“Amane-san, cậu cũng nên ngồi xuống đi chứ.”
Yurizono-san tiến đến mà nở một nụ cười nhẹ khi nói vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên mà mặt tôi có cơ hội gần cô ấy như vậy.
Mặc dù là một người Nhật cũng như được sinh ra và lớn lên tại chính nơi đây, nhưng cô ấy lại có một mái tóc màu bạc cũng như đôi mắt đỏ thẫm. Đó cũng là tất cả những gì tôi biết về Arisu qua những lời đồn đại.
Lẽ dĩ nhiên vì là một trong “hai hoa khôi” của trường nên vẻ đẹp của cô ấy có thể ví như bước từ trong tranh ra vậy. Một con người hoàn mĩ như thế giờ đây lại đang mỉm cười với tôi…
Ngoài lề một chút, người còn lại trong “hai hoa khôi” của ngôi trường này chính là Alice.
Cả hai người đều có cái tên là “Alice” nên họ được gọi là “bộ đôi Alice”.
Về việc Yurizono-san là một trong hai người đẹp nhất trường thì tôi đồng ý cả hai tay hai chân, nhưng còn Alice thì tôi không dám chắc nữa. Có khi để Takanashi-san vào còn hợp lí hơn ấy chứ.
“Đừng nói chuyện với Onee-chan của tôi một cách thân thiện thế chứ con mèo cái này!”
Alice lồng lộn lên một con chó sủa tới tấp vào mặt Yurizono-san. Rồi em ấy càng ôm tôi chặt hơn nữa.
Alice quả thực khá là thô lỗ. Hơn nữa đây cũng là hoa khôi của trường cơ mà, cả hai đáng lẽ phải cùng hội cùng thuyền với nhau chứ.
“Amane-san này, liệu ta có thể ngồi xuống và “nói chuyện” được không?”
Yurizono-san chẳng thèm đếm xỉa đến cái lườm chằm chằm cũng như những câu chửi rủa của Alice như thể coi đó là một con chó hoang, và cứ thế mỉm cười trong khi đưa ra lời đề nghị và nắm lấy tay tôi.
“Không!”
Alice ngay lập tức hất tay của Yurrizono ra như thể muốn gạt phăng cái đề nghị đó đi vậy. Mặc dù nụ cười vẫn đang hiện trên môi nhưng xem chừng Yurizono đang cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn nhìn được cả những gân máu.
“Đồ sis-con.”
Nụ cười của Yurizono đã tắt, cô nhìn xuống Alice với đôi mắt lạnh lẽo, cùng với một giọng nói lạnh tanh.
Yurizono-san đã luôn như thế này à? Nó làm tôi sợ rồi đấy.
“Câm mồm lại con mèo phiền phức.”
Chẳng những không chùn bước trước sự khinh bỉ của Yurizono mà em ấy còn phản công lại nữa. Hai người họ cứ nhìn chằm chằm vào nhau tưởng chừng như có tia lửa điện phóng ra vậy.
Chuyện này đang càng ngày trở nên nghiêm trọng rồi đấy.
“Nếu muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh. Cứ như thế này chỉ tổ gây phiền phức mà thôi.”
Yanomiya-san lên tiếng.
Mặc dù khá nhỏ con nhưng cô ấy đã dám đứng lên để chống lại hai con người kia.
“Hai cậu đều biết Kuu-chan là người mà Amane thích nhỉ. Vậy nên hãy lắng nghe cô ấy nói đi chứ.”
Takanashi cũng lên tiếng ngay sau đó.
“Chắc hai cậu chưa quên hậu quả khi làm Kuu-chan khóc lúc trước đâu nhỉ? Hử? Vậy nên dừng cái việc này ngay lại đi.”
Kiniwa-san cười rồi nói khiến cho cả hai người họ im bặt. Rồi họ cùng quay sang nhìn tôi với cơ thể run rẩy và từng giọt mồ hôi lăn trên trán. Quay sang nhìn nhau trong chốc lát, sau đó hai người lại quay đi với vẻ không hài lòng.
Dường như cả hai đều không lấy gì làm vui nhưng có vẻ trận chiến lần này đã kết thúc với tỷ số hoà.
Dù sao thì bọn tôi cũng đỡ phải xử lí cuộc cãi vã của họ rồi.
