Tôi tự hào về nhưng di sản của mình. Tôi tự hào rằng tôi có thể gọi Durotan và Draka là bố mẹ mình. Tôi tự hào rằng Orgrim Doomhammer đã coi tôi là một người bạn và tin tưởng tôi trong việc lãnh đạo những người mà ông yêu quý.
Tôi tự hào về lòng dũng cảm của cha mẹ tôi… đồng thời, tôi đã mong rằng họ có thể làm tốt hơn. Nhưng tôi không ở vị trí của họ. Rất dễ sai lầm khi bạn chỉ việc ngồi xuống, chễm trệ trên vị trí của mình và tận hưởng cuộc sống, sau hàng thập kỉ bạn nhìn lại sự việc và nói rằng, “Anh nên làm điều này” hay “Anh nên nói điều kia”.
Tôi sẽ không phán xét bất kì người nào cứu mạng được những kẻ ý thức được chúng đang làm gì, biết rằng chúng đang đánh đổi mạng sống và số phận của người dân cho ham muốn nhất thời một cách vui sướng.
Còn những người khác… Tôi chỉ có thể lắc đầu và biết ơn rằng mình không bị ép phải quyết định như họ.
Gul’dan vui mừng đến mức không kiềm chế được bản thân. Hắn đã đợi thời điểm này từ lúc Kil’jaeden lần đầu nói về nó. Hắn muốn tiến nhanh hơn thầy của hắn. Nhưng Kil’jaeden cười và bảo hắn kiên nhẫn.
“Ta đã quan sát bọn chúng, và chúng vẫn chưa sẵn sàng đâu. Phải chọn thời điểm chuẩn xác, Gul’dan. Cùng một đòn đánh, đánh quá sớm hay quá muộn sẽ không giết được kẻ địch, chỉ làm chúng bị thương.”
Gul’dan nghĩ đó là một câu ẩn dụ kì quặc, nhưng hắn hiểu ý của Kil’jaeden. Và cuối cùng thì Kil’jaeden nghĩ loài Orc đã sẵn sàng.
Ở trung tâm Black Temple là một sân nhỏ nằm dưới trời đêm. Khi ngôi đền còn là của người Draenei thì cả khu vực này là một khu vườn xanh tốt với một hồ hình vuông ở giữa. Những kẻ xâm lăng đã uống hết hồ nước ngọt thanh khiết này trong suốt mấy tuần qua mà không thèm làm đầy lại, giờ đây cả hồ nước chỉ còn có đá và gạch lát. Cây và hoa quanh đó đã khô héo hết với một tốc độ đáng kinh ngạc. Theo yêu cầu của Kil’jaeden, Gul’dan và Ner’zhul đứng bên cạnh cái hồ cạn. Cả hai người họ không biết điều gì sẽ xảy ra.
Họ đứng im một lúc lâu. Gul’dan băn khoăn rằng có lẽ hắn đã làm ông chủ của hắn phiền lòng. Suy nghĩ đó làm hắn toát một đợt mồ hôi lạnh, và hắn liếc Ner’zhul một cách lo lắng. Hắn nghĩ có lẽ đêm nay tên Shaman ngang ngạnh đó sẽ bị giết vì dám không vâng lệnh. Ý nghĩ đó làm hắn khá lên chút. Hắn tiếp tục nghĩ và tưởng tượng những khổ hình mà tên Shaman đó sẽ phải chịu đựng, đột nhiên một tiếng sấm rất to nổ ra làm cả hai thốt lên. Gul’dan ngẩng lên trời. Nơi mà trước đây đâu đó có các chòm sao thì giờ chỉ là vùng trống rỗng đen ngòm. Hắn nuốt mạnh, chăm chú nhìn vào vùng trời tối.
Bất ngờ một vùng tối cuồn cuộn nổi lên, phát ra xung động. Rồi nó bắt đầu xoáy thành hình xoắn ốc, càng lúc càng nhanh. Một ngọn gió hất tóc của Gul’dan và quấn quanh áo choàng của hắn, lúc đầu thì nhẹ, sau đó thì mạnh dần, đến mức Gul’dan cảm giác như cơn gió đang chà vào da hắn. Mặt đất dưới chân hắn rung lên. Qua khóe mắt hắn thấy môi Ner’zhul mấp máy gì đó nhưng hắn chẳng nghe được gì. Gió thổi ào ào, mặt đất dưới chân hắn rung càng lúc càng dữ dội khiến cho hắn khó đứng vững.
Và rồi bầu trời nứt ra.
Một thứ gì đó cháy rực sáng lao xuống ngay trước mặt Gul’dan và Ner’zhul. Nó va vào đất mạnh đến mức Gul’dan bị đánh văng ra. Trong một phút kinh khủng, hắn không thể thở được; hắn chỉ nằm dưới đất và hổn hển như một con cá sắp chết khô cho đến khi phổi của hắn cuối cùng cũng nhớ ra cách hoạt động và hắn hít lấy hít để luồng không khí.
