“Lu-Luna, Sweet, Chris…….?”
Tôi nhìn cô ấy, lẩm bẩm trong miệng những phần mà tôi nhớ, bởi vì chúng quá dài nên tôi không thể nhớ hết được qua một lần nghe.
Người ngoại quốc nào cũng có tên dài như vậy ư….?
Làm thế nào mà cô ấy nhớ được nó vậy….
“Fufufu….., cậu chỉ cần gọi mình là Luna là được”
Luna nhìn tôi đang bối rối và mỉm cười.
Dù cô ấy vừa phải trải qua một việc đáng sợ như vậy, cô ấy lại rất bình tĩnh.
“Ờmm … Mình là Kiriyama Seito. Rất vui khi được gặp cậu…”
Dù gì thì tôi vẫn nên giới thiệu bản thân mình trước.
“Seito-sama….”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi và gọi tên tôi.
“Ờm, cậu không cần gọi mình bằng “sama”…”
Giọng điệu của cô ấy rất lịch sự, và cử chỉ của cô toát lên vẻ sang trọng.
Có lẽ vì vậy mà cô mới suýt bị những tên mặc áo đen kia bắt cóc chăng?
“Chỉ là, mình muốn gọi cậu là Seito-sama!”
“Haa….?”
Có lẽ cô ấy không muốn làm theo đề nghị này của tôi.
Ờm, nếu đó là điều cô ấy muốn thì tôi không còn cách nào khác…….
“Mình nghĩ chúng ta nên nói về chuyện đó sau khi rời khỏi đây. Mình có nên gọi cảnh sát không?”
Nếu những người khả nghi đó lại đuổi theo thì có lẽ lần này chúng ta sẽ không may mắn như lần trước đâu.
Tôi vừa nói vừa chỉ vào con hẻm vừa nãy.
Nhưng-
“Không…… Cậu đừng báo cảnh sát…”
Dựa vào thái độ của cô ấy, có lẽ có lý do riêng cho việc này.
“Nhưng cậu đã suýt bị hai tên lạ mặt đó bắt cóc đấy…..?”
“Gọi cảnh sát không tốt chút nào….”
Gọi cảnh sát không tốt sao..?
Ha-!
Chẳng lẽ, có một tổ chức đứng tàn ác nào đó đứng đằng sau tất cả mọi thứ và cả cảnh sát sao..?!
-Ý nghĩ ngu ngốc ấy vừa vụt qua tâm trí tôi, có lẽ tôi đã xem quá nhiều anime rồi…
Thực tế, điều mà tôi vừa nghĩ gần như không thể xảy ra.
……Không, việc Luna suýt bị bắt cóc cũng đã không bình thường rồi, nên có lẽ chuyện tôi nghĩ cũng không hoàn toàn là không thể…….?
“Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ đây…?”
Dù sao, nếu bản thân người suýt bị bắt cóc không muốn làm vậy, thì tôi cũng sẽ không thể làm gì khi báo cảnh sát.
Vì thế nên tôi đã hỏi Luna xem cô nghĩ gì.
“………….”
Luna đưa tay lên miệng cô và suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Rồi sau đó…
“Cậu có thể cho mình ở nhờ vài ngày được chứ…….?”
Cô ấy vừa nói một điều mà tôi không thể nào tượng tượng ra trước đó.
“Eh….??”
“Thật ra, mình đang chạy trốn khỏi mấy người áo đen kì dị vừa nãy….. Nếu bị họ túm được, họ sẽ bắt mình làm những điều mà mình không muốn…Vậy nên, cậu có thể cho tớ “trú ẩn” vài ngày được không…?”
Ngẫm lại thì, mấy người đàn ông vừa nãy nhìn cũng khá giống dân đòi nợ thuê hoặc tương tự như vậy.
Nếu bị mấy người đó bắt được, Luna sẽ bị họ ép “bán thân” nên mới cố gắng trốn thoát như vậy…?
Bề ngoài của mấy tên áo đen kia đáng nghi tới nỗi nếu cô ấy nói với tôi rằng họ thực chất là yakuza hay những người làm ăn phi pháp, thì có lẽ tôi cũng sẽ tin.
