Jaina chạy băng qua khu vườn, cô đang bị muộn cuộc gặp với Đại Pháp Sư Antonidas. Lại một lần nữa cô quên mất cả thời gian khi vùi đầu vào một cuốn sách. Thầy của cô lúc nào cũng la rầy cô về chuyện đó, nhưng cô chẳng thể thay đổi nổi. Đôi dép lê đưa cô chạy dọc hàng cây táo vỏ vàng, những trái cây chín vàng trĩu nặng dưới những cành lá. Cô bỗng thấy chút phiền muộn khi nhớ về cuộc nói chuyện diễn ra tại đây mấy năm trước – khi Arthas xuất hiện sau lưng và bịt mặt cô lại thì thầm, “Đoán xem ai nào?”
Arthas. Cô vẫn còn nhớ tới anh. Cô cho rằng lúc nào cô cũng nhớ. Sự chia tay không ngờ nổi và đầy đau đớn, vào khoảng thời gian không thể nào tệ hơn – cô vẫn còn co rúm lại khi nghĩ về việc phải tiếp tục nghi thức khiêu vũ Vén Đông như thể không hề có chuyện gì xảy ra – nhưng nỗi đau đó đã dần phai mờ khi cô dần hiểu được lý do của anh. Họ vẫn còn trẻ, và như anh đã chỉ rõ, họ còn có bổn phận và việc học tập còn phải hoàn thành. Cô đã hứa với anh rằng họ sẽ mãi là bạn bè, và cô thực sự có ý đó, từ đó và mãi về sau. Nhằm giữ lời hứa đó, cô phải chữa lành vết thương lòng của mình. Và cô đã làm được.
Dĩ nhiên đã có nhiều điều thay đổi trong vài năm ngắn ngủi đã khiến cô bận rộn và phải tập trung vào những chuyện khác. Năm năm trước, một phù thủy hùng mạnh mang tên Kel’Thuzad đã khiến cả Kirin Tor nổi giận khi đã dám nhúng tay vào ma thuật chiêu hồn trái với tự nhiên. Ông ta đã rời đi, rất bất ngờ và bí ẩn, sau khi bị khiển trách nhiều lần và vẫn tỏ ra rằng ông ta sẽ không ngừng mấy thí nghiệm của mình. Bí ẩn đó là một trong số nhiều thứ khiến cô xao nhãng suốt ba năm qua.
Bên ngoài cổng thành của thành phố ma thuật, có nhiều chuyện cũng đã xảy ra, dù cho những thông tin đó thật hỗn loạn và dường như chỉ là tin đồn. Theo như Jaina biết được, tên orc đã chạy thoát là Thrall giờ đã gọi mình là thống chiến của Đại Tộc mới, và đã bắt đầu tấn công các khu trại giam để giải phóng lũ orc đang bị giam dữ. Sau đó, chính Durnholde đã bị san phẳng bởi tên thống chiến tự xưng này, nó bị biến thành một nơi tan hoang khi Thrall gọi lên những thứ mà Jaina nghe nói là ma thuật pháp tăng cổ xưa của dân tộc hắn. Blackmoore cũng đã hi sinh, nhưng theo như người ta nói thì ông ta không được tiếc thương nhiều cho lắm. Dù cho có thể Đại Tộc mới này rồi sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới dân tộc mình, Jaina không thấy mình có lý do gì để thương tiếc cho sự mất mát của các khu trại. Không thể với những gì cô đã thấy ở những nơi đó.
Một giọng nói giận dữ vọng đến tai cô. Một việc quá đỗi bất thường ở nơi đây và đã khiến Jaina đột ngột dừng lại.
“Như ta đã nói với Terenas, dân tộc các người là tù nhân trên chính mảnh đất của các người. Ta lặp lại với ông – nhân loại đang gặp nguy hiểm. Thủy triều bóng tối đã lại đến rồi, và cả thế giới này đang đặt trên bờ vực chiến tranh!” Giọng nói vang vọng đó là của đàn ông, và Jaina không nhận ra đó là ai cả.
