Đối với một hikikomori, mùa đông rất đau đớn, vì mọi thứ lạnh băng, và lại cô đơn nữa.
Đối với một hikikomori, mùa xuân cũng đau đớn, bởi vì ai cũng vui vẻ, thật đáng ghen tị biết bao.
Mùa hè, dĩ nhiên lại càng đau đớn nữa.
Đó là một mùa hè đầy tiếng ve sầu kêu inh ỏi. Từ sáng tới tối, chúng cứ kêu mãi kêu mãi. Lại nóng đến gần điên. Có mở máy lạnh thường xuyên thì vẫn nóng như thế. Tôi không biết liệu có phải do máy lạnh của tôi sắp hư hay mùa hè này quá nóng. Cách nào thì, tôi cũng gần như bị luộc chín.
Đôi lúc, tôi muốn gào lên: “Ai có trách nhiệm thì ra mặt đi!” Mà tôi cũng không đủ sức làm điều đó nữa. Hơi nóng mùa hè đã làm tôi kiệt quệ hoàn toàn. Tôi mệt không ăn được, và thần kinh căng thẳng. Có dùng Lipovitan bao nhiêu thì sự mệt mỏi này vẫn không tiêu biến được.
Chỉ có hàng xóm của tôi là đầy năng lượng. Nó rất ồn ào. Từ sáng tinh mơ tới mờ mờ tối, nhạc anime kêu réo inh ỏi ở volume cực đại. Gần đây nó nói rằng chỉ ngủ bốn tiếng một ngày. Nó đang làm việc vất vả với dự án đầy sáng tạo của nó, với sự giúp đỡ của nhạc anime. Mắt ngầu máu, nó điên cuồng cống hiến cho những hoạt động vô nghĩa đó.
Một ngày, Yamazaki nói với tôi: “Em sắp làm xong phần lớn của game rồi.”
“Ủa, vậy hả?”
“Ngày mai, em sẽ làm một quả bom”
“Cái gì?”
Không trả lời, Yamazaki ngốn ngấu bánh mì. Một bữa sáng thảm hại. Vì tôi không đến nỗi lười như nó, tôi nướng bánh và chiên trứng đàng hoàng.
“Em nói rồi đó nha, đừng có lục tủ lạnh người ta mà không xin phép.”
Tôi giả đò như không biết nó đang nói gì.
Mùa hè rồi mà Misaki vẫn mặc áo dài tay. Nhưng có vẻ cô rất vui.
“Vui quá, vui quá” Cô nói. Có lẽ cô ta thực sự vui, ngồi đong đưa trên xích đu như thế.
Dĩ nhiên, đêm nay nóng chảy mỡ. Nóng tới mức tôi chảy mồ hôi mà chẳng vận động gì.
Misaki lại có vẻ rất mát mẻ. Mái tóc bay chấp chới khi cô nàng đu đưa lên xuống: “Nè, nhân tiện, Satou, anh muốn ăn đồ ăn thừa của con mèo không?”
Con mèo đen trong công viên đã mất tích từ lúc nào. Lâu rồi nó vẫn chưa chường mặt ra. Hoặc là nó đã bị xe cán và lên thiên đường, hay là đi chu du nơi nào rồi.
Dẫu sao thì tôi cũng từ chối. “Tôi không muốn.”
“Tôi có nhiều đồ ăn cho mèo lắm. Phí quá.”
Nhảy xuống xích đu, Misaki đi vào khoảng sân cát phía trước. Nhặt cái đồ xúc cát màu xanh một đứa trẻ nào để lại, cô ta bắt đầu xây cái gì đó trên cát.
Tôi hỏi, “Cái gì đó?”
“Một ngọn núi.”
Cô ta nói đúng. Rõ ràng là một ngọn núi. Ngồi chình ình giữa sân cát là một ngọn núi đỉnh nhọn. Sườn đồi dốc như núi Phú Sĩ trong một bức tranh của Hokusai, thoạt nhìn như thể một chút chấn động cũng làm nó sụp đổ. Nhưng ngọn núi bằng cát rất hoàn hảo. Một công trình tuyệt vời, xây bằng cát ướt sương đêm.
Vỗ tay rũ sạch cát, Misaki đi vòng quanh ngọn núi. Cô ta nhìn tôi chờ đợi.
Tôi nói: “Đẹp lắm.”
Misaki mỉm cuời, bỗng hét lớn: “Yahhhh!” rồi đá mạnh vào ngọn núi. “Những thứ gì có hình dạng, một ngày sẽ tan biến.”
“Nói phải lắm.” Tôi gật đầu.
Những loại sách trong túi của Misaki hàng đêm quả thực rất đa dạng. Có lẽ cô ta đã mượn hàng loạt mỗi tuần từ thư viện. Tiểu thuyết, tuyển tập thơ, hướng dẫn, tham khảo, Misaki đọc sách đủ loại hình dáng kích cỡ, và sau đó thì đọc cho tôi nghe.
“Ờ, hôm nay bài đọc là Lời Cuối Cùng Của Những Người Nổi Tiếng. Tựa đề của nó đề cập tới những lời người ta để lại trước lúc chết...”
Đề cập tới?
“Hãy nghĩ xem cuộc đời là gì?” Cô ta nói lớn.
Đó là một lời thực sự rất kịch tính, và tôi hoàn toàn kinh ngạc trước khả năng của Misaki, tuyên bố những câu đao to búa lớn với vẻ mặt tỉnh bơ. Rồi thì, nếu nghĩ lại – so sánh với chủ đề hôm qua là: “Hãy nghĩ xem cuộc sống có ý nghĩa gì?” thì có mấy khác biệt gì đâu.
