Hôm nay Dương Tiểu Lam không có tiết học vào buổi sáng, cô định ngủ tới trưa để bù lại cho tối hôm qua bị Đằng Phong Vũ chọc tức đến nỗi không ngủ được. Nhưng mới giờ sáng Dương Tiểu Lam đã bị tiếng chuông điện thoại reo liên hồi làm cho tĩnh giấc.
Đoàn Nhất Nam điện thoại cho Tiểu Lam, nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu là nói cậu ta sẽ tới nhà Dương Tiểu Lam để chào hỏi Dương Minh một tiếng, sau đó có chút việc bàn với Dương Tiểu Lam.
Nghe xong cuộc điện thoại, Dương Tiểu Lam lười biếng bước xuống giường, miệng ngáp một cái, tóc tai rối bù lên, chậm rãi lếch vào phòng tắm.
Nửa tiếng sao Dương Tiểu Lam chậm rãi bước ra khỏi phòng đi xuống nhà bếp, vừa đi cô vừa kêu lân ầm ĩ cả nhà “ Mẹ ơi, đói.”
Bước ngang qua phòng khách đi gần tới bếp, đột nhiên Dương Tiểu Lam đứng chựng lại, trong đầu lướt qua cái gì đó hai con ngươi lóe sáng lên, môi giật giật, từ từ quay lại nhìn chầm chầm vào ghế sofa, bỗng nhiên tiếng nói chói tai truyền khắp căn nhà “ ÔNG…. ÔNG LÀM SAO LẠI Ở ĐÂY?”
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa với mái tóc vàng da trắng, đôi mắt đen huyền nhìn chầm chầm vào cô, bĩu môi thản nhiên đáp “ Tại sao tôi không thể ở đây?”
Dương Tiểu Lam mặt đen sì, tức giật bỏ đi vào bếp không thèm nói lời gì, tên ngồi trên ghế sofa thấy vậy môi cong lên nở nụ cười, đôi mắt chớp chớp, đứng dậy đi thẳng vào bếp mở cửa tủ lạnh tiện tay lấy một chai nước uống. Thấy vậy Tiểu Lam liếc hắn ta một cái, khinh bỉ nói “ Đây là nhà tui, không phải nơi cư trú của ông. Biến!”
Tên tóc vàng đứng dựa lưng vào thành bếp,chán nản nói “ Nhà bà cũng là nhà tui. Vậy là được rồi…”
“ Rốt cuộc là tại sao lại về hả?” Dương Tiểu Lam tức tối hỏi.
“ Tôi được tự do rồi, thấy ông đây tiến bộ chưa?” Tên tóc vàng nghiêng người nhìn vào mắt cô, vui vẻ nói.
Dương Tiểu Lam bĩu môi, giật lấy chay nước hắn cầm trên tay “ Đừng có giỡn với bà, có gì nói thẳng ra đi.”
“ Đoàn Khả Hân về nước rồi… bà tính sao?” tên tóc vàng mặt trở nên lạnh lùng đôi mắt sụp xuống lạnh giọng nói.
Dương Tiểu Lam vừa nghe xong gương mặt lạnh cực độ im lặng, đôi mắt ánh lên tia giận dữ hung ác, nhẹ nhàng nói “ Thì chơi tiếp với cô ta thôi! Bao nhiêu năm đợi cũng đủ rồi nha!”
Tên tóc vàng nhăn chân mày dính chặn vào nhau như có thể giết chết một con ruồi, đôi mắt biểu hiện ra vẻ lo lắng “ Bây giờ cô ta không dễ đối phó thế đâu… có cần tôi giúp không?’’
Dương Tiểu Lam môi cong lên, nhìn tên tóc vàng ánh mắt không chút biểu cảm nào “ Sợ cái gì, nếu cô ta muốn chơi thì cứ chơi với cô ta đến khi chán là được rồi không phải sao?”
“ Cẩn thận đó... chút nữa bà đi với tui, khoảng tiếng nữa tôi chờ bà nhanh lên thay đồ đi.”
“ Cái quái gì, ông không hỏi tui muốn đi hay không. Được ngon lắm. Tự đi một mình ha bà đây có hẹn rồi.” Dương Tiểu Lam nói rồi bỏ đi lên lầu.
Tên tóc vàng nhìn theo cô, nở một nụ cười rồi nói “ Bà mà không đi là tôi lôi chú đi đó, Muốn thế nào tự chọn đi nha?”