Hắn đứng lên, cả người hắn run bần bật, và rồi hắn lại hụt hơi khi nhìn thấy sinh vật ấy.
Nó cao hơn hắn, hàng đống đất bắn ra khi nó lắc 4 chân guốc và đập đôi cánh da lớn một cách khó chịu. Lông của nó tạo thành một cái bờm, vòng xuống cổ nó và vòng ra sau lưng. Mắt nó phát ra ánh sáng như những ngôi sau lửa và đôi ngà trễ xuống phản chiếu ánh sáng lờ mờ khi nó há miệng. Trong miệng có cả hàng răng sắc nhọn, và phần dưới của nó càng làm cho Gul’dan muốn lăn ra đất và khóc vì quá kinh khiếp. Bằng cách nào đó, hắn vẫn đứng vững và giữ được im lặng trước con quái vật. Nó giơ nắm tay lên trời và lắc cật lực, sau đó nó cúi đầu xuống và nhìn vào 2 tên Orc đang rúm ró và run cầm cập.
Thứ đó là gì vậy? Gul’dan há hốc mồm.
Đột nhiên Kil’jaeden xuất hiện, nhìn Gul’dan và mỉm cười dữ tợn.
“Hãy nhìn phó tướng của ta, Mannoroth. Kẻ đã hết lòng phục vụ ta và sẽ luôn như thế. Ở thế giới khác, bọn chúng gọi hắn là Kẻ Hủy Diệt. Nhưng ở đây, hắn là cứu tinh của ngươi, Gul’dan.” Kil’jaeden thì thầm, và Gul’dan lại tự dưng cảm thấy yếu đuối và kinh tởm. “Ngươi biết thứ mà ta sắp tặng cho người là gì chứ?”Mannoroth
Gul’dan nuốt mạnh. Hắn không dám liếc Ner’zhul lần nữa vì hắn cảm thấy ông ta đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Phải, hắn biết rõ thứ mà Kil’jaeden sẽ ban tặng. Sức mạnh vô hạn… đổi lại là nô lệ đời đời. Kil’jaeden đã định ban tặng nó cho Ner’zhul, đổi lại Ner’zhul phải chấp nhận thứ sau đó. Và Ner’zhul đã từ chối. Ông ta không muốn đổi lấy đại họa cho người dân.
Gul’dan chẳng ngại ngần gì, hắn chỉ muốn có được phần thưởng của Kil’jaeden. “Tôi biết, thưa Kẻ Vĩ Đại.” Gul’dan nói, ngạc nhiên bởi sự chắc chắn và bạo dạn trong giọng hắn, “Tôi biết, và tôi chấp nhận quà tặng hào phóng nhất của ngài.”
Kil’jaeden mỉm cười. “Rất tốt,” hắn nói. “Ngươi thống thái hơn thầy của ngươi rồi đấy.”
Tự tin và phấn chấn, Gul’dan nhìn Ner’zhul đắc thắng. Người Shaman nhìn chằm chằm vào tên học trò cũ vẻ van nài. Ông ta không được phép nói, nhưng không cần vậy. Cho dù họ đang dưới ánh sáng mờ nhạt của các vì sao, biểu cảm đó của ông ta vẫn rất dễ nhận ra.
Môi của Gul’dan cong lên, và hắn quay lại để nhìn Mannoroth. Dù vẫn còn bị ấn tượng mạnh, nhưng nỗi sợ của hắn đã nhường chỗ cho ham muốn sở hữu sức mạnh. Hắn nhìn vào sinh vật đó, biết rằng nó, cũng như hắn, được chủ nhân đánh giá cao. Cả hai là đồng đội tốt của nhau.
“Chỉ một lưỡi dao đặc biệt có thể đáp ứng những yêu cầu của ta dành cho ngươi,” giọng Kil’jaeden vang rền. Hắn chìa tay ra. Cây dao găm có vẻ khá nhỏ so với cái lòng bàn tay khổng lồ, tuy nhiên nó lại trở nên khá lớn khi Gul’dan chụm những ngón tay của chính hắn lại xung quanh nó.
“Thứ này đã được trui rèn trong ngọn lửa của ngọn núi ở đằng xa kia,” Kil’jaeden nói, chỉ tay về phía ngọn núi đang bốc khói. “Những thuộc hạ của ta đã tốn khá nhiều thời gian và công sức để làm ra nó. Ngươi biết phải làm gì rồi đó, Mannoroth.”
Con vật gật cái đầu khổng lồ của nó. Cái đuôi nó ngoe nguẩy để giữ thăng bằng cho thân hình đồ sộ, nó đang quỳ trên hai chi trước và thêm một cánh tay trợ giúp. Nó lật ngửa tay lên, để lộ phần da thịt dễ tổn thương ở phần cổ tay.
