“Mấy người vội vã học bản nhạc này có nguyên nhân vì sao? Thật ra nhóc tư học cũng khá tốt rồi, chỉ cần mấy ngày nữa là có thể một mình diễn tấu được rồi.” La Bân bị cái đám trong phòng ngủ hoá điên, tên cũng không gọi đầy đủ, thế là cùng cả đám gọi nhóc tư.
Nhóc tư thì nhóc tư đi, thấy cậu ta dạy tôi chơi piano tôi cũng chả so đo làm gì.
“Mấy ngày? Làm gì còn nhiều thời gian như vậy, trước ba giờ chiều ngày mai không đàn tốt cũng chả cần đàn nữa.” Lão tam ngồi dưới đất hận không thể rèn sắt thành thép trừng tôi.
Tôi sờ sờ mũi, mù âm nhạc bẩm sinh thì cmn trách tao được à? Mẹ tao lúc sinh tao ra không cho tao kỹ năng đó thì có thể làm sao giờ? Tuy rằng nói không có thiên phú thì lấy cần cù bù vào, nhưng cũng chả phải ngày một nhà hai là bù vào được đâu chứ.
Chỉ có thể nói, đối thủ quá tinh ranh, đụng trúng điểm yếu của tôi.
Tưởng tượng như vâng tôi càng muốn đánh chết thằng chó tâm thần kia.
“Là sao?” La Bân không rõ nguyên nhân nhìn tôi, lão tam lúc tìm cậu ta tới giúp đỡ cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ yêu cầu dạy một khúc nhạc, đang cần gấp.
La Bân cùng lão tam quan hệ khá tốt, lão tam tìm cậu ta thì cậu ta không thể không giúp, hơn nữa ‘Pale light’ này viết cũng không tệ, người thích âm nhạc đối với nhạc hay luôn có một loại chấp nhất, cho nên chỉ vì bản nhạc này, La Bân cũng sẽ đồng ý.
Chỉ là cậu ta không nghĩ tới, lại có đứa ngu như vậy mà thôi.
“Chuyện này nói ra thì rất dài, cậu không biết vẫn là tốt nhất.
Nói đơn giản chính là, nhóc tư đánh cược với người ta, nếu vào ba giờ chiều ngày mai không học xong được bản nhạc này sẽ bị chịu trừng phạt.”
“Trừng phạt gì?” La Bân tò mò hỏi.
Mây đen giăng đầy đầu, tôi sao cảm thấy bọn nó lại có hứng thú với trừng phạt chứ? Có thể ngẫm cách để không bị trừng phạt được không hả?
“Không biết, dù sao hậu quả cũng rất nghiêm trọng!”
“Vậy mấy người tại sao cứ khăng khăng phải tham gia trò đánh cược này?” La Bân khó hiểu nhìn chúng tôi.
“Cậu cho tôi là thằng não phẳng à.” Tôi trợn mắt, cậu cho rằng tôi điên mà đi đánh cược à? Nếu có lựa chọn, ông đây còn chẳng mặc kệ thằng điên kia à.
“Ok ok, hiện tại không phải lúc để rối rắm.
Giờ phải làm sao? Xem tiến trình này của nhóc tư, trước buổi chiều hà mai có thể học xong không?” Lão tam lo lắng đi vòng quanh đàn piano.
Sắc mặt La Bân có chút khó xử.
Được rồi, không cần phải nói, tôi hiểu mà.
Chỉ mong trừng phạt lần này không vô sỉ là được rồi.
Buổi sáng chủ nhật, tôi đã sáng sớm bò dậy hỏi quản lý mượn chìa khoá phòng học nhạc.
Tuy nói tỷ lệ qua ải lần này đã nhỏ hơn rồi, nhưng dù sao thì trước khi công bố kết quả cũng muốn giãy dụa một tí có được không.
Chủ nhật, đặc biệt buổi sáng tinh mơ thế này, toàn bộ trường học đều yên tĩnh, lâu lâu còn có vài tiếng chim hót.
Cả một đống khu dạy học cả một bóng người cũng không có.
Tiếng mở cửa vang lên thật chói tai trong cái hành lang trống trãi này.
Có lẽ hoàn cảnh chung quanh quá mức yên ắng, cho nên tôi đột nhiên có chút chột dạ.
Ngồi trước đàn piano, nhìn bản nhạc La Bân sao chép ra, tiếp tục trăn trở luyện tập.
Thời gian càng gấp, ngược lại càng làm người ta dễ dàng chơi lỗi.
Vốn bản nhạc nhẹ nhàng vô tay tôi lại loạn thành ma âm.
Tôi thật sự nhịn không được muốn kiếm gì đó nhét vào lỗ tai cho rồi.
Sau một lần ấn sai nữa, tôi thất bại đấm mạnh lên phím đàn, phát ra tiếng vang ầm trời.
“Piano này rất quý, đập hư cậu có đền nổi không.” Phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp mang tới cảm giác quen thuộc không biết tới từ đâu, giống như đã từng nghe ở đâu rồi của một người con trai..