“À, giờ ta đã biết ông là ai rồi. Ông là nhà tiên tri lang thang được Vua Terenas nhắc đến trong lá thư vừa rồi. Và ta cũng không thích thú gì với mấy lời nói nhảm của ông hơn ông ấy.” Người còn lại là Antonidas, bình tĩnh đối ngược với kẻ lạ mặt kia. Jaina biết rằng mình nên cẩn trọng rút lui trước khi bị chú ý, nhưng chính tính hiếu kỳ từng khiến cô gái đi cùng Arthas tới thám thính khu trại giam orc giờ lại thôi thúc cô tàng hình và tìm hiểu kỹ hơn mọi chuyện. Cô tiến lại gần và cố giữ yên lặng. Giờ cô có thể thấy rõ cả hai người; người đầu tiên mà Antonidas đã chế nhạo là một “nhà tiên tri,” người đó đang mặc một bộ áo choàng với mũ trùm đầu được trang trí những chiếc lông vũ đen, còn thầy của cô đang ngồi trên lưng ngựa. “Ta nghĩ Terenas đã nói rất rõ ràng quan điểm của mình về dự báo của ông.”
“Ông phải thông thái hơn nhà vua chứ! Tận thế sắp đến gần rồi!”
“Ta đã nói với ông rồi, ta không thích thú gì với mấy lời nói vô nghĩa này.” Một giọng nói ngắn gọn, bình tĩnh, đơn giản. Jaina biết quá rõ giọng điệu này.
Nhà tiên tri im lặng một chốc, rồi ông ta thở dài. “Vậy thì ta đã lãng phí thời gian ở đây rồi.”
Trước cặp mắt sửng sốt của Jaina, hình thù của người lạ mặt bỗng nhòe đi. Nó co lại và biến đổi, và ngay tích tắc trước tại nơi một người đàn ông mặc bộ áo choàng trùm kín đầu đang đứng, giờ đây chỉ còn là một con chim đen lớn. Với một tiếng kêu chán nản, nó vút thẳng lên trời, đập đập đôi cánh và biến mất.
Antonidas vẫn còn dõi theo kẻ xâm phạm kia, lúc này chỉ còn là một chấm đang bay xa dần trên bầu trời xanh, ông nói, “Giờ con có thể hiện thân được rồi, Jaina à.”
Mặt Jaina bỗng nóng bừng. Cô lẩm bẩm một lời phản chú và tiến tới trước. “Con xin lỗi vì đã nghe trộm, thưa Thầy, nhưng-”
“Đó chính là tính cách tò mò đã khiến ta tin cậy vào con đấy, con gái à,” Antonidas nói và cười khoái trá. “Gã ngốc điên rồ ấy định thuyết phục rằng thế giới này sắp tận thế rồi. Theo ta nghĩ thì toàn bộ cái ‘bệnh dịch’ này có vẻ cũng có dính dáng đấy.”
“Bệnh dịch ư?” Jaina hỏi.
Antonidas thở dài và xuống ngựa, rồi vỗ nhẹ vào hông con ngựa để bảo nó đi. Con ngựa hí vang và ngoan ngoan phi thẳng đến chuồng ngựa, nơi phu ngựa sẽ chăm sóc cho nó. Vị đại pháp sư vẫy tay ra hiệu cho người đệ tử, cô đang tiến tới trước và nắm lấy bàn tay xương xẩu đang giơ ra của ông. “Con nhớ rằng ta đã cử vài người đưa tin tới Thành Đô lúc trước.”
“Con nghĩ đó là về vấn đề của loài orc.” Antonidas lẩm bẩm một câu thần chú, và một tích tắc sau họ đã xuất hiện tại phòng riêng của ông. Jaina yêu quý nơi này; yêu quý cái sự lộn xộn, mùi giấy cùng da và mực, và những chiếc ghế cũ đủ khiến người ta vùi đầu lạc lối trong kho tàng kiến thức này. Ông vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi xuống và bằng một cái ngoắc ngón tay đã có mình bình rượu cho họ.
“Chà, nếu là về nghị trình thì đúng là vậy, nhưng theo ta nghĩ có một hiểm họa còn tàn khốc hơn đang cận kề chúng ta.”
“Tàn khốc hơn cả chuyện Đại Tộc tái hợp ư?” Jaina đưa tay ra trước, và một chiếc cốc pha lê chưa đầy chất lỏng màu vàng bay thẳng vào tay cô.
“Loài orc vẫn còn có thể nói lý được. Bệnh tật thì không. Có báo cáo về một loại bệnh dịch đang lây lan ở phương bắc. Một thứ mà ta nghĩ Kirin Tor phải đặc biệt chú ý đến.”