Trong một giây, Gul’dan trở nên do dự. Nếu đây chỉ là một trò lừa đảo, hay một bài kiểm tra? Nếu như Kil’jeaden không thật sự muốn gã làm điều này? Sẽ ra sao nếu gã thất bại?
Nếu Ner’zhul đã đúng thì sao?
“Gul’dan,” Kil’jeaden lên tiếng, “Mannoroth nổi tiếng với khá nhiều thứ nhưng kiên nhẫn không phải là một trong số đó.”
Mannoroth gừ nhẹ và đôi mắt xanh của nó lấp lánh. “Ta rất chờ đợi điều gì sẽ xảy ra với tất cả các ngươi….. Làm đi!”
Gul’dan nuốt nước bọt đánh ực, gã giơ con dao lên, nhằm ngay chỗ thịt lộ ra của Mannoroth ở cổ tay mà chém xuống thật mạnh với cái cạnh bén ngót sáng loáng của con dao.
Và gã đột nhiên bị đánh văng về phía sau bởi cú đập xuống đất trời giáng của con vật và Mannoroth bắt đầu thét lên đau đớn. Choáng váng, gã ngước đầu lên, chớp mắt cố gắng để nhìn cho rõ.
Một thứ chất lỏng nóng hổi chảy ra xối xả từ vết thương, phát ra ánh sáng màu xanh lục yếu ớt khi chúng được đổ vào trong cái bình chứa của những linh mục Draenei. Vết thương so với cơ thể khổng lồ của Mannoroth thì chẳng đáng là bao, tuy nhiên máu vẫn cứ tuôn trào như thể một thác nước vậy.
Một cách yếu ớt, Gul’dan nhận ra được rằng Ner’zhul, kẻ yếu đuối, đang khóc. Gul’dan không thể rời mắt khỏi dòng máu xấu xa đang chảy, chảy không ngừng, từ cái sinh vật đang gầm thét và quằn quại trong đau đớn. Gã đứng dậy và bước đi dọc các cạnh của cái bể chứa, trong khi gã rất, rất cẩn thận để không chạm vào cái thứ chất lỏng đang bắn ra từ vết thương mà chính gã đã gây ra.
“Hãy nhìn đây, máu của Kẻ Hủy Diệt,” Kil’jaeden la lên. “Nó đốt cháy đi tất cả những kẻ sẽ không tuân mệnh ngươi, Gul’dan. Nó làm sạch tất cả những suy nghĩ do dự, sự nhầm lẫn, hoặc sự không chắc chắn. Nó tạo ra một cơn đói có thể được định hướng bởi cách của ngươi. Con rối của ngươi nghĩ hắn điều khiển Horde, nhưng hắn đã sai. Shadow Concil nghĩ rằng chúng cai trị Horde, nhưng chúng cũng sai.
Gul’dan ngước mắt khỏi cái bể chứa vẫn đang chảy cái chất lỏng xanh lục từ cái tay bị thương của Mannoroth để nhìn thẳng vào Kil’jaeden.
“Gul’dan, sớm thôi, ngươi sẽ là kẻ cai trị Horde. Chúng đã sẵn sàng. Chúng sẽ thèm khát những gì mà ngươi cho chúng.” Gul’dan lại một lần nữa quay người nhìn vào cái thứ chất lỏng đang chảy.
“Hãy gọi bọn chúng tới. Làm cho chúng thỏa mãn cơn thèm đó bằng thứ nước này.”
Tiếng tù và đã trở nên quen thuộc đánh thức Horde và triệu tập họ đến sân tập trung được cất lên trước khi trời sáng. Durotan vẫn còn chưa chợp mắt; Anh không còn ngủ nhiều như trước nữa. Anh và Draka ra khỏi giường một cách im lặng và sửa soạn trang phục.
Đột nhiên anh nghe thấy cô phát ra một âm thanh ngạc nhiên. Anh ngay lập tức quay người để thấy cô đang nhìn chằm vào anh, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc.
“Cái gì thế?” Anh hỏi.
“Da…Da của anh,” cô khẽ nói. Anh nhìn xuống ngực trần của mình. Da của anh khô khốc và tróc vảy và khi anh gãi nó, lớp da ở bên dưới dường như có màu….xanh. Anh nhớ rằng đã nhìn thấy màu sắc tương tự ở da của Ghun trẻ tuổi không lâu trước đây.
“Chỉ là do ánh sáng thôi.” Anh nói, cố gắng trấn an cả 2 người. Cô không phải là người dễ bỏ qua như vậy. Draka nhấc tay của cô lên và gãi. Da của cô cũng có màu xanh như vậy. Đôi mắt tối sầm của cô nhìn anh. Cả 2 đều nhìn thấy điều đó. Nó chẳng phải là trò đùa của ánh sáng gì hết.
“Chuyện gì đang xảy ra với chúng ta thế này?” Draka hỏi.
