Who Made Me A Princess

chương 01: một ngày nọ, tôi bỗng trở thành công chúa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1. Một Ngày Nọ, Tôi Bỗng Trở Thành Công Chúa

“Rốt cuộc con phải làm gì để Người yêu thương con đây?”

Athanasia ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước mình với khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Tuy nhiên, cha cô, hoàng đế Claude chỉ đáp trả lại bằng đôi mắt vô cảm.

“Con có phải trở nên giống như Jennet không? Nếu con làm vậy, Người sẽ yêu thương con như cách mà Người đối xử với Jennet, nhẹ nhàng gọi tên con với đôi mắt dịu dàng và ấm áp chứ? Nếu con cố gắng hơn bây giờ...”

Em gái cùng cha khác mẹ của Athanasia, Jennet xinh đẹp và đáng yêu, luôn nhận được những vinh quang mà cô chưa từng được nhận. Như thể vẫn chưa đủ, Jennet còn cướp đi cả cha cô nữa.

Can đảm nhắc tới cái tên ấy trước mặt cha, tâm trí cô lúc bấy giờ đã hoàn toàn bị đảo lộn.

“Thay vì vứt bỏ con, Người sẽ đón chào và ôm con vào lòng với đôi tay của Người chứ?”

“Những thứ như vậy sẽ không bao giờ xảy ra cho đến khi ta chết.”

“Tại sao chứ?”

Claude không do dự trả lời. Hắn thậm chí còn không biểu lộ chút ngạc nhiên nào khi nhìn thấy người con gái luôn điềm đạm nay lại trở nên đáng thương trước mắt hắn.

“Con cũng là con gái của Người mà. Con thậm chí còn ở bên Người lâu hơn Jennet nữa.”

Athanasia phải dốc hết dũng khí để cầu xin cho tâm nguyện duy nhất và cuối cùng của mình. Nhưng dù có làm thế nào, cha cô vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng ấy cho tới giây phút cuối cùng.

“Thứ ngu xuẩn.”

Đôi tay đang giữ chặt lấy chân Claude dường như mất hết sức lực và buông thõng xuống sàn. Lời nói sắc bén đó đủ sức để làm tâm trí Athanasia vỡ vụn. Sự tàn nhẫn ấy đủ để khiến cho tai cô có thể rỏ máu bất cứ lúc nào.

“Ta chưa từng một lần coi ngươi như con gái ta.”

Đôi mắt xanh màu biển của Athanasia dần phai mờ và đắm chìm vào tuyệt vọng.

- Chương 8: Định Mệnh Xoay Chuyển -

***

“Hah... Hah...”

Thật là điên rồ.

Những suy nghĩ bất chợt ập đến về một tình tiết trong cuốn tiểu thuyết khiến cho tôi hoàn toàn nín lặng. Vật phát ra tiếng kêu leng keeng rơi khỏi tay tôi.

Tại sao bỗng dưng tôi lại nghĩ về cuốn tiểu thuyết mà mình đã đọc từ trước chứ? Đó là cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà tôi từng đọc qua. Một khách hàng đã bỏ quên nó tại quán net, nơi tôi đã làm việc bán thời gian trước đây.

Cuốn tiểu thuyết có một tựa đề bất thường và rất phù hợp với câu truyện. Cốt truyện cũng bất thường chẳng kém và vô cùng ấu trĩ.

Có phải đó là vì nàng công chúa mười tám tuổi đã bị cha đẻ mình kết liễu có tên giống tôi không? Argh! Mình thật xui xẻo mà. Biến, biến mau! Biến ra khỏi đầu ta ngay lập tức!

“Trời ạ! Chuyện gì đấy? Ai đang làm rơi đồ liên tục vậy?”

Ngay sau đó, người phụ nữ đang ngủ gật trên ghế vội vã bật dậy khi nghe thấy tiếng chuông leeng keeng. Cô ta liền hất món đồ chơi về phía chỗ tôi. Rõ ràng, điều này thật vô lí.

Đánh rơi liên tục ư? Tôi mới chỉ làm rơi nó có một lần! Tôi đã làm rơi cái gì khác để bị đối xử như vậy chứ. Hơn nữa, trẻ con làm rơi đồ vật là chuyện thường tình mà!