Jaina nhìn ông, lông mày nhíu lại khi cô nhấp một ngụm rượu. Thường thì bệnh tật thuộc lĩnh vực của các tư tế, không phải pháp sư. Trừ khi-
“Thầy nghĩ nó có chút gì đó liên quan tới ma thuật ư?”
Ông gật cái đầu hói. “Rất có khả năng. Và Jaina Proudmoore ạ, đó là lý do tại sao ta cần con tới đó và điều tra mọi chuyện.”
Jaina gần như phát sặc. “Con ư?”
Ông mỉm cười hiền từ. “Chính con. Con gần như đã học hết tất cả những gì ta cần dạy. Đã đến lúc con dùng những kỹ năng đó bên ngoài vòng bảo vệ của những tòa tháp kia.” Mắt ông sáng lấp lánh. “Và ta đã sắp xếp cho một phái viên đặc biệt tới hỗ trợ cho con.”
Arthas tựa mình vào một thân cây, ngửa mặt lên hứng ánh nắng yếu ớt và nhắm mắt lại. Anh thừa nhận mình đang tỏ ra rất điềm tĩnh và tự tin; anh phải như thế. Người của anh đã có đủ thứ phải lo rồi. Anh không thể để cho họ thấy rằng mình cũng đang lo lắng. Sau ngần ấy thời gian… không biết họ có gặp chuyện gì không? Có lẽ đó không phải là một sự lựa chọn thông minh cho lắm. Nhưng báo cáo đã viết rõ, và anh biết cô rất biết suy xét tình hình. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Phải là như thế.
Một trong các chỉ huy của cậu là Falric, người mà Arthas đã biết nhiều năm nay cứ đi đi lại lại, đi một đoạn ngắn dọc theo một trong bốn con đường ở giao lộ, rồi quay lại để thám thính đường khác. Hơi thở anh bốc khói trong cái lạnh, và sự khó chịu rõ ràng là đang dần tăng lên. “Hoàng Tử Arthas,” cuối cùng anh ta đánh bạo nói, “chúng ta đã chờ ở đây nhiều tiếng rồi. Người có chắc bạn người sẽ tới không?”
Arthas khẽ mỉm cười khi anh trả lời mà không hề mở mắt. Người của anh vẫn chưa được báo tin vì lý do an toàn. “Ta chắc.” Anh thực sự có nghĩ như vậy. Anh nghĩ về tất cả những lần anh kiên nhẫn chờ đợi cô. “Jaina thường đến hơi muộn một chút.”
Lời nói vừa buột khỏi môi anh thì anh nghe thấy một tiếng rống phía xa và những lời có thể loáng thoáng đoán ra được, “Ta ĐẬP!”
Như một con báo ngủ lơ mơ dưới ánh nắng để rồi có thể nhanh chóng bật dậy, Arthas đột nhiên cảnh giác, tay nắm chặt búa. Anh nhìn xuống dọc con đường và thấy một phụ nữ mảnh dẻ đang chạy về phía anh khi cô leo tới đỉnh ngọn đồi. Sau cô lù lù một thứ mà anh biết là một nguyên tố – một khối nước xoáy với một cái đầu và các chi đơn giản.
Và sau lưng… là hai tên ogre.
“Hỡi Ánh Sáng ơi!” Falric hét lên và bắt đầu lao tới trước. Arthas hẳn cũng đã lao về phía cô gái nếu không phải ngay lúc đó anh thấy khuôn mặt của Jaina Proudmoore.
Cô đang cười toe toét.
“Khoan rút kiếm vội, Đại Úy à,” Arthas nói, cảm thấy môi mình đang nhoẻn cười. “Cô ấy có thể tự lo cho mình.”
Và thực sự cô gái đó có thể tự lo cho mình được – rất ổn là đằng khác. Ngay lúc thích hợp nhất Jaina quay gót lại và bắt đầu triệu hồi lửa. Arthas nhận ra nếu anh có nên cảm thấy lo cho ai đó trong cuộc đấu này thì đó hẳn phải là hai tên ogre tội nghiệp đang rống lên đau đớn khi ngọn lửa táp vào cơ thể mập ú tái nhợt của chúng, và chúng nhìn trong kinh hãi khi cái cô gái con người bé nhỏ kia lại là kẻ gây ra đau đớn khủng khiếp đến vậy. Một trong hai tên bắt đầu chạy đi, nhưng tên con lại có vẻ không thể tin nổi và vẫn tiến tới. Jaina tiếp tục bắn thêm một luồng lửa màu cam khác, và nó hét lên và ngã sụm xuống, nhanh chóng bị thiêu cháy tới chết, mùi khét của thịt cháy xộc thẳng vào mũi Arthas.