Durotan không có câu trả lời. Họ tiếp tục chuẩn bị trong sự im lặng, và khi anh ra ngoài để tới sân tập trung, đôi mắt Durotan tiếp tục mải nhìn vào cánh tay của anh, cái màu xanh xa lạ của làn da anh ẩn bên dưới bộ giáp kim loại.
Thông báo về buổi tập hợp đến vào trưa hôm qua, trong buổi huấn luyện những cậu Orc trẻ. Durotan vẫn chưa quen nhìn những cô cậu nhóc mà, chỉ vài tháng trước thôi, vẫn còn đi chưa vững giờ cầm kiếm và rìu với sức mạnh đáng kinh ngạc. Chúng dường như hài lòng với trạng thái này, thậm chí thỏa mãn, nhưng Durotan chỉ có thể lắc đầu mỗi lần anh thấy chúng.
Durotan nhận ra rằng anh thậm chí còn chẳng còn chút tò mò nào về những mục tiêu sắp tới nữa. Nó sẽ lại như những lần trước – thảm sát, điên cuồng, sự nhơ bẩn của những cái xác. Gần đây, những thi thể của một liệt sĩ Horde bị để mặc lại nơi mà anh ta ngã xuống, vũ khí và giáp bị tước lấy để dùng cho những chiến binh đang còn thở. Đôi khi bạn bè hoặc người thân trong gia đình cúi đầu trước thi thể một lúc, nhưng kể cả những việc như vậy dần xảy ra ngày một ít đi. Đã xa rồi những ngày của việc mang về những những người quá cố đầy danh dự và đặt họ ở lễ đài trên những dàn hỏa táng, những linh hồn họ được gửi bằng tất cả sự trang trọng để gia nhập cùng tổ tiên. Giờ đây, chẳng còn thời gian cho lễ đài, hay là hỏa táng, hay là cho tổ tiên. Chẳng có thời gian cho những người đã chết. Dường như là chẳng còn thời gian cho bất kỳ việc gì cả, trừ việc giết hại Draenei và rèn vũ khí áo giáp để quân đoàn Horde có thể ra ngoài và tiếp tục những công việc đó.
Anh đứng ngây ngốc ở sân tập trung, đợi chờ mệnh lệnh dành cho anh. Blackhand đi đến cổng của bản doanh, nơi mà mọi người có thể nhìn hắn rõ nhất. Hôm nay có một trận gió. Cờ hiệu của các bộ tộc phấp phới trong gió giữa vùng đất trống trải.
“Chúng ta còn cả một trận chiến dài ở trước mắt,” Blackhand gào lên. “Các ngươi được lệnh chuẩn bị quân trang. Ta hi vọng các ngươi đã nghe rõ. Những chiến binh, vũ khí các ngươi phải sẵn sàng và giáp của các ngươi phải thật chắc chắn. Thầy thuốc, chuẩn bị trang bị, nước thuốc, và băng gạc luôn sẵn sàng trên tay các ngươi. Nhưng trước khi chúng ta hành quân chiến đấu, chúng ta sẽ hành quân tới vinh quang trước.”
Hắn nhấc tay và chỉ về một phương xa, hướng mà ngọn núi buồn thảm nhô lên phía bầu trời đang nhả khói đen.
“Đó là điểm đến đầu tiên của chúng ta. Chúng ta sẽ đứng trên ngọn núi…Và những gì xảy ra tại đó sẽ được nhớ tới cả ngàn năm về sau. Đó sẽ là sự khởi đầu của việc loài Orc sẽ biết đến quyền năng mà chúng ta chưa từng được nếm trải qua.”
Hắn dừng lại để đám đông rộ lên, gật đầu, hài lòng ra mặt, và những lời thì thầm lan rộng ra đám đông.
Durotan nghẹn ngào. Vậy là…nó có thể là hôm nay…
Chẳng ai nói lời thừa thãi nào trái với ý hắn cả. Blackhand kết thúc bài diễn thuyết bằng với, “Chúng ta đi nào ! ”
Quân đoàn Horde hành quân với một sự hăng hái, tò mò và háo hức bởi những lời của Blackhand. Durotan nhìn thoáng qua Draka, người gần như là gật đầu đồng ý tuyệt đối vào kế hoạch của anh. Rồi, lê đôi chân nặng trĩu của anh, anh bước theo, hòa vào dòng người.