Từ trên lầu Dương Tiểu Lam quay đầu liếc hắn ta một cái tức giận nói “ Đù móa! Dám uy hiếm bà à. Tiểu tử thối chờ đó cho bà.”
Dương Tiểu Lam đi thẳng vào phòng mình, cầm điện thoại lên gọi cho Đoàn Nhất Nam bảo có việc gấp nên không thể đi với cậu ta được, sau đó thay đồ vào ra ngoài với tên tóc vàng.
Hai người đến trung tâm mua sắm thành phố, nơi này lúc nào cũng đông người, những thực khách chủ yếu là khách nước ngoài.
Dương Tiểu Lam đi theo sau Dương Đình Huy, sắc mặt cô vô cùng khó coi, trừng trừng mắt với người đang đi trước mặt mình, giọng khàn khàn tức giận nói: Này cái tên kia, rút cuộc là ông muốn đi đâu…”
Lời chưa dứt thì người phía trước đột nhiên đứng lại, ánh mắt nhìn xa xăm, Dương Tiểu Lam không thấy liền đụng người vào lưng của Dương Đình Huy làm cho suýt nữa là cô ngã ra sàn. Theo Phản xạ Dương Đình Huy quay đầu lại, kéo cô lên trước. tay choàng qua vai cô lôi đi, Gương mặt thanh tú có phần lưu manh nhìn cô nở nụ cười đầy nguy hiểm nói “ Đi thôi nào Dương Tiểu Lam, Tui dẫn bà đi tiêu tiền.”
Dương Tiểu Lam đần người ra, theo phản xạ bị lôi đi “…”
Một lúc sau khi dạo đúng một vòng trung tâm thương mại thì trên tay Dương Tiểu Lam xách một đóng đồ ngổn ngang chật vã đi theo sao Dương Đình Huy, Trên mặt cô biểu hiện vô cùng vô cùng khó chịu cộng thêm tức giận, nói lớn “ Dương Đình Huy, Ông đứng lại đó cho tôi!”
Dương Đình Huy đứng lại, quay đầu nhìn cô, Dương Tiểu Lam bước lên bước buông tay quăn tất cả đồ đang tay xách nách mang xuống ngay chân Dương Đình Huy, gương mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ tức giận nhìn thẳng vào mắt cậu ta, khinh bỉ nói “ Xách! Chị đây không phải osin ông ha! Tôi còn có chuyện phải làm không có rãnh ở đây đi shopping với ông ha. Muốn thì tự đi ha. Đừng làm phiền bà đây ha.”
Dương Đình Huy nhìn vẻ mặt tức giận đến đỏ ửng lên của Dương Tiểu Lam, cậu bật cười lên, rồi nhìn xuống đóng đồ dưới chân mình, mặt tỏ ra vô tội buồn bã nói: “ Bác Dương Minh đã nhờ bà đưa tôi đi Sopping mà bây giờ bà bỏ con giữa chợ thì làm thế nào đây. Tôi cũng sợ phiền bà nhưng mà Bác Dương Minh cứ ép tôi thôi, mà bà bây giờ…”
Gương mặt Dương Tiểu Lam không chút biểu cảm nào nhưng đôi mắt lại thể hiện sự tức giận lên tới tận cùng, nói “ Cút ngay cho bà”.
Ánh mắt vui vẻ của Dương Đình Huy khi chọc giận Dương Tiểu Lam bỗng chốc thay đổi, khi thấy một người nào đó cách họ không xa, Dương Đình Huy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có cách mặc đồ rất phong cách thời thượng, vừa nhìn có thể nhằm với người nổi tiếng, gương mặt trông có vẻ là một tiểu thư gia đình gia giáo biết đối nhân xử thế nhưng bên trong thì lại ẩn chứa là một con rắn cực độc. Ánh mắt Dương Đình Huy dần lạnh xuống, cậu khoác tay lên vai Dương Tiểu Lam lôi cô đi về phía người phụ nữ đó “ Tui đưa bà đi xả giận, Dương Tiểu Lam đi thôi.”
Dương Tiểu Lam bị lôi đi bất ngờ, mặt bỗng đờ ra không biết là gì, nhưng khi tiến gần đến người phụ ngữ đó cô chợt hiểu ra mọi chuyện, trên gương mặt bỗng hiện lên một nét cười lạnh, Ha… Đoàn Khả Hân, tôi còn chưa đến thì cô đã tự mình vác sát đến tìm tôi rồi cơ đấy, đã lâu rồi không gặp nhỉ Đoàn tiểu thư…