Trước khi tôi biết được, tôi đã hoàn toàn suy sụp, cả về mặt xã hội lẫn cảm xúc, đó là mùa hè như vậy đó. Trước khi tôi biết được, tôi đã bị khóa chặt trong một chiếc lồng, không hy vọng trốn thoát, đó là tháng bảy như vậy đó. Tôi cố gào lên: “Cứu tôi với!” Nhưng không có gì – không tình yêu, mơ ước, hy vọng, tình bạn, hay chiến thắng – có thể cứu được tôi. Tôi đang gặp rắc rối thật sự.
Ít nhất Yamazaki còn có quan điểm gì đó về tương lai. Mặc dù nó gào thét liên hồi: “Arghh! Đừng có đùa với tôi!”, ít nhất nó vẫn còn có tham vọng gì đó. Nó đã suy nghĩ về công việc kinh doanh của gia đình từ nhỏ.
“Em sẽ thoát khỏi miền quê cứt đái đó và lập nên tên tuổi ở thành phố lớn! Đồ--đồ đạo đức giả! Các người cứ nhìn đây mà xem! Tao có tài năng! Tao không biết tao có loại tài năng gì, nhưng chắc chắn là tao có!”
Trước khi tôi có thể chắc chắn về chuyện tài năng của mình có thực hay không, có vẻ như số phận đã bắt tôi phải quay về miền quê luôn. Miền quê, với những mối dây gia đình họ hàng nhằng nhịt, những nụ cười phiền toái, những tên nổi loạn non choẹt, những con đường rộng không cần thiết được bàn tính bởi những nhà chính trị gia địa phương, và chỉ có một cửa tiệm tạp hóa. Tôi gặm nhấm đích đến đó trong nỗi cay đắng khôn nguôi.
Tôi hét lên bằng một giọng đầy nam tính tuyệt đẹp: “Trời ơi! Khủng khiếp, khủng khiếp quá!” Tôi cũng chẳng biết cái gì là khủng khiếp nữa, tuy nhiên, ngay lúc này, hẳn có cái gì đang rất khủng khiếp. Thật ra, có quá nhiều chuyện khủng khiếp diễn ra đến nỗi tôi không nhìn ra cách gì cứu chữa. Ban đầu là, tôi đã hoàn toàn bị cắt trợ cấp. Mặc dù vậy, vì lý do nào đó, ý chí làm việc trong tôi cũng không sủi tăm. Mặc dù lâm vào cảnh túng quẫn, tôi vẫn không chịu ra ngoài. Danh hiệu “hikikomori cao cấp” của tôi đâu chỉ để làm kiểng đâu. Tuy nhiên, tôi vẫn phải duy trì mức sống tối thiểu, nếu không sẽ bị đuổi cổ khỏi căn hộ mất. Tôi phải làm gì đó.
Với thẻ tín dụng sinh viên, tôi mượn tiền vô tội vạ. Sau đó tôi bán đồ đạc. Tôi bán máy giặt, tủ lạnh, TV, máy tính, bàn kotatsu và giường cho một hiệu bán đồ second-hand gần nhà. Tôi còn thử bán thư viện của mình cho hiệu sách cũ nữa. Như thế này, kiếm được chút tiền để sống, tôi mua thêm được chút thời gian.
Khi đã an toàn hơn rồi, sự nhàm chán trở thành vấn đề lớn. Cả tôi và Yamazaki đều rất chán nản. Làm thế nào để thoát khỏi điều đó trở thành sự quan tâm lớn của chúng tôi: “Tao phải làm gì đây, tao chẳng có việc gì để làm cả.” Tôi thú nhận với Yamazaki.
Nó cũng có vẻ đã cùng đường. Nằm sấp trên sàn nhà, nó thì thầm chán nản: “Em không ở trong tình trạng thảm thương như huynh, Satou, tuy nhiên vì lý do nào đó em không thể bình tĩnh được. Mặc dù là lẩn tránh thực tế, em muốn tìm ra một cách thật trẻ trung, nếu có thể.”
Thoát ly thực tế hả---được lời nói của nó kích thích, một ý tưởng chợt đến với tôi. “Nói đến chuyện thoát ly, đó là việc người ta hay làm lúc còn choai choai đúng không?”
“Đúng thế.”
“Nè, chuyện đó làm tao nghĩ tới rock.”
Tôi lắc vai Yamazaki mạnh: “Đúng thế, rock and roll! Tình dục, ma túy và bạo lực!”
Yamazaki đứng dậy, vung nắm đấm và gào lớn: “Em hiểu rồi! Tuyệt vời! Nói đến rock and roll, em thật sự rất hâm mộ Jerry Lee Lewis!”
“Thằng chả là ai vậy?”
“Là một tay rocker lolicon, chả thèm quan tâm đến lề thói xã hội, cưới con em họ mười ba tuổi, trở thành người khổng lồ của giới lolicon!”
Chúng tôi quyết định rằng chủ đề của chúng tôi từ đó sẽ là: “Tình dục, ma túy và bạo lực.” Nếu chúng tôi lái cuộc đời theo hướng đó, có thể chúng tôi sẽ tiêu khiển mỗi ngày trong một cách đầy năng lượng, hạnh phúc và trẻ trung hơn. Ít nhất, đó là hy vọng của chúng tôi, và chúng tôi bám lấy niềm hy vọng đó.
Tình dục.
Nói đến tình dục, thì đó là chuyện không dành cho người dưới 18 tuổi. Nói đến “không dành cho người dưới 18 tuổi”, thì là game khiêu dâm! Ngay cả lúc này, Yamazaki tiếp tục làm việc với cái game khiêu dâm đó. Tại sao? Không ai có thể biết, nhưng có vẻ rất buồn. Rất cô đơn. Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi không biết tại sao, nhưng điều đó làm tôi muốn khóc.
Ma túy.
Dùng số tiền tôi có được từ việc bán tháo đồ đạc, tôi mua một vài loại ma túy thật.
“Chúng toàn là thuốc hợp pháp!” Yamazaki phàn nàn.
