“KHÔNG!” Turalyon thét lên khi lao qua đám đông và quỳ xuống cạnh thi thể người anh hùng, người thầy, người chỉ huy của mình. Rồi anh liếc nhìn lên tên Orc cao lớn đứng bên cạnh, và có gì đó trong anh như vỡ ra.
Từ rất lâu Turalyon vẫn luôn đau đầu vì niềm tin của mình, với một câu hỏi đặc biệt: Làm sao mà Ánh sáng thiêng liêng có thể tiềm ẩn trong mọi sinh vật, mọi tâm hồn, khi mà lũ quái vật, tàn ác và ma quỷ này còn sống trên thế giới này? Vẫn chưa tìm ra lời giải đáp cho chính bản thân mình và những gì Nhà thờ đã dạy, và luôn ghen tị với Uther cùng các Paladin khác khi thấy họ thực hiện những quyền năng của Ánh sáng vì biết rằng anh chẳng có khả năng giống như họ.
Nhưng có gì đó từ tên Orc, tên Doomhammer này, đã mở ra câu trả lời mà Turalyon vẫn luôn cố gắng đeo đuổi bấy lâu. “Cho đến khi nào thế giới của các người thuộc về chúng ta,” tên thủ lĩnh của quân Horde đã nói như vậy. “Thế giới của các người,” chứ không phải “thế giới của chúng ta” hay “thế giới này.”
Đó chính là câu trả lời.
Anh nhớ lại câu chuyện về Cánh cổng bóng tối mà Khadgar đã kể với anh trong lần đầu gặp gỡ khi miêu tả về mối đe dọa này, và nó cũng được đề cập đến một vài lần nữa trong thời gian qua. Nhưng vì một lý do nào đó mà sự thật đằng sau vẫn chưa được sáng tỏ. Lúc này thì khác.
Loài Orc không thuộc thế giới này.
Chúng hoàn toàn xa lạ với hành tinh này, với sự tồn tại ở nơi này. Chúng đến từ đâu đó, và được trang bị sức mạnh của quỷ dữ ở rất xa nơi này.
Ánh sáng thiêng liêng thật sự có trong mọi vật, mọi người trên thế giới này. Nhưng không thể ở trong loài Orc, những cá thể không thuộc thế giới này.
Và điều đó có nghĩa là nhiệm vụ của anh đã trở nên rõ ràng. Anh có trách nhiệm bảo toàn Ánh sáng thiêng liêng và sử dụng quyền năng vinh quang ấy để rửa sạch thế giới này từ những mối đe dọa bên ngoài và giữ vững sự thuần khiết bên trong.
Những tên Orc không thuộc về nơi này, và điều này nghĩa là anh có thể giết chúng mà không ngại một sự trừng phạt nào.
“Vì Ánh sáng, thời khắc của các ngươi ở nơi này đã hết!” Anh hét lên, đứng dậy. Một vầng hào quang tinh khiết bao bọc lấy anh, chói lòa đến nỗi cả loài Orc và loài người đều phải lấy tay che mắt và quay đi. “Các ngươi không phải thế giới này, không được hưởng ân huệ của Ánh sáng thiêng liêng. Các người không thuộc về nơi đây! Hãy biến đi!”
Thủ lĩnh của quân đoàn Horde nhăn nhó lùi lại, đưa tay che mắt. Turalyon nhân cơ hội này nhảy đến bên cạnh thi thể của Lothar.
“Hãy ngủ yên cùng Ánh sáng, người bạn của tôi,” anh thì thầm, đưa một ngón tay đặt lên trán vị thủ lĩnh, nước mắt tuôn rơi hòa quyện cùng máu của người chiến binh đã chết. “Người xứng đáng được hưởng ân huệ của sự thiêng liêng, và Ánh sáng sẽ chào đón người với tất cả sự ấm áp.” Một vòng tròn lan tỏa, ánh lên màu trắng tinh khiết, và anh thấy người bạn đã hy sinh của mình như đang dần trở nên thư giãn, hài lòng trong im lặng.
Rồi Turalyon đứng dậy, một tay của anh cầm thanh kiếm đã gãy. “Còn ngươi, sinh vật ngu ngốc kia,” anh tuyên bố, “Ngươi sẽ phải trả giá cho tội ác đã gây ra cho thế giới và con người nơi này!”
