[Ah… Mình thấy nản quá…]
Động lực của tôi đang giảm liên tục.
Mà cũng sắp tới [Ngày đèn đỏ] rồi.
Mình cũng bị biến thành con gái được khoảng 1 năm rồi.
Và tôi cũng biết được nguyên nhân của cảm giác bất ổn đột ngột này rồi.
[Dù ngày mai là giải đấu bắt đầu rồi… Mà…Thường thì,sẽ rất tệ nếu tôi chơi hết sức, nhưng chắc mọi việc sẽ ổn thôi……]
Ah–.
Mình không độ căng thẳng không còn tăng lên nữa.
Tôi nhớ là tại tòa nhà nhìn giống như khu thương mại trung tâm cò một đài phun nước lớn.
Tôi nghĩ tôi sẽ ra đó ngồi nghỉ một chút …….
Chầm chậm, chầm chậm. Tôi đi ra phía đường chính.
…
Khu thương mại trung tâm ở ngay bên phía kia đường chính.
Ở khu vực trung tâm có một đài phun nước rất đẹp, khu vực quanh đài phun nước giống như một quảng trường nhỏ.
[Oh, đúng lúc thật,không có ai ở đây cả …….Không biết mình có vui lên được không.]
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đài phun nước.
Sau đó nhắm mắt lại.
Bất ngờ thay, âm thanh của dòng nước lại có thể giúp tôi thư giãn.
[……]
Tôi cảm thấy ai đó ngồi cạnh tôi.
Tôi cũng chả quan tâm lắm, vì hiện tại tôi đang trong chế độ hiền nhân.
[……]
Không biết người cạnh tôi có cảm thấy thư thả hơn nhờ âm thanh dòng nước không nhỉ.
Không biết là ai mà lại có mùi thơm thế nhỉ.
Không, cái mùi đó…..Tôi chỉ tò mò mùi thơm đó là gì thôi.
Tôi mở hờ một mắt và nhìn sang bên cạnh.
Một mái tóc tím than.
Tóc dài chấm tai.
Vẻ nhoài ưa nhìn.
Tôi thấy cậu ta cũng khá cao. Tôi có thể đoán khi nhìn vào đôi chân đang bắt chéo của cậu ta.
(…… Uwaah, Một thằng zai đẹp……)
Tôi thở nhẹ.
Khi hành động của cậu ta trở nên vụng về, tôi tự hỏi mình có nên bắt chuyện với cậu ta không.
….
Mà khoan đã.
Đó……?
Lúc nãy mình……..Vừa nghĩ đó là『Một mùi rất dễ chịu』ư……?
Không, mà chẳng phải mùi đó phát ra từ cậu ta ư…… mùi của 1 thằng con trai?
Ahh, hình như nó được gọi là pheromone thì phải?
Thật nhẹ nhõm, ý tôi là, tôi muốn hiến dâng thân thể này cho cậu ấy, ý tôi là—-.
…
……..Oi.
Mình vừa mới nghĩ gì thế này?
[……
Cô không khỏe à?]
Cậu trai ngồi cạnh hỏi tôi.
Tôi nhìn lên trời.
Hiện giờ, vì tôi đang gặp rắc rối nên mặt tôi tái nhợt.
[A, k-không có gì……]
Oi!
Tại sao mình lại lo lắng vậy? Mình bị sao thế này?
Nhìn kĩ đi! Thằng bên cạnh la con trai đấy.
Một『Chàng trai trẻ』không những thế cậu ta còn là『Chàng trai dễ thương』nữa, mà không phải, đó là một chàng trai trưởng thành đấy!
…
Oi.
Mình, vừa nãy, bị sao vậy?
[Mặt cô trong xanh xao quá. Cô ốm à?]
Cậu trai đưa mặt lại gần tôi.
Dừng lại đi. Đừng có lại gần tôi.
Vì hôm nay tôi thấy trong người khá lạ.
Chết tiệt……!
Có phỉa là do gần tới『Ngày đèn đỏ』không? …… 。Làm ơn tha cho tôi đi mà……..