Có một lối đi hẹp, dốc dẫn lên ngọn núi đầy khói để tới một vùng cao nguyên lớn. Durotan nhìn nó giống như là một chỏm trên sườn núi đã bị cắt gọn bởi một nhát chém sắc lẹm, hoàn hảo đến mất tự nhiên. Anh rợn người khi nghĩ về chuyện đó. Chẳng có gì xuất hiện trong cuộc sống của anh dạo gần đây là tự nhiên cả, dường như là thế. 3 phiến đá trơn láng màu đen nằm xếp thành hàng, một phần chìm trong đất. Chúng thật đẹp, nhưng cũng vô cùng mờ ám. Đạo quân Orc đã mệt sau một chuyến hành trình dài dưới trời nắng trong khi mặc đầy đủ giáp trụ và mang theo quân trang, và Durotan tự hỏi về logic của chuyện này. Chẳng có lí nào để làm mệt mỏi những chiến binh trước trận đánh cả. Có lẽ cuộc tấn công sẽ diễn ra sau đấy, vào ngày mai khi mà họ được nghỉ ngơi. Durotan ngạc nhiên là, khi mọi người tập hợp lại và trật tự, không phải Blackhand dẫn dắt họ, mà lại là Gul’dan. « Cách đây không lâu, » Gul’dan nói, « Khi mà chúng ta còn là những người rải rác. Chúng ta tập hợp lại mỗi năm 2 lần, và rồi chỉ để hát hò, nhảy múa, đánh trống và đi săn. » Hắn nói những chữ đó bằng một giọng ngắt quãng và đầy vẻ khinh thường. Durotan nhìn xuống. Cả thế kỷ, các bộ lạc đến với nhau tại lễ hội Kosh’harg. Nó không phải thứ gì ngu ngốc, như là giọng Gul’dan đề cập đến, mà là một thứ gì đó cổ kính và quyền năng. Nó là thứ giúp cho các bộ lạc khỏi chiến tranh với nhau. Nhưng hẳn nó phải diễn ra từ lâu lắm rồi, như cái cách mà những tên Orc xung quanh anh đang thể hiện ra. Họ, cũng thế, càu nhàu phản đối, lắc vũ khí của họ một cách mãnh liệt, và nhìn như là đang xấu hổ vậy. Kể cả những kẻ đang là Shaman cũng thế.
« Giờ đây, hãy nhìn chúng ta ! Chúng ta đứng vai kề vai, bộ lạc đứng cùng bộ lạc. Laughing Skull đứng cạnh Dragonmaw, Thunderlord đứng cạnh Warsong, tất cả đều dưới sự dũng mãnh, lãnh đạo tài tình của Blackhand – kẻ mà đã được chọn để hợp nhất các người.
Vì Blackhand ! » Một tràng vỗ tay cất lên. Durotan và Draka không tham gia việc này.
Mọi người đều hô hào hưởng ứng nhưng Durotan và Draka vẫn bất động.
“Dưới sự dẫn dắt của ngài và sự ban phước của những người đồng minh, chúng ta ngày càng lớn mạnh và tự hào. Kĩ năng và công nghệ chế tạo của đại tộc trong 2 năm nay đạt thành tựu lớn hơn những gì chúng ta có trong 2 thế kỉ. Mối hung hiểm từng phủ trùm chúng ta đã bị vỡ và chỉ cần một đợt tấn công cuối cùng trước khi nó sụp đổ hoàn toàn. Nhưng việc đầu tiên… trước hết, chúng ta cần cống hiến bản thân mình để nhận được sự ban phước từ bề trên.”
Gã cuối thấp người rồi giơ một chiếc cốc lạ lên cao. Chiếc cốc như được tạo tác từ chiếc sừng của một sinh vật nào đó, nhưng Durotan chưa từng thấy chiếc sừng nào vàng nào cong và to lớn đến vậy. Khi màn đêm bao trùm lấy chiếc cốc, họa tiết được chạm khắc trên nó trông như phát ra 1 thứ ánh sáng mờ ảo. Phần nước trong chiếc sừng cũng phát sáng theo. Khi Gul’dan đưa chiếc cốc về ngang người, một luồng ánh sáng vàng xanh phát ra từ trong chiếc cốc làm mọi thử trở nên ngụy dị.
“Đây là chiếc cốc của sự hợp nhất” Gul’dan nói bằng trong sự cung kính. “Đây là chiếc cốc của sự tái sinh. Ta sẽ trao nó cho các trưởng tộc và người trong tộc có khao khát được nhận sự ban phước từ đấng bề trên, những người đã đối xử rất tốt với chúng ta sẽ nhận nó từ tộc trưởng của mình. Ai? Ai sẽ bước lên đầu tiên tuyên thệ về lòng trung thành của mình với bề trên và nhận được sự ban phước từ ngài?”
Gul’dan nhích tay sang bên phải, hướng về phía Blackhand. Một gã Orc khác nhăn mặt đến mức hở miệng khi một giọng nói thô kệch và thân thuộc vang lên.
Không, Durotan nghĩ. Không phải anh ta…
Draka giật mạnh cánh tay của Durotan. “Anh có định sẽ cảnh báo anh ta không?”
Cổ họng Durotan nghẹn lại. Anh không thể nói. Anh lắc đầu: Không. Đã có lần, anh trông thấy một gã Orc yếu đuối trở nên điên cuồng. Nhưng anh không thể mạo hiểm tiết lộ điều đó cho dù biết chuyện gì sắp sửa xảy ra. Kể cả với Grom Hellscream.