Doomhammer có thể cảm nhận được sự đáng sợ trong giọng nói ấy, vì vậy ông nắm chặt cán búa và tung ra phía trước, nhằm cản đòn tấn công mà ông dự đoán. Nhưng Turalyon đã dùng cả hai tay để chém tới cùng một tia sáng lóe lên…
… và thanh kiếm gãy đập mạnh vào chiến búa bằng đá đen, lực đập của nó khiến cây búa rung lên đến tận tay cầm bằng gỗ, khiến Doomhammer không thể giữ vững được vũ khí. Chiến búa rơi sang bên cạnh. Doomhammer mở to mắt khi nhận thấy những gì vừa xảy ra, rồi ông nhắm chúng lại, gật đầu, đón chờ đòn kết liễu.
Nhưng vào giây phút cuối cùng Turalyon đã xoay mặt kiếm thay vì chém bằng lưỡi của nó. Đòn này khiến Doomhammer
quỳ gối, rồi ngã gục xuống cạnh Lothar, nhưng Turalyon vẫn thấy lưng hắn động đậy như đang muốn đứng lên.
“Ngươi phải bị xét xử vì tội ác của mình,” anh nói với tên Orc không còn tỉnh táo kia, anh sáng vẫn bao quanh mình. “Ngươi sẽ bị giam tại Thủ đô, trong những xích sắt” – Quân Orc đang quay mặt trốn chạy, lấy tay che mắt vì ánh sáng chói lòa này – “khi mà các thủ lĩnh của quân đội Alliance quyết định số phận của ngươi, đó sẽ là ngày ngươi nhận lấy thất bại cay đắng nhất!”
Rồi anh quay lại và nhìn lên những tên Orc còn lại, những tên đang đứng bất động khi chứng kiến vị thủ lĩnh của chúng từ việc đang tận hưởng chiến thắng bỗng chốc gục ngã bất ngờ. “Nhưng các ngươi thì không được may mắn như vậy đâu,” Turalyon gầm vang, chỉ thanh kiếm gãy vào chúng. Ánh sáng toát ra từ thanh kiếm, từ mắt, từ đầu và từ mắt của người Paladin. Những tảng đá đen xung quanh giờ đây tái nhợt đi vì nguồn năng lượng Ánh sáng từ cơ thể anh. “Các ngươi sẽ phải chết ở đây, với tất cả đồng loại của mình, và thế giới này sẽ hoàn toàn được trong sạch mãi mãi!” Cùng với câu nói ấy, anh nhảy đến phía trước, thanh kiếm được bao bọc bởi ánh sáng vung lên, trúng vào cổ tên Orc gần nhất trước khi nó kịp hoàn hồn. Tên cục súc ấy ngã xuống, máu chảy lênh láng, và Turalyon lập tức bỏ qua tên này để lao vào các chiến binh Horde gần như đã mù lòa.
Điều này đã phá vỡ bầu không khí tê liệt, và hai bên lại tiếp tục chiến đấu. Uther và các người Paladin khác đã tham gia vào trận đánh và đang tiến về phía Turalyon, những quầng sáng cũng bao quanh lấy họ khi họ lao vào đám loạn quân Horde. Toàn bộ lực lượng Alliance ở ngay phía sau họ.
Trận chiến còn lại kết thúc rất nhanh. Nhiều tên Orc đã trông thấy Doomhammer ngã gục, và điều đó khiến chúng hoảng loạn. Nhiều tên trốn chạy. Những tên còn lại buông vũ khí đầu hàng – và chúng được áp giải về nhà tù, mặc dù trước đó Turalyon đã có tuyên bố, nhưng anh không thể xuống tay với những tù nhân không còn sức kháng cự, dù rằng trước đây chúng đã làm gì đi nữa. Đương nhiên, cũng có một số liều mạng chống cự, nhưng chúng không được tổ chức, lại đang choáng váng, vì vậy chẳng thể địch lại quyết tâm của các binh sĩ Alliance.
Một
nhóm
bọn
chúng,
khoảng
bốn
trăm
tên,
đã
trốn
về
phía
nam
qua
dãy
núi Redridge,” Khadgar thông báo, sau khi cuộc chiến đã kết thúc và thung lũng cũng yên tĩnh trở lại, chỉ còn đâu đó tiếng rên rỉ của những người bị thương và tiếng gào thét của những tù binh.
“Tốt,” Turalyon đáp lời. Anh xé một vạt áo và bọc lấy thanh kiếm gãy của Lothar.”Hãy chuẩn bị đội hình truy đuổi, nhưng đừng đi nhanh quá. Hãy báo cho các đội trưởng biết. Chúng ta sẽ không được đuổi kịp chúng.
“Không được?”
Turalyon quay lại nhìn người bạn của mình, anh ta đúng là một tài năng phép thuật nhưng lại không giỏi về chiến thuật. “Cánh cổng bóng tối mà loài Orc sẽ đi qua để về thế giới của chúng, nó ở đâu?” Anh hỏi.
