Huỳnh Thư Trinh đứng trước trường đi qua đi lại trong cái nắng gay gắt của những ngày đầu hè, vẻ mặt tức giận, mồ hôi thì nhễ nhãi. Một lúc sao điện thoại trên tay Huỳnh Thư Trinh reo lên, đó là một tin nhắn mới, cô mở ra xem tin nhắn có nội dung “ tao bận việc đột xuất, khoản giờ mới kết thúc được. mày nói với nó, t điện thoại nó không được. ba đứa bây đi đi, nhớ mua quà về cho tao đó”, Thư Trinh nhắn “ đi về tao băm tụi bây ra cho cá ăn hết. một đứa cho tao leo cây còn đứa kia chơi giờ dây thung, tụi bây được lắm.”
Mười phút sau, từ xa Huỳnh Thư Trinh thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang lau nhanh về hướng mình, từ trên xe một anh chàng đẹp trai bước xuống cứ tựa như một nam thần, dù anh ta đeo kính râm nhưng vẫn tỏ ra khí chất thu hút người xung quanh. Trong khi Mọi người đang dán mắt vào Đằng Phong Vũ, bỗng cửa xe của ghế phụ lái mở ra, một cô gái bước xuống. Huỳnh Thư Trinh từ vẻ mặt đang đắp chìm ngắm trai đẹp chuyển sang bất ngờ đến đứng hình, tay cô chỉ về phía cô gái đó cà lăm nói “ Dương …. Dương …. Tiểu Lam tại … Tại sao mày lại từ trên đó bước xuống hả”
Gin tiến tới phía Huỳnh Thư Trinh lười biếng đáp “ đi nhờ, khỏi tốn tiền đi xe bus”.
Câu trả lời khiến cho Thư Trinh ngây người. trong lúc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy xa, thì xuất hiện một chiếc moto chạy đến kế bên chiếc Farreri của Đằng Phong Vũ. Chiếc moto màu đen rất đẹp, nó giống một con ngựa chiến của cái tay đua chuyên nghiệp. Người Trên xe mặt một bộ đồ hip- hop màu đen rất chất, đáng người cao m chân mang converse cổ cao, đôi mắt đen huyền cuốn hút, sống mủi cao, đôi môi mõng ánh hồng, vơi máy tóc nhuộm nâu rất cuốn hút. Giọng nói ấm cất lên “ Tiểu Lam…”
Gin nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ cô quay người lại trên môi mở nụ cười “ Nam, đến rồi à?”. Người đó tiếng về phía Gin thật nhanh, nhẹ nhàng nói “ Xin lỗi, tớ đến trễ.” Thấy Gin và Thư Trinh đứng với nhau, Độc Nhất Nam ngó xung quanh rồi hỏi “ Chi đâu?”. Huỳnh Thư Trinh bĩu môi trả lời “ nó cho mình leo cây rồi, có chuyện gấp không đi được”.
Gin lo lắng “ còn đứa sao mà đi???” bỗng từ phía sao lưng có một giọng nói vang lên “ Còn tôi đây chi!”. Nghe giọng Gin còn bực tức hơn, không thèm quay mặt lại nhìn cô lạnh lùng đáp lại “ Anh thì liên quan gì chứ! còn chưa đi nữa à?”
Cánh tay của Đằng Phong Vũ khoác lên vai Gin, tay hắn bấu chặt lấy vai Gin, cô không cách nào lấy khỏi được. Gin ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đầy phẫn nộ, thấy Gin như vậy Đằng Phong Vũ nở một nụ cười mỉm nhìn cô “ Tôi là bạn trai em, đương nhiên là phải đi cùng rồi.”