Tôi cúi đầu. “Tao còn làm gì được đây? Không thể nào người ta mua ma túy bất hợp pháp qua mạng được đâu. Tao là hikikomori mà, làm vầy được là tốt lắm rồi.”
“Hèn yếu. Nhạt nhẽo quá.”
Bạo lực.
Cuối cùng Yamazaki và tôi đánh nhau trong căn hộ sáu chiếu một gian của tôi. Giữa căn phòng trống rỗng, chúng tôi thủ thế đối mặt nhau. Tôi bắt chước Bruce Lee trên TV. Yamazaki dùng thế võ từ trong game hành động, thủ thế như một con cò.
Rồi chúng tôi bắt đầu đánh lộn. Tuy thế, vừa mới bắt đầu thì tôi trượt trên sàn và ngã. Tôi đập đầu xuống đất đau điếng, và chảy nước mắt.
“Chả vui gì hết.” Yamazaki phàn nàn.
“Đừng nói thế.”
“Chỉ làm em thấy trống trải hơn thôi. Em biết rồi! Chúng ta ra công viên đánh nhau đi!”
“Trước đó chúng ta hãy dùng thuốc kích thích đi, đã mua rồi mà. Đừng coi thường chúng chỉ vì chúng hợp pháp. Chúng tốt lắm đấy. Chúng ta sẽ tha hồ vui vẻ.”
Thật ra, loại ma túy đó quả có hiệu lực. Thật ra, chuyến du hành quá tệ hại, tôi nghĩ là tôi sẽ chết. Tôi nghĩ là tôi có lẽ nên chết đi thì hơn.
Ấy vậy mà, tôi không chết.
Có thể tôi đang sống một cuộc đời hikikomori vô dụng. Tuy nhiên hiện giờ tôi vẫn có kế hoạch gặp một người. Khi ban chiều buông xuống, và ngoài đường không còn bóng dáng ai nữa, tôi nhồi nhét vào bao tử một bữa ăn muộn. Khi trời đã tối hẳn, tôi rời khỏi nhà đến công viên kế bên. Những làn gió đêm hè mới dễ chịu làm sao.
Tôi ngồi trên băng ghế và nhìn lên mặt trăng và các vì sao. Một con mèo đen duỗi mình nhàn hạ trước mặt tôi. Đôi mắt nó nháng lên tia sáng đèn đường.
Buổi tối rồi. Chắc chắn là tối rồi.
Misaki hiện lên trong công viên.
“Anh tới trễ đó.” Cô ta đong đưa chiếc xích đu, khi đã chú ý đến tôi, bèn nhảy xuống hào hứng. Con mèo chạy đến bên cô, và Misaki bế nó lên. Con mèo kêu meo meo, nhưng không giẫy dụa.
“Ngoan lắm. Hôm nay tao sẽ cho mày ít thức ăn đóng hộp, ok?” Misaki rút một lon thức ăn cho mèo ra khỏi túi xách sau lưng. Rõ ràng là, cô đã cho con mèo ăn mỗi đêm. “Mèo thật tuyệt, anh có nghĩ thế không?”
“Chúng nó tuyệt ở chỗ nào?”
“Mèo dường như sống ở đâu cũng ổn, mặc dù chúng có ở một mình.”
Tôi không hiểu lắm điều cô ta nói, nhưng cũng cố đưa ra một câu trả lời phù hợp: “Mèo không biết ơn đâu.”
“Tôi biết.”
“Nó sẽ quên cô thôi, Misaki. Cho mèo ăn thật là phí phạm.”
“Miễn là tôi vẫn còn cho con mèo những thứ nó muốn, thì đều ổn cả. Nó sẽ nhớ đến tôi. Đừng tàn nhẫn thế. Mày đến công viên này mỗi đêm phải không?” Cô nhẹ nhàng xoa lưng con mèo khi nó ăn thức ăn. Khi đã ăn xong, con mèo nhảy vào bụi rậm. Chúng tôi ngồi xuống băng đá. Misaki rút “cuốn sổ bí mật” ra khỏi túi. Và đêm nay, buổi tư vấn nhằm thoát khỏi cuộc đời hikikomori đầu tiên của tôi bắt đầu.
Misaki đã gọi chuyện này là “tư vấn.” Ngay từ đầu, hành động và lời nói của cô ta đã rất lạ lùng, nên tôi hoàn toàn nghĩ chuyện này chỉ là trò đùa gì đó thôi. Tuy nhiên, có vẻ cô nàng rất nghiêm túc.
“Anh tới trễ. Hợp đồng đã nói là anh phải đến sau bữa tối, nhớ không?”
“Thì tôi vừa ăn ---“
“Nhà tôi ăn tối lúc bảy giờ tối.”
Làm thế quái nào tôi biết được cơ chứ! Tôi muốn hét lên, nhưng kiềm lại.
“Hừm, bắt đầu từ ngày mai, hãy đến sớm hơn. Dẫu sao thì, chúng ta sẽ bắt đầu với buổi tư vấn nhằm thoát khỏi cuộc đời hikikomori đầu tiên, được chứ? Đây, anh ngồi đây.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô trên băng ghế. Misaki ngồi cạnh tôi, quay mặt lại hướng tôi.
Công viên buổi đêm...không còn ai ở đây. Chuyện gì sắp xảy ra chứ? Cô ta định làm gì vậy? Tôi thấy có chút bất an. Misaki đặt cái ba lô khổng lồ trên lưng xuống và bắt đầu lục lọi gì ở bên trong.
Thì thầm cái gì nghe như: “Ồ, đây rồi, chính nó đây rồi” cô ta rút ra một cuốn sổ đi học đã cũ. Trên bìa sổ, dòng chữ: “Cuốn sổ bí mật” được viết bằng bút dạ đen.
“Cái gì thế?” Tôi hỏi.
“Một cuốn sổ bí mật.”
“Tôi đang hỏi là, nó là thứ gì thế?”