Khadgar nhún vai. “Chúng ta vẫn chưa biết chính xác,” anh trả lời. “Đâu đó ở khu đầm lầy.”
“Vậy khi chúng đã nhận một thất bại hoàn toàn như vậy, thì chúng sẽ đi về đâu?”
Người phù thủy cười. “Về nhà.”
“Chính xác.” Turalyon thẳng thắn. “Chúng ta sẽ theo chúng đến Cánh cổng, để phá hủy nó một lần và mãi mãi.”
Khadgar gật đầu quay đi tìm những người đội trưởng, nhưng dừng lại khi Uther bước đến.
“Không còn tên Orc nào nữa ngoại trừ những tên đã bị chúng ta bắt,” người Paladin tuyên bố.
Turalyon gật đầu. “Tốt lắm. Một nhóm đã trốn thoát, nhưng chúng ta sẽ đuổi theo và tiêu diệt hoặc bắt gọn tất cả.”
Uther nhìn anh rồi nhẹ nhàng hỏi. “Cậu đã nắm quyền chỉ huy?”
“Cứ cho là như vậy.” Turalyon đắn đo. Anh chưa bao giờ nghĩ về điều này trước đây. Anh chỉ là đã quen ra lệnh cho binh sĩ, nhưng đó là do yêu cầu của Lothar và khi ngài chỉ huy đang ở Hinterland với một nửa số quân còn lại. Giờ thì anh nhún vai. “Nếu ông muốn thì chúng ta sẽ gửi một vài Gryphon về Lordaeron để hỏi vua Terenas và các thủ lĩnh khác về việc chỉ huy này.”
“Không cần thiết,” Khadgar nói, bước đến phía sau anh. “Cậu là phó tướng của Lothar và cũng là phó chỉ huy. Cậu được giao cả một nửa lực lượng khi chúng ta phải chia cắt. Cậu là sự lựa chọn duy nhất cho vị trí này một khi ông ấy đã khuất.” Người phù thủy liếc nhìn Uther, với ngụ ý rằng tốt nhất không nên phản đối việc này.
Nhưng thật bất ngờ, Uther cũng gật đầu. “Ừ phải vậy thôi,” ông ta đồng ý. “Cậu giờ là chỉ huy của chúng tôi, chúng tôi sẽ theo lệnh của cậu như đã theo ngài Lothar trước đây.” Rồi ông tiến lại gần hơn và đặt một tay lên vai Turalyon. “Thật tốt biết bao khi thấy cuối cùng niềm tin trong cậu cũng đã đủ lớn, người anh em à.” Lời khen rất chân thành, và Turalyon cười, rất vui khi nghe được những lời này từ người Paladin lớn tuổi.
“Ta cũng phải cám ơn ngài, Uther – Người mang lại ánh sáng,” Turalyon trả lời, nhìn thấy người Paladin mở to mắt khi nghe thấy danh hiệu mới này. “Từ nay về sau mọi người sẽ biết đến ngài với cái tên này, vì tất cả những gì ngài đã đem lại cho chúng ta.” Uther cúi người, mỉm cười, rồi quay đi về phía các kỵ sĩ của Silver Hand mà không nói thêm một lời nào, hẳn là ông đang truyền lệnh tiến quân.
“Mình tưởng ông ấy định đòi quyền chỉ huy chứ,” Khadgar nói thầm.
“Ông ấy không muốn điều đó đâu,” Turalyon trả lời, vẫn đang nhìn theo Uther. “Ông ta muốn lãnh đạo, phải, nhưng là bằng chính hành động của mình. Ông cảm thấy thoải mái khi lãnh đạo Hội, chỉ vì những người ở đó cũng là các Paladin.”
“Vậy còn cậu?” Người bạn anh lập tức hỏi. “Cậu có thấy thoải mái khi lãnh đạo tất cả mọi người không?”
Turalyon suy nghĩ một lúc, rồi nhún vai. “Tôi không cảm thấy là mình xứng đáng được nhận điều này, nhưng tôi biết ngài Lothar rất tin tưởng ở tôi. Và tôi thì lại rất tin ở ông ta cũng như cách đánh giá của ông.” Anh gật đầu và thấy Khadgar đang nhìn mình. “Thôi bây giờ thì chuẩn bị đuổi theo quân Orc nào.”
Phải mất khoảng một tuần họ mới đến được nơi mà Khadgar gọi là Swamp of Sorrows. Họ đã có thể đi nhanh hơn nhưng Turalyon đã nhắc họ không nên đụng độ quân Orc quá sớm. Họ cần phải biết vị trí của Cánh cổng đã. Lúc đó họ sẽ tấn công.
