Bây giờ đã là h đêm, trên đường rất ít xe, đã vậy Đằng Phong Vũ còn lái xe vào đường vắng, vì vậy cả đoạn đường dài chỉ có mỗi xe của bọn họ. Đoàn Khả Hân càng cảm thấy tính mạng mình đang trên một sợ dây nhỏ, chỉ cần Dương Tiểu Lam chơi chán rồi có thể giết cô ta bất cứ lúc nào.
Tay Đoàn Khả Hân nắm chặt cánh cửa không buông, đôi mắt ánh lên tia hung ác, cô ta cố ép giọng nói run rẩy của mình xuống, thay vào đó là giọng nói kinh thường đầy tính khiêu khích “ Ha Ha… Tao không lôi mày chết cùng được... Vì mày có Đằng Phong Vũ kế bên bảo vệ, còn có thằng em trai của tao theo sát nữa cơ mà… Nhưng tao không để mày sống yên ổn đâu…”
Dương Tiểu Lam động nhẹ ngón tay trên thành ghế “ Đoàn tiểu thư nói thử xem, không cho tôi sống yên ổn là như thế nào nhỉ?”
“ Không ngờ trí nhớ của Dương tiểu thư lại tệ như vậy đấy, mày không nhớ năm đó tao lôi cô xuống nước thế nào sao?”
Nếu không phải năm đó xảy ra chuyện như vậy thì Đoàn Khả Hân cũng không bị ép ra nước ngoài, mãi đến bây giờ mới trở về được.
Năm đó Tiểu Lam và Đoàn Khả Hân được coi là bạn thân của nhau, tuy Đoàn Khả Hân lớn tuổi hơn. Nhưng mãi đến sau này, khi Tiểu Lam không còn phòng bị cô ta nữa, cô ta lại giở trò bỉ ổi sao lưng Tiểu Lam và dùng cô làm công cụ để điều khiển Đoàn Nhất Nam. Những chuyện này khiến cho Dương Tiểu Lam mắc trầm cảm một thời gian dài, cô luôn khép kính bản thân mình, bác sĩ nói cô bị “”Bệnh sợ xã hội (Social phobia)”.
Đằng Phong Vũ nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Dương Tiểu Lam qua kính, ánh mắt có chút phức tạp.
Dương Tiểu Lam không chút biểu cảm nào “ À, nhờ Đoàn Tiểu thư nhắc tôi mới nhớ đấy. Vậy bây giờ tôi giết cô cũng không có gì sai nhỉ?
Đoàn Khả Hân rung rẩy, cánh tay sắp trượt khỏi cánh cửa xe “ mày… mày..”
Dương Tiểu Lam cử động ngón tay thon dài, cô nói “ Chắc cô còn nhớ tôi từng nói gì nhỉ… Cô chửi tôi một câu tôi liền khiến cô câm miệng, cô đánh tôi một cái tôi liền chặt tay cô, cô đánh tôi cái tôi liền lấy mạng cô. Tôi ấy à không thích thứ gì thì sẽ cho nó biến mất khỏi cuộc đời này … đặt biệt … là thứ món hàng tôi không cần tới nữa thì càng phải biến mất, có như thế tôi đây mới thấy vui được.”
Cô nở một nụ cười lạnh “ Mà bây giờ, cô làm tôi rất chướng mắt... nên có lẽ… đây là lần cuối cùng cô có thể chửi tôi đấy, cứ chửi thoải mái đi vì ngay ngày mai thôi, trên trang báo sẽ xuất hiện tin “ Thiên kim của MT chết vì tai nạn giao thông kinh hoàng” cũng nên.”