Tôi không muốn dính líu đến những người đáng nghi như vậy.
Trong khi tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tôi lén liếc nhìn vẻ mặt của Luna.
“………”
Luna, đang chăm chú nhìn tôi, với ánh mắt mong đợi.
Tôi không thể nào nhẫn tâm bỏ rơi một cô gái mỏng manh như vậy được….
Dù gì thì, từ đầu khi tôi cố giúp đỡ cô ấy, có lẽ tôi sẽ bị những tên đó nhắm tới….
Tôi nghĩ tôi nên cố gắng thuyết phục Luna tới gặp cảnh sát, cảnh sát sẽ bảo vệ cô ấy tốt hơn những gì tôi có thể làm.
“Mình hiểu..…nếu chỉ trong vài ngày thì mình có thể giúp cậu”
May mắn thay, bây giờ vẫn đang trong kì nghỉ hè nên tôi có nhiều thời gian rảnh hơn.
Tôi tin chắc rằng những tên kia sẽ không tìm ra được chúng tôi chỉ trong vài ngày.
“Cậu nói thật ư…..?!”
“Chỉ là cậu đang gặp khó khăn và mình có thể giúp, Luna. Chỉ-..”
Tôi kể cho Luna nghe về việc mình đang sống một mình và yêu cầu cô nên hạn chế ra ngoài trong khi mình đang giấu cô ấy.
Sau đó-
“Việc đó thậm chí còn thuận tiện hơn cho mình…!”
Vì lí do nào đó, Luna hài lòng với những gì tôi nói.
Hmm, kì lạ thật…?
Đáng lẽ cô ấy phải biết rằng mình có thể gặp nguy hiểm chứ?
Kể cả khi tôi đã đối xử tốt với Luna, tôi vẫn là một thằng con trai đang trong tuổi dậy thì đấy….?
Có lẽ Luna chỉ chưa suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện mà thôi.
“Vậy giờ cùng về nhà mình nhé? Nó ở khá gần nơi này”
Tôi đã thông thạo đường đi xung quanh nơi mình sống nên đã chọn một đường mà sẽ không có nguy cơ đụng mặt với hai tên kia.
Luna lặng lẽ đi theo tôi mà không hề phàn nàn hay thắc mắc.
Trên đường đi-
[A, ….đồ lót…..]
Luna vừa thì thầm điều gì đó.
“Có phải cậu vừa nói gì đó không, Luna?”
“Ừm……”
Trước câu hỏi của tôi, Luna vặn vẹo cơ thể mình, điều này có vẻ như khá khó nói.
Má cô ấy đỏ bừng lên, cô ấy đang xấu hổ à?….Tôi tự hỏi rằng chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Cậu có vấn đề gì ư, Luna?”
“Uhmm….Tớ chợt nghĩ là tớ có thể mượn quần áo của cậu mặc…. nhưng tớ lại không có đồ lót để thay..”
“A….”
Tôi đã hiểu điều Luna muốn nói.
Tôi chỉ sống một mình nên chắc chắn tôi sẽ không có đồ lót dành cho nữ.
Tôi vẫn có thể mượn đồ lót của em gái mình, nhưng đó không phải điều mà tôi sẽ làm.
Nếu tôi để em gái mình đòi lại đồ lót, tôi nghĩ mình sẽ bị một cơn bão của những lời khinh miệt và lăng mạ mất…..
Chỉ còn cách là tôi phải đi mua “chúng” thôi….
“Sau khi về nhà tớ, cậu có thể đi mua “chúng” cùng tớ không…. ”
Cứ để vậy mà đi thì sẽ rất nguy hiểm nên tôi sẽ cho Luna mượn quần áo tôi của để cải trang sau.
Tôi không nghĩ mình có đủ can đảm để đi mua đồ lót nữ hộ cô ấy một mình…
“Mình hiểu rồi, xin hãy làm vậy” [note56847]
Luna gật đầu với tôi và tiếp tục khởi hành đến căn hộ của tôi.
[--Tôi rất vui vì cuộc gặp định mệnh này…. Cảm ơn kami-sama…]
[note56848]