“Công chúa đừng có ồn ào nữa, hãy trật tự và chơi với thứ này đi.”

Kể cả vậy, cô ta cũng không thèm lau sạch món đồ chơi đã bị rơi xuống đất ư? Tôi không biết rằng thế giới này đáng khinh, hay đám người này không thèm chú ý tới tôi chỉ vì tôi là một cô công chúa bị đối xử tệ bạc nữa. Tôi nghĩ tôi là một công chúa thời trung đại... Hức hức... Tôi không muốn tin vào điều đó!

“Wahh!”

Tôi lại đánh rơi chiếc lúc lắc xuống sàn lần nữa.

Kể cả khi tôi chỉ là một đứa bé sơ sinh mới biết bò, điều này không đúng chút nào.

Lúc đó, cô hầu gái xấu tính cố gắng vỗ về tôi, nhưng vẻ phiền hà vẫn hiện rõ trên mặt cô ta.

“Sao người lại khóc chứ? Có rất nhiều thứ để khâu vá, thế nên tôi bận rộn lắm đấy. Đây, để tôi nhặt nó giúp người.”

“Ei!” (Này!)

Tôi không thích thứ đồ chơi này! Tôi đã làm rơi hai lần nên nó bẩn rồi, hơn nữa nó thậm chí còn không hợp gu của tôi nữa! Kể cả khi tôi có cơ thể của trẻ sơ sinh, nếu cô nhận ra tôi có tâm trí của một người lớn thì chơi với cái lúc lắc này chẳng vui chút nào đâu!

“Có phải công chúa đã chán thứ này rồi không?”

Cô hầu nghiêng đầu vài lần, sau đó bế tôi đang nằm từ tấm thảm lên cái nôi. Có lẽ cô ta phải đi đến nơi của những người hầu. Nếu cô định quay lại với một cái lúc lắc khác thì đừng bao giờ trở lại đây nữa!

“Wah ngh.”

Tôi bình tĩnh nằm xuống nôi và hướng ánh nhìn về phía khác. Khi làm vậy, tôi thấy bàn tay mình, mềm mại và nhỏ xíu đang chuyển động. Haizz... Bất kể nhìn bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không thể quen được với điều này.

Tôi chắc chắn là mình đã thiếp đi sau khi uống thuốc ngủ... Và khi mở mắt ra, tôi đã ở trong hình dạng này. Điều này thật hết sức vô lí. Dù gì đi nữa, Trái Đất không phải là một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng, vậy mà tôi đã trở thành một đứa trẻ sơ sinh.

Hơn nữa, tôi lại công chúa của một vương quốc, là người mà những hầu gái kia phải phục vụ. Thế giới chắc chắn không thể điên cuồng hơn.

“Công chúa!”

Ah, lại thế nữa rồi! Ai cho phép cô đột ngột mở cửa căn phòng mà một đứa trẻ đang nằm và la hét om sòm bất cứ khi nào cô muốn chứ?

“Nữ trưởng hầu nói rằng ngân sách của chúng ta không còn nhiều. Vậy nên hãy chơi với những gì người có ở đây đi.”

Cô hầu dúi chiếc xúc xắc vào tay tôi và ép tôi nắm lấy nó. Đoạn, cô ta quay trở lại với việc may vá.

“Tôi sẽ không dỗ dành nếu người mè nheo thêm nữa đâu. Tôi bận lắm đấy.”

Lời nói và giọng điệu của cô ta thật lỗ mãng và chẳng thân thiện chút nào.

Tôi. Là. Một. ĐỨA. BÉ! Cô nghĩ rằng tôi hiểu cô đang nói gì sao? Wahh, điều này thật không công bằng!

Có lẽ đây là số phận của một nàng công chúa thực sự. Là một đứa trẻ mồ côi ở kiếp trước, tôi rất biết ơn vì được tái sinh thành một công chúa, người sinh ra đã “ngậm thìa vàng” trong miệng. Nhưng...tại sao lại phải trở thành một cô công chúa bị đối xử tệ bạc chứ! Wahh!

***

Phần 2. Số Phận Của Công Chúa Là Vụ Mùa Bội Thu

Kiếp trước, tôi là một đứa trẻ mồ côi.