Cái chết của Lothar khiến nhiều người bị sốc, nhưng nó cũng kích động lòng quân. Những người đã từng rất mệt mỏi giờ đây trở nên tập trung, cứng rắn và kỷ luật hơn. Họ đều coi cái chết của vị chỉ huy như của một người thân, và giờ dường như đang rất quyết tâm để báo thù. Tất cả bọn họ đều chấp nhận Turalyon là người kế vị, đặc biệt là những người đã theo anh từ chuyến đi đến Quel’thalas và quay trở về.
Lội qua khu đầm lầy với nhiều khó khăn và khổ cực, nhưng ngoài những tiếng lẩm bẩm nhỏ thì chẳng ai phàn nàn. Quân trinh sát luôn theo dõi phe Horde và thông báo đều đặn, để lực lượng Alliance có thể di chuyển với tốc độ vừa phải mà không lo lắng đến việc mất dấu mục tiêu. Tàn quân Horde nói chung đang rất lộn xộn, tất cả đều hướng về một phía nhưng chẳng đi theo hàng lối nào, đơn giản là đi bộ rất chậm rãi. Turalyon hy vọng điều này sẽ không có thay đổi gì. Anh cho rằng tên thủ lĩnh lực lượng Horde, tên Doomhammer kia, đã để lại một đội quân và một chỉ huy canh giữ Cánh cổng. Nếu tên này đủ khả năng thì hắn sẽ có thể kết hợp tàn quân Orc lại thành một lực lượng mạnh mẽ cùng với các chiến binh sẵn có của hắn. Turalyon luôn nhắc các binh sĩ phải thận trọng và không được tự mãn với chiến thắng. Nếu cho rằng đây sẽ là một cuộc chiến dễ dàng thì điều này rất có thể sẽ khiến họ thất bại.
Họ mất thêm một tuần nữa ở đầm lầy trước khi đến được một địa điểm có tên gọi Black Morass. Nhưng đến đây thì chính Khadgar cũng tỏ ra bất ngờ.
“Tôi không hiểu,” người phù thủy nói, nhìn và nghiên cứu địa thế. “Lẽ ra phải toàn là đầm lầy chứ! Lẽ ra phải như những gì chúng ta vừa đi qua, ẩm ướt, bẩn thỉu và bốc mùi.” Anh hất viên đá đỏ rắn chắc đằng trước và nhăn mặt. “Chắc chắn có gì không ổn rồi.”
“Trông như là vừa bị cháy rụi ấy nhỉ,” Brann Bronzebeard nói. Tộc Dwarf kiên quyết xin đi theo, và Turalyon rất mừng vì có thêm sự trợ giúp này. Anh cảm thấy thích hai anh em họ, với tính tình cục mịch chân thật và cách họ thích thú một cuộc chiến hay, một ly rượu ngon, hoặc một người phụ nữ đẹp. Brann chắc hẳn có rất nhiều kiến thức, vì anh ta và Khadgar đã nói chuyện suốt cả một buổi tối về những dòng chữ khó hiểu trong khi những người khác chỉ nói chuyện phiếm. Dù sao thì tất cả mọi người ở Ironfogre đều rất am hiểu về đất và đá quý, vì vậy chuyện Brann nhận ra nguồn gốc viên đá lúc nãy cũng chẳng có gì lạ cả. “Nhưng không một loại lửa nào mà tôi biết có thể gây nên chuyện này,” anh ta nói thêm, lấy móng tay cào nhẹ lên viên đá. “Và chắc chắn rằng không thể gây nên một hiệu ứng rộng hết cả khu vực này như thế được. Tôi chưa bao giờ thấy những thứ như thế này.”
“Thật không may, là tôi đã từng,” Khadgar lên tiếng. “Nhưng không phải ở thế giới này.” Anh không tiếp tục kể nữa, nhưng có gì đó trên nét mặt của anh khiến chẳng ai muốn hỏi thêm.
Muradin cuối cùng cũng tiến lên định hỏi, nhưng người em của ông ta đã cản lại. “Cậu có biết tên của mình có ý nghĩa gì trong ngôn ngữ của loài Dwarf chúng tôi không?” Brann hỏi Khadgar. “Nó có nghĩa là sự tin tưởng”. Người phù thủy gật đầu. “Chúng tôi tin tưởng cậu, anh bạn. Cậu sẽ nói cho chúng tôi biết khi nào cậu thấy phù hợp.”
“À, điều này thật ra chắc hẳn là có liên quan đến loài Orc,” Turalyon chỉ ra. “Dù sao chúng ta cũng sẽ thấy dễ dàng khi đi trên đá cứng hơn là lội dưới đầm lầy, vì vậy tôi chẳng có ý kiến gì cả.” Mọi người đều gật đầu, mặc dù Khadgar đang rất trầm ngâm, họ vẫn lên ngựa và tiếp tục hành trình.