Jaina nhìn tên còn lại chạy trốn, cô phủi tay và gật đầu. Thậm chí cô còn chẳng hề đổ giọt mồ hôi nào.
“Thưa các quý ông, đây là Tiểu Thư Jaina Proudmoore,” Arthas kéo dài giọng và bước tới bên người bạn thuở nhỏ và cũng chính là người yêu cũ của mình. “Đại sứ đặc biệt từ Kirin Tor, và một trong những nữ phù thủy tài năng nhất miền đất này. Có vẻ em không bị lụi nghề chút nào nhỉ.”
Cô quay lại nhìn anh và mỉm cười. Không hề có chút ngượng ngùng nào cả, chỉ có niềm vui. Cô rất vui sướng khi được gặp anh, và cả anh nữa, niềm hân hoan tràn đầy trong anh. “Thật tốt khi được gặp lại em.”
Rất nhiều điều ẩn chứa sau những lời nói xã giao đó. Nhưng cô rất hiểu anh. Cô vẫn luôn hiểu anh. Mắt cô sáng long lanh khi cô trả lời, “Em cũng vậy. Đã khá lâu kể từ khi có một hoàng tử hộ tống em đi tới bất cứ đâu rồi.”
“Ừ,” anh nói, có đôi chút phiền muộn ẩn dấu trong giọng nói của anh. “Cũng lâu rồi.” Giờ đây sự ngượng ngùng dần xuất hiện, Jaina nhìn xuống và anh đằng hắng. “Chà, ta nghĩ chúng ta phải đi thôi.”
Cô gật đầu, xua tan nguyên tố kia chỉ bằng một cái vẫy tay. “Em không cần đồng đội là những binh sĩ vạm vỡ như thế này,” cô nói và nở một nụ cười tử tế nhất dành cho Falric và người của anh. “Vậy thì, thưa Hoàng Tử, anh biết gì về bệnh dịch mà chúng ta sắp điều tra này?”
“Không nhiều lắm,” Arthas đành phải thổ lộ khi họ bước đi. “Phụ Vương chỉ cử ta đi làm việc cùng em. Mới đây thầy Uther đang phải đi chiến đấu với lũ orc. Nhưng ta cho rằng nếu các phù thủy xứ Dalaran muốn tìm hiểu thêm về nó, hẳn là nó có liên quan gì đó tới ma thuật.”
Cô gật đầu, miệng vẫn mỉm cười mặc dù lông mày bắt đầu nhíu lại với một tác phong rất quen thuộc. Arthas bỗng cảm thấy một sự day dứt kỳ cục khi anh nhận ra điều đó. “Đúng đấy. Mặc dù chính xác là như thế nào thì em không chắc. Đó là lý do Thầy Antonidas cử em đi điều tra để báo cáo lại. Chúng ta nên kiểm tra mấy ngôi làng dọc đường Nhà Vua. Nói chuyện với dân chúng – xem xem họ có biết chút gì hữu ích không. Mong rằng họ vẫn chưa bị nhiễm bệnh và chuyện này không nghiêm trọng hơn một cuộc bạo loạn hay chuyện gì khác.”
Anh biết cô quá rõ để có thể nhận ra nỗi e sợ trong giọng nói của cô. Anh hiểu điều đó. Nếu Antonidas thực sự tin rằng đó không phải chuyện gì nghiêm trọng thì ông ấy cũng đã không cử người đệ tử sáng giá của mình đi điều tra – cũng như Vua Terenas cũng đã không cử con trai mình đi.
Anh đổi chủ đề. “Ta thắc mắc điều này có liên quan gì tới loài orc không.” Cô nhướn mày lên khi anh nói tiếp. “Ta chắc rằng em cũng đã nghe về mấy vụ tẩu thoát khỏi các khu trại giam.”
Cô gật đầu. “Vâng. Thỉnh thoảng em thắc mắc không biết gia đình nhỏ mà chúng ta thấy hồi ấy có nằm trong số những người chạy thoát không.”
