Caprisky và người vợ yêu dấu đã kết hôn với sự chúc của toàn thể gia đình, anh em và bạn bè. Nhưng vài năm trôi qua, một vấn đề nảy sinh giữa cặp đôi này, đó là người thừa kế.
Với Bá tước Caprisky thì việc sinh ra người thừa kế cũng là một tranh nhiệm cao cả, nhưng tiếc thay, dù đã nhiêu đêm, họ vẫn không sinh được một đứa con. Một rỉ tai Bá tước về việc chọn vợ lẽ, nhưng ông ấy đã gạt phắt ý tưởng đó ngay lập tức.
Mọi thứ cứ như vật trong 3 năm tiếp theo, cuối cùng…..cặp đôi đã có một đứa con.
Và đứa bé đó là tôi, Cosmos. Cosmos Caprisky.
Mẹ tôi nói rằng khi còn bé, tôi rất đáng yêu, mọi người cực kỳ yêu quý tôi. Tuy nhiên, cuộc sống không thể toàn bộ là màu hồng.
Gia tộc Bá tước Caprisky nổi tiếng về chiến đấu, và người kế vị luôn là nam giới. Tuy nhiên, đứa trẻ được chờ đợi bấy lâu là một bé gái. Điều này đã trở thành một nguồn cơn đau khổ mới cho gia đình.
Có rất ít hy vọng về một đứa trẻ khác được sinh ra. Vì vậy, cha tôi rút ra một kết luận. Nếu ông ấy không có con trai, thì ông sẽ phải nuôi dạy con gái nên người.
Nói chính xác hơn, tôi không bao giờ được phép hành động như một thiếu nữ. Được thúc đẩy và sống như một người đàn ông mạnh mẽ. Trở thành người con trai lý tưởng của Gia đình Caprisky.
Đó là lời nguyền đã trói buộc tôi.
Tôi lớn lên với một tích cách khá nghịch ngợm, có lẽ là vì hoàn cảnh gia đình của tôi. Lúc sinh nhật thứ 8, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn với chính bản thân mình. Mọi chuyện bắt đầu khi tôi gặp một trong những người bạn thân nhất của mình, người sẽ gắn bó với tôi rất lâu.
Trước mặt tôi, là một người luôn được các chàng trai quan tâm. Một người thực sự phù hợp với hình ảnh của một quý cô hoàn hảo.
Lý do tôi gặp cô ấy, người có tên là Margaret, là do tính toán của cha tôi, ông ấy muốn tôi tương tác với cô ấy để cải thiện bản lĩnh “đàn ông” của mình. Tuy nhiên, trái ngược với ý muốn của cha, trong tôi bắt đầu trỗi dậy những cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi với người đó chính là mái tóc, đó là một mái tóc suôn mượt và được chăm sóc rất tốt.
Tất nhiên với tư cách là một nữ bá tước, tôi cũng chải chuốt rất kỹ càng, nhưng việc chăm sóc bản thân như một thiếu nữ lại là một chuyện khác. Kể từ ngày đó, chăm sóc tóc trở thành sở thích thầm kín của tôi. Đó là sự nổi loạn nhỏ đầu tiên của tôi.
Có một số thay đổi nhỏ khi tôi lớn lên, nhưng tôi vẫn tiếp tục sống theo kỳ vọng của cha tôi. Tuy nhiên, cái cảm giác kỳ lạ đó của tôi dần dần tăng lên. Nó ăn mòn trái tim tôi như axit, và làm rung chuyển bản ngã của tôi. Bố tôi dường như không để ý đến nó, nhưng mẹ tôi đã bắt đầu để ý đến những cảm xúc của tôi.
Một ngày nọ, cha tôi đưa tôi đến một bữa tiệc của quý tộc cấp cao. Đó là lúc số phận của tôi đã thay đổi.
Cà vạt đen và một bộ vest, được mong đợi là con trai duy nhất của gia đình Caprisky, như thường lệ. Mọi người nhìn thấy tôi đều nghĩ tôi chỉ là một cậu bé.
Nói một cách chính xác, tôi không bao giờ muốn làm lệch lạc giới tính của mình, nhưng……… Tôi nghĩ rằng tôi đã bị thao túng, tôi bị thao túng bởi người thân và họ luôn coi tôi là con trai.
Áp lực đó là một nỗi kinh hoàng không dễ hiểu. Nó diễn ra hàng ngày, nhưng khi tôi dậy thì, sự khó chịu của tôi ngày càng gia tăng.
Đó là lý do tại sao tôi đã chọn ẩn mình vào góc phòng tiệc.
Tự mình trầm ngâm một lúc, cho đến khi một tiếng thở dài vọng đến tai tôi………..sau đó ai đó bắt đầu nói chuyện với tôi.
"Onee-san, chị trông đáng yêu quá."
Tôi quay mặt về phía giọng nói. Có một cô gái với khuôn mặt thon gọn như búp bê. Trông cô ấy có vẻ còn rất nhỏ tuổi. Chắc là nhỏ hơn tôi vài tuổi.
Tôi đã mất một lúc để xử lý những gì cô ấy nói. Tôi đã có chút nghi ngờ bản thân.
“Onee. . .-san? Em đang nói chuyện với tôi?"
“......Vâng đúng rồi? Vì Onee-san rất dễ thương nên tôi đã vô ý đến bắt chuyện. ”
Cô ấy đã trả lời câu hỏi của tôi, và nó ngay lập tức lay động trái tim tôi. Một từ đó đâm thẳng vào cảm giác khó chịu mà tôi đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.