“À, nó là...một cuốn sổ bí mật.” Misaki mở trang sổ bí mật ra và lật đến chỗ cô ta cần tìm. “Được rồi, bây giờ tôi bắt đầu bài giảng đây.”
Ánh đèn chiếu ngược sau lưng cô làm tôi không thấy rõ mặt cô. Tuy thế, giọng nói của cô rất nghiêm túc. Không hiểu được điều gì đang xảy ra, tôi nuốt nước bọt.
Misaki bắt đầu bài giảng: “Um...tôi bắt đầu với phác thảo một hikikomori nha? Được rồi, chuyện gì khiến người ta trở thành hikikomori? Anh biết không, Satou? Hm? Anh không biết? Tôi nghĩ vậy mà. Anh bỏ học đại học, nên rõ ràng đầu óc anh không thể trả lời được câu hỏi này rồi. Tôi biết. Tôi thông minh mà. Tôi đang học thi GED bây giờ đây. Tôi học năm tiếng mỗi ngày. Rất giỏi đúng không? Ha ha ha...”
Cô ta cười một chút trước khi tiếp tục: “Theo điều tra của tôi, không chỉ hikikomori, mà mọi vấn đề cảm xúc đều được gây ra bởi sự bất lực trong việc thích nghi với môi trường. Nói tóm lại, bởi vì anh không hòa hợp được với thế giới, một số chuyện không tốt xảy ra.”
Misaki giở sang trang tiếp theo. “Ngày trước, con người nghĩ đến nhiều cách để đối mặt với thế giới. Ví dụ như, lấy thần thánh làm ví dụ chẳng hạn. Có bao nhiêu là thần thánh trên đời. Ở Nhật không thôi, đã có tới tám triệu...Hở? Tám triệu? Hơi phóng đại quá, đúng không? Ư--ừm..., dẫu sao, có rất nhiều thần thánh trên đời, và dường như họ xoa dịu được nỗi đau của nhiều người, như ở lễ nhà thờ chẳng hạn. Những người không thể được Chúa cứu rỗi nghĩ đến những việc khác, như là, triết học chẳng hạn.”
Misaki bắt đầu lục lọi trong túi. Sau khi đã thò đầu vào trong túi, cuối cùng cô ta cũng tìm ra thứ muốn tìm. “Ồ, đây rồi, nó đây rồi.” Cô ta lôi cuốn sách gì đó ra và đưa cho tôi. Cái đề sách là Thế giới của Sophie.
“Cuốn sách hơi bị khó hiểu, nên tôi cũng chẳng hiểu lắm, nhưng hình như cuốn sách này là cuốn dạy cho người ta biết mọi điều cần thiết về triết học. Tôi mượn nó từ thư viện, nên nhớ đọc nó trước ngày mai, được không?”
Tôi nhận cuốn sách. Bây giờ tôi chẳng hiểu phải làm gì cả, trong khi bài diễn văn của Misaki cứ tiếp tục lê thê. “Ừ, được rồi, sau triết học, chúng ta có phân tâm học! Có vẻ cái này rất phổ biến ở thế kỉ thứ mười chín, sau khi có ông già tên Freud gì đó nghĩ ra nó. Mọi người nói rằng nếu điều trị bằng phân tâm học, vấn đề của bạn sẽ thực sự biến mất. Ví dụ như là, anh có nhớ đêm qua mơ thấy giấc mơ gì không? Tôi sẽ phân tích nó cho anh. Nói cho tôi biết anh mơ gì đi, Satou.”
Tôi nói cho cô ta: “Một con rắn khổng lồ, mạnh mẽ xuất hiện. Nó chúi đầu vào đại dương, và tôi găm một cây kiếm dày vào một quả táo, và bắn nát mọi thứ xung quanh với một khẩu súng đen chói sáng.”
Nghe những điều này, Misaki rút ra một cuốn sách bìa mềm từ trong ba lô khổng lồ. Cuốn này có đề là: “Phân tích giấc mơ: Với Cuốn Sách Này, Bạn Có Thể Dễ Dàng Đoán Được Sự Sâu Thẳm Trong Tiềm Thức.”
“Hm...rắn, biển, táo, gươm, súng...” Lẩm bẩm một mình, cô ta đang tra cứu trong mục lục, rồi đột nhiên, cô ta ngoảnh mặt đi, đỏ bừng. Vì lý do nào đó, tôi biết ngay hoàn cảnh, dù mọi thứ trong công viên tối đen như mực.
“Được-được vậy là đủ Freud rồi! Tiếp theo hãy chuyển sang Jung!” Misaki hét lớn.
“Này! Chứ còn kết quả phân tích giấc mơ của tôi thì sao? Misaki, nói cho tôi biết con rắn lớn có nghĩa là gì đi!” Tôi khăng khăng, nhưng cô ta thờ ơ cố gắng quấy rối của tôi.
“Jung...ông này cãi nhau với Freud, và dường như có cách tiếp cận khác. Ờ, hãy bắt đầu phân tâm học theo kiểu Jung!”
“Nè, đừng thờ ơ với tôi chứ. Chờ chút đã.”
“Như tôi thấy thì, anh là mẫu người nội tâm, đầy cảm xúc! Anh sợ hãi Người Mẹ Lớn! Anh còn chiến đấu với Cái Bóng! Thật tồi tệ quá! Muốn học thêm hãy đọc cuốn này.” Misaki rút ra một cuốn sách và đưa cho tôi. Đây là: Jung toàn tập, giải thích bằng truyện tranh!
Đầu tôi bắt đầu đau, nhưng Misaki vẫn tiếp tục. Và tiếp tục. Từ Jung đến Adler và Lacan. “Tôi không hiểu Lacan! Tôi chỉ không hiểu được gì cả.”
Tôi muốn trở về căn phòng của tôi. Dường như chú ý đến phản ứng của tôi, cơ thể Misaki chuyển hướng. “Ô, tôi xin lỗi vì đã nói đến những chuyện khó hiểu thế này. Nhưng có vẻ anh thực sự không hợp với chuyện trò hàn lâm bác học, Satou. Vẫn ổn thôi, chúng ta còn có ngày mai mà.”
