Ding dong
Một tiếng chuông vang lên trong đầu Yuusuke Tagami, cậu cảm thấy ý thức mơ hồ của mình trở nên rõ ràng.
“Lạnh vãi!”
Không khí lạnh buốt. Cậu cảm thấy lưng và thân dưới của mình cạ vào một miếng đá thô ráp khi cử động. Cậu mở mắt theo bản năng, và nhìn thấy ánh lửa rực rỡ nhảy múa trong lò than tỏa sáng khắp căn phòng, một căn phòng trông như được làm hoàn toàn bằng đá. Sau khi ngồi dậy và nhận thấy cơ thể mình vẫn bình thường, cậu nhìn quanh một lần nữa để xác nhận xung quanh mình.
Có vẻ như cậu đã nằm trên một bệ đá. Bằng một cách nào đó mà cậu đang trần như nhộng. Trước bệ đá là một bàn thờ với một bức tượng màu đen của một thực thể trông vừa giống người vừa giống quái vật và gây ra một cảm giác xấu xa.
“Cái quái gì đây? Một kiểu nghi lễ à?”
Không biết đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể mình, thay vì sợ hãi hay hoảng loạn, Yuusuke lại muốn tìm hiểu thêm thông tin và kiếm một ít quần áo.
Cậu đứng dậy khỏi bệ đá hình chữ nhật cao khoảng một mét. Ở gần đó là một thứ trông như cái bàn nhỏ với một ít trái cây trông như quýt và một bó hoa đầy màu sắc đang bắt đầu héo. Bên cạnh đó là một miếng vải nhìn có vẻ giống quần áo được xếp gọn gàng.
“Nhìn như mình là đồ cúng trên bàn thờ ấy.” Yuusuke nghĩ.
Cái bàn nhỏ kia chắc được làm bằng đá. Bề mặt của cả bàn thờ lẫn bệ đá đều đã mòn đi ít nhiều, trông có vẻ cũ kĩ.
“Có thật là đồ cúng không…mà, cái gì đây?”
Với một chút nghi ngờ, cậu cuối cùng quyết định phải hy sinh một chút để tìm hiểu nó. Cậu đưa tay về phía miếng vải mà bức tượng trên bàn thờ đang cầm. Ở trong trạng thái khỏa thân khiến cậu khó chịu hơn bất cứ thứ gì khác hiện tại. Khoảnh khắc mà Yuusuke chạm vào mảnh vải trắng đã hơi ngả vàng…
Ding dong
“?!”
Cậu giật mình rụt tay lại. Đó là âm thanh cậu vừa nghe lúc vừa tỉnh dậy. Cậu nhìn quanh bàn thờ nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Sau khi đảo mắt quanh căn phòng đá một lần nữa và xác nhận chẳng có gì thay đổi, cậu nhẹ nhàng chạm vào miếng vải.
Lần này không có gì xảy ra và sau khi cầm miếng vải lên, Yuusuke cảm thấy hơi khó chịu, thử bung miếng vải ra.
“Chắc không phải là áo tắm một mảnh nhỉ?”
Ngoài ba cái lỗ cho đầu và tay thì đó chỉ đơn giản là một tấm vải. Trông nó như một tấm futon có lỗ để người ta mặc như quần áo. (TL: Futon là một loại chăn dày của Nhật.)
“Không phải là hàng mã…”
Sau khi buộc nó quanh thắt lưng như koshihimo (NOTE: một loại thắt lưng để buộc Kimono, dùng ở dưới thắt lưng obi), trông cậu cứ như người thời xưa trong mấy bộ phim hay xem. Mặc xong, Yuusuke cố nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi cậu mất ý thức.
“Một giấc mơ…không, nó không giống một giấc mơ.”