"Tôi dễ thương………. ? ”
"Vâng. Và mái tóc của chị trông thật mềm mượt và thật sự rất đáng yêu ”.
“................ ! ”
Tôi đã được khen ngợi về mái tóc của mình, một niềm vui mà tôi chưa bao giờ trải qua đang chạy khắp cơ thể tôi. Một thiếu nữ, con người thật của tôi, vốn đã bị che đậy trong suốt thời gian qua, đã được giải phóng.
Chỉ là những lời nói bình thường của cô bé này, đã khiến tôi thực sự nhận ra bản thân mình.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục nói chuyện, tôi đã đỏ mặt khi cô bé ấy đối xử với tôi như thiếu nữ. Tôi run lên vì sung sướng.
Tôi cảm thấy mình giống như một thiếu nữ đang yêu.
"Tiểu thư……tiểu thư, người đâu rồi?"
Có một giọng nói từ xa vọng lại. Có vẻ như ai đó đang tìm cô ấy. Nghe thấy nó, cô bé với khuôn mặt búp bê nhìn về hướng đó rồi nhè lưỡi, và rồi chào tạm biệt tôi.
Tôi vừa được ai đó đối xử với tôi như một cô gái vào lúc đó tôi bất giác đặt câu hỏi.
"Tôi…………Tôi là ai? Tôi có nên tiếp tục cư xử như một người đàn ông không? ”
Tôi sững người và tái đi.
Tôi vừa hỏi à, tôi vừa hỏi người còn không liên quan đến tôi. Tại sao tôi lại làm phiền cô bé ấy?
Nhận ra nó, tôi ngay lập tức che miệng mình. Tuy nhiên, trước khi có thể làm gì thì cô bé ấy chỉ quay lại và nghiêng đầu trả lời tôi.
“. . Điều đó có thực sự quan trọng không? Onee-san là Onee-san. Đừng để người khác quyết định thay chị. Chị mới là người hiểu rõ bản thân mình nhất mà ”.
Đó là tất cả những gì cô bé ấy nói.
Cô ấy chỉ đơn giản gọi tôi là “Onee-san” vì cô bé ấy thậm chí còn không biết tên tôi. Nhưng nó thực sự có rất nhiều ý nghĩa với tôi.
Lời nói của cô bé ấy vang vọng trong tim tôi. Ý của họ thực sự quan trọng đối với tôi. Điều quan trọng là hãy là chính mình và hãy chấp nhận con người thật của bạn. Sống tự do. Đó là điều quan trọng. Trước khi tôi nhận ra điều đó, nước mắt đã đọng lại quanh mắt tôi. Tôi nhanh chóng cố gắng cảm ơn cô bé, nhưng trước khi tôi nhận ra, cô bé ấy đã đi mất.
Một ngày nào đó tôi sẽ cảm ơn cô bé ấy. Tôi hứa với bản thân khi mà tôi gặp lại cô gái đó, tôi sẽ mỉm cười.
Tôi sẽ tiếp tục cư xử như một quý ông, đàng hoàng như cha tôi đã hướng tới. Nhưng tôi sẽ không giấu sự nữ tính nữa. Tôi sẽ không để nó mất đi. Đó đơn giản vì cả hai đều là tôi.
Tôi đã đăng ký vào Học viện Manjurika. Vài ngày sau, tôi thông báo với bố mẹ.
Mẹ tôi ban đầu trông có vẻ sợ hãi, nhưng biểu cảm mẹ tôi trở nên dịu dàng khi bà nhìn vào đứa con gái duy nhất của mình.
Trái lại với mẹ thì cha tôi rất khó chịu và tức giận, nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định. Sau đó, tôi tuyệt vọng nói với cha những gì tôi thực sự muốn làm. Đó là sự bắt đầu cho sự hòa giải của cha con chúng tôi nhưng…………đó là một câu chuyện khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đã một năm kể từ khi tôi vào Học viện Manjurika. Đó là nơi tôi gặp lại Margaret. Chúng tôi bắt đầu đồng hành cùng nhau, và thậm chí cùng nhau vào hội học sinh. Cô ấy đang nói về điều gì đó trong khi tôi lơ đãng nhớ lại quá khứ. Đó là lúc cô ấy thay đổi chủ đề.
“Nhân tiện, Cosmos, Cậu quyến rũ hơn rất nhiều so với trước đây đấy, cậu gầy hơn một chút, nhưng cậu trông ngày càng tuyệt vời hơn.”
"Fufufu, vậy à?"
Kể từ ngày hôm đó, số phận của tôi đã thay đổi, tình yêu mà tôi có được tôi ấp ủ trong tim. Tôi nhớ những cảm xúc với cô bé ấy, đó lần đầu tiên trong đời có người nói rằng tôi thật dễ thương.
Chính cô bé ấy đã giải thoát cho tôi. Cô bé ấy cũng giúp tôi chấp nhận cảm xúc của bản thân. Giúp tôi chấp nhận sự thật rằng tôi có tình cảm với các cô gái.
Tôi có một điều ước, tôi đã ước nó vô số lần.
Nếu một ngày nào đó tôi gặp được lại định mệnh của mình, tôi sẽ khiến người đó trở nên hạnh phúc để thay lời cảm ơn. Tôi sẽ làm mọi điều trong khả năng mình.
“Này………..Cosmos, cậu có đang nghe mình nói không đấy? ”
"Oh, xin lỗi cậu."
Tôi xin lỗi Margaret với một nụ cười vô tư,