“Cố Nam? Tên này sao có chút quen tai thế?” Nào biết lão tam ngày thường với mấy cái tin bát quái không để ý lúc này lại bất ngờ lên tiếng, nhìn tôi rồi hỏi: “Nhóc tư, mày nói anh ta tốt nghiệp rồi? Khoá trên.”
“Đúng vậy, là khoá trên.” Tôi cũng không rõ, tôi đoán có lẽ chỉ là trên một lớp thôi.
Lão tam đột nhiên lại nhăn mày, “Khoá trên sao? Có lẽ không phải là cùng một người.”
“Lão tam mày đang lảm nhảm một mình cái gì đó?” Vẻ mặt lão nhị mờ mịt nhìn lão tam đang thâm trầm nghĩ.
“Lão tam chẳng lẽ mày còn quen biết người tên Cố Nam?” Lão đại hỏi.
Lão tam lắc đầu: “Không quen biết, nhưng mà có nghe nói.”
Ánh mắt lão nhị đột nhiên sáng lên: “Tao cảm nhận được mùi bát quái rồi.”
Tôi trừng nó, hỏi lão tam: “Mày nghe nói Cố Nam kia là người thế nào? Sao biết không phải là cùng một người?”
“Tao nghe nói người tên Cố Nam kia là người hơn tới khối, có thể không phải là người này.”
Hơn khối? Kia hẳn không không phải cùng một người rồi, vì thế hứng thú của tôi thiếu thiếu đi tí.
Nhưng lão nhị vẫn cảm thấy hứng thú như cũ, ngay cả lão đại cũng khó có khi chịu tám nhảm thế này.
“Lão tam nói đi, có thể khiến mày chú ta khẳng định không phải việc nhỏ.”
“Lúc ấy chuyện đó quả thật không nhỏ.
Cố Nam kia vốn là học sinh ưu tú được chọn của trường, nghe nói lúc đó nằm trong hội học sinh, rất có hy vọng trở thành hội trưởng.”
Lão tam bắt đầu đĩnh đạc kể về chuyện năm ấy, tôi lại không có hứng thú gì, lão nghĩ một Cố Nam khác đang chờ mình ở phòng học nhạc, vì thế quyết định đi trước.
Nhưng tôi mới vừa đi tới cạnh cửa đã bị lời nói tiếp theo của lão tam làm sợ hãi mà quên mất luôn việc mở cửa.
“Nhưng sau không biết tại sao lại thế này, ảnh anh ta cùng một học sinh nam hôn môi bị dán đầy trường học, lúc ấy oanh động cả trường học.
Sau nghe nói cha mẹ Cố Nam ki bị hiệu trưởng kêu tới trường nói chuyện, không bao lâu Cố Nam liền chuyển trường.
Thật là đáng tiếc, rõ ràng thiếu chút nữa đã có thể được tuyển thẳng vào đại học trọng điểm rồi.” Vẻ mặt lão tam đầy tiếc hận nói.
“Vậy người nam còn lại là ai? Cái người cùng anh ta hôn môi ấy?” Lão nhị tò mò hỏi.
“Không biết, ảnh chụp kia chỉ chụp tới anh ta, còn lại là cái ót của nam sinh kia, nhìn không ra là ai.
Tuy nhiên Cố Nam này cũng đủ trọng tình nghĩa, cuối cùng vẫn không nói ra người kia là ai, cho nên cũng không giải quyết được gì.”
Lão đại nghe xong thổn thức không thôi: “Mày nói xem Cố Nam này đắc tội người nào? Bị người ta trả thù như vậy?”
“Ai biết? Nghe nói là nữ sinh nào đó yêu mà không được, cho nên sinh hận đi.” Lão tam nhún vai.
“Ê? Từ từ! Sao mày biết rõ thế? Lúc đó mày vẫn còn học cấp đi?” Lão đại bất ngờ ý thức ra được không thích hợp, trừng mắt hỏi lão tam.
“Chị của tao học trường này, bả lúc đó học cùng khối với Cố Nam, mày nói tao làm sao biết được rõ ràng như vậy hử?” Lão tam ánh mắt gian tà liếc nhìn lão đại.
“Trách không được!” Lão đại dáng vẻ ‘Tao hiểu rồi’ vỗ vỗ đùi.
Rồi quay đầu nhìn cái đứa còn đang đứng ngốc ngoài cửa là tôi, liền hỏi, “Ê? Nhóc tư mày còn chưa đi à?”
Tôi lấy lại tinh thần, vẻ mặt không rõ nguyên do, phản xạ theo điều kiện đáp lại: “Hả? Ừ, đi giờ.” Sau đó kéo cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Một loạt động tác tự diễn ra, hoàn toàn không hỏi qua đại não.
“Nó làm sao vậy? Dáng vẻ mất hồn mất vía đó?” Đứng ở cửa còn nghe thấy được tiếng của lão đại.
Tôi hơi giật mình đi về trước, tới cửa phòng học nhạc, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng piano dễ nghe, mới hồi phục tinh thần.
Tôi đột nhiên cảm thấy tay chân có chút lạnh lẽo, tim đập nhanh.
Nhưng tôi lại không rõ nguyên nhân..