“Thưa ngài, thưa ngài! Quân Orc đang lao đến!”
Vua Terenas nhìn lên, hoảng hốt, khi Morev, đội trưởng đội cận vệ, lao nhanh vào khán phòng. “Cái gì?” Ông đứng thẳng, không để ý đến những tiếng la ó hoảng loạn của đám quý tộc xung quanh, tiến nhanh về phía người đội trưởng. “Quân Orc? Ở đây?”
“Vâng thưa Ngài!” anh ta trả lời. Morev là một tướng dày dạn kinh nghiệm, một chiến binh mà đức vua biết từ hồi còn trẻ, và thật khó tin khi thấy anh tái nhợt run sợ như vậy. “Chúng chắc chắn là đến từ những ngọn núi – chúng không ngừng đổ xuống từ phía bên kia của hồ, ngay cả trong lúc này đây.”
Terenas lướt nhanh qua người đội trưởng để lao ra bên ngoài, rất nhanh về phía những bậc thang để lên ban công gần nhất, trên phòng thay đồ của hoàng hậu. Lianne đang ở trong đó cùng với Calia, và một số tùy tùng khác. Họ nhìn lên và bất ngờ khi thấy đức vua đi qua mà không để ý đến ai, Morev theo sát phía sau.
Mở toang cửa sổ, Terenas bước ra ban công – và dừng lại, bất động. Ngày thường ông có thể thư giãn bằng cách đứng đây ngắm nhìn toàn cảnh dãy núi bao bọc lấy hồ nước. Cảnh thì vẫn vậy, nhưng màu xanh mà ông thường thấy giữa hồ nước và những tảng đá giờ đây chỉ toàn một màu đen, và ông có thể nhìn thấy chúng đang chuyển động, như mặt đất đang sắp nứt ra. Quân Horde đã thực sự đến rồi.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Ông hỏi Modev, người đang đứng cạnh mình và cũng đang chứng kiến cảnh tượng này, không nói nên lời. “Chúng chắc chắn đã đi qua Alterac – sao Perenolde không báo động gì cả?”
“Chắc chúng đã nuốt chửng họ rồi, thưa Ngài,” Morev trả lời, giọng nói có vẻ mỉa mai người đứng đầu của Alterac. “Những lối đi bên đó rất hẹp và một đội quân tốt sẽ có thể ngăn cản bước tiến của chúng, nhưng chỉ khi được tổ chức thật tốt.”
Terenas hoảng hốt và lắc đầu. Ông đồng cảm với Morev, ông cũng chưa bao giờ thích Perenolde, một người luôn ích kỷ và mưu mẹo. Nhưng Hath, tổng chỉ huy của quân đội Alterac, lại là một người có năng lực và là một chiến binh rắn rỏi. Anh ta phải triệu tập được một đội quân để phòng thủ chứ – nhưng dù sao, nếu Perenolde đưa ra mệnh lệnh ngu ngốc nào đó, thì ông nghĩ Hath cũng sẽ phục tùng.
“Gửi người đưa tin đến Alterac,” ông quyết định, “và đến đại quân Alliance nữa, cho họ biết về tình thế của chúng ta hiện tại. Chúng ta sẽ tìm hiểu sau,” Terenas nói mà không nghĩ đến rằng liệu họ có thể sống sót đến khi đó không. “Điều đầu tiên, phải tập hợp các cận vệ, báo động họ, đưa tất cả mọi người vào thành. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” Ông liếc nhìn phía hồ một lần nữa, nơi mà bóng đen đã phủ kín bờ bên kia và xung quanh mặt nước. Không, không còn thời gian nữa!
Bồ câu đưa thư đã được thả đi đến vị trí của thủ lĩnh quân đội Alliance, và đến địa điểm đóng quân cuối cùng của họ, Hinterlands. Một trong số đó bay thẳng đến Stromgarde, bức thư nhanh chóng được đưa đến Thoras Trollbane, thủ lĩnh cộc cằn của tòa thành.
“Cái gì?” Trollbane hét lên khi đọc xong lá thư. Ông đang uống rượu trong một cốc gỗ nặng và giờ thì chiếc cốc đã vỡ tan khi sau cú ném của ông. “Thằng ngu! Nó đã làm gì thế này! Sao lại để chúng qua?” Trollbane nguyền rủa Perenolde – không chỉ vì điều hắn vừa làm mà còn vì từ lâu ông cũng rất khó chịu với tên này. Hắn quá bóng mượt, quá mềm yếu. Nhưng thậm chí như vậy, hắn cũng có đủ sức để ngăn chặn quân đội Horde trong một thời gian ngắn! Có thể sẽ không chặn được hoàn toàn – nếu như quân số của chúng nhiều như Lothar đã từng miêu tả, đông đảo và hung hãn, có thể vượt qua bất kỳ chướng ngại nào – nhưng cũng phải làm chậm tiến độ hành quân của chúng, cũng phải làm chúng bị tổn thất chứ, và ít ra cũng có thể đủ thời gian truyền tin đến Lordaeron sớm hơn để họ có thể chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Với lũ Orc đã đến tận bờ hồ, Terenas chẳng thể làm gì khác ngoài việc đóng cửa thành, và gồng mình tử thủ.
Trollband đứng đậy và bước đi, lá thư vẫn nằm chặt trong tay ông. Ông muốn đi cứu bạn mình ngay bây giờ, nhưng không chắc rằng đó là một hành động hợp lý vào lúc này. Terenas là một nhà chiến lược tài ba, đội cận vệ của ông tập trung rất nhiều người giỏi nhất vùng này, cổng thành cũng rất chắc chắn. Họ sẽ chống lại được đợt tấn công thứ nhất, ông chắc chắn điều đó. Nguy hiểm là lúc toàn bộ quân đội Horde xuống núi và bao vây thủ đô với số lượng đông đảo của chúng.