Một vài đêm sau đó, Khadgar ngồi cạnh đống lửa, nhìn lên trời và bỗng nhiên nói, “Tôi nghĩ chúng ta đang gặp phải một vấn đề.” Mọi người đều lập tức quay lại và chăm chú nghe. “Tôi đã lấy ý kiến của các pháp sư khác và chúng tôi nghĩ rằng đã biết được nguyên nhân khiến đất nơi này thay đổi như vậy.” Anh giải thích. “Đó chính là vì Cánh cổng bóng tối. Sự hiện diện của nó ở nơi này đã làm ảnh hưởng đến thế giới của chúng ta, bắt đầu bằng vùng đất xung quanh nó. Và tôi nghĩ nó đang lan rộng ra.”
“Tại sao Cánh cổng này lại tạo nên sự thay đổi như vậy? Uther hỏi. Người đứng đầu hội Silver Hand trước đây chưa bao giờ cảm thấy thoải mái với các phép thuật, vì nghĩ rằng năng lượng của chúng là không thuần khiết và có dấu hiệu của ma quỷ, nhưng cuối cùng ông cũng đã chấp nhận nó và có vẻ như còn khá kính nể Khadgar vì những gì anh đã thể hiện qua cuộc chiến.
Nhưng người phù thủy lắc đầu. “Tôi phải nhìn thấy nó mới biết được,” anh trả lời. “Nhưng tôi nghĩ rằng Cánh cổng là để kết nối giữa hai thế giới, thế giới này và Draenor, quê hương của loài Orc, và nó có tác dụng còn hơn cả một chiếc cầu nối nữa. Như thể nó đang muốn hòa quyện hai thế giới lại làm một, ít nhất là tại điểm khởi đầu này.
“Vậy là thế giới của bọn chúng được làm từ đất đá màu đỏ.” Brann phỏng đoán.
“Không hẳn,” Khadgar trả lời. “Đã có lần tôi thấy được ảo ảnh của thế giới ấy, và những gì tôi thấy đó là một nơi trống trải, với mặt đất gần giống thế này. Có rất ít sự sống ở đó, như thể thiên nhiên đã bị loại bỏ đi. Tôi nghĩ đó là do phép thuật của chúng đã làm khô cằn mọi vật. Và sự truyền nhiễm ấy đã lan sang bên này của Cánh cổng, và mỗi khi quân Orc sử dụng phép thuật ấy thì nó càng trở nên tệ hơn.
“Vậy thì càng có lý do để phá hủy nó thôi,” Turalyon tuyên bố. “Và càng sớm càng tốt.”
Người bạn của anh cũng đồng tình. “Phải, đồng ý, càng sớm càng tốt.”
Khoảng ba ngày sau lính trinh sát quay về và thông báo rằng loài Orc đã ngừng di chuyển. “Chúng đều dừng lại ở thung lũng phía trước,” một người trinh sát nói. “Và có cái gì đó như một cánh cổng ở vị trí trung tâm.”
Khadgar liếc nhìn Turalyon, Uther và anh em nhà Bronzebeard. Đó chắc hẳn chính là Cánh cổng bóng tối.
“Thông báo cho binh sĩ.” Turalyon nói, tuốt thanh kiếm gãy của Lothar ra bằng một tay trong khi tay kia nắm chắc chiến búa của mình. “Chúng ta sẽ tấn công ngay.” Khadgar bất ngờ vì sự thay đổi ở người bạn của mình trong thời gian gần đây. Turalyon đã trở nên cứng cáp hơn, quyền uy hơn, và tự tin hơn –từ một người lính trẻ trở thành một chiến binh lão luyện và một chỉ huy đầy kinh nghiệm. Từ ngày Lothar mất đi, anh luôn có một phong thái bình tĩnh, thông thái và thậm chí là oai phong. Uther và các Paladin khác cũng toát lên những khí thế như vậy, nhưng lại có vẻ xa cách. Turalyon dường như thân thiện hơn đối với thế giới này. Đó là một phép thuật mà Khadgar vẫn chưa hiểu được, nhưng anh rất kính trọng nó. Có thể nói nó hoàn toàn đối lập với phép thuật của anh, một sự kiểm soát đối với các yếu tố tự nhiên và các thế lực khác. Turalyon hoàn toàn chẳng kiểm soát thứ gì, mà lại mở lòng ra đón nhận những yếu tố này, anh không nắm giữ phép thuật nhưng lại tinh tế hơn bất cứ một phù thủy nào.