Tộc trưởng của Warsong đi xuyên qua đám đông rồi đứng trước mặt Gul’dan. Blackhand trông có vẻ khó chịu trước Hellscream. Cả Gul’dan và Blackhand đều dự đoán anh ta sẽ là người uống đầu tiên. Miệng Gul’dan mở một nụ cười “Ai cũng phải giành lấy khoảnh khắc của mình, Grom ạ” gã nói rồi hơi khom người đưa chiếc cốc chứa chất lỏng màu xanh đang xoáy tròn bên trong cho Grom. Từng đợt vệt sáng và hơi nóng bốc ra từ chiếc cốc và gương mặt Grom như đang sẵn sàng gieo rắc nỗi khiếp sợ lên quân địch và nhận sự kính nể từ quân đồng minh. Tình hình đang trở nên đáng báo động. Grom không hề do dự. Anh đưa chiếc cốc gần lại và nốc cạn. Durotan căng thẳng chờ xem những gì sắp sửa diễn ra. Có lẽ sau tất cả, lá thư không được gửi đi bởi người đã chúc anh bình an là một cái bẫy. Gul’dan lấy chiếc cốc từ tay Grom ngay sau khi anh uống. Gã nghi ngờ trong một vài giây, đám đông bắt đầu bàn tán trong lo lắng. Durotan khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cơ thể đang run lên của Grom. Bờ vai nhỏ so với một thanh niên Orc của anh đang bị kéo rộng ra. Bộ giáp kêu lên những tiếng ken két vì cơ thể mới tràn đầy sức mạnh này. Grom chầm chậm đứng thẳng. Vẫn dáng người cao ấy nhưng cơ bắp trở nên rắn chắc hơn nhờ vào thứ nước xanh lá ấy, anh nhìn vào đám đông.
Những gì Durotan có thể thấy Grom trông rất thỏa mãn và mạnh khỏe, trừ chiếc răng nanh ra, da thịt anh ta chuyển sang màu xanh lá. Grom ngửa cổ rồi hét lên 1 tiếng. Âm thanh ấy như tạo thành một con dao xé toạc cơ thể để lại sự tổn hại. Durotan bịt tai lại như những người khác nhưng anh không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Grom. Đôi mắt anh ta bốc lên màu của máu.
“Ngươi cảm thấy thế nào, hỡi Grom Hellscream của tộc Warsong?” Gul’dan hỏi với một giọng điệu ôn hòa dị thường. Sự hưng phấn tột độ ấy mãnh liệt đến mức nó như làm anh ta đau đớn “Ta cả… tuyệt vời! Ta cảm thấy…”
Tiếng anh ta ngắt quãng rồi rống lên lần thứ 3 như thể nó là tiếng khóc chào đời. “Máu của lũ Draenei… Ta muốn xé toạc bọn chúng… Máu của chúng sẽ bắn lên mặt ta… Ta sẽ uống cho tới khi kiệt sức! Ta cần máu!”
Lồng ngực anh ta căng phồng theo sự bộc phát cảm xúc 1 cách mãnh liệt, nắm đấm siết chặt rồi nới lỏng. Trông anh ta như chuẩn bị tấn công cả một thành phố chỉ cần bằng tay không… và Durotan nghĩ rằng anh ta có thể thắng trận chiến đó. Hellsream ra hiệu cho thị tộc của mình.
“Chiến binh của tộc Warsong. Tiến tới phía trước! Không ai có thể từ chối sự khoái trá này cả!”Grom Hellscream – trước và sau khi uống máu quỷ
Người của tộc Warsong vội tiến đến, tất cả đều háo hức muốn biết cảm giác mà tộc trưởng của họ đang thưởng thức. Chiếc cốc được chuyển từ người này sang người khác và họ đều uống cạn. Tất cả đều co rúm lại vì đau đớn trong phút chốc; khi cơn đau đi qua trên gương mặt họ biểu lộ sự thống khoái và gia tăng về sức mạnh. Trong đôi mắt những người đã uống nước từ chiếc cốc đều nhuốm đỏ. Blackhand quan sát mọi thứ, nét mặt càng sa sầm. Khi người cuối cùng của tộc Warsong tiến hành nghi lễ, gã hô to “Ta sẽ uống” rồi nhận lấy chiếc cốc và nốc một ngụm lớn. Trước đó gã đã tháo bộ giáp của mình, và thớ cơ đang phình to dưới lớp da xanh lá bị kéo căng. Mọi chuyển biến đều có thể nhìn rõ bằng mắt thường và đôi mắt gã cũng trở thành đỏ ngầu. Gã ra hiệu cho 2 đứa con của mình Maim và Rend, chúng đẩy những người khác ra để chạy lên phía trên thật nhanh. Durotan trông thấy được đứa con gái duy nhất của Blackhand, Griselda, anh lo ngại rằng cô cũng sẽ bước lên và nhận chiếc cốc nhưng Blackhand nhếch mép “Không phải ngươi” Ông gầm lên. Grisclda lùi lại như thể bị đánh. Durotan luôn có biệt nhãn với cô gái này, anh thở phào nhẹ nhõm. Blackhand định bụng sẽ làm cô thẹn thay vì không có ý trao cô món quà lớn này. Blackhand ra hiệu cho Orgrim.