“Hử?”
“Chúng ta là người, nên đau đớn như thế.”
Tôi không nói gì cả.
“Tôi thấy rất thương cho anh, gặp phải những vấn đề như thế. Hãy ngẩng đầu lên khi chúng ta đi về phía trước đi. Anh sẽ ổn thôi. Anh có giấc mơ, nên anh sẽ ổn thôi. Anh không cô độc. Nếu tiếp tục đi về phía trước, anh sẽ tìm được đường. Mọi người đang cổ vũ cho anh. Cố làm mọi thứ thì sẽ thành công. Anh sẽ thành công nếu tiến bước với những suy nghĩ tích cực, nên hãy bước đến ngày mai cùng nhau. Tương lai rất tươi sáng. Chúng ta là con người, là con người, là con người...”
Tôi kéo ba lô của Misaki ra khỏi tay cô ta, và trút nó xuống. Một đống sách rơi xuống đất. Cuốn bìa mềm của Chăm Sóc Sức Khỏe Cộng Đồng, Sống Thông Minh, Giới thiệu Nhanh đến Phân Tâm Học, Cẩm Nang Sức Khỏe, Cuốn Sách Cần Đọc Khi Bạn Kẹt Lối trên Đường Đời, Quy Luật Thành Công, Bóng Ma Murphy, vân vân và vân vân.
“Này, Misaki, cô cho tôi là đồ ngốc hay sao?”
Misaki nhìn tôi như muốn nói: “Không, không có,” và cô ta lắc đầu.
Dẫu sao thì sau một tuần lễ giao tiếp với Misaki, tôi chỉ biết một điều duy nhất là cô ta đã cố gắng thế nào. Cô ta rõ ràng đã cố gắng hết sức. Trong những ngày đầu, cố gắng nỗ lực của cô ta không được đền đáp, nhưng khi làm việc cật lực như thế, niềm đam mê của cô ta là thực. Tôi không biết mục đích của Misaki thực ra là gì. Tôi không biết mà cũng chẳng thèm quan tâm.
Trong trạng thái thần kinh mục rữa này, nếu tôi có thể có chút hào hứng từ việc giao tiếp với một cô gái, tôi sẽ hạnh phúc hơn. Mặc dù điều đó dẫn đến những rắc rối trong tương lai, bây giờ tôi không còn gì để mất. Dần dần, tôi sẽ bị đá đít ra khỏi căn hộ, hay chuyển đi đâu đó mất. Cách nào thì, tôi cũng sắp rời đi rồi. Gặp gỡ Misaki chỉ để vơi bớt nỗi buồn chán trước khi chuyện đó xảy ra.
Và bởi vì tôi suy nghĩ một cách vô trách nhiệm như thế, tôi không có vấn đề gì nói chuyện riêng tư với một cô gái mình không biết, mặc dù điều này thường sẽ gây nhiều căng thẳng nhất cho thần kinh một hikikomori.
Dĩ nhiên, mặc dù Misaki xinh đến thế nào, tôi không định làm gì cô cả. Bảng ở cổng công viên thông báo: “Coi chừng những tên bệnh hoạn”, nhưng dù tôi trông thế nào, tôi vẫn là một hikikomori lịch thiệp. Làm ơn, đừng lo lắng, Misaki.
“Cái gì? Anh đang cười gì thế?” Cô ta hỏi.
“Không, không có gì. Quan trọng hơn, hôm nay chúng ta huấn luyện gì thế?”
Ngồi đối mặt tôi trên băng ghế như mọi khi, Misaki vùi đầu vào cuốn sổ tay bí mật của cô ta.
“Hừm, hôm nay chúng ta sẽ học làm thế nào để giao tiếp với người khác.”
“Hở?”
“Nói chung thì, Hikikomori rất tệ hại trong việc giao tiếp. Bởi vì họ không giỏi ăn nói, họ thường khóa mình lại trong phòng. Hôm nay tôi nghĩ chúng ta nên thay đổi phần đó của anh.”
“Ồ.”
“Vì thế, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ dạy anh những kĩ năng giao tiếp tuyệt vời. Làm ơn nghe cho kĩ.”
Misaki bắt đầu bài giảng, đôi lúc lại liếc vào cuốn sổ bí mật khi tôi nghe chăm chú. “Khi anh nói chuyện với người lạ, anh trở nên lo lắng. Điều này khiến anh kẹt lưỡi, mặt tái nghét, hay hào hứng quá mức. Chuyện đó làm trạng thái ổn định tình cảm của anh bị xói mòn hơn, và kĩ năng giao tiếp của anh càng lúc càng tệ hơn. Làm thế nào để phá vỡ cái vòng luẩn quẩn này? Câu trả lời rất đơn giản: Anh sẽ ổn nếu anh tránh làm mình lo lắng. Nói như thế, anh tránh làm mình lo lắng như thế nào? À, tại sao người ta lại lo lắng nhỉ? Vì họ thiếu tự tin. Anh nghĩ người bên kia có thể cười nhạo anh, có thể coi thường anh hay không thích anh.”
Nếu thế thì sao? Tôi muốn xen vào, nhưng giọng của Misaki rất nghiêm túc.
“Nói một cách tuyệt đối, thì vấn đề là tìm lại lòng tự tin. Nhưng chẳng dễ gì đạt được điều ấy. Nói thực tình, tôi không nghĩ anh sẽ kiếm lại được nó bằng bất cứ phương pháp thông thường nào, nhưng tôi có một phương pháp rất tuyệt vời, có thể biến điều có thể thành không thể. Anh có muốn biết không? Anh muốn biết đúng không?”
Khi cô ta nói như thế, cô nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi chẳng biết làm gì khác ngoài gật đầu. “Được rồi, nghe kĩ đây.” Misaki nói bằng giọng nghiêm túc nhất. “Đây là một phương pháp cách mạng – tầm cỡ như Copernicus vậy đó! Nói tóm lại, nếu anh không thể tự tin vào chính mình, thì cứ hình dung là người đang nói chuyện với anh còn tệ hại hơn anh nữa. Phương pháp đó là vậy đó.”