Các binh sĩ đã sẵn sàng. Họ lại tiến về phía trước, dắt ngựa đi theo sau. Mặt đất lúc thì cao hơn lúc thì lại dốc xuống một thung lũng sâu. Ở giữa thung lũng, đúng như những gì lính trinh sát đã thông báo, là một cánh cổng to lớn, không kết nối với một bức tường hay công trình nào, mà đứng một mình, và Khadgar như ngưng thở khi anh quan sát toàn bộ cánh cổng. Cánh cổng bóng tối – chứ không thể là cái gì khác nữa – phải cao khoảng một trăm mét và chiều rộng cũng tương đương, được làm từ những viên đá xanh xám. Nó thô ráp, ở giữa là một dòng xoáy, hai bên là hình đầu lâu giận dữ. Phần kết cấu ở bên dưới có nhiều đường viền hoa văn thô ráp, nhưng phần trên thì không. Có bốn bậc thang rộng để leo lên đến Cánh cổng, phần trung tâm lấp lánh ánh sáng xanh và đen cùng nguồn năng lượng giật mạnh. Đối với Khadgar đó là một vòng xoáy phép thuật, phát ra năng lượng và một cảm giác kỳ lạ bao trùm mảnh đất này. Anh cũng cảm thấy được nó đang vươn ra, thấm sâu xuống đất và hút lấy mọi nguồn năng lượng từ đó.
Loài Orc đang đứng túm tụm lại trước cánh cổng, có vẻ như đang chẳng biết phải làm gì. Chúng đông hơn so với lúc nãy, vậy rõ ràng là Turalyon đã đúng – Doomhammer đã để lại quân ở đây nhằm canh chừng Cánh cổng. Nhưng quân số Alliance vẫn vượt trội. Quân Orc thì lại đang chia cắt thành nhiều nhóm, như thể chúng chẳng còn lý do nào để tin tưởng lẫn nhau và vì vậy quay trở về với gia đình và những đội đi săn nhỏ. Đây không còn là một đội quân nữa mà là một sự tổng hợp lộn xộn nhiều tiểu đội riêng lẻ khác nhau.
“Lúc này đây!” Turalyon hét lên, nhảy qua chỗ ẩn nấp và trượt xuống, xuất hiện ngay gần một vài tên Orc đang ngồi tại đó. Thanh kiếm của Lothar đâm ra phía trước, trúng một tên Orc và chiến búa từ tay bên kia cũng quật ngã một tên khác, khiến đầu nó vỡ nát và ngã vào tên bên cạnh. Uther và các Paladin khác cũng đã có mặt để che chắn bên hông Turalyon, tạo điều kiện cho anh tiếp tục lao đến mục tiêu tiếp theo. Toàn bộ lực lượng Alliance giờ đây đã ở ngay phía sau họ.
Khadgar biết rằng anh cũng chẳng hữu dụng nhiều nếu lao vào đánh cận chiến thay vì sử dụng phép thuật, vì vậy anh đứng trên sườn dốc cùng các phù thủy khác, quan sát trận chiến. Nó diễn ra rất nhanh và quyết đoán. Lothar và Turalyon đã rèn luyện nên một lực lượng Alliance thống nhất, mọi người đều đồng lòng tiêu diệt kẻ thù chung. Binh sĩ cầm giáo dài được bảo vệ bởi những lính cầm kiếm và rìu, trong khi cung thủ canh chừng và hỗ trợ khi cần thiết. Quân Orc quá hoảng loạn để có thể đồng lòng, khi mỗi đội nhỏ đứng im và chiến đấu chỉ để bảo vệ chính mình. Điều đó khiến Turalyon và quân lính dễ dàng bao vây được bọn chúng, quân Orc hoặc giết hoặc bắt làm tù binh. Chiến thuật này tỏ ra lấn át trên toàn mặt trận, đánh bại tất cả tên Orc cản đường, số lượng tù binh bị trói lại bằng xích sắt cũng gần bằng số xác chết trên chiến trường. Lúc này thì cả Orc, Death Knight, và tất cả các tên khác đều quay đầu tháo chạy về phía cánh cổng. Chỉ một nhóm nhỏ đứng lại phía sau, ra sức đánh trả để yểm trợ đồng đội tháo lui.
Cuối cùng Turalyon cũng đến được những bậc thang phía dưới cánh cổng. Có hai tên Orc hung tợn rắn chắc đứng trên bậc cao nhất, mỗi tên đều cầm chiến rìu to lưỡi rộng. Chúng có huy hiệu và xương buộc trên tóc, đeo trên mũi, tai, lông mày, và khắp trên bộ áo giáp. Mái tóc chúng dựng đứng lên như thể một mũi giáo. Một trong hai tên đang phải quấn băng cầm máu ở đùi trái. Tuy vậy, cả hai đều tỏ ra rất tự tin vào chiến thắng, không có vẻ gì tỏ ra nao núng sau thất bại của thủ lĩnh chúng.