Nhìn lên trần nhà thấp lè tè của căn phòng đá được soi sáng bằng lò than có thể thấy một bức tranh về mảnh đất phong phú tròn như cái đĩa với đại dương và những ngọn núi. Bức tranh như được phác họa bởi trí tưởng tượng của người thời xưa, gây ra một cảm giác déjà vu mạnh mẽ cho Yuusuke. (TL: déjà vu là hiện tượng bạn có cảm giác đã từng ở vào trạng thái hiện tại trước đây.)
“…Là cái gì nhỉ…? Mình nghe một giọng nói lạ và cơ thể bắt đầu lơ lửng…có cảm giác như mình đã thấy bức tranh này trước đây rồi.”
Nói chúng là những từ ngữ thì đúng hơn là giọng nói. Có vẻ cậu đã cảm nhận được những từ đó bằng một cách bí ẩn nào đó hơn là trực tiếp nghe thấy chúng. Tiếp đó cậu thấy cơ thể chính mình và rời khỏi mặt đất ở ngôi đền với tốc độ chóng mặt. Những chuyện xảy ra sau đó khá mơ hồ trong tâm trí cậu.
Yuusuke thở dài, đứng dậy khỏi bệ đá mà cậu đang dùng như ghế ngồi, và quay mặt về phía lối ra khỏi căn phòng đá. Nhìn từ phía sau bệ đá, trước mặt cậu là một lối ra không có cửa dẫn tới một hành lang tăm tối.
Ngay khi rời khỏi căn phòng, hành lang vươn sang phải. Đi tới một chút rồi rẽ trái, sau đó lại rẽ trái lần nữa. Cậu lấy một thanh gỗ từ lò than và giơ nó phía trước như ngọn đuốc.
Khi cậu cầm vào thanh gỗ, một tiếng chuông kêu lại vang lên trong đầu, nhưng Yuusuke đã quen với việc đó, cậu không hề hoảng loạn.
Sự tò mò và các cảm giác như khó chịu hay cáu giận không hề xuất hiện, Yuusuke cũng không hề cảm thấy khó nghĩ trước tình huống đột ngột và bí ẩn một cách bất thường này. Sâu thẳm trong tim, Yuusuke cảm thấy cậu đã chấp nhận nó.
***
Mái tóc trắng bay bay trong gió, một cô gái bước nhanh trên con đường dẫn tới ngôi đền được xây bằng gỗ nằm cách ngôi làng không xa.
“Sun, cháu đang đi đến đền thờ hả?”
“A, bác sĩ Zeshald.”
Một người đàn ông cao tuổi hét to về phía cô thôn nữ Sun, người đang cầm những bông hoa đầy màu sắc và những trái rara tươi vừa được hái. Người đàn ông tên là Zeshald. Ông là bác sĩ ở ngôi làng Rufk gần đó. Mặc dù khá chậm chạp vì tuổi tác, người đàn ông tóc xanh mắt xanh này đã nhận được sự bảo hộ từ Thủy Thần Shalnar và là một thánh thuật sư trong số các Thủy Thuật Sư.
-Thánh Thuật Sư-
Sức mạnh độc đáo gọi là Thánh Thuật được sở hữu bởi Tứ Đại Thần. Ở thế giới này người ta tin vào tôn giáo của Tứ Đại Thần thao túng Lửa, Nước, Đất và Gió, những người được cho là đã tạo nên thế giới.
Phần lớn mọi người nhận được phước lành và sự bảo hộ của Tứ Thần và, như một minh chứng, có khả năng sử dụng thánh thuật. Luật là nếu một người có thể sử dụng thánh thuật, dưới tác động của sự ban phước từ vị thần, tóc và mắt họ chuyển sang màu đặc trưng của vị thần đó.
***
Zeshald có thể dùng thánh thuật của Thủy Thần Shalnar, người mạnh thứ hai trong Tứ Thần và được xem là vị Thần có sức mạnh trung bình. Ông là bậc thầy trong thủy y thánh thuật dùng nước để trị liệu nên ông rất có ảnh hưởng, nếu sống trong xã hội của những thánh thuật sư, ông sẽ có thể sống một cuộc sống xa hoa. Tuy vậy, ông ta khá là kì quặc…
“Bác sĩ, bác lại có sách mới à?”