Vẻ mặt của mọi người xung quanh không biết tả ra sao nữa, tất cả đều mắt chữ A mồm chữ O hướng về Gin. Huỳnh Thư Trinh nghe xong vội nhìn qua Đoàn Nhất Nam, những dòng suy ngĩ xuất hiện trong đâu cô “ anh chàng đẹp trai này là bạn trai của Tiểu Lam vậy thì Nam là cái gì? Không phải Lam thích Nhất Nam sao? Điều đó ai cũng biết sao bây giờ lại lồi ra người bạn trai này chứ?...”
Đoàn Nhất Nam đứng im lặng, khuôn mặt trắng bệch, hai chân mày nhíu lại như muốn dình vào nhau nhìn chằm chằm vào Đằng Phong Vũ, ánh mắt ánh ra tia lửa. thấy vậy Đằng Phong Vũ càng siết chặt vào vai Gin như thể nói rằng đây là bạn gái tôi, cậu nhìn cái gì chứ. Đằng Phong Vũ cười nhếch mép quay sang hỏi Huỳnh Thư Trinh “ Hôm nay người muốn đi đâu tôi đưa người đi?”
Huỳnh Thư Trinh ấp a ấp úng mặt không dám nhìn thẳng vào Đằng Phong Vũ “ À… chúng tôi định đi chơi xa một chuyến, nhưng mà thiếu một người nên…” chưa kịp nói dứt câu Thư Trinh đã bị ngắn lời “ Mọi người lên xe đi!” Đằng Phong Vũ kéo Gin vào xe, Gin tức tối liếc hắn, sẵn tiện đá một đá vào chân hắn. Dù rất đau nhưng gương mặt không chút gì thay đổi. Trông lúc bị ép phải đi cùng hắn trong đầu cô lóe ra một suy nghĩ, Cô mỉm cười gọi to “ Trinh, Nam đi thôi”. Thư Trinh quay sang nhìn Đoàn Nhất Nam, Gin lại gọi típ “ Nè có tài xế chở đi miễn phí ngu dại gì không đi, đỡ biết bao nhiu là tiền. NÈ NGƯỜI KHÔNG NHANH LÊN À!”. Huỳnh Thư Trinh vội chạy tới mở cửa xe ngồi vào ghế sau, còn Đọàn Nhất Nam vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Gin thấy vậy chòm đầu ra cửa kêu to “ NAM, CẬU KHÔNG MUỐN ĐI SAO???”. Đoàn Nhất Nam quay qua nhìn Gin rồi lạnh lùng đáp “ Tới liền”.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường trên đường cao tốc, mọi người trong xe điều im lặng đến đáng sợ. Trong khi Huỳnh Thư Trinh và Đoàn Nhất Nam còn đang cần lời giải thích thì Gin lại có thể ngồi ngủ ngon lành coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đằng Phong Vũ hai tay cầm vô lăng lái xe, vẻ mặt bình thản, đôi mắt liếc lên nhìn chiếc kính đang phản chiếu phía sao, ánh mắt hắn chạm với ánh mắt Đoàn Nhất Nam, hai người tỏa ra khí lạnh đến đáng sợ, cảm giác rùng mình đang bao trùm trên xe, nhưng gương mặt họ vẫn bình thường không một chút biểu cảm nào. Tay trái Đằng Phong Vũ rời khỏi vô lăng từ từ đặt lên tóc Gin, còn xoa xoa vài cái, rồi từ từ chuyển tay xuống nắm lấy tay Gin ngón đan vào nhau. Đoàn Nhất Nam thấy cảnh tưởng đó gương mặt trắng bệch ra, tay nắm chặt như đang cố kìm nén cơn giận dữ, trong đầu cậu ta bây giờ chỉ muốn đập chết cái tên lưu manh Đằng Phong Vũ. Nhìn thấy Đoàn Nhất Nam như vậy, Huỳnh Thư Trinh không dám mở lời, cô nhìn Gin vô tư ngủ như vậy liển thở dài một tiếng, tay xoa xoa trán nghĩ thầm “ không biết phải nói nó ngây thơ hay ngu nữa đây! …”