phút sau, cửa nhà tắm được đẩy từ trong ra, cô gái nhỏ mặc trên người bộ đồ thể thao màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, đội chiếc nón lưỡi trai đen, vui vẻ bước đến sofa, hất càm lên, đôi mắt to nheo lại nhìn người đang ngồi trên ghế, phấn khích nói “ Đi thôi”
Đằng Phong Vũ cầm chiếc điện thoại trong tay, trên màn hình thoát hiện lên khung cảnh ánh sáng hơi mờ xung quanh toàn là xe với xe, dần dần màng hình xuất hiện một chiếc màu đen, trong xe là một cô gái tuy không nhìn rõ mặt nhưng vẫn có thể nhận ra đó là ai. Đoàn Khả Hân ngồi trong xe, kế bên là chiếc vương miện được cô ta nâng niu, ánh mắt nhìn rất tự mãng. Ghế lái một người đàn ông cao to mặt bộ vest đen, đang chuẩn bị khởi động xe chạy đi.
Đằng Phong Vũ đứng dậy, tắt điện thoại đi rồi bỏ vào túi, anh nhìn dáng vẻ chuẩn bị đi làm chuyện xấu của Dương Tiểu Lam thì miệng bỗng nhiên nở một nụ cười, ánh mắt có phần cưng chiều hơn.
Hai người cùng nhau đi ra phía cửa, bước vào thang máy bấm xuống thẳng tầng hầm để xe.
Dưới tầng hầm để xe, chiếc xe Camry khởi động rời khỏi, xe đang xoay đầu thì bỗng có một chiếc xe SUV không biết từ đâu xuất hiện đâm thẳng vào xe bọn họ. Chiếc SUV chạy không nhanh lắm nên khi đâm vào người trong xe điều không bị thương gì, nhưng xe bị đâm thì hư hỏng nặng không nổ máy nữa.
Đoàn Khả Hân mất cân bằng dồn người về phía trước, theo phản xạ cô ta cầm chặt chiếc vương miện trong tay. Hai vệ sĩ bước xuống xe đi đến chiếc xe SUV gõ cửa.
Một người đàn ông mặt trên người bộ vest đỏ bước xuống xe, gương mặt lạnh lùng nhưng vô cùng đẹp trai, anh ta nhìn người đứng trước mặt mình không nói gì. Cùng lúc này, trợ lí của anh ta chạy đến, vì chạy quá nhanh nên thở gấp, nói giọng có hơi ngắt quản “ chuyện này chúng tôi sai, xin mời người theo chúng tôi để kiểm tra và bồi thường.”
Hai người vệ sĩ nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu, một người lái xe nói “ Chúng tôi không cần bồi thường, xin mời anh di chuyển xe ra chỗ khác, chúng tối cần đi gấp.”
Người trợ lí kiên quyết nói “ không được, thiếu gia nhà chúng tôi không muốn mắc nợ ai, mà xe này bây giờ cũng hỏng không chạy được nữa, không bằng người theo chúng tôi kiểm tra rồi nhận tiền bồi thường.”
Hai người suy nghĩ một hồi, người ngồi ở ghế phụ lái lên tiếng “ Cho chúng tôi phút” Nói xong anh ta tiến về chiếc Camry, cuối đâu xuống nhỏ giọng nói “ Tiểu thư… vấn đề về tai nạn này, tôi nghĩ phải đi một chuyến giải quyết?”
Đoàn Khả Hân gương mặt lạnh như băng, nhíu mày nhìn về phía trước, nhả ra chữ “ Nhanh lên.”
Trợ lí cùng hai vệ sĩ tiến về phía thang máy rồi đi mất. Người đàn ông lạnh lùng từ đầu tới cuối không nói câu nào, anh chỉ đứng tựa lưng vào cửa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo trên tay. Khi chuyện đã giải quyết xong, anh không vào lại chiếc SUV mà đi đến một chiếc xe khác trong tầng hầm rồi lái xe thẳng ra ngoài. Trong lúc lái ngang qua xe Đoàn Khả Hân, ánh mắt anh nhìn rất khinh bỉ, môi nhếch lên một cái lạnh lùng lướt qua. Tay anh lướt qua dãy số trên điện thoại rồi bấm gọi, khoảng giây thì có người bắt máy. Nguyên giọng đầy oán hận nói “ Chuyện nhỏ như vậy cậu còn làm phiền tôi được hả? có phải là lấy dao mổ trâu giết gà không đây?”
Trong điện thoại truyền tới một giọng nói lạnh “ xử lí xong?”
Nguyên bĩu môi “ Đằng Phong Vũ, cậu coi ông đây là cái gì hả?”
“ Tút … Tút … Tút” điện thoại truyền tới tiếng máy bận.