“Thằng khốn!” Trollband đập tay vào thành ghế khi ông đi ngang qua nó. “Perenolde lẽ ra phải giữ chân chúng lại! Hắn ít ra phải thông tin ngay cho chúng ta! Cho dù hắn thật sự không có tài cán gì đi nữa!” Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong ông. Perenolde chưa bao giờ ủng hộ sự thành lập liên minh quân đội Alliance. Hắn và Greymane là hai người duy nhất phản đối, Trollbane nhớ lại. Ông nghĩ lại về cuộc họp ở Thủ đô, với Lothar và Terenas và những người khác. Đúng vậy, Greymane không tán thành, nhưng lý do chính là ông ta khẳng định rằng Gilneas có thể đè bẹp bất cứ kẻ địch nào ngu ngốc xâm lược đất nước của ông. Nhưng Perenolde thì sợ chiến tranh. Trollbane luôn nghĩ rằng đó là một tên hèn nhát, và thích ra oai. Hắn sẵn sàng chiến đầu nếu nắm chắc cơ hội chiến thắng, nhưng rất ghét phải chiến đấu nếu cảm thấy có nguy hiểm. Và Perenolde cũng là người thuyết phục mọi người cố gắng thử đàm phán với quân địch trước.
“Thằng ngu! Thằng phản bội ngu ngốc!” Trollbane đá mạnh chiếc ghế lăn xuống sàn nhà bằng đá. Nó đã làm như vậy, không phải sao? Chính nó đã đàm phán với quân Horde! Trollbane biết điều đó là sự thật. Perenolde chẳng quan tâm gì ngoài sự an nguy của chính mình. Hắn sẽ sẵn sàng thỏa hiệp với quỷ dữ nếu điều đó làm hắn và lãnh thổ của hắn được an toàn. Đó là chính xác những gì hắn đã làm. Tất cả mọi việc đã trở nên sáng tỏ. Lý do mà quân Horde có thể đi qua những dãy núi mà không có một tiếng báo động nào, lý do mà Perenolde chẳng trả lời hay cấp báo một ai. Hắn đã để cho chúng đi qua. Chắc hẳn là do những sự hứa hẹn đổi chác sau khi chiến tranh kết thúc.
“Arggg!” Giận không nói nên lời, Trollbane giật chiếc rìu đang treo trên tường bổ xuống làm vỡ nát chiếc bàn trước mặt ông. “Ta sẽ giết nó!” ông gào lên. Các chiến binh và tướng lĩnh của ông đều lùi xa, chuẩn bị, và cũng chính những hành động đó khiến ông nhận ra ông không chỉ có một mình. Và vì vậy việc trả thù cá nhân có thể chờ đợi. Cuộc chiến là ưu tiên số một.
“Tập hợp quân lính,” ông ra lệnh cho cận vệ. “Chúng ta sẽ đến Alterac.”
“Nhưng thưa ngài,” người cận vệ trả lời, “chúng ta đã gửi hơn một nửa số binh lính đi theo đại quân Alliance!”
Trollbane giật mình, “À, cung không sao. Cứ thông báo đến bất cứ ai mà anh có thể tìm thấy.”
“Chúng ta sẽ trợ giúp họ phải không thưa ngài?” Một người hỏi.
“Có thể nói như vậy,” Trollbane trả lời, lấy rìu chiến và cười với người vừa hỏi. “Có thể nói như vậy.”
Anduin Lothar nâng tay lên trán và quan sát, rồi quẹt ngang mắt để lau mồ hôi trong khi tay kia từ từ rút thanh trường kiếm lên từ xác một con Orc, và lau sạch những vét máu dính trên đó.
“Đó có phải là tên cuối cùng không, thưa ngài?” một binh sĩ hỏi.
“Ta cũng không biết nữa, con trai,” Lothar trả lời thật thà, mắt vẫn đảo quanh những ngọn cây. “Ta hy vọng là vậy, nhưng cũng không chắc.”
“Có bao nhiêu tên còn lại ở ngoài kia vậy?” Một binh sĩ khác lại hỏi, rút lưỡi rìu ra khỏi một cái xác Orc khác. Bãi đất trống đã phủ đầy những xác chết, không chỉ là xác của loài Orc. Đó thật sự là một trận chiến hỗn loạn, và những cành cây phía trên quá dầy để tộc Wildhammer có thể trợ chiến với những chú Gryphon, vì vậy tất cả chỉ trông chờ vào Lothar và quân của ông. Họ đã thắng, nhưng chỉ vì nhóm Orc ít ỏi này chẳng may đi quá xa với đại quân của chúng.
“Quá nhiều,” Lothar trả lời cụt ngủn. Ông cười với các binh sĩ. “Nhưng giờ cũng đã ít đi một chút rồi, đúng không?” Họ đáp trả lại bằng những nụ cười, và Lothar bỗng cảm thấy tự hào. Một số họ đến từ Lordaeron, số khác từ Stromgarde, một vài người từ Gilneas và thậm chí là Alterac, số người còn lại đi cùng ông từ Stormwind. Nhưng trong vài tuần vừa qua, họ đã xóa nhòa ranh giới của nguồn gốc riêng. Họ giờ là các chiến binh của quân đội Alliance, chiến đấu cùng nhau như những người anh em, và ông cảm thấy tự hào vì điều này. Nếu những người còn lại của đại quân cũng được như nhóm nhỏ này, thì tất cả đều vẫn còn hy vọng, cả trong chiến tranh lẫn thời bình mà ông ước sẽ sớm trở thành sự thật.
Rồi ông để ý thấy một chuyển động từ một phía xa. “Cẩn thận,” ông nhắc, tập trung nhìn và cúi thấp người xuống, mũi kiếm chỉ vào bóng hình đang di chuyển. Nhưng đó không phải là một tên Orc mà là một người, một người lính của ông.
“Thưa ngài!” anh ta thở dốc. Không có vẻ gì như anh ta bị thương, và kiếm vẫn được đeo bên cạnh. “Có tin khẩn, thưa ngài!” Và Lothar nhận thấy rằng có một cuộn da thuộc trong tay người này, giờ thì nó đang được đưa lên cho ông.
“Cảm ơn,” ông nói và đưa tay ra nhận. Một binh sĩ khác đưa cho người đưa tin một bình nước, và anh này chắc hẳn rất biết ơn. Lothar thì chăm chú đọc nội dung của bức thư, và binh sĩ của ông trở nên căng thẳng khi thấy miệng ông cứ không ngừng há rộng.
