khuôn mặt ma của cô.
Ngày tàn của ngươi sắp đến rồi, Vua Arthas Menethil à. Và ta… ta chính là chiếc đồng hồ đếm.