“Các người đang phải đối đầu với Rend và Maim Blackhand của tộc Black Tooth Grin,” một trong hai tên hét lớn trong khi lao xuống các bậc thang về phía Turalyon. “Cha của chúng ta, Blackhand, đã dẫn dắt bộ tộc trước khi bị tên Doomhammer giết chết và chiếm ngôi. Giờ thì hắn đã đi khỏi, chúng ta sẽ xây dựng lại binh đoàn Horde lớn mạnh hơn cả trước kia, và chúng ta sẽ băm nát các ngươi khỏi cõi đời này!”
“Ta không nghĩ vậy,” Turalyon trả lời, kiếm của anh chói lòa dưới thung lũng. Tương phản với những nguồn năng lượng bóng tối trong cánh cổng, quanh người anh tỏa ra một hào quang chói lọi màu trắng nhạt. “Thủ lĩnh của các ngươi đã bị bắt, bộ tộc các ngươi hoảng loạn, tất cả những gì còn sót lại của quân Horde thì đang tụ tập hết ở đây và bị quân ta bao vây.” Anh đưa cao thanh kiếm và chiến búa. “Hãy đối diện với ta, nếu ngươi dám. Còn không thì hãy cút về thế giới của mình và đừng bao giờ quay lại nữa.”
Sự chế nhạo này tỏ ra rất hiệu nghiệm khi hai anh em kia lao xuống các bậc thang, hét về phía Turalyon những tiếng xung trận. Nhưng người Paladin trẻ, người chỉ huy của Alliance không vì thế mà nao núng. Anh lùi lại một bước và ra đòn tấn công bằng cả kiếm và chiến búa của mình, hất văng rìu của một tên Orc xuống đất. Rồi anh áp sát và quét một đường búa, sượt qua cằm của cả hai tên. Tên Orc phía bên trái choáng váng lùi lại, nhưng em của hắn thì không kịp, khiến máu lập tức bắn ra xối xả từ cằm hắn.
Khadgar đứng quan sát hai tên Orc gào lên và tiếp tục những đòn tấn công vụng về, hoang dại, nhưng Turalyon có thể dễ dàng tránh chúng bằng cánh né sang một bên hay đơn giản là lao lên phía trước, áp sát cả hai tên. Anh tặng cho mỗi tên một cú đấm vào bụng, khiến chúng khựng lại, rồi anh bồi tiếp một cú đá, khiến chúng ngã lăn từ bậc thang xuông dưới.
Thật không may là hai anh em nhà hắn không chỉ có một mình.
“Các anh em, hãy đến đây!” một tên kêu gọi. “Giết tên này!”
Hai tên Orc nữa lao xuống đám hỗn loạn, tạo khoảng trống để anh em nhà Blackhand có thể thoát ra. Chúng quơ rìu vào các chiến binh Alliance xung quanh, nhưng theo như Khadgar nhận định thì cú đánh ấy chẳng có quyết tâm gì. Chắc hẳn là chúng đang kéo dài thời gian. Một lỗ hổng nhỏ xuất hiện trong đội hình của lực lượng Alliance, và anh em Orc kia nhân cơ hội này chạy nhanh về phía cánh cổng. Một số tên cố gắng chạy theo. Tuy nhiên, Turalyon quá bận rộn để có thể đuổi theo chúng. Một số khác vẫn đang quyết tâm chiến đấu, và nguyền rủa anh em Blackhand vì sự hèn nhát của chúng. Hai tên nhảy lên mở đường cho anh em hắn vẫn đang gây phiền hà cho Turalyon.
“Arghh!” Một trong số đó gào to và càn quét về phía trước với búa chiến trong tay. Turalyon chặn đứng cú đánh bằng cách lấy búa của mình gạt vũ khí của tên Orc sang một bên, rồi đâm kiếm lên phía trước, thanh kiếm đâm xuyên qua bộ giáp vào trong cơ thể của tên Orc. Nó buông rơi vũ khí và câm nín, há hốc mồm đưa tay lên lưỡi kiếm đầy máu, rồi lập tức gục xuống với ánh mắt vô hồn.
“Chết đi!” tên Orc khác hét lên và lao vào Turalyon. Nhưng Turalyon đã rút kiếm ra khỏi tên Orc kia và chém về phía tên còn lại, nhắm ngay vào cổ hắn. Chừng đó là chưa đủ để ngăn chặn đòn tấn công từ phía kẻ thù nhưng cũng đủ để gạt rìu của hắn sang một bên, rồi anh vung búa đập thẳng xuống đầu nó. Một kết thúc thật kinh hoàng khi chiến binh Orc kia ngã gục, máu bắn tung tóe từ đỉnh đầu của nó.