Tôi chẳng hiểu cô ta đang nói gì hết.
“Anh cứ cho như là người anh đang nói chuyện cùng là một kẻ thua cuộc tệ hại. Anh giả tưởng rằng họ không đáng là người. Khinh miệt họ hết mức có thể. Nếu anh có thể làm thế, anh có thể nói bình tĩnh, chả có lo lắng gì. Anh sẽ thư giãn và bình yên, đúng chứ?”
“Nhưng có một vấn đề anh cần cẩn thận. Anh phải cố hết sức để đừng nói hớ cho người ta biết rằng anh đang nghĩ gì, bởi vì họ sẽ tức giận hay bị tổn thương. Nếu ai đó nhìn thẳng vào mặt anh và nói rằng anh là đồ rác rưởi, là đồ tệ hại, hay chụp mũ rằng anh không đáng làm người, anh sẽ buồn lắm, đúng không, Satou? Đó là lý do tôi im lặng.”
Ý cô là...Tôi thầm nghĩ. Liệu đây có phải cách cô ta chỉ trích vòng quanh tôi không? Nếu như thế, gương mặt của Misaki vẫn ngây thơ quá.
Tôi phải cất tiếng hỏi: “Misaki, liệu có phải cô áp dụng kĩ thuật giao tiếp đó trong cuộc sống thường ngày không?”
“Đúng thế. Nhưng chẳng có hiệu quả mấy. Phần đông người ta đều giỏi hơn tôi, vì vậy khi tôi cố tin là họ vô dụng, tôi thường thất bại. Tuy thế, mỗi lần tôi nói chuyện với anh, Satou, tôi tự nhiên...”
“Tự nhiên...?”
“Quên đi. Nếu tôi nói với anh, tôi sẽ làm anh tổn thương.”
Tôi đã bị tổn thương từ lâu rồi.
“Chẳng có gì để lo lắng cả. Ngay cả một người như anh, Satou, vẫn luôn hữu dụng với ai đó.” Với lời tuyên bố đó, Misaki đứng dậy. “Hôm nay đến thế là hết, mai gặp lại nha.”
Yamazaki đang làm game một mình, dùng phần kịch bản tôi viết dang dở. Tiếp tục dùng thuốc kích thích mua mấy ngày trước để lên dây cót cho trí não mình, nó yên lặng tập trung vào máy tính. Liệu đây có phải là một cách thoát ly thực tế khác không? Rõ ràng, đây là cách độc nhất vô nhị. Tuy nhiên, liệu làm game khi dùng thuốc kích thích có ổn không? Cúi người nhòm qua vai Yamazaki, tôi nhìn vào màn hình của nó.
Màn hình đầy những chữ nhỏ li ti: “Tổ chức bí mật độc ác đang điều khiển những cái chết đau đớn, lo lắng, sự độc ác, địa ngục, nọc độc, hầm ngục, và những thứ thương tự - đó là kẻ thù của chúng ta, và chúng ta phải chiến thắng kẻ thù đó để giành lấy tình yêu của nhân vật nữ chính! Đây là nhiệm vụ của game này. Kẻ thù là vô hình, và bạn không biết chúng ở đâu, nên hãy coi chừng! Bạn có thể bị đâm sau lưng. Nguy hiểm, rất nguy hiểm...”
“Cái gì thế này?” Tôi hỏi Yamazaki.
Yamazaki chầm chậm xoay ghế. Đồng tử mắt nó hoàn toàn co lại. Đôi môi nó cong cớn lên, mở rộng thành một nụ cười nguy hiểm, có thể làm bất kì ai sợ hãi.
“Ý huynh là sao? Huynh nhìn cũng thấy mà, đúng không? Đây là game khiêu dâm của em. Nó là một game RPG – game nhập vai – và người chơi là nhân vật chính. Người chơi đi qua trò chơi bằng cách đọc văn bản. Nếu đọc những thứ đó, hắn sẽ biết đầy đủ thông tin, hơn nữa, nhân vật nữ rất moe moe. Nhìn này! Đẹp quá, phải không? Nhân vật nữ là một người ngoài hành tinh có tai mèo. Nàng sẽ bị kẻ thù bắt cóc. Khi em nói kẻ thù, ý em là kẻ xấu – những kẻ xấu vô hình. Mục đích của trò chơi là làm những kẻ xấu vô hình kia hiện hình. Đó là sự thật ở đời đúng không? Hiểu chứ? Nói cách khác, em đã giác ngộ được sự thật của thế giới. Em đã nhận ra sứ mạng của mình là truyền bá điều này cho mọi người, và game khiêu dâm sẽ trở thành Kinh thánh của thế kỉ mới. Em sẽ bán được cả triệu bản. Em sẽ giàu có. Vì thế...ờ, vui lắm. Nè, Satou, huynh cũng đang vui vẻ, đúng không?”
Run lẩy bẩy, tôi lùi lại. Khi tôi làm thế, Yamazaki bật cười, nghe như tiếng kim khí chạm nhau. Dường như bị kích động bởi chính giọng nói của nó, tiếng cười khùng khục trong cổ họng nó trở thành một tràng cười lớn:
“Ha ha ha, ha ha, ha ha ha! Ô, vui quá đi!”
Yamazaki ngã lăn ra khỏi ghế, đáp xuống sàn bằng cả tứ chi. Nó bò về phía tôi, cả người nó run rẩy. Vẻ ngoài của nó làm tôi nhớ đến một thây ma trong phim kinh dị.
Tôi bắt đầu hoảng vía, và đứng đó, kinh hãi, người như mọc rễ xuống sàn.
Tóm lấy cổ chân tôi, Yamazaki gào lên: “Vui quá! Vui quá đi! Em chẳng làm gì được hết!”
Tôi sợ phát chết khiếp, tôi cũng chả làm gì được cả.