“Điều gì vậy, thưa ngài?” một binh sĩ đánh bạo hỏi. Lothar liếc nhìn xung quanh, vò bức thư lại và vứt nó đi như búng một chú côn trùng. “Có vấn đề gì sao?”
Lothar gật đầu, vẫn đang suy nghĩ về những dòng chữ ông vừa đọc được. “Quân Horde đã đến được Lordaeron,” ông nhẹ nhàng nói, và nghe thấy vài tiếng thở dốc trong các binh sĩ xung quanh. “Chúng có lẽ đang tiến đánh thủ đô ngay bây giờ đây.”
“Chúng ta phải làm gì?” Một binh sĩ – chắc hẳn là đến từ Lordaeron, Lothar nhớ như vậy – hỏi dồn dập. “Chúng ta cần quay về ngay bây giờ!”
Nhưng Lothar lắc đầu. “Chúng ta ở quá xa,” ông buồn bã nói với người lính.”Chúng ta sẽ không bao giờ trở về kịp.” Ông thở dài. “Không, chúng ta cần phải kết thúc công việc ở đây trước, để chắc rằng không tên Orc nào còn sống hoặc ít ra cũng đã bị đuổi hết ra khỏi nơi này. Chúng ta không thể để cho chúng tồn tại ở đây, nơi mà chúng có thể dễ dàng đi đến bất cứ đâu trên lục địa này.”
Những binh sĩ đều gật đầu, dù họ có vẻ như không hài lòng với quyết định phải đi lục soát khu rừng trong lúc người thân của họ đang lâm nạn. Lothar chẳng thể trách được họ. “Turalyon và phần còn lại của quân đội chúng ta đã đang trên đường về,” ông trấn an họ, khiến một vài người nhìn lên với ánh mắt hy vọng. “Anh ta sẽ trợ giúp thủ thành.” Ông nắm chặt thanh kiếm trong tay. “Và khi chúng ta xong việc ở đây sẽ quay về thủ đô để chặn đánh những tên Orc cuối cùng đang bỏ trốn.”
Đám đông hò reo, và Lothar nở một nụ cười dù lòng ông lạnh ngắt. Ông biết mọi người hài lòng vì ý nghĩ sẽ quay về trong trận chiến cuối cùng và tin rằng quân đội Alliance sẽ thắng trận này. Ông cũng ước gì mọi chuyện được suôn sẻ như vậy.
“Thư giãn như vậy đủ rồi,” Ông ra lệnh cho binh sĩ sau khi để họ vui vẻ một vài giây. “Giờ hãy chắc rằng không còn toán quân Orc nào ở đây, rồi chúng ta sẽ quay về Aerie Peak để hội quân.” Các binh lính ngoan ngoãn nghe lệnh và giương cao vũ khí. Lothar dẫn đầu, và họ lại cùng nhau đi vào rừng cây. Người đưa thư cũng đi cùng với họ.
“Chúng đến rồi!”
Vua Terenas liếc nhìn xuống và nhăn mặt. Quân Orc đã vượt sông- những cung thủ tinh anh thông báo chúng đã xây cầu rất nhanh nhưng từ đây thì chỉ đơn giản là thấy chúng lúc nhúc như kiến tràn qua mặt hồ, và nhanh chóng áp sát tường thành. Ông vẫn còn đang điếng người vì số lượng của chúng. Từ những gì ông thấy từ thành lũy này, thì chúng rất to lớn, với những cơ bắp cuồn cuộn và những đầu to như những con quái vật. Ông không thấy một vũ khí công thành nào, ít ra là vậy, ngoài những khối cây to để đục tường. Lũ Orc cầm theo những vũ khí như ông đã tưởng tượng, nào là rìu, kiếm, búa, và ông cũng chắc rằng chúng có mang theo cả dây thừng.
Dù sao thì, bức tường thành của thủ đô vẫn vững chãi như mọi khi. Chưa một kẻ thù nào phá tan sự bảo vệ này, và Terneas quyết tâm giữ vững thành tích ấy.
Đương nhiên, họ không có thời gian để chuẩn bị đầy đủ. Dân cư đã nhanh chóng tụ tập lại, chỉ vì phần lớn họ vẫn luôn ở bên trong bức tường. Gia súc thì lại là một vấn đề khác, phần lớn đã bị bỏ mặc cho số phận, chỉ trừ những loài nhỏ xíu hoặc rất quý hiếm. Lính gác đã làm tất cả để chắc rằng mọi người và mọi thứ đã ở trong thành trước khi niêm phong chặt cổng, nhưng mọi người gần như chỉ kịp đem theo vài bộ quần áo trên lưng và một vài vật dụng lặt vặt trong tay. Quê hương của họ chắc chắn sẽ bị tàn phá, và Terenas biết rằng sẽ cần một thời gian nữa mới có thể xây dựng lại được như cũ. Đó là trong trường hợp họ đẩy lùi được loài Orc và có thể ra ngoài thành một lần nữa.
Ông nhìn dọc tường thành, nơi mà lính gác và quân sĩ đã sẵn sàng. Quá ít người để bảo vệ một bức tường lớn như vậy! Nhưng phần lớn binh sĩ đã hành quân theo Lothar và đại quân Alliance. Terneas cũng không hối tiếc vì quyết định ấy. Quân Horde phải bị ngăn chặn, và Lothar cần tất cả mọi thứ để có thể làm được việc ấy. Đương nhiên, ông chẳng nghĩ đến việc bị tấn công như thế này, chắc chắn là không với việc chẳng có lực lượng Alliance ở đây. Nhưng cho dù thủ đô này có thất thủ, nếu cuối cùng phía Alliance vẫn thắng, thì đó chỉ là một cái giá không đắt.
Điều đó không có nghĩa là ông sẽ đầu hàng, đương nhiên là như vậy. Terenas lại nhìn xuống, và quan sát quân Orc hiện đã tiến gần hơn. Ông đã có thể thấy những chiếc răng nanh từ đây, và cả cờ hiệu, những bộ xương, chiến tích mà chúng đeo xung quanh cổ, thứ mà chúng có được từ những trận đánh trước. Được lắm, chúng sẽ thấy trận này khó khăn hơn nhiều so với trước kia. Dù điều gì có xảy ra đi nữa, quân Horde chắc chắn sẽ phải nhớ mãi trận đánh này.