Vẻ mặt Đoàn Khả Hân tái nhợt đi chẳng khác nào miếng thịt sống bị người t ướp đá lâu ngày nhìn trông rất tởm, đồng tử cô ta co lại, người không khỏi run rẩy suýt chút nữa là trượt tay ngã khỏi xe “ Mày…”
“ Nhưng tôi không để cô chết nhẹ nhàng như vậy đâu…”
Đoàn Khả Hân còn đang hoảng hốt, bên tai lại nghe thấy câu nói này của Dương Tiểu Lam, cô ta không khỏi thở phào. Đoàn Khả Hân biết nếu Dương Tiểu Lam nói như vậy thì sẽ không giết cô ta, nhưng tiếng thở phào chưa kịp dứt thì cô ta lại nghe thấy Dương Tiểu Lam chậm rãi nói “ yên tâm đi, năm đó cô làm gì với tôi bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô gấp lần rồi sao cho mới cho cô chết.”
Đoàn Khả Hân mặt không thể tin được, cô ta không ngờ được sau khi cô ta về nước Dương Tiểu Lam đã không còn là cô bé ngây thơ mà cô ta biết đến nữa. bây giờ Dương Tiểu Lam đã trở nên độc ác, độc ác tới mức cô ta phải run sợ.Tuy nhiên cô ta không thể nào biết được chính những việc cô ta làm trong quá khứ đã thay đổi hoàn toàn Dương Tiểu Lam và bây giờ chính Dương Tiểu Lam đang muốn giết cô ta.
“Dừng xe” Dương Tiểu Lam nhìn Đằng Phong Vũ, ánh mắt lạnh lẽo như nhấn chìm mọi thứ trước mắt.
Đằng Phong Vũ vẽ mặt không chút biểu cảm gì, chân đạp phanh xe. Cánh cửa lắc lư mạnh làm cho tay Đoàn Khả Hân trượt khỏi, người cô ta ngã khỏi xe tuy không nhanh lắm nhưng vẫn rất đau.
Đoàn Khả Hân nằm dưới đất rên lên một tiếng rồi chống cánh tay yếu ớn bò dậy. Nhưng chưa kịp đứng dậy thì tay cô ta truyền tới một cơn đau đớn, cô ta cảm giác tay mình như đang bị nghiền nát cực kì đau đớn, trán Đoàn Khả Hân toát mồ hôi, ánh mắt câm phẫm nhìn chầm chầm vào cái chân đang như nghiền nát tay của cô ta. Cô ta thét lên một tiếng chói tay, cặp mắt đầy tơ máu liếc nhìn chầm chầm Dương Tiểu Lam “ Tốt nhất mày nên giết tao hôm nay, nếu tao còn sống tao sẽ không tha cho mày đâu, con khốn… A…”
Dương Tiểu Lam không để ý đến câu nói của Đoàn Khả Hân, cô nhếch miệng khinh bỉ, cuối người cầm lấy chiếc hộp rơi từ trên xe xuống lúc xe dừng. cầm chiếc hộp trên tay, môi cô công lên nở một nụ cười thật đẹp thật gian xảo, bàn tay lướt qua móc khóa của chiếc hộp “ Cạch” chiếc hộp được mở ra. Trong đêm tối kim cương trên chiếc vương miệng chiếu sáng thu hút người xem thật hoàn mỹ.
“ Thích không?” bên tay cô vang lên một giọng nói trầm ấm với vẻ cưng chiều. Bàn tay Đằng Phong Vũ đặt trên vai cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Dương Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì, đôi mắt cô bất giác cong lên.
Anh đưa mắt nhìn về phía dưới đường, ánh mắt trở nên tàn nhẫn lạnh lùng “ Em muốn xử như thế nào?”
Cô hiểu anh nói gì, môi cô mím lại suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu mỉm cười, cô đưa ngón tay lên ý bảo anh cuối đầu xuống. Môi cô kề sát tai anh thì thầm gì đó.
Hơi thở ấm nóng của cô phả vào tai anh làm cho các dây thần kinh của anh căng lên, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể anh từ từ tăng lên làm cho tai anh và cà hai bên mặt đỏ ửng, vì trong đêm tối nên cô không nhận ra sự thay đổi ấy.
Giọng Đằng Phong Vũ có chút khàn “ Được”.