“Tới đây nào Orgrim, người bạn của ta! Hãy cùng uống nó với ta!”
Ngay vào lúc này, kể cả khi người bạn thân nhất của mình được gọi lên để uống thứ dung dịch đen tối ấy, Durotan vẫn không thể thốt lên bất cứ gì. Nhưng may thay, anh không cần phải làm điều đó. Orgrim cuối đầu “Tộc trưởng của tôi. Tôi sẽ không lấy đi vinh quang đó của ngài. Tôi là người đứng dưới ngài và tôi không muốn giành lấy vị trí của ngài.”
Durotan lại thấy nhẹ nhõm. Orgrim đã chứng kiến những gì Durotan thấy, tuy rằng anh không được cảnh báo những thông tin mà Durotan được biết nhưng anh không phải là thằng ngốc. Anh làm chủ linh hồn của mình và anh sẽ không trao nó cho bất cứ ai chỉ để đổi lấy một thứ sức mạnh gây tàn phá cơ thể và khiến đôi mắt một người bốc đầy sát khí thế kia.
Đến lượt các tộc trưởng khác tạo thành hàng, cảm thấy lo lắng vì sự ban phước này làm 2 vị tộc trưởng nối danh của loài Orc rất phấn khích. Durotan vẫn không có bất kì động tĩnh nào. Drek’Thar ghé sát vào và thì thầm với anh “Tộc trưởng – ngài không muốn được ban phước sao?” Durotan lắc đầu “Không. Và ta cũng không cho phép người trong tộc uống thứ nước đó.” Drek’Thar cau mày, ông ngạc nhiên “Nhưng… Durotan, rõ ràng thứ nước ấy mang lại sức mạnh to lớn và một ý chí mãnh liệt. Ngài thật thiếu sáng suốt nếu không sử dụng nó!”
Durotan tiếp tục lắc đầu, anh nhớ lại nội dung của lá thư. Ban đầu anh đã tỏ ngờ vực; nhưng bây giờ anh chắc chắn về nó “Tôi sẽ là thằng ngốc nếu tôi uống nó”, anh đáp lại ngay và khi Drek’Thar sắp sửa phản đối, anh khiến vị Shaman già im lặng bằng một cái nhìn. Câu nói của Velen vang lên trong đầu Durotan: Chúng tôi đã chọn sẽ không bán đi linh hồn của mình và do đó chúng tôi bị trục xuất. Durotan biết rất rõ rằng một khi loài Orc uống nước từ trong cốc, họ sẽ mất đi mọi thứ kể cả chính mình. Gul’dan đang làm chính xác những gì mà lãnh tụ của người Draenei đã làm gì trên hành tinh chết của họ. Hắn ta đã đẩy họ vào cảnh nô lệ. Lịch sử đang lặp lại và vào lúc này chính Durotan là người phải đứng lên vì tương lai của loài Orc. Có lẽ anh và thị tộc của mình sẽ giống như những người Draenei – bị trục xuất. Nhưng nó không quan trọng. Anh đang đi vào con đường đúng đắn. Anh nhận ra rằng mọi tộc trưởng đều đã nhận và uống nước trong cốc và chỉ còn lại mình anh. Gul’dan gọi anh tiến tới “Durotan dũng mãnh! Người hùng của Telmor” Durotan cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. “Đến đây và tham gia cùng những tộc trưởng khác. Phần của ngươi đã được rót đầy.”
“Ta sẽ không uống nó Gul’dan.”
Qua ánh lửa từ những ngọn đuốc. Durotan có thể thấy cơ mặt Gul’dan đang biến dạng. Gã nheo mắt phải
“Ngươi từ chối món quà này? Ngươi nghĩ rằng mình mạnh hơn những người khác?”
Những tộc trưởng khác tỏ vẻ khó chịu, lông mày ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp như thể đang chạy. Durotan không vướng vào bẫy “Đó là quyết định của ta.”
“Có lẽ người của ngươi sẽ nghĩ khác”, Gul’dan đưa tay ra ám chỉ tộc Frostwolf nằm trong sự bành trước thế lực của mình.
“Ngươi có cho phép họ không?”
“Không. Tộc của ta sẽ theo ta kể cả khi ta chết. Và đây là điều ta chọn.”
Gul’dan bước xuống khỏi bệ đá rồi tiến tới Durotan. Gã ghé sát vào tai Durotan thì thầm “Ngươi biết được những gì và bằng cách nào?”