“Lần này có vẻ chúng từ ngôi đền cũ Nossentes.”
“Là ngôi đền đó, là từ ngôi làng của những người không có năng lực ạ…?”
“Sau cùng thì có lẽ là người vô năng và Ác Thần có mối liên hệ gì đó.”
-Vô năng là những người không thể dùng thánh thuật, và vì vậy họ bị phân biệt bởi các thánh thuật sư.
Các thánh thuật sư tạo ra ‘hệ thống phân cấp’, quản lý bởi sự khác biệt trong thánh thuật. Theo hệ thống này, những người có cùng năng lực sống ở những thị trấn riêng. Mặt khác những người vô năng không được phép vào những thị trấn này, nên họ tập trung thành các làng mạc và cộng đồng.
Cộng đồng điển hình nơi người vô năng sống gọi là ‘làng vô năng’. Trong những ngôi làng vô năng rải rác khắp vùng đất này, có một vài ngồi đền bí ẩn, gọi là ‘Đền vô năng’. Họ - những người đã khám phá qua những ngôi đền này – đề cập đến những vị thần mang lại điềm xấu được thờ cúng bên trong. Vì vậy những ngôi đền này được gọi là ‘Đền Ác Thần’.
Ở Kaltcio Ác Thần được biết đến như là ‘Thần tai ương’ từ thời xưa. Theo truyền thuyết, Ác Thần sẽ hạ phàm xuống Kaltcio mỗi 300 năm và mang đến hoàng loạt tai ương. Năm nay chính là 300 năm trôi qua kể từ tai họa cuối cùng.
Tuy nhiên, ‘tai họa cuối cùng’ và ‘Thần tai ương’ chỉ là những truyền thuyết chứ không hề có bất kì ghi chép nào về sự kiện ở 300 năm trước hay những gì đã xảy ra 300 năm trước. Quá nửa những người có học tin rằng vị thần này chỉ là do mê tín mà ra.
***
“Ác Thần?...Ông ta có thật sao?”
“Hôhô, ta cũng băn khoăn điều đó. Ta biết rất nhiều những truyền thuyết về ác thú, nhưng ta không nghĩ nó có tồn tại.”
Vị Thần tai ương được xem là có liên quan đến những sự kiện như thảm họa thiên nhiên hay dịch bệnh bùng phát. Người vô năng cũng bị thương hay bị bệnh, nhưng không giống các thánh thuật sư, họ không có bất kì thuật nào như thủy y thuật của thủy thuật sư, thứ có thể lập tức chữa lành cho họ.
Thế nên trong trường hợp thảm họa lớn hay dịch bệnh bùng phát, những người vô năng chịu thiệt hại rất lớn. Họ xây những đền thờ Ác Thần gần làng họ để cầu nguyện rằng những thảm họa đó sẽ bỏ qua họ. Có lẽ đó là lí do mà bức tượng trông như ác quỷ được thờ phụng ở trong những ngôi đền này.
“Vậy thì, vì đã có bác sĩ tới Rufk, chúng ta không cần phải sợ ác thần nữa đúng không?”
“Hôhôhô, cháu là một bé gái ngoan, Sun.”
Zeshald cười bằng khóe mắt (một nụ cười chỉ vừa đủ để nhận ra) và vuốt ve mái tóc của Sun bằng lưng bàn tay. Cô ta là một cô gái với đôi mắt trắng đặc trưng cùng mái tóc trắng, những đặc điểm của một người vô năng. Cô sống trong một ngôi làng vô năng nằm trong vùng tên là Rufk.
Vì sự chênh lệch sức mạnh giữa các thánh thuật sư và người vô năng là quá lớn, nó tạo ra một sự phân biệt rõ ràng trong xã hội. Tùy vào từng vùng, người vô năng bị coi là thấp kém hơn, hay thậm chí còn không được đối xử như con người.