“Dầu lửa!” Terenas hét lớn, phía dưới kia, Morev và các người khác gật đầu. Họ đưa những vạc dầu lớn lên phía trên tường thành, và đổ chúng xuống ngay phía trước mạn tường. Tên Orc đầu tiên suýt nữa đã lên tới nơi, thì gặp những đợt dầu lửa nóng sôi liên tiếp đổ xuống. Nhiều tiếng la thảm khốc vang lên trong đau đớn khi da thịt chúng bị cháy rụi, khiến hàng quân đầu tiên vỡ trận toán loạn. Một số tên cố gắng đứng dậy nhưng phần lớn thì không thể.
“Nhiều hơn nữa!” Terenas ra lệnh, và mọi người nhanh chóng phục tùng, sử dụng ròng rọc để đưa thêm vạc dầu lên và mang chúng ra. Cần phải có thời gian để làm đầy lại các vạc dầu và đốt nóng chúng, nhưng lũ Horde thì vẫn ngày một đông. Đây không phải là một trận đánh nhanh chóng – nó chắc chắn sẽ là một cuộc chiến dài hơi, và ông thầm cảm ơn Ánh sáng thiêng liêng vì họ có đủ lương thực trong vài tuần. Dầu lửa có thể sẽ hết, nhưng đây cũng chỉ là những bước khởi động của kế hoạch phòng thủ này. Terenas còn có nhiều chiến thuật khác để đối mặt với những kẻ dám xâm lược quê hương ông.
Thoras Trollbane leo qua những dãy núi rất dễ dàng như thể ông thuộc về nơi này. Lính của ông theo sát phía sau, kỹ năng leo núi của người nào cũng giỏi như kỹ năng chiến đấu của họ. Stromgarde là một vương quốc núi, vì vậy, họ đã được tôi luyện khả năng này từ khi sinh ra.
Phía trước mặt là hẻm núi đầu tiên của Alterac. Trollbane có thể thấy những dáng người đang phía xa, dưới tuyết rơi, những thân hình đồ sộ bước đi rất nặng nề nhưng rất khó coi. Rõ ràng là lũ Orc vẫn chưa quen với độ cao này. Những hẻm núi này được đục ra để nối liền thương mại giữa Alterac và những người láng giềng Stromgarde. Trollbane và những người của ông thật sự chẳng cần đến con đường này. Họ muốn được tư do leo lên những đỉnh núi với cách mà họ muốn, hơn là bị kẹt trong con hẻm dài phía trước họ. Nơi này quá dễ để bị chặn lại, hoặc tấn công bất ngờ.
Ra hiệu cho binh lính, Trollbane thủ thế, tay nắm chắc rìu. Chưa đến lúc, chưa… Ngay bây giờ! Nhảy xuống từ mỏm đá, ông đáp cạnh hai tên Orc khiến chúng không kịp trở tay vì bất ngờ. Những đường rìu vụt lóe lên, cắt ngang đầu một tên và tìm tới cổ tên còn lại. Cả hai tên đều gục xuống, và lũ Orc xung quanh gào thét, rút vũ khí ra. Nhưng bốn chiến binh của Trollbane đã nhảy xuống cạnh ông, mỗi bên hai người, nhanh chóng hạ gục những tên kế tiếp. Rồi thêm nhiều binh lính nữa đáp xuống, hạ thủ những tên Orc còn lại. Chỉ trong vài phút, hàng tá Orc đã bị giết và xác chúng chất đầy đường hầm.
Trollbane và lính của mình kéo xác chúng về một chỗ, chất lên thành một đống cao. Ông hạ lệnh cho mười người lính canh giữ chốt chặn này, rồi leo ra ngoài. Những người còn lại đi theo ông.
“Tốt lắm”, Trollbane nói với họ khi mọi người đang cùng nhau ra ngoài về phía bắc. “Đây là cái thứ nhất.” Đường hẻm thứ hai cách đây khoảng một giờ leo núi.
Họ cũng thấy con đường này đầy những con Orc, và cũng tấn công theo cách cũ. Trollbane có thể thấy loài Orc là những chiến binh đáng sợ, to lớn, khỏe mạnh và dai sức, nhưng chúng chẳng có kinh nghiệm gì đối với cái lạnh giá nơi núi non này, và cũng không quen chống đỡ những kẻ thù từ phía trên. Đoạn hầm thứ hai này cũng nhanh chóng được xử lý như đoạn đầu tiên, và đoạn thứ ba cũng vậy. Đoạn thứ tư chắc chắn sẽ khó khăn hơn, vì nó là đoạn rộng nhất. Bốn người có thể dàn hàng ngang ở đây, hoặc ba tên Orc. Vì vậy Trollbane và người của ông phải nhảy xuống một lần ít nhất là bốn chiến binh. Nhưng cuối cùng thì đoạn này cũng đã được bít lại. Họ cẩn thận lăn vài tảng đá lớn chặn thêm để chắc rằng không ai có thể đi qua nơi này được.
Đoạn hầm thứ năm thì lại khá trống trải. Trollbane chỉ thấy người ở đây chứ không một bóng dáng tên Orc nào. Họ mặc áo màu cam của Alterac, và đóng quân ở cả trong lẫn ngoài hẻm núi.
“Dừng!” một trong số những người lính của Alterac nói to và chĩa giáo về phía họ. “Hãy xưng tên và lý do đến đây!” Có một số đồng đội của anh ta chạy đến để hỗ trợ.
“Thoras Trollbane, Vua của Stromgarde,” Trollbane trả lời cụt ngủn. Ông liếc nhìn toàn bộ binh sĩ, dù ông biết họ cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh. “Perenolde đâu?”
“Nhà vua đang ở trong lâu đài,” người lính gác trả lời. “Còn ngươi thì đang xâm phạm lãnh thổ của chúng ta đấy!”
“Thế còn lũ Orc?” Trollbane
hỏi. “Chúng cũng là những người xâm phạm, hay là khách?”
“Lũ Orc không thể qua được chúng tôi đâu,” một người lính khác dõng dạc nói. “Chúng tôi sẽ phòng thủ hẻm núi này bằng cả mạng sống của mình!”
“Tốt lắm,” Trollbane nói. “Chỉ có điều chúng sẽ không đi qua đây. Chúng đi qua bốn đường hầm ở phía nam.”