“Trống rỗng, trống rỗng đến mức em không tiếp tục được nữa rồi!”
Tôi cũng cảm thấy điều tương tự, nhưng Yamazaki, lúc này đang chu du cùng thuốc gây ảo giác, mạnh mẽ đến đáng sợ. Tôi khấn vái cho nó quay lại trạng thái bình thường càng nhanh càng tốt, nhưng không. Vẫn cười méo xệch, nó tiếp tục khùng khục cười một mình.
Hiểu là mình không làm được gì, tôi quyết định bỏ cuộc. Tôi hít loại thuốc trắng ấy. Nó có hiệu quả ngay lập tức.
“Ôi...tuyệt làm sao...Thật tuyệt vời...Cảm thấy dễ chịu quá...Thế này là tốt nhất. Ôi...tao không thể tiếp tục nữa...Tao xong đời rồi hả? Đau quá...hèn yếu quá...Tao biết làm gì đây? Tao chẳng làm gì được cả...Đau đớn làm sao...”
Đó là một cuộc hành trình tồi tệ.
Hiệu quả của thuốc gây ảo giác phụ thuộc vào tình trạng tâm lý và môi trường xung quanh người dùng, cơ bản thì, hiệu quả phụ thuộc vào trạng thái thần kinh và thể chất. Nếu người dùng nghĩ rằng họ sẽ có một cuộc hành trình tuyệt vời khi dùng thuốc, họ sẽ bay tới thiên đường, nhưng nếu đang ở trong tâm trạng chán chường, cuộc hành trình sẽ phi thẳng xuống địa ngục. Dùng thuốc với mục đích lẩn tránh thực tại không thể đem đến một kết quả tích cực.
Tôi biết điều đó, dĩ nhiên. Tôi biết, nhưng...đầu óc trí não tôi đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi khôn nguôi, dày đặc xâm chiếm. Điều này hoàn toàn khác hẳn với những cơn sợ mơ hồ tôi cảm thấy hàng ngày. Nỗi sợ này gần như hữu hình – một sự bất an hoàn toàn rõ ràng và dễ hiểu.
Đúng thế, đó là một nỗi sợ khổng lồ, nhưng rõ ràng và dễ hiểu. Tôi có lẽ còn muốn nó như thế này. So sánh với sự bất an thường ngày, vốn đã dần dần tra tấn tôi từng chút một, cảm giác u sầu do thuốc mang lại có lẽ còn dễ chịu hơn.
Yamazaki xoay sang tủ lạnh và vung nắm đấm.
“Đáng chết! Nếu mày định làm gì, thì tới đây! Tao sẽ đối mặt với mày!” Có vẻ Yamazaki đang chiến đấu với một kẻ địch vô hình gần đây.
Tuy thế, tôi lại ngồi run rẩy một góc, ôm đầu, co chân trước ngực.
“Dừng lại! Đừng tới đây!” Kẻ thù đang rất gần kề. Mặc nỗi sợ hãi của mình, tôi bằng cách nào đó đang vui vẻ. Bị một kẻ xấu xa độc ác rượt đuổi rồi giết chết là một cảnh tượng hồi hộp. Sự nghi ngại này thực sự làm tôi hứng thú.
Nó đang kích thích tôi. Nói tóm lại, thì dễ chịu lắm.
Nếu nó dễ chịu, thì nó phải vui vẻ.
Đúng thế! Nói cách khác thì chúng tôi đang hạnh phúc. Tôi quyết định đây là chuyến du hành tuyệt vời nhất! Bây giờ tôi hoàn toàn hiểu đuợc lối sống kiểu rock and roll rồi! Tôi quyết định làm kiểu sống này càng thêm hoàn thiện.
“Sau ma túy là đến bạo lực.”
Trước khi hiệu quả của thuốc nhạt đi, chúng tôi lao ra khỏi căn hộ và đi đến công viên.
Chúng tôi sẽ đánh nhau. Hôm nay, chúng tôi sẽ chuyển sự bạo lực của mình ra ngoài khoảng không rộng lớn. Như tất cả mọi người đã làm trong tuổi trẻ sôi nổi, chúng tôi phải đánh nhau! Chúng tôi phải đánh nhau thật kịch tính, thật ngoạn mục, với tất cả những niềm đam mê của những tay đấm bốc K-1! Nếu làm thế, hẳn chúng tôi sẽ trải nghiệm nhiều vui thú hơn...
Mặt trời đã lặn từ lâu, và không có bóng dáng ai xung quanh. Nếu có, chúng tôi hẳn sẽ gặp rắc rối. Có thể sẽ rất xấu hổ.
Dưới ánh đèn điện trong công viên, chúng tôi đối mặt nhau. Tôi đang mặc áo nịt len và T-shirt, Yamazaki mặt đồ lót thể thao. Chúng tôi đều ăn mặc để có thể di chuyển nhanh chóng. Chúng tôi đã sẵn sàng.
Vì loại thuốc đó vẫn chưa hết tác dụng, Yamazaki nói thao thao bất tuyệt những lời chả ai hiểu được: “Chuyện này hay xảy ra lắm. Những vở kịch trong đó hai diễn viên đẹp trai, trẻ trung tranh cãi về tuổi trẻ hay tình yêu hay thứ chi chi đó, đánh nhau trong một công viên ướt đầm đìa trong mưa: ‘Mày chẳng hiểu gì về tình yêu’... ‘Tao yêu Hitomi với cả trái tim mình’....Rầm! Choảng! Đó mọi chuyện hay là như thế đó!”
Trong lúc khởi động, tôi gật đầu cho nó nói tiếp.