Hmm, có vẻ Kuu-chan hay Yanomiya Sora là kiểu con gái mà phiên bản nữ của tôi thích.
Cũng dễ hiểu thôi, cô ấy có vẻ ngoài dễ thương lại còn có tính cách khá nam tính thì đúng là thật đáng yêu mà.
“Tiết chủ nhiệm sắp bắt đầu rồi đấy, hai cậu cũng nên về lớp đi.”
Eh? Hai người đó không cùng lớp hả? Mình cứ tưởng là chung lớp hết chứ.
“Mình sẽ về lớp khi mà con mèo cái này rời đi. Ai biết được con mèo này sẽ làm gì Onee-chan khi mình không có ở đây chứ.”
Em ấy ôm tôi, lè lưỡi với Yurizono-san khi nói vậy.
Mặt khác, Yurizono-san như run lên vì tức giận, những đường gân nổi lên từ thái dương khi cô ấy nở một nụ cười lạnh lẽo.
Nguy hiểm, thực sự nguy hiểm rồi đấy. Ngay khi nguồn cơn tưởng như đã được giải quyết thì mọi chuyện lại nóng lên rồi.
“Vì tôi đã trưởng thành, tôi sẽ đi. Không như con nhóc sis-con này.”
Khi tôi nghĩ cuộc chiến chuẩn bị nổ ra thì Yurizono-san lại rút lui. Cô ấy nói với một nụ cười, một nụ cười lạnh như băng vậy rồi rời khỏi lớp học.
Alice cắn môi, khó chịu, rên rỉ.
“… Em sẽ quay trở lại sau.”
Con bé lẩm bẩm rồi rời khỏi lớp học.
Thật đáng mừng vì không có cuộc chiến nào xảy ra cả.
“Oh, Amane-san, chúng ta “nói chuyện” sau nhé.”
Khi tôi đang thở phào nhẹ nhõm thì Yurizono bất ngờ quay trở lại, nắm lấy hai bàn tay tôi, vuốt ve chúng và nở một nụ cười.
Đ..đợi đã.
“Con mèo nàyyyyyyyyy!”
“Chậc.”
Một tiếng thét lớn phát ra từ hành lang, Yurizono-san tặc lưỡi, thở dài rồi lao ra khỏi lớp học. Ngay sau đó là cảnh Alice đuổi theo dọc hành lang.
Tôi vô thức lấy tay che mặt rồi thở một hơi dài.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tôi còn chẳng biết gì về cuộc sống mới này, chỉ mới nắm bắt được một tí và bị thả ngay cái đống này vào mặt!?
“Amane, cậu đang cảm thấy khá tồi tệ nhỉ.”
Takanashi nói với tôi bằng một vẻ lo lắng.
“Thường thì khi họ đối đầu với nhau, Amane đều có thể giải quyết ổn thỏa.”
Kiniwa-san sau đó cũng nói ra suy nghĩ của mình, nhìn tôi, lo lắng.
Phiên bản nữ của tôi có thể kiểm soát được đống này ư?
Vậy là bây giờ tôi lại phải giải quyết những khó khăn này đây.
“Cậu có muốn xuống phòng y tế không? Rin và Ena có thể dìu cậu đến đó. Mình sẽ nói với giáo viên sau, cũng như đảm bảo hai người đó sẽ tránh xa khỏi cậu. Nếu hai người đó biết thì mọi nỗ lực để cậu được nghỉ ngơi sẽ bị lãng phí mất.”
Yanomiya dường như rất tự tin, Kiniwa và Takanashi cũng nhìn về phía tôi rồi nhìn nhau, gật đầu.
Tôi chưa bao giờ nói chuyện với Yanomiya trước đây, dù nhỏ con nhưng lại đáng tin cậy. Dễ thương quá, một ma lực nào đó đang thúc đẩy tôi ôm cô bé vậy.
“Cảm ơn.”
Yanomiya sau đó ưỡn ngực một cách tự hào, um, nhưng cô ấy phẳng lì à.
Chắc tôi cũng nên tin tưởng cô ấy đôi chút.
Haa~ dễ thương quá.
Rồi Takanashi và Kiniwa dìu tôi đến phòng y tế. Cuối cùng thì tôi cũng có thể thư giãn rồi.
Haiz~ ước gì em gái tôi là một người như Yanomiya nhỉ.