Điều này khiến nhiều binh sĩ giật mình. “Chúng tôi được lệnh canh giữ ở đây,” một trong số họ nói, trông có vẻ đang băn khoăn. “Đây là nơi được thông báo là loài Orc sẽ đi qua.”
“Không, không phải vậy,” Trollbane cắt lời. “Cũng may là lực lượng của ta đã bịt được bốn hẻm núi kia, nhưng cũng có rất nhiều tên đã đi qua. Đến Lordaeron.” Một trong số những người lính, có vẻ đứng tuổi và rõ ràng là một chiến binh dày dạn, tái mặt khi nghe những lời này. Đây cũng là người mà Trollbane nhắm đến cho câu hỏi tiếp theo của mình. “Thế Hath đang ở đâu?”
“Tướng Hath đang ở hẻm núi tiếp theo, với phần lớn lực lượng của chúng tôi,” người lính kia trả lời. Anh suy nghĩ lại một lúc trước khi nói tiếp, “tôi có thể đưa các người qua đó.”
Trollbane biết đường đi, nhưng ông cũng biết sẽ dễ dàng hơn khi ông đến đó để gặp Hath với một người hộ tống. Vì vậy ông gật đầu, và ra hiệu cho binh sĩ của mình đi theo người lính Alterac.
Phải mất một giờ nữa để đến được chặng thứ năm. Đây là hẻm núi rộng nhất Alterac và vì vậy cũng hợp lý khi để phần lớn binh sĩ chốt chặn ở đây. Nếu quân Orc đi từ phía bắc chứ không phải phía nam. Trollbane thấy Hath đang nói chuyện với một vài sĩ quan trẻ hơn nhưng vẫn chờ đến khi người lính dẫn đường chào vị tướng của mình.
“Tướng Hath, thưa ngài!” người lính gọi. “Những người khách từ Stromgarde đến, thưa ngài!”
Hath nhìn lại và giật mình khi thấy Trollbane. “Cảm ơn, trung sĩ,” bước nhanh đến để gặp nhưng người khách trong khi vẫy tay chào thuộc cấp của mình. “Thưa Ngài,” anh nói nghiêm trang, cúi đầu trước Trollbane.
“Tướng Hath.” Trollbane trước giờ vẫn rất thích Hath. Người này là một chiến binh rắn rỏi và cũng là một nhà chiến lược tài ba, và là một cận thần đáng tin cậy. Ông không muốn gây chiến với người này và mong rằng lần này cũng vậy. “Quân Orc đổ bộ từ phía nam của các người,” ông lạnh lùng nói. “Ta đã chặn chúng lại cho các người rồi.”
Hath tái nhợt. “Từ phía nam? Ngài chắc không?” Anh ta lắc đầu trong khi Trollbane thì gật. “Đương nhiên là ngài nói sự thật rồi, nhưng tại sao? Nhà vua đích thân nói với tôi rằng chúng sẽ đổ lên từ phía bắc chứ không phải phía nam. Vì vậy ông ta đã cử chúng tôi đến đây phòng thủ.”
Trollbane nhìn xung quanh. Không một người lính Alterac nào đứng đủ gần để nghe thấy những gì ông chuẩn bị thì thầm. “Ngươi là một chiến binh tốt và là một chỉ huy có tài, Hath à,” ông nhẹ nhàng nói, “nhưng ngươi nói dối quá tệ. Ngươi biết là chúng đi về hướng nam, đúng không?”
Chỉ huy của Alterac thở dài và gật đầu. “Perenolde đã làm cách nào đó để thỏa hiệp với phía Horde,” anh thú nhận. “Một lối đi trống trải để đổi lấy sự bảo vệ.”
Trollbane gật đầu. Đó chính là những gì ông đã nghi ngờ. “Và ngươi đã tiếp tay cho chúng?” Ông nghiêm giọng hỏi.
Hath cứng đờ. “Chúng tôi phải đối mặt với sự diệt vong!” Anh trả lời sắc lẹm. “Chúng sẽ đè bẹp tất cả chúng ta, tàn sát hết tất cả mọi người! Và không ai giúp chúng tôi cả!” Anh lắc đầu. “Perenolde không còn sự lựa chọn nào khác là phải bảo vệ Alterac trước tiên. Những gì ông ta làm có thể không phải, nhưng nó đã cứu lấy nhiều mạng sống!”
“Vậy còn những mạng sống ở Lordaeron?” Trollbane thì thầm. “Họ tất cả sẽ chết chỉ vì ngươi đã để lũ Orc đi qua.”
Hath liếc nhìn ông. “Họ là những chiến binh! Họ biết được mối hiểm nguy này! Quân Horde có thể sẽ giết chết cả gia đình chúng tôi, những đứa trẻ! Làm sao có thể so sánh được!”
Trollbane gật đầu, hơi có một chút sự cảm thông đối với vị tướng. “Phải, không giống nhau,” ông đồng ý. “Và sự trung thành của nhà ngươi đối với dân tộc của mình thật đáng khen ngợi. Nhưng nếu quân Horde chiếm được Lordaeron chúng sẽ làm chủ được cả địa lục này. Vậy điều gì khiến ngươi có suy nghĩ là các ngươi sẽ được an toàn?”
Hath thở dài. “Tôi cũng không biết nữa,” anh ta thú nhận. “Thủ lĩnh của chúng đã hứa với Perenolde, nhưng cũng chẳng biết trước được một sinh vật như vậy thì đáng tin đến đâu.” Anh lắc đầu. “Tôi đã nói với Perenolde rằng chúng ta cần giữ lời thề với các dân tộc khác, nhưng ông ta đã phản đối điều đó. Tôi đã thề trung thành tuyệt đối với ông ta, nên tôi phải tuân phục. Thêm nữa, tôi cũng đã nghĩ rằng ông ta đúng, rằng đây là cơ hội duy nhất cho sự sống của chúng tôi.” Anh bỗng giận dữ. “Nhưng sự tồn vong của một giống loài còn quan trọng hơn là chỉ một vương quốc. Nếu chúng ta không giữ được danh dự, chúng ta sẽ chẳng còn gì nữa.” Anh ngẩng mặt lên, một nét cứng cáp bao trùm khuôn mặt. “Tôi sẽ lấy lại danh dự của mình,” anh nói to. Rồi anh quay lại và hét về phía những người lính của mình. “Thiếu úy, tập hợp binh sĩ! Hành quân thần tốc về phía nam! Chúng ta sẽ trợ giúp những người bạn Stromgarde giữ vững các hẻm núi và đẩy lùi quân đoàn Horde!”