“Trong trái tim em, em thực sự khát khao loại cao trào đó, bởi vì có sự thật trong mấy show truyền hình đó. Bởi vì có mở đầu, phát triển, bước ngoặt, và giải quyết, có sự bùng nén của cảm xúc, có kết luận... Nhưng cuộc đời ta thì đầy những cơn bất an mờ nhạt, mơ màng, không có ai hiểu gì về kịch tính, tình huống, đối đầu – chẳng có cái gì như thế cả. Không phải như vậy rất ngớ ngẩn sao? Em hai mươi tuổi rồi, và huynh thì hai mươi hai, Satou. Mặc dù thế, chúng ta chưa từng thực lòng yêu ai, thực lòng ghét ai, hay chiến đấu vì tình yêu hoặc sự căm ghét, hay có bất cứ trải nghiệm nào như thế. Thật khủng khiếp!”
Đến đây thì, Yamazaki xốc cổ áo tôi một cách bạo lực.
Nó nói: “Hãy thử đánh nhau thật kịch tính! Thật đẹp đẽ, khéo léo, và mạnh mẽ! Hãy đánh nhau với những điều ấy trong đầu!”
“Đúng thế!” Tôi gào lên can đảm, và thù thế.
Và chúng tôi bắt đầu đánh nhau. Cuộc đánh lộn của chúng tôi có cái gì đó rất mềm yếu. Cũng có đau đau chút đỉnh, nhưng cú đấm từ một người đàn ông yếu nhớt đã dùng thuốc đến nhũn người thì có mấy lực đâu cơ chứ.
Yamazaki cố gắng trong tuyệt vọng để làm cuộc đấu trở nên hào hứng hết mức có thể, vì thế nó bắt đầu gào lên những dòng nghe rất kịch tính (mặc dù hoàn toàn đại khái): “Satou! Huynh chẳng hiểu gì cả!”
Làm sao tôi để nỗ lực của nó thành uổng phí được, vì vậy tôi gào lên bất kể điều gì có vẻ phù hợp:
“Mày mới là người sai!”
“Em nói chỗ nào sai chứ?!”
Tôi cứng lưỡi, làm sao mình lại bị hỏi vặn một cách cụ thể thế chứ. Nắm đấm tôi đang xoay trong không trung dừng lại khi tôi cố nghĩ câu trả lời: “Ví dụ như là, về chuyện mày đến trường hoạt họa Yoyogi thì sao?” Tôi đáp lại e dè.
Khi tôi nói đến đó, Yamazaki đột ngột nhắm cú đá vào tôi: “Đừng có cười nhạo trường hoạt họa Yoyogi!”
“Ối! Sao mày lại đá tao thật đấy à? Thằng khốn..”
“Đừng nghĩ huynh nói gì cũng được dù huynh là một hikikomori!”
Máu nóng dồn lên đầu tôi: “Chết đi, đồ lolicon! Chết đi, đồ otaku game khiêu dâm!”
Tôi vung nắm đấm hết lực, nhằm vào bụng Yamazaki.. Nó kêu lên đau đớn, rồi túm lấy tôi, vẫn còn rên rỉ. Ngã dúi vào nhau, chúng tôi rơi xuống nền đất. Yamazaki cưỡi lên đầu tôi. Tôi có thể thấy mặt trăng sau lưng nó. Tôi sẽ bị đánh tơi tả nếu cứ để thế này.
Vòng chân qua cổ nó, tôi làm thế nào đó đứng dậy được. Chúng tôi thở hổn hển. Yamazaki liếc tôi, rồi nó nhìn xuống, cười rúc rích. Cuối cùng, nó thở dài rất to: “A, tuyệt thật.”
Tôi cũng thở dài theo.
“Chưa xong mà! Hãy đánh nhau đến khi chết thì thôi!” Nó nói. Chúng tôi tiếp tục choảng nhau. Những cú đá túi bụi, và những cú đấm đầy sơ hở, cuộc đấu đầy kịch tính giữa hai gã đàn ông yếu nhớt. Đau quá. Đau, đau lắm! Nhưng cũng vui – vui và trống rỗng. Một cú đấm nện vào bụng tôi, làm mắt tôi tràn nước, và tôi hạnh phúc. Vừa bị đá vào háng, Yamazaki có vẻ vẫn ngon lành, nhảy tới nhảy lui. Khỉ gió! Chúng tôi đang làm cái chết tiệt gì thế? Tôi chuyển sự nghi ngờ của mình vào nắm đấm – choảng rồi bị ăn choảng.
Đột ngột, tôi nhớ rằng bây giờ là tháng bảy. Chẳng còn bao lâu nữa. Phải có điều gì thay đổi thôi. Tôi sẽ phải quyết định gì đó. Tôi chắc chắn sau đó tôi sẽ cười, cười lớn rồi mỉm cười. Mày cũng đồng ý, đúng không, Yamazaki?
Bây giờ, người chúng tôi trầy trật và bầm dập. Mọi thứ đều nhức nhối. Cả mình mẩy ê ẩm. Răng cửa tôi bắt đầu lung lay. Yamazaki có một con mắt bầm đen hoàn hảo. Nắm đấm tay phải tôi đỏ lừ và chảy máu.
Chúng tôi chỉ đánh nhau chút chút thôi mà.
Tôi nện cho Yamazaki một cú nữa vào mặt. Nó bắt được tay tôi, và tôi trượt ngã xuống. Theo sau đó, Yamazaki khóa cổ tay tôi và vặn cánh tay tôi lại.
“Đau quá! Gãy tay tao mất thôi!” Tôi cố gắng vùng dậy từ nền đất.
“Em sẽ bẻ gãy nó, sẽ bẻ gãy nó, sẽ bẻ gãy nó cái một!”
Tôi cắn vào bắp chân Yamazaki thật lực. Nó gào lên: “Vậy là trái luật!”
“Câm mồm, tao quan tâm làm gì chứ? Học viện Yoyogi chết đi!”
“Em đã nói rồi, nghe ai đó nói như thế, em không chịu nổi!”
Có vẻ như trận chiến giữa chúng tôi càng lúc càng trở nên quyết liệt và trống rỗng.
Rồi, chúng tôi nghe thấy: “Cảnh sát!”
Hở?
“Chúng ở kia kìa, cảnh sát!” Đó là giọng của một cô gái trẻ. Yamazaki nhảy dựng lên rồi chạy bán sống bán chết về nhà.