Turalyon nhìn hai xác chết, rồi đảo mắt nhìn lên phía hai tên Blackhand đã biến mất ở phía xa của thung lũng. Anh tiếp tục nhìn lên và bắt gặp Khadgar. “Hãy làm ngay đi!” người Paladin hét lên, chỉ thanh kiếm của Lothar về phía Cánh cổng. “Phá hủy nó!”
“Lùi lại đi,” Khadgar hét lên đáp lời. “Mình không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!” Anh không để ý thấy người bạn của mình khẽ gật đầu và chạy ra xa khỏi công trình to lớn ấy. Thay vào đó anh và mười một phù thủy khác đang tập trung vào mục tiêu.
Anh có thể cảm thấy năng lượng của nó, sự kết nối giữa thế giới này và Draenor, và kẽ hở mà nó tạo nên biến thành lối ra vào của hai thế giới. Kẽ hở này sẽ hút hết tất cả các phép thuật, anh nghĩ vậy. Nhưng nó có mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa, nó cũng chỉ được xây dựng bằng đá. Và đá thì có thể bị phá vỡ.
Tập trung cao độ, Khadgar gọi hết các nguồn năng lượng xung quanh về với anh. Cũng chẳng còn bao nhiêu, vì cánh cổng kia đã hút hết và dự trữ rất nhiều năng lượng để bảo vệ nó, để chống lại sự hấp thu từ các phù thủy. Khadgar và các đồng đội đang thực hiện điều này, cố gắng rút hết năng lượng ẩn chứa trong cánh cổng. Tóc anh dựng đứng, năng lượng phép thuật chớp liên hồi trên khuôn mặt và bàn tay anh. Gió thét gào xung quanh, và anh thấy sét bắt đầu đánh xuống, nhưng có lẽ đó chỉ là những nguồn năng lượng đang được giải thoát. Anh hy vọng mọi thứ chỉ đến mức này thôi.
Đối diện với Cánh cổng bóng tối, Khadgar nhắm mắt và mở rộng vòng tay. Anh tập trung tất cả các nguồn lực mà mình vừa thu nạp, nhào nặn chúng thành một quả cầu phép thuật bay lơ lửng, lập lòe trước mắt anh. Anh có thể cảm thấy quả cầu ấy. Thật hoàn hảo! Anh chuyển ý thức của mình sang Cánh cổng, sang nguồn năng lượng phía đó, rồi hình thành một đường thẳng trong tâm trí anh, kết nối vị trí của mình với Cánh cổng.
Cuối cùng, anh mở to mắt.
Và đập mạnh hai tay vào nhau. Quả cầu năng lượng bay vút tới phía trước, chuyển hóa từ hình khối cầu thành một hình dáng dẹt hơn, giống như một ngọn giáo.
Ngọn giáo ấy đâm thẳng vào trung tâm Cánh cổng, năng lượng từ nó trào ra và lan toả khắp Cánh cổng và các cột đá xung quanh. Tiếng nổ làm kinh động tất cả các binh sĩ Alliance cũng như những quân Orc còn sót lại, bản thân Khadgar cũng rung lên. Lối ra vào của Cánh cổng và các cột chống đỡ đã vỡ tung. Rất may cho quân lính Alliance ở gần đó là vụ nổ đã hút gần hết các tảng đá lớn vào không gian vô tận của Cánh cổng.
Rồi chính Cánh cổng cũng biến mất, không gian đục ngầu lúc nãy đã được thay bằng một khoảng không trống rỗng. Khadgar cảm thấy thế giới như vừa trút được một gánh nặng khi tất cả những gì kết nối với Draenor tan vỡ, kết thúc sự thống trị của thế giới chết chóc ấy, trả lại vẻ bình yên mà thiên nhiên nơi này đáng được hưởng.
Nhìn xuống phía dưới, Khadgar thấy Turalyon đang lồm cồm bò dậy. Người Paladin bị phủ một lớp đầy bụi đất và những viên đá nhỏ, nhưng trông có vẻ rất ổn, và anh ta đang cười với Khadgar trong khi lấy tay phủi bụi trên mặt, tay và ngực của mình.
“Tớ nghĩ chúng sẽ chẳng sử dụng nó được nữa đâu,” anh gọi với lên phía trên, và cả hai đều cười, một sự khuây khỏa trào dâng từ sâu thẳm trong tim mỗi người.
Cuộc chiến đã kết thúc. Lực lượng Alliance đã chiến thắng. Thế giới đã an toàn.