Anh cựa mình khó chịu. “Chà, nếu có thì chúng vẫn đang thờ cúng quỷ dữ thôi.”
Mắt cô nở lớn. “Gì cơ? Em nghĩ việc đó đã chấm dứt lâu rồi – rằng loài orc không còn sử dụng sức mạnh ma quỷ nữa.”
Arthas nhún vai. “Phụ Vương cử thầy Uther và ta đi giúp bảo vệ Strahnbrad. Lúc ta đến đấy, lũ orc đã bắt đầu bắt cóc dân làng rồi. Chúng ta săn đuổi chúng tới tận căn cứ, nhưng ba người đã bị… hiến tế.”
Jaina vẫn luôn chú ý lắng nghe từ nãy giờ, không chỉ bằng đôi tai mà bằng cả cơ thể mình với sự tập trung như anh vẫn còn nhớ. Thật nhẹ nhàng, nhưng cũng thật đẹp.
“Lũ orc ấy bảo rằng chúng đang dâng họ cho ác quỷ. Gọi đó là một sự hiến tế tầm thường – rõ ràng chúng muốn nhiều hơn thế.”
“Và có vẻ Antonidas cho rằng bệnh dịch này mang bản chất từ ma thuật,” Jaina thì thầm. “Em thắc mắc chuyện này có liên quan gì tới nhau không. Thật buồn khi nghe tin họ đã quay trở lại con đường cũ đó. Có lẽ đó chỉ là một bộ tộc đơn lẻ.”
“Có lẽ vậy – nhưng cũng có thể là không.” Anh nhớ lại về lúc Thrall chiến đấu trong đấu trường, nhớ lại về việc kể cả những tên orc khố rách áo ôm cũng chiến đấu tốt đến đáng kinh ngạc như vậy. “Chúng ta không thể mạo hiểm được. Nếu chúng ta bị tấn công, người của ta có lệnh giết tất cả bọn chúng.” Anh thoáng nghĩ về cơn giận dữ nảy lên trong anh khi tên thủ lĩnh orc đáp trả lời yêu cầu đầu hàng của Uther. Hai người đi thương lượng đã bị giết, ngựa của họ quay về mà không có người cưỡi như một thông điệp hung ác.
“Đến đó và tiêu diệt lũ quái thú đó thôi!” anh hét lên, món vũ khí mà anh được ban cho lúc được kết nạp vào Hội Bàn Tay Bạc tỏa sáng rạng rỡ. Anh hẳn đã lao đi ngay nếu như Uther không đặt một tay lên tay anh để kiềm chế.
“Hãy nhớ, Arthas,” ông nói bằng giọng bình tĩnh, “chúng ta là hiệp sĩ. Trả thù không phải việc chúng ta nên làm. Nếu chúng ta để cho cảm xúc biến thành sự khát máu, khi đó chúng ta cũng đê hèn chẳng kém gì lũ orc đó.”
Bằng cách nào đó, nhưng lời nói kia đã xua tan đi cơn giận dữ. Arthas nghiến chặt răng, đứng nhìn những con ngựa hoảng sợ vì các kỵ sĩ đã bị giết được dẫn đi. Lời nói của Uther rất thông thái, nhưng Arthas vẫn cảm thấy mình đã phụ lòng những người từng ngồi trên mấy con ngựa kia. Phụ lòng họ, nhưng anh đã phụ lòng Bất Bại, và giờ cũng đã chết như con ngựa vĩ đại kia. Anh hít một hơi thở sâu. “Vâng, thưa thầy Uther.”
Sự bình tĩnh của anh đã được đền đáp – Uther đã giao cho anh quyền chỉ huy quân tấn công. Giá như anh tới kịp để cứu ba người đàn ông tội nghiệp đó.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay anh kéo anh trở lại thực tại, và không cần suy nghĩ, thói quen hồi trước chợt quay về, anh nắm lấy tay Jaina. Cô rụt tay lại, rồi mỉm cười hơi gượng ép.
“Thật là rất, rất vui khi được gặp lại em,” anh hấp tấp nói.