“Nhưng thưa ngài-..” Người kia định hỏi lại, nhưng Hath đã lớn tiếng trấn áp.
“Ngay lập tức, các binh sĩ!” Anh nhấn mạnh, và mọi người lập tức thi hành. Sau đó, Hath quay về phía Trollbane, nói khẽ, “Ông ta ở trong lâu đài.” Anh chẳng cần phải giải thích là anh đang nói đến ai. “Những cận vệ riêng của ông ta vẫn ở đó, khoảng hai mươi người, nhưng tôi nghĩ đó không phải là vấn đề.”
Nhưng Trollbane lắc đầu. “Chúng ta không còn thời gian để nghĩ đến hắn nữa. Ngoài ra, nếu ta đến đó, sẽ bị coi như là một cuộc xâm lược. Còn nếu ngươi đi, thì đó là sự phản bội.” Ông nghiêm trang nói. “Chúng ta sẽ để lực lượng Alliance giải quyết vấn đề này sau. Bây giờ tất cả những gì cần làm là ngăn chặn lũ Horde.”
Vị tướng gật đầu. “Cảm ơn ngài.” Rồi anh ta quay đi tụ họp với những binh sĩ của mình.
“Thật khốn. Chúng ta đã đến quá muộn!” Turalyon phi ngựa lên và nhìn xuống thung lũng phía dưới.
Họ đã đi không nghỉ, anh và Khadgar và những kỵ binh khác, với bộ binh đang hành quân phía sau. Dường như tốt nhất là đi xuyên về phía tây, qua những chân đồi ở Hearthglen và xuất hiện ở phía bắc của thủ đô vì như vậy họ có thể tràn xuống về phía cổng thành từ một khoảng đất rộng rãi, đúng vào vị trí của cổng chính. Nhưng giờ anh cũng không chắc là vị trí đắc địa ấy có thật sự đáng giá để phải mất thêm thời gian di chuyển hay không.
Turalyon cũng hy vọng có thể tập hợp được thêm binh sĩ từ Thoras Trollbane, nhưng Stromgarde đơn giản là quá xa. Turalyon cũng đã nghĩ đến việc đi đường vòng, nhưng thông tin rằng quân Horde đã xuyên qua những ngọn núi và thật sự đã làm như vậy khiến anh không thể chần chừ. Họ bắt buộc phải đến được Thủ đô đúng giờ!
Nhưng giờ đây đứng nhìn từ chân dốc thoai thoải của ngọn núi ôm mình lấy Lordaeron và Hồ Lordamere, anh thấy mình đã thất bại. Quân Horde đã đến, tỏa ra và phủ kín thành phố đáng tự hào kia như những chiếc lá vàng trên một cành cây mùa thu.
“Chúng chưa phá được tường thành,” Alleria nói, cô đứng ngay bên cạnh anh. Cô và những lính Elf khác, cả cung thủ lẫn chiến binh, đã dễ dàng theo kịp những chú ngựa. Cả cô và Lor’themar Theron đã tiến lên phía trước cùng anh để nhìn những gì đang ở phía trước họ. “Chưa phải là quá muộn đâu.”
“Đúng vậy,” Turalyon nói, vứt bỏ sự thất vọng sang một bên và chăm chú nghiên cứu thế trận. “Trận chiến này chưa ngã ngũ, và với sự tiếp trợ của chúng ta, Thủ đô sẽ đứng vững.”
Anh đưa tay xoa cằm. “Thậm chí chúng ta còn có một chút lợi thế,” anh khẽ nói. “Quân Horde chưa biết chúng ta đang ở đây, vì vậy ta có thể kẹp chúng vào giữa. Cũng cần phải báo cho Terenas biết rằng chúng ta đã ở đây, để chúng ta có thể phối hợp tác chiến, và cũng là để ông ta biết họ không bị bỏ rơi.”
Theron gật đầu, quét mắt qua hàng lớp quân Orc phía dưới. “Một kế hoạch hay đấy.” anh đồng ý. “Nhưng làm sao chúng ta có thể đến được thành? Chẳng ai có thể đi qua các chiến binh kia mà toàn vẹn cả, loài Elf cũng vậy.”
Alleria cũng đồng tình. “Nếu ở đây có một khu rừng thì tôi có thể,” cô xác nhận. “Nhưng với một cánh đồng rộng như thế kia thì chẳng có chỗ nào để ẩn nấp. Sẽ là tự sát khi cố làm điều đó.”
Khadgar, ngồi trên ngựa gần phía Turalyon, nở một nụ cười với ba người họ. “Tôi có thể đi qua đó,” anh quả quyết, cười lớn trước sự ngạc nhiên của họ. “Với một sự giúp đỡ nho nhỏ,” anh nói thêm và nhìn về phía một dáng hình thấp, có hình xăm khắp người, đang ngồi trên mỏm đá phía sau họ.
“Thưa ngài!”
Terenas nhìn lên phía trên và thấy một binh sĩ đang la hét chỉ về phía bức tường. Nghĩ rằng loài Orc đã ra đòn tiếp theo, ông nhìn theo hướng người lính đang chỉ, nhưng anh ta đang ra hiệu lên phía trên chứ không phải phía dưới. Terenas nhìn, và gần như ngưng thở khi nhìn thấy một bóng đen bay lượn trên bầu trời.
“Cung thủ chuẩn bị!” Ông gọi, vẫn nhìn chằm chằm vào bóng đen, “nhưng không được bắn khi chưa có lệnh của ta.” Có điều gì đó rất lạ. Tại sao lại chỉ cử có một tên bay phía trên, trong khi hàng ngàn tên đang tàn phá bức tường phía dưới? Liệu đây có phải là một do thám? Một tên gián điệp? Hay là một thứ gì khác?