Bỏ tôi lại sau lưng, nó đã chạy trốn một mình.
Một vài phút sau, tôi bị Misaki đánh. Đó chỉ là cái tát của con gái, nhưng vì tôi đã đánh nhau với Yamazaki đến mềm người ra, tôi vẫn thấy đau êm ẩm nơi hàm. Tiếp tục kêu gào hết hơi, chẳng còn gì giống với giọng người nữa, Misaki tiếp tục đánh tôi.
Tôi né.
Misaki còn đấm thêm vài chục cái nữa mới bình tĩnh xuống.
Nói cách khác, thì giọng nói gọi: “Cảnh sát!” chính là của Misaki giả bộ chứ không ai. Sau khi ăn tối, Misaki đến công viên như thường lệ, rồi thấy hai người đàn ông cãi nhau và bắt đầu đánh lộn. Khi cô ta nhận ra tôi là một trong hai người đó, dĩ nhiên là cô ta thấy rất buồn bã.
Dồn hết lòng can đảm, cô ta dường như nghĩ rằng cô ta phải giúp tôi. Bởi vì không có ai xung quanh, và bản thân không mang điện thoại, nên cô ta chẳng biết làm gì. Cuối cùng cô quyết định giả bộ rằng có một viên cảnh sát đừng gần đó, để cứu tôi.
“Tôi không tin nổi anh! Tôi lo lắng chừng nào! Tôi nghĩ là anh đã bị giết rồi đó!”
Thật ra, tôi cũng rất buồn vì đã làm Misaki buồn, giờ cô bắt đầu khóc. Tôi quyết định cố làm cho cô cười bằng một câu chuyện thú vị: “Ờ, ở trong đám bụi rậm đằng kia, một cô gái đang bị tấn công. Tôi đến gần họ và ngăn cản, cố cứu cô gái, nhưng gã hiếp dâm đột ngột xổ ra. Hắn rút một con dao từ trong túi và nhảy vào tôi! Không, không, nguy hiểm lắm! Nếu tôi không ở đó, thì hẳn có ai đã bị giết rồi.”
“Đó lại là một lời nói dối nữa hả?”
“Ừ”
“Vậy anh thực ra đang làm cái gì?”
Tôi kể mọi thứ cho cô ta nghe.
Sau khi đã bùng nổ mọi thứ, biểu cảm của Misaki có chút trống rỗng. Ngồi trên ghế, cô lẩm bẩm: “Không tốt. Đừng có đánh nhau với bạn bè. Dù chỉ là để đùa cợt, thì bạo lực là không tốt- chẳng tốt tí nào.”
“Cô đang nói gì thế? Đừng nghiêm trọng thế! Vui lắm đó. Tôi chưa bao giờ đánh ai hay bị đánh trước kia. Tôi thực lòng thấy rất thoải mái...”
“Tôi đã nói rồi, như thế thì xấu lắm!”
“Tại sao? Karate có lợi cho sức khỏe mà.” Tôi đấm đùa chơi trước mặt cô ta. Khi tôi làm bộ một cú móc tay phải, Misaki run rẩy ôm đầu bằng hai tay.
“Hở?” Tôi nói.
Cô ta nhìn qua kẽ hở giữa hai cánh tay vào tôi.
“Cô đang làm gì thế?” Tôi hỏi.
Cô ta không trả lời, nhưng buông thõng tay xuống. Một lần nữa, tôi giả bộ một cú móc tay phải. Một lần nữa, Misaki lại ôm lấy đầu bằng hai tay. Vì phản ứng của cô ta có chút tức cười, tôi lặp đi lặp lại vài lần nữa. Cuối cùng Misaki đông cứng trong vị trí đó, hai tay vòng qua đầu.
Dưới ánh đèn đường trắng xanh, tôi nhìn thấy cánh tay cô ta đầy những vết bỏng nhỏ. Những vết bỏng tròn có đường kính khoảng năm milimet. Trông chúng giống như những tên côn đồ miền quê đánh dấu vào người nhau để chứng minh lòng dũng cảm.
Như thể chú ý đến tia nhìn của tôi, Misaki kéo ống tay áo xuống. Trong một giọng run rẩy, cô ta hỏi:
“Anh thấy rồi chứ?”
“Thấy gì cơ?” Tôi giả vờ như không hiểu điều cô ta định nói.
Bây giờ nghĩ lại, Misaki luôn mặc áo dài tay. Mặc dù trong trời nóng bức gần đây, cô vẫn mặc như thế - nhưng vậy thì sao?
Tôi nói với cô bằng giọng hào hứng: “Buổi tư vấn hôm nay thế nào?”
Misaki không trả lời. Người vẫn co lại phòng thủ trên ghế, cô ta lắc đầu rất mạnh. Răng của cô ta bắt đầu va lập cập.
Một khoảng thời gian im lặng rất dài kéo qua.
Cuối cùng Misaki tuyên bố: “Tôi đi đây,” và lảo đảo trở ra cổng công viên.
Từ phía sau, tôi nhìn cô ta rời đi, hoàn toàn choáng váng, tự tranh cãi trong lòng liệu có nên gọi cô hay không. Misaki ngừng lại trước xích đu, và quay người lại hỏi: “Bây giờ anh có ghét tôi không?”
“Tại sao?”
“Chắc là anh không tới nữa đâu.” Cô ta là loại người sẽ nói những câu quyết định lạ lùng chắc chắn như thế. Chúng tôi đối mặt nhau, cách nhau mười sáu thước.
Misaki nhìn vào mắt tôi, rồi cúi gằm xuống. Rồi một lần nữa, cô ta trộm liếc tôi: “Mai anh cũng sẽ tới chứ?”
“Nếu như phá bỏ lời hứa, tôi sẽ phải nộp phạt một triệu yên, đúng không?”
“Ừ, đúng nhỉ!” Misaki cuối cùng cũng hơi mỉm cười.
Tôi trở về căn hộ. Sau khi băng bó xong, tôi lăn ra ngủ