Nụ cười của cô hơi giãn ra một cách chân thành, rồi cô nắm lấy tay anh. “Em cũng thế, thưa Hoàng Tử. Nhân tiện, cảm ơn vì đã cản người của anh lại khi chúng ta gặp nhau.” Nụ cười đó dần chuyển sang một điệu cười toe toét. “Em đã nói với anh một lần rồi mà, em đâu phải là một bức tượng nhỏ mỏng manh đâu.”
Anh cười khùng khục. “Hoàn toàn không, thưa công nương. Em sẽ chinh chiến cùng chúng ta trong chiến đấu.”
Cô thở dài. “Em cầu cho không có trận chiến nào cả – chỉ điều tra thôi. Nhưng em sẽ làm những gì phải làm. Sẽ luôn như thế.”
Jaina rút tay lại. Arthas cố dấu vẻ thất vọng. “Chúng ta đều sẽ như thế, thưa công nương.”
“Ôi thôi nào. Em tên là Jaina.”
“Và ta tên là Arthas. Rất vui vì được gặp em.”
Cô xô nhẹ anh, rồi họ cùng cười lớn, đột nhiên lớp màn chắn giữa họ biến mất. Trái tim anh ấm áp khi nhìn thấy cô đi bên cạnh anh. Lần đầu tiên họ cùng nhau đối mặt với mối nguy hiểm thực sự. Anh cảm thấy chút mâu thuẫn. Anh muốn bảo vệ cho cô, nhưng anh cũng muốn cô bộc lộ khả năng của mình. Anh đã làm điều đúng đắn chứ? Chuyện đã quá muộn chưa? Anh đã bảo cô rằng anh chưa sẵn sàng, và điều đó thực sự đúng – lúc đó anh vẫn chưa sẵn sàng cho nhiều thứ. Nhưng nhiều chuyện đã thay đổi từ hội Vén Đông ấy. Và có vài thứ vẫn không hề thay đổi chút nào. Tất cả cảm xúc cào xé trong lòng anh, và anh gạt đi mọi thứ chỉ còn chừa lại một: chỉ còn sự dễ chịu khi được gặp cô.
Họ hạ trại trước khi trời tối, trong một khoảng rừng thưa nhỏ gần đường. Không có ánh trăng, chỉ có những vì sao sáng lấp lánh trên khoảng không đen kịt trên đầu họ. Jaina đùa bỡn bằng việc thắp lửa, phù phép ra ít bánh mì và đồ uống ngon lành, rồi tuyên bó, “Tôi xong rồi.” Những người khác cười lớn và giúp chuẩn bị xong bữa ăn, xiên thỏ lên que và dỡ hoa quả xuống. Rượu vang được chuyền tay nhau, và cảm giác đó giống như một nhóm bạn cùng tận hưởng một buổi tối chứ không phải là một đơn vị lính sẵn sàng chinh chiến trong việc điều tra một bệnh dịch chết người.
Sau đó Jaina ngồi tách xa đôi chút với cả nhóm. Cô ngước mắt lên bầu trời, nụ cười nở trên môi. Arthas tới bên cô và đưa cho cô thêm ít rượu. Cô đưa cốc ra cho anh rót và rồi nhấp một ngụm.
“Món rượu này thật tuyệt, thưa Hoàng T- Arthas,” cô nói.
“Một trong những lợi ích khi là một hoàng tử đấy,” anh trả lời. Anh duỗi thẳng hai chân và nằm xuống bên cô, một tay gối sau đầu, tay còn lại giữ cái cốc nằm trên ngực khi anh nhìn lên những vì sao. “Em nghĩ chúng ta sắp tìm thấy cái gì?”
“Em không biết. Em được cử đi với vai trò là một điều tra viên. Em thắc mắc không biết chuyện này có liên quan gì tới quỷ dữ không, vì anh mới đụng độ với loài orc.”
Anh gật đầu trong bóng tối, rồi khi nhận ra rằng cô không thể thấy anh, anh nói, “Ta đồng ý. Ta thắc mắc chúng ta có nên đem theo một tư tế không nữa.”
Cô quay sang cười với anh. “Anh là một hiệp sĩ mà Arthas. Ánh Sáng luôn ở trong anh. Thêm nữa, anh sử dụng vũ khí tốt hơn mọi tư tế mà em từng thấy.”
Anh cười toe toét. Sự im lặng buông xuống hai người, và ngay khi anh định đưa một tay về phía cô, cô thở dài và đứng dậy, uống hết chỗ rượu của mình.