Cung thủ đã vào vị trí, tên đã được kéo căng trên những chiếc cung dài, nhẫn nại chờ đợi. Bóng đen ngày càng gần. Giờ thì Terenas có thể thấy đó là một chú Gryphon. Lông vũ của nó lóe lên màu vàng và tím dưới ánh mặt trời, chiếc đầu đại bàng của nó quay xuống nhìn dáo dác với đôi mắt tinh anh màu vàng khi nó đáp xuống.
Và một người đang cưỡi trên lưng nó, cầm dây cương, ngồi trên yên như thể đang cưỡi ngựa.
Người này khá to lớn, nhưng không to bằng một tên Orc. Quần áo chỉnh tề, chứ không được bao bọc bởi một lớp da xanh như lũ chiến binh phía dưới kia. Terenas chăm chú quan sát, và thở phào nhẹ nhõm khi thấy một vạt áo màu tím phất phơ. Đó không phải là áo giáp, mà là áo choàng, phải, chỉ có thể là bọn họ.
“Hạ vũ khí!” Ông gọi lớn. “Đó là một phù thủy từ Dalaran!”
Chú Gryphon bay lên phía trước họ, đôi cánh cường tráng đập mạnh, rồi vút cao lên trời, lượn vòng, mặc dù các cung thủ đã quay đi để nhắm vào quân Orc phía dưới. Chắc hẳn nó đang tìm chỗ hạ cánh, và cuối cùng thì cũng tìm được một ngọn tháp. Terenas chạy theo hướng đó, Morev ở ngay phia sau ông. Họ đến vừa lúc chú ta hạ xuống và thu cánh lại.
“Ôi, thật tốt quá khi ta chưa quên cách hạ cánh,” người phù thủy nói và nhảy xuống từ lưng của thú cưỡi. “Cảm ơn,” Terenas nghe thấy anh ta thì thầm như vậy với chú Gryphon. Rồi người phù thủy quay lại, để lộ hàm râu trắng muốt, và lúc này Terenas đã nhận ra anh ta.
“Khadgar!” ông nói, đoạn vươn tay ra đập vào vai người phù thủy. “Nhà ngươi làm gì ở đây, trên lưng sinh vật này?”
“Tôi đến để đưa một tin tốt lành,” người phù thủy trả lời, và cười. Trông anh có vẻ hơi mệt nhưng vẫn rất ổn. Turalyon và lực lượng của anh ta ở ngay phía bên kia của thung lũng,” anh nói với Terenas, và hài lòng tiếp nhận một bình rượu từ Morev, nuốt một ngụm. “Chúng ta sẽ tấn công quân Horde từ phía sau và đuổi chúng khỏi đây.”
“Tuyệt quá!” Terenas vỗ hai tay vào nhau, đây là lần đầu tiên trong ngày ông cảm thấy vui sướng. “Với quân đội Alliance đã ở đây, chúng ta có thể hai mặt giáp công ép quân Orc vào giữa.”
“Đó cũng chính là kế hoạch của Turalyon,” người phù thủy vui vẻ đồng ý. “Kurdran đã cho tôi mượn chú Gryphon này để đến được đây báo tin. Tôi cũng rất vui vì mình vẫn còn nhớ cách điều khiển Gryphon mà Medivh đã dạy trước đây.”
“Lại đây nào,” Terenas nói với anh. “Hãy để những người hầu của ta để ý đến nó – họ sẽ xem có gì cho nó uống không, và chắc rằng họ cũng sẽ tìm cho nó cái gì đó để ăn. Chúng ta hãy nói về chuyện Ngài Turalyon đang lên kế hoạch như thế nào, chúng ta phải làm gì tiếp theo, làm sao để lũ Orc ngu ngốc kia hối hận vì đã dám chạm tay vào thành phố của ta.”
“Xông lên!” Turalyon dẫn đầu, chiến búa cầm chắc trong tay, kéo ngựa phi lên từ mặt nước và lao về phía đội quân Orc đông đảo. Rất nhiều tên đang tập trung vào bức tường thành, thứ mà chúng phải phá vỡ với tất cả sự hung tợn của mình, vì vậy chỉ một số tên nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau và quay lại nhìn. Một trong số đó định hét to lên báo động, nhưng đã bị chiến búa của Turalyon đã nhắm ngay vào quai hàm, khiến nó vỡ vụn và gẫy cổ ngay lập tức bởi sức mạnh của cú đánh. Tên Orc ngã gục và bị ngựa của Turalyon nghiền nát.
Ngay phía sau anh là đội kỵ binh, tiếp theo sau đó nữa là bộ binh, tất cả đều đã sang đến bờ bên này. Giờ thì họ đang chiếm lợi thế trong khi lũ Horde lúc này mới quay lại để đối đầu với họ.
Đó cũng chính là lúc máy ném đá của thành phố khai hỏa, tạo nên một trận mưa đá và tên xuống lưng quân Orc.
Turalyon dẫn đầu đội kỵ binh xuyên thẳng qua hàng quân tiên phong của phía Horde, đánh một vòng và lại quay ngược về. Lúc đó máy ném đá từ trên tòa thành lại tiếp tục tấn công.
Lũ Orc đang bị nghiền nát, và hoảng loạn không biết nên làm gì. Nếu chúng quay về phía tòa thành thì quân của Turalyon sẽ đánh từ phía sau, nếu chúng quay lại nghênh chiến thì gặp phải những đợt tấn công từ tòa thành. Chúng chưa phá được tường thành vì vậy không thể lao về phía đó, ngược lại cũng chẳng thể quay về khoảng đất trống phía dưới chân núi vì phải xuyên qua được hàng rào quân đội Alliance. Dù có quay về phía nào đi nữa, quân Orc cũng đang chết dần.
Thật không may, thân thể của loài Orc chính là thế mạnh của chúng. Một đợt Orc mạnh mẽ xông lên phía trước, vũ khí sẵn sàng, và vì vậy Turalyon buộc phải lùi lại. Cung thủ Elf liên tiếp bắn mưa tên về phía trước, khiến nhiều tên ngã gục, nhưng các chiến binh khác lại ngay lập tức lấp vào chỗ trống đó. Quân Orc bắt đầu liều mình lao thẳng vào quân đội loài người, buộc họ phải đưa khiên che chắn hoặc bị nghiền nát bởi những tấm thân khổng lồ, và dần dần Turalyon nhận ra họ đã bị đẩy ngược lại gần bờ hồ. Ngay khi đã ngoài tầm bắn, nửa kia của quân Orc lập tức quay lại tấn công tòa thành, nhanh chóng làm cạn kiệt những máy bắn đá, những vạc dầu, và cả cung tên từ phía đó.