Một lời đe dọa nhưng Durotan lại tràn đầy hy vọng. Gul’dan đang cảm thấy bị lấn át. Nhưng thay vì gửi đến một sát thủ để dẹp bỏ cái gai trong mắt, hắn đang ép Durotan quy phục. Gã vừa mới thừa thận những gì trong bức thư ẩn danh đó là thật. Durotan nhận ra mình có thể bảo toàn mạng sống và bảo vệ thị tộc của mình.
Anh nói, đủ trầm “Ta biết vừa đủ. Và ngươi sẽ không biết tại sao đâu.”
Gul’dan lùi lại rồi cười gượng “Dĩ nhiên đó là lựa chọn của ngươi Durotan, con trai của Garad. Và nếu ngươi chọn từ chối được ban phước, vậy ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả.”
Từng câu chữ đều sắc bén như dao nhưng Durotan không để tâm. Một ngày nào đó, anh có lẽ phải quan tâm những gì Gul’dan sắp đặt cho mình.
Nhưng không phải hôm nay!
Gul’dan trở về vị trí rồi nói to “Những ai muốn được ban phước từ vị chúa tể Kil’jaeden vĩ đại đều đã được nhận. Hãy xem nơi này như một mảnh đất thánh, tại đây loài Orc chúng ta sẽ bước lên một tầm cao mới. Hãy xem ngọn núi hùng vĩ này là đền thờ dành cho chúa tể Kil’jaeden, nơi ngài trị vì và ban phước để chúng ta có thể lột xác trở thành những bản thể tốt nhất, tốt hơn những gì chúng ta đang có.”
Gã lùi lại rồi gật đầu với Blackhand. Đôi mắt ông rực đỏ, bộ giáp phản chiếu ánh lửa, Blackhand giơ tay và rống to “Đêm nay, chúng ta sẽ làm nên lịch sử. Chúng ta sẽ đánh sập tòa thành cuối cùng của kẻ thù, chặt đứt tứ chi của chúng, tắm trong máu của chúng. Chúng ta đi xuyên qua các con đường trong thủ phủ của chúng như những cơn ác mộng đáng sợ nhất. Máu và sấm sét. Chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta.”
Durotan nhìn kinh ngạc. Ngay trong đêm nay? Chẳng hề có chiến lược nào. Đây không phải là những ngôi làng nhỏ Blackhand đã tấn công mà là thủ phủ của người Draenei. Đây là mảnh đất cuối cùng của họ, và anh chắc chắn rằng những người tị nạn sẽ chiến đấu mãnh liệt hơn những trận đánh trước như những con thú bị dồn đến đường cùng. Anh nhớ lại những cỗ máy phục vụ cho chiến tranh vừa mới được chế tạo đã được Blackhand điều động đến một nơi không ai biết.
Điên rồ. Đây thật sự là một điều rất điên rồ.
Và khi anh nhìn những cơ thể vạm vỡ đang la hét xung quanh mình, mắt của họ đều là 2 đốm lửa, anh nhận ra rằng thế giới đang dần khắc nghiệt hơn những gì anh nghĩ.
Những người đã uống thứ nước từ chiếc cốc tế thần đều trở nên cuồng bạo. Grom Hellscream đang nhảy gần đống lửa, khuay khoắn cánh tay cơ bắp của mình, ánh lửa bám trên làn da đã từng là màu nâu giờ chuyển sang xanh lá. Durotan sửng sốt, đầy sợ hãi, nhìn vào những đôi mắt ấy giống như đám sinh vật nô lệ các Warlock mặc sức điều khiển; làn da xanh đó là màu đã làm ô uế các Warlock, giống như với Ghun, và nó đang bắt đầu hủy hoại những thứ mà anh yêu quý bằng cả trái tim.
Anh nghĩ đến một đoạn của lá thư được viết bằng ngôn ngữ cổ nhưng những người có kiến thức uyên bác – những vị Shaman và tộc trưởng có thể biết:
Mọi người sẽ được yêu cầu uống thứ nước đó. Đừng. Đó là máu của những linh hồn đói khát, và nó sẽ nuốt chửng lấy linh hồn của người uống và những ai tiếp xúc. Nó sẽ biến người đó thành nô lệ mãi mãi. Vì những gì mà chúng ta yêu quý trong cuộc đời, đừng uống.
Ngôn ngữ cổ ấy có một danh từ riêng cho từ “linh hồn đói khát”
Đây là những gì được kiểm tra bởi ý muốn của các Warlock nhưng chẳng có tác dụng gì. Những người Durotan từng gọi là bạn hoặc thù đều đã uống dung dịch ấy, máu của những sinh vật có linh hồn tăm tối. Và Durotan đang nhìn những người Orc nhảy múa trong cuồng dại dưới ánh lửa trước khi họ tràn xuống chân núi, kích động và tràn đầy năng lượng kì dị sắp sửa tấn công vào thành phố vững chắc nhất thế giới.
Những linh hồn đói khát.
Dae’mons. Ác quỷ.