Không sai người đàn ông lạnh lùng lúc nãy chính là Nguyên, còn người trong điện thoại là Đằng Phong Vũ.
Nguyên vẻ mặt không thể tin nổi, ném điện thoại đi, tập trung lái xe không thèm quan tâm đến trò ruồi của người kia nữa.
Đoàn Khả Hân ngồi trong xe, nhìn thoáng qua ánh mắt của Nguyên làm cô ta toát cả mồ hôi, trong đâu có dự cảm không may, bất giác tay cô ta nắm chặt lấy chiếc vương miện hơn.
Trong thang máy, sau khi tắt điện thoại đi, Đằng Phong Vũ đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của Dương Tiểu Lam. Cô nhìn anh từ trên xuống dưới như muốn nói điều gì đó nhưng lại không mở lời mà cứ dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét cả người anh, làm cho người anh có chút mất tự nhiên, căng thẳng một chút.
Cuối cùng Đằng Phong Vũ ngoan ngoãn mở miệng giải thích “ Khụ.. đừng có nhìn anh kiểu đó chứ, làm chuyện xấu với em đương nhiên là phải có kế hoạch thật hoàn hảo rồi, em nói có phải không?”
“ Anh là đồ biến thái à?”
Đằng Phong Vũ “…”
Suy nghĩ này… thật là khiến người ta dỡ khóc dỡ cười đây mà, anh chỉ không muốn cô quá thất vọng thôi có được không hả. sao lại cho là anh biến thái chứ, anh có chỗ nào mà cô lại cho là anh biến thái chứ, có chỗ nào không đúng sao. Một lãnh đạo như anh đương nhiên làm việc phải cẩn thận và hoàn hảo nhất rồi, như vậy cô còn không quan tâm sao? Haiz thật hết cách để giải thích với cái đầu không não này rồi…
Thang máy ting một tiếng mở ra, Đằng Phong Vũ và Dương Tiểu Lam đồng bộ mở một nụ cười nham hiểm, kích thích, từng bước từng bước sảy bước đến chiếc xe đang nằm dưới hầm.
Qua cánh cửa xe, Đoàn Khả Hân có thể thấy được bóng dáng hai người đang tiến đến gần. Một người có lẽ là con gái, tóc đen được buộc lại phía sao, mặc trên người bộ đồ thể thao màu đen rộng, dáng người nhỏ con hơn lùn, đầu đội nói lưỡi trai che khuất đi nữa mặt chỉ có thể thấy được từ chiếc mũi trở xuống. Còn người đi bên cạnh là một nam nhân cao to, thân hình hơi gầy, trên người khoát một chiếc áo sơ mi trắng trông có vẻ lôi thôi nhưng lại toát lên khí chất cuốn hút đến mãnh liệt, đeo chiếc khẩu trang màu đen, để lộ ra đôi mắt màu hổ phách giống như một con yêu tinh đang đi săn mồi.
Người đàn ông đứng trước cửa xe của ghế lái, động tác nhẹ nhàng kéo cửa xe ra, cúi người bước vào ngồi ngay ghế lái.
Từ đầu tới cuối động tác của anh rất nhẹ nhàng, không kích động gì tới ai, Nhưng Đoàn Khả Hân ngồi phía sau bị đọa cho sợ hết hồn, cánh tay run lên cầm cập, gương mặt cô ta tái méc đi, giọng nói run rẫy quát lên “ Anh là ai hả? sao lại ngồi lên xe tôi? Xuống… xuống ngay…”
Đằng Phong Vũ nhếch môi cười lạnh, nụ cười được che đi bởi lớp khẩu tranh nhưng vẫn toát ra khí lạnh bao phủ trong xe, ánh mắt lạnh thấu xương thoáng qua một tia máu.
“ Sợ cái gì? Không có người như thế này đương nhiên là… vào muốn cướp rồi.”
Một giọng nói quỷ dị vang lên ngay bên tai Đoàn Khả Hân, bất giác làm cho cô ta sởn cả da đầu, theo phản xạ cô ta quay phắt qua theo hướng giọng nói vừa mới vang lên, đồng tử Đoàn Khả Hân bổng chốc tối lại, người đổ đầy mồ hôi ướt cả sóng lưng, trước mặt cô ta là một cô gái nhỏ, vì đội mũ nên không thấy hết toàn bộ khuôn mặt được, người trước mặt cô ta nhàn nhạ ngồi gác hai chân lên nhau, môi mở một nụ cười tà mị, lười nhác dựa vào lưng ghế, ánh tay nhỏ đưa lên nghịch mấy sợi tóc của Đoàn Khả Hân, miệng nói ra sáu chữ “ Trò chơi bắt đầu. Đi thôi.”