Máy bắn đá không thể bắn được những tên đã trèo lên tường thành, vì như vậy sẽ phá hủy thành phố nhanh hơn nữa, thế nên quân Orc an toàn bám dính lấy tường thành. Mặc dù đến lúc này cổng thành vẫn chưa bị phá, nhưng nó đang phải đang chịu những đòn tấn công khủng khiếp. Chiến binh Orc đã lên đến mạn thành. Phần lớn bị chặn lại, hoặc đẩy xuống khi vừa chạm đến đỉnh, hoặc leo qua, nhưng một số đã thành công và giờ đang tấn công lính gác, ném họ xuống dưới và tạo ra một lỗ hổng trong hàng rào phòng thủ. Những tên trong đợt lên thành thứ nhất đã bị tiêu diệt hết, nhưng ngay lập tức là đợt tiếp theo. Chúng dùng chính xác của đồng đội để che chắn khi leo thành, và dễ dàng hơn trong việc chuẩn bị vũ khí tấn công quân lính loài người trên thành.
“Không được rồi!,” Khadgar hét lớn với Turalyon khi họ quay ngựa lại đứng trên một chiếc cầu hình tròn mà chắc hẳn đã được dựng lên bởi quân Orc khi chúng qua hồ. “Chúng ta không có đủ binh lính để đàn áp chúng theo cách này! Phải tìm cách khác thôi!”
“Mình đang lắng nghe đây!” Turalyon trả lời, đồng thời vừa giáp chiến với một binh sĩ Orc với chiến búa của mình. “Cậu có thể sử dụng phép thuật lên chúng không?”
“Được, nhưng cũng chẳng ăn thua gì đâu,” Khadgar trả lời, đâm thanh kiếm của mình xuyên người một tên Orc khi nó đến quá gần. “Mình có thể giết chúng nhưng chỉ được một vài tên một lúc thôi. Có thể gọi bão nhưng cũng chẳng ích gì, mà điều đó lại làm mình kiệt sức không sử dụng được phép thuật nữa ấy chứ.”
Turalyon gật đầu. “Vậy hãy báo hiệu quân sĩ lui về ngang phía hồ, giữ vững cái cầu này!” Anh nói với người bạn của mình, tiếp tục quăng búa về phía trước trong khi vừa dùng khiên đẩy một tên Orc xuống dưới hồ. “Khi đó chúng ta có thể đợi đến lúc chúng không muốn chiến đấu với chúng ta nữa, và quay về phía thành phố. Khi đó ta lại tấn công chúng từ phía sau.”
Khadgar gật đầu, quá bận để có thể trả lời. Anh hy vọng kế hoạch mới sẽ thành công. Vì nếu không, lũ Orc sẽ đơn giản là đốt cháy cây cầu rồi tập trung quay về phía cổng thành đến khi nó sụp đổ. Và khi không còn cổng thành nữa, chúng sẽ vào được bên trong, và như vậy thì tất cả sẽ kết thúc. Khadgar đã thấy cảnh này một lần rồi, là khi ở Stormwind. Anh không muốn phải thấy điều này một lần nữa.
“Công thành sắp sửa không thể chịu được nữa rồi!”
Terenas lắc đầu như thể không muốn nghe bất cứ một điều gì tương tự nữa. Ông cũng quá bận để đích thân thấy tình trạng hiện giờ của cánh cổng. Một tên Orc đã trèo lên được trên thành, ở khá nơi ông đang đứng quan sát thế trận, và nó đang lao về phía ông, cười ngoác để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn và từ từ giương búa lên.
Terenas lật đật nhặt một thanh kiếm gãy lên, đau đớn nhận ra rằng ông không phải là một đấu sĩ.
Một chiếc bóng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh ông, và ông nhận ra đó là Morev. Đội trưởng đội cận vệ cầm một thanh giáo dài, đâm về phía tên Orc, khiến nó chùn bước. “Ngài nên đến chỗ cổng thành đi, thưa ngài!” anh ta bình tĩnh nói, và tiếp tục tấn công tên Orc. “Tôi sẽ xử lý thứ này.” Phía bên kia của tên Orc, ông thấy một vài cận vệ cũng đã áp sát, hai trong số đó cũng được trang bị giáo dài.
Hiểu rằng mình ở đây cũng chẳng giúp được gì, Terenas bình thản bỏ kiếm xuống và quay đi. Ông đi xuống một vài bậc thang ngắn, ra gần phía kho vũ khí, và ở đó ông đi theo một lối hẹp sát tường thành. Lối đi kết thúc bởi một cầu thang ngắn khác, ông vội vàng leo lên và xuất hiện một lần nữa trên tường thành. Nhưng giờ là ở ngay trên cổng chính.
Ông đã nghe những tiếng dập mạnh từ trước khi lên đây, khiến răng ông va vào nhau và các khối đá cũng rung chuyển. Nhìn xuống dưới, ông thấy chúng đang liên tục dập mạnh một thân cây rất to vào cổng thành. Thậm chí từ khoảng cách này ông cũng cảm nhận được sự rung chuyển từ mỗi cú đánh ấy.
“Chống cổng ngay!” Ông nói với một thiếu úy ở gần. “Gọi người đem đồ vật đến chống đỡ cho cánh cửa đi!”
“Chống bằng gì bây giờ, thưa ngài?” Người lính trẻ hỏi lại.
“Bằng tất cả mọi thứ ngươi có thể tìm thấy!” Terenas trả lời. Ông liếc nhìn ra phía ngoài, nơi vô vàn quân Orc đang bao vây lấy ông và thành phố. Phía xa hơn nữa, ông nhìn thấy những ánh bạc từ kim loại phía trên cầu, và biết đó là Turalyon và quân lính của anh ta. Họ đã phải lui về đó để chuẩn bị bước tiếp theo. Terenas hy vọng rằng đó là một kết hoạch hay.