“Muộn rồi. Em không biết anh thế nào, chứ em thì kiệt sức rồi. Em sẽ gặp anh vào sáng mai. Ngủ ngon nhé Arthas.”
Nhưng anh không ngủ nổi. Anh trở mình liên tục trên chiếc giường gấp, nhìn lên bầu trời, âm thanh của buổi đêm cứ tinh nghịch lôi kéo sự chú ý của anh mỗi khi anh bắt đầu thiếp đi. Anh không thể chịu nổi nữa. Anh vẫn luôn rất bốc đồng, và anh biết điều đó, nhưng mà khốn thật-
Anh bật tung tấm mền và ngồi dậy. Khu trại thật tĩnh mịch. Họ không hề gặp nguy hiểm gì nên chẳng có ai canh gác cả. Arthas đứng dậy trong im lặng và đi tới nơi anh biết là Jaina đang ngủ. Anh quỳ xuống bên cô và vuốt mấy lọn tóc khỏi mặt cô.
“Jaina,” anh thì thầm, “dậy đi.”
Như cái đêm ngày xưa ấy, cô thức dậy trong im lặng mà không hề sợ hãi gì, cô chớp mắt nhìn anh tò mò.
Anh cười toe toét. “Em sẵn sàng đi phiêu lưu chưa?”
Cô nghiêng đầu và mỉm cười, ký ức rõ ràng đang quay trở lại với cô. “Phiêu lưu kiểu gì?” cô đáp lại.
“Hãy tin ta.”
“Em lúc nào cũng thế mà Arthas.”
Họ nói thì thầm, hơi thở bốc khói trong màn đêm lạnh giá. Cô đang nằm chống trên một khuỷu tay, và anh bắt chước cô, đưa tay còn lại ra chạm mặt cô. Cô không hề thu mình lại.
“Jaina à… ta nghĩ có lý do khiến chúng ta lại được đi cùng nhau.”
Cái nhíu mày của cô lại quay trở lại. “Dĩ nhiên rồi. Phụ vương anh cử anh đi là vì-”
“Không không. Hơn thế nữa. Giờ chúng ta sẽ cùng làm việc trong một đội. Chúng ta – chúng ta phối hợp rất tốt theo cách này.”
Cô im lặng. Anh tiếp tục vuốt ve má cô.
“Ta – khi chuyện này kết thúc – có lẽ chúng ta có thể… nói chuyện. Em biết mà.”
“Về chuyện đã kết thúc ở Hội Vén Đông phải không?”
“Không. Không phải kết thúc. Là bắt đầu. Vì mọi thứ đối với ta trở nên rất thiếu hoàn hảo nếu không có em. Em hiểu ta hơn bất cứ ai khác, Jaina à, và ta nhớ điều đó.”
Cô im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài và vùi má vào bàn tay anh. Anh rùng mình khi cô ngả đầu hôn vào lòng bàn tay anh.
“Em chưa bao giờ có thể từ chối được anh, Arthas à,” cô nói với giọng hơi muốn cười. “Và đúng thế. Em cũng cảm thấy thiếu hoàn hảo. Em nhớ anh rất nhiều.”
Dần cảm thấy khuây khỏa, anh nghiêng tới trước ôm chặt lấy cô và hôn cô say đắm. Họ sẽ điều tra rõ ràng bí ẩn này cùng với nhau, cùng giải quyết nó, và sẽ trở về là những người hùng. Rồi họ sẽ cưới nhau – có lẽ là trong mùa xuân. Anh muốn nhìn thấy cô được đắm chìm trong những cánh hoa hồng. Và sau đó sẽ là những đứa con tóc vàng mà Jaina từng nói.
Họ không thân mật quá, không phải nơi đây khi họ đang bị vây quanh bởi người của Arthas, nhưng anh vẫn nằm cùng cô tới khi bình minh buộc anh phải miễn cưỡng trở về giường mình. Trước khi anh rời đi, anh ôm và giữ chặt cô trong vòng tay mình.
Sau đó anh có ngủ được đôi chút, an tâm khi biết rằng không có gì – dù là bệnh dịch, quỷ dữ, bí ẩn nào có thể chống lại hợp lực giữa Hoàng Tử Arthas Menethil, hiệp sĩ Ánh Sáng, và Công Nương Jaina Proudmoore, pháp sư. Họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ – bằng bất cứ giá nào.