Chẳng có thánh thuật sư nào quan tâm tới những người vô năng thường xuyên bị áp bức, trừ khi đùa giỡn hay làm từ thiện. Zeshald, người sống ở một làng vô năng, có chung quan điểm sống với những người trong làng và dùng thánh y thuật của mình để giúp đỡ họ, thực sự là một kẻ kì quặc.
Vì vậy Sun rất tôn trọng Zeshald, dù cho ông là một bác sĩ dùng thánh thuật, hay là một người bình thường.
“Giờ con sẽ đi thay đồ cúng tế.”
“Cẩn thận nhé.”
Zeshald nhìn theo Sun đi về phía ngôi đền nhỏ. Sau đó ông ngồi quay về phía làng Rufk trong khi đọc lướt qua quyển sách mới có được về Thần tai ương. Những quyển sách mà ông đã nghiên cứu cho tới nay đều chỉ mang một kiến thức thông thường về Ác Thần: ‘Ác Thần mang tai ương đến cho cả thế giới và biến mất.’
“Hmm, toàn những thứ tương tự…Sau cùng thì chỉ có bệnh dịch truyền nhiễm là đáng chú ý, nhể?”
Ngoài việc làm bác sĩ ở làng Rufk, Zeshald cũng nghiên cứu mối quan hệ về những ngôi đền vô năng. Thật ra, lý do thật sự mà ông đến sống ở làng vô năng là để có thể khám phá về lối sống mộc mạc của những người không nhận được sự ban phước và không thể dùng thánh thuật, những người mà sự khéo léo và nỗ lực đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông.
Ở thành phố của các thánh thuật sư, các thánh thuật sư sẽ làm tất cả những việc như chế tác những trang sức đơn giản hay xây dựng những ngôi nhà lộng lẫy. Gần như chẳng có việc gì cho những người không phải nghệ nhân. Sản phẩm và công trình bởi những người sử dụng thánh thuật có thể thấy ở bất cứ nơi nào.
Song, ở làng vô năng, nếu cần xây một ngôi nhà, cả làng sẽ cùng xây nó. Từ cưa gỗ, xây móng cho đến làm cửa và mái nhà, những người có kĩ năng và kinh nghiệm đồng thời chỉ dẫn cho những người muốn học nghề, tất cả làm việc cùng nhau để hoàn thành ngôi nhà.
Bằng lối sống hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau thì họ đã truyền lại kinh nghiệm và kĩ năng cho người không có kĩ năng, nên Zeshald đã suy nghĩ liệu điều đó có làm môi trường xung quanh ngôi đền cổ có bị ảnh hưởng hay không?
“Nếu dựa theo mô tả và chu kỳ của tai họa cuối cùng…nó sẽ diễn ra vào khoảng giữa ngày thứ năm và ngày thứ mười của tháng hỏa Shalnar. Và hôm nay là ngày thứ mười một?”
Đã có một lượng tin đồn được lan truyền quanh thành phố về chu kỳ 300 năm của tai ương. Tuy nhiên bầu không khí ở đó vẫn bình thường và không hề có dấu hiệu chuẩn bị đối phó với tai họa sắp xảy ra. Người ta vẫn thường hay nghe những tin đồn này ở những cuộc nói chuyện phiếm khi uống rượu.
“…? Bình thường chỗ này đâu có nhiều chim như này?”
Vô tình ngước nhìn lên bầu trời phía trên cánh rừng, Zeshald giật mình cảm thấy cái gì đó tương tự như một thánh thuật, tương tự thứ sức mạnh mà ông đang mang trong người.
“Hừm, được ăn cả, ngã về không.”
Ông lại liếc về phía đàn chim đang bay vòng khu rừng, dừng mọi thứ lại, và bắt đầu cất bước hướng về phía ngôi đền nhỏ.