Có lần, một chị gái lớn tuổi sống trong cô nhi viện đã kể cho tôi một câu chuyện, rằng khi tôi còn là trẻ sơ sinh, tôi đã được cuốn trong một mảnh áo và được đặt ngay trước cổng khu trại.

Lần đầu tôi nghe những lời đó là vào tháng hai, một năm trước khi tôi bước vào tiểu học. Còn chị gái kia thì đang ở tuổi mười chín, tuổi mà chị phải rời trại mồ côi.

Vì mẹ đẻ không đặt tên cho tôi, người đứng đầu cô nhi viện đã dùng một quyển danh bạ và cho tôi cái tên “Lee Ji Hye”.

Khi nghe được, tôi chỉ phản ứng kiểu “Ừ, được thôi.”. Ở cô nhi viện có rất nhiều đứa trẻ có tình cảnh giống như tôi, và đã quá trễ để tôi có thể cảm nhận được tình cảm đối với người mẹ hiện đang vắng bóng. Thế đấy, đám nhóc tám tuổi đến từ cô nhi viện thậm chí còn không phải là trẻ con.

Ở trại mồ côi nhỏ bé và nghèo nàn này, tôi chỉ thể đánh nhau và tranh giành thức ăn với những đứa trẻ khác.

Vậy nên khi nghĩ về chị gái đã rời khỏi khu trại, tôi có chút phấn khích và mong đợi để rời khỏi cái chốn tồi tệ này.

Tuy nhiên, thực tại không phải là thứ mà bạn có thể hiểu rõ chỉ bằng trí tưởng tượng. Và còn hơn thế đối với một cô gái mồ côi, người không có tiền và...bất cứ thứ gì trong tay!

Khi đã rời khỏi cô nhi viện, không có việc nào là tôi không làm chỉ để kiếm tiền. Tôi phải rửa bát cho tới khi hai tay trở nên tê cóng. Tôi phải làm việc tại một quán nét ngập ngụa khói thuốc.

Tôi cũng từng ăn sushi hàn quốc quá hạn và làm việc ở một cửa hàng tạp hóa. Không chỉ vậy, có những lúc tôi còn phải rửa xe dưới tiết trời nóng gay gắt và thậm chí còn bị sốc nhiệt nữa.

Tôi đã luôn khát khao được sống như một học sinh bình thường, được học hành và hẹn hò, nhưng tôi không có thời gian để mà lãng phí. Tôi phải làm việc và kiếm tiền để tồn tại, vậy nên tôi không thể nhìn đi đâu khác ngoài công việc dù chỉ trong ít phút.

Phải, chẳng có chút hi vọng nào cho tôi cả. Vào mùa đông, tôi phải run rẩy thu mình trong căn nhà lạnh lẽo và không ngừng nghĩ tới những điều đó.

Những ngày tiếp đến, tôi làm việc tới tận nửa đêm, nhưng lại không thể chợp mắt vì quá lạnh. Nếu ở trong tình cảnh này, mùa hè có lẽ sẽ khá hơn nhiều. Những lúc ấy, tôi luôn lo sợ rằng mình có thể bị tê cóng nếu cứ tiếp tục ngủ trong tình trạng đó.

Nhưng không chỉ có mỗi một ngày như vậy, mà là từ ngày này qua tháng khác.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đã kết thúc bằng việc uống thuốc ngủ xin từ bà chủ nhà trọ. Cơn buồn ngủ khiến cho đầu óc tôi lãng quên mọi ưu phiền.

Và~ khi mở mắt, tôi đã trở thành một công chúa.

***

“Abwa.”

Hôm nay cũng giống như mọi ngày khác. Cả ngày tôi chỉ ăn, đi vệ sinh và ngây người ra ngắm những đồ vật lấp lánh. Thực sự, tôi vẫn bối rối không biết đây là thực hay mơ nữa.

“Công chúa Athanasia xinh đẹp của chúng tôi.”

Thật may mắn làm sao khi ngoài đám hầu xấu tính ra, tôi còn có cả người hầu tốt nữa.

Tôi cười tươi với cô hầu gái đang lắc chiếc chuông trước mặt mình. Cô ấy quả là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc nâu và đôi mắt xanh biển thuần khiết. Cô ấy còn rất trẻ, khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, và có vẻ như tháng này cô ấy sẽ chăm sóc tôi.