[Hi !?]
Cậu ta đưa tay len trán tôi.
Tôi kêu lên một tiếng kỳ lạ. Xấu hổ quá.
[Có vẻ.
.
.
.
.
.
Không phả lài bị cảm.
Oh, Xin lỗi vì đã tự tiện chạm vào trán cô, cô đã bị bất ngờ nhỉ]
Cậu ta bỏ tay ra khỏi đầu tôi, mặt tôi chuyển sang màu đỏ.
Ngay vào lúc cậu ta bỏ tay ra, tôi nghĩ mình đã nóng lên.
Cậu ta đã nhận ra sau đó bỏ tay ra và xin lỗi với một nụ cười.
Mặt tôi đỏ lên……..Mình bị sao thế này?…..
[Err, tôi ổn……Um….. Cậu gần quá đấy….]
[?? ……
Ah, tất nhiên là gần rồi…
Hahaha]
Cậu ta gãi đầu rồi dịch ra góc ghế.
Tôi bình tĩnh vuốt ngực.
[À mà, cô…… ngoại hình của cô, cũng tham gia vào giải đấu ư?]
Cậu ta quan sát tôi nhưng không trêu chọc tôi.
[Eh? ……. Ah, vâng, đúng vậy…….]
Sao mình lại dùng kính ngữ vậy?
Vì cậu ta dùng cách nói thông thường, nên mình cũng phải nói kiểu thông thường mới phải chứ!
Cậu ta khiến tôi cảm thấy rất lạ, tôi đang cực kỳỳỳỳỳ sợ đây này!
[Vậy ư……. Tiện thể, thì tôi cũng tham gia nữa đấy.
Nhìn này]
Cậu ta cho tôi thấy thẻ dự thi.
『SỐ. 007654 Yuuri Hakushanasu』
[Yuuri……
-san.
Đúng không?]
Tôi cũng cho cậu ta xem thẻ của tôi.
『SỐ.
030276 Kazuto』
[……
Hee.
Dù là con gái, nhưng cậu lại『Đăng ký』bằng cái tên rất nam tính nhỉ.]
……Tôi là con trai mà.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu rồi…. .
…
N? 『Đăng ký』?
[…… Chẳng lẽ tôi bị phát hiện dùng『Tên giả』rồi ư?]
Tôi lo lắng hỏi.
[Haha, nếu một cô gái dùng cái tên『Kazuto』, dù có thật đi nữa, thỉ cũng chả ai tin đâu]
[Cậu nghiêm túc ư?…..]
Vậy à…….
Mấy cô tiếp tân chả quan tâm tôi dùng tên thật hay tên giả để đăng ký.
Có vẻ như có rất nhiều người dùng tên giả để tránh rắc rối.
Vì tôi dùng『Tên cũ 』mà chẳng thèm suy nghĩ, nên cũng không lạ gì khi nó bị phát hiện……….
Tôi cất thẻ dự thi vào túi, rồi nhìn về phía
Yuuri lần nữa.
(…… ..Mình nghĩ cậu ta rất nổi tiếng với con gái, huh…….
Nụ cười đẹp và tử tế với phụ nữ……)
Ah–. Đúng vậy.
Cậu ta hoàn toàn đối lập với Graham.
Hắn sẽ biến thành tôi phạm khi mắc sai lầm.
Khi nghĩ vậy, tôi hoàn toàn bị bất ngờ bởi Yuuri, có lẽ nó cũng chẳng lạ lắm.
Không nó không lạ gì cả.
Đúng rồi chính vì ở nhà ngoài Jiji và tên biến thái kia thì chả còn người đàn ông nào khác.
Nếu có người đàn ông nào đó đàng hoàng hơn, thì tôi sẽ không cảm thấy lạ như thế này.
Và tôi cười.
Thằng zai đẹp trước mặt tôi đang bối rối.
Được rồi, vì tôi không muốn dính vào cái『flag』này – -.
—-Nên tôi đổ hết trách nhiệm lên Zegius và Graham.