Tại sao một công chúa như tôi không có người giữ trẻ mà lại được người hầu chăm sóc? Pffft! Chắc chắn là vì tôi là một công chúa bị đối xử tệ bạc chứ sao.

“Người nhất định phải lớn thật nhanh và khoẻ mạnh đấy nhé.”

Kể từ lần đầu gặp, tôi đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp của cô hầu gái này. Chỉ cần nhìn khuôn mặt cô ấy thôi, đầu óc tôi đã trống rỗng còn miệng tôi thì chảy dãi. Tên của cô gái ngây thơ vô tội này là Lillian. Ah, tên cô ấy cũng hợp với vẻ đẹp này làm sao!

Tôi gọi cô ấy là Lilly (trong tâm trí) cho ngắn gọn. Thật tuyệt khi có một nàng hầu xinh đẹp, người có thể khiến những kẻ khác phải mê mẩn say đắm khi ngắm nhìn. Hầy, đây chẳng phải là một cuộc sống quá đỗi sung sướng sao?

“Uwah, bah.”

Nhưng sự buồn rầu lại luôn hiện hữu trên mặt Lilly, người đang nhìn tôi lúc này đây. Ôi không, cảm tưởng như trái tim của mình đang vỡ ra thành ngàn mảnh khi ngắm một cô gái xinh xắn với khuôn mặt đượm buồn như vậy. Khi Lilly nhìn tôi, có lẽ cô ấy đã nhớ ra điều gì đó nên mới biểu lộ như vậy.

Này chị gái, đừng làm khuôn mặt ấy chứ. Trông chị xinh đẹp nhất khi chị mỉm cười đấy.

“Công chúa của tôi, đã tới giờ đi ngủ rồi.”

Nhưng rồi sự vui vẻ chỉ kéo dài được đôi lát. Sau lời nói của Lilly, tôi liền vùng vẫy và tỏ vẻ không đồng ý.

Bảo tôi đi ngủ khi mà mặt trời vẫn còn ở trên đầu ư? Tôi vẫn đang tràn trề năng lượng đấy nhé! Thường lệ, kể cả khi đã đánh một giấc dài, tôi vẫn cảm thấy buồn ngủ, vì tôi chỉ là một đứa trẻ. Nhưng bây giờ thì không. Chơi với tôi nữa đi. Ở đây chán quá!

“Không được đâu. Người chỉ thể lớn lên và khoẻ mạnh khi người ăn ngủ đều đặn thôi.”

Sự kháng cự của tôi không có hiệu quả. Ngắm nhìn tôi chơi với quả lúc lắc bên trong vòng tay ấm áp của mình, cô ấy lại mỉm cười lần nữa.

“Lillian!”

Lúc ấy, có một giọng nói vọng vào trong phòng. Lại là cô hầu gái đó! Tôi yếu ớt và nhỏ bé nên rất dễ bị giật mình đấy nhé!

Lilly liền chau mày khi nghe thấy tiếng gọi đó. Đôi tay cô dịu dàng xoa ngực tôi phòng khi tôi hoảng sợ, khiến cho tôi thấy rất thoải mái.

“Công chúa Athanasia, tôi phải đi ra ngoài một lát, nhưng tôi sẽ sớm quay trở lại thôi.”

Tôi vẫy tay để chúc cô ấy đi vui vẻ, nhưng có lẽ trong mắt cô ấy, trông tôi như thể đang vùng vẫy vậy. Hức hức.

Ở lại một mình, tôi tròn mắt nhìn lên trần nhà khi đang nằm. Tôi liếc nhìn xung quanh căn phòng lộng lẫy và quan sát những hoa văn trên trần. Khi di chuyển tầm nhìn nhiều hơn nữa, những vật dụng nội thất và đồ trang trí sáng loáng lọt vào mắt tôi.

Tôi đã luôn tò mò khi thấy chúng, nhưng liệu đó có phải vàng thật không? Sau khi mọc răng sữa, tôi sẽ thử cắn chúng để kiểm tra xem đó là thật hay giả. Nhưng đấy lại là một câu chuyện khác, nếu tôi vẫn còn sống.

Truyện Chữ Hay