Ngồi ngay ngắn lại, tôi giục cô tiếp tục, và Misaki ngay lập tức đọc tiếp.
Cuốn sách thu thập những lời các bậc vĩ nhân nói trước khi chết, từ xưa tới nay. Tôi lắng nghe yên lặng và đầy kính trọng. Mặc dù thế Misaki có vẻ cảm thấy chán, và chủ đề của cô ta thay đổi dần dần.
“Nhiều ánh sáng hơn...Hừm, những lời này là của ai?”
Cái gì? Thi vấn đáp hả?
“Một, hai, ba...Hết giờ! Câu trả lời là Geothe. Chà, lời này nghe khiếp thật, phải không. Tôi nghĩ chắc Goethe đã nghĩ trước để dành từ lâu lâu lắm trước khi chết rồi.”
“Ơ..ờ..cũng có thể.”
“Được rồi, còn câu này thì sao: Mikka Tororo thật là ngon lắm.”
Tôi biết cái này. “Đó là thư tuyệt mệnh của vận động viên marathon Koichi Tsuburaya.”
“Ping pong, ping pong! Đúng rồi! Không ngờ anh cũng biết!”
Tôi không thể tự hào với kiến thức về những câu nói lúc sắp lìa đời của thiên hạ, nhưng Misaki vẫn ngợi khen tôi. Cô ta có vẻ thích thú với lời nói đó tới kì cục: “Mikka Tororo...anh ta chỉ đang đùa phải không?”
“Cũng có thể đó là lý do tại sao người ta thích nó.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô ta trả lời, gật đầu lia lại. “Tsuburaya, vận động viên điền kinh, hình như có về nhà ở dưới quê trước khi chết. Sau đó, anh ta ăn mứt với cha mẹ.”
“Hm...”
“Tôi nghĩ ai cũng muốn về quê trước khi chết cả.”
“Misaki, cô có phải ở thành phố này không?”
“Không, sau Bắc đẩu ở hướng kia....nên chắc là tôi đến từ nơi nào đó ở kia.” Cô ta chỉ về một hướng giữa bắc và tây bắc.
Cô ta nói cho tôi một tên thị trấn mà tôi không biết, và giải thích rằng nó là một thị trấn nhỏ gần biển Nhật bản, dân số khoảng năm ngàn. Theo lời cô, nó có một sườn dốc đẹp, nhưng đó là nơi đầy tai tiếng với các vụ tự tử.
“Từ khi có ai đó nổi tiếng nhảy từ đó tự tử hồi thời Minh Trị, giống như nơi đó là thánh địa Mecca cho dân chán sống vậy. Người ta đồn rằng quá nhiều người nhảy xuống hay lỡ chân trượt ngã đến nỗi họ phải xây hàng rào chắn an toàn để phòng ngừa các vụ khác....Khi tôi còn nhỏ, tôi chả biết gì cả nên hay tới gần đó chơi...Có một lần tôi thấy một người phụ nữ lạ ở đó.”
Misaki tiếp tục: “Cô ta ở gần vách đá có một mình. Một buổi chiều sớm rất đẹp, bầu trời đỏ rực. Cô ấy cũng rất đẹp.”
“Và rồi?”
“Tôi rời mắt khỏi cô ta khoảng một chút, thì cô ta biến mất. Ngay cả bây giờ đôi lúc cô ta cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Chắc chỉ là mơ thôi mà. Cô ta mỉm cười rất vui vẻ trên gương mặt mạnh khỏe. Một mình đứng nhìn xuống biển cả và mặt trời đang lặn dần. Và rồi, chỉ một khoảng ngắn ngủi tôi nhìn đi nơi khác, cô ta đã biến mất. Lạ lắm đúng không?”
Đúng là rất lạ.
“Chuyện gì đã xảy ra? Tôi nghĩ đáng lẽ cô ta phải có một bức thư tuyệt mệnh chứ - về mứt hay cái gì đó cũng được.” Tôi cố gắng nói đùa đề phá tan bầu không khí u ám.
“Tôi muốn ăn mứt.”
“Nó ngứa đấy.”
“Ờ.” Cô ta gật đầu.
“Nhưng ngon mà, đúng không?”
Cuộc đối thoại càng lúc càng rời rạc. Tôi cũng kiệt sức nữa. Nhưng Misaki lại cười. “À, vui vẻ sung sướng làm sao. Anh nghĩ thế đúng không Satou?”
“Hẳn rồi.”
“Chúng ta sắp kết thúc. Sắp tới ngày cuối của dự án.” Misaki nhét sách vào cặp. “Tôi đã giảng cho anh nhiều chuyện hay ho đến thế, nên Satou, anh phải sẵn sàng trở thành người đàng hoàng chứ?”
Đứng dậy từ băng ghế, cô ta nói: “Anh hiểu đúng không? Tại sao anh trở thành một kẻ vô dụng? Tại sao anh trở thành hikikomori. Bây giờ anh phải hiểu chứ.”
Tôi không trả lời.
“Nếu anh suy nghĩ kĩ thì anh sẽ hiểu thôi.”
Vẫn ngồi trên băng ghế, tôi ngẩng đầu nhìn cô. Công viên tối đến mức chỉ có bóng hình in nghiêng của cô là rõ ràng. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
“Tôi hết thời gian rồi. Tôi không thể mang thêm rắc rối đến cho cô chú tôi nữa, nên tôi sẽ rời khỏi thị trấn thôi.”
Lời nói của cô ta hoàn toàn bình thường, nên tôi lắng nghe cô ta bình tĩnh.
“Cô sắp đi đâu?”
“Một thành phố...Nơi nào đó có nhiều người, nơi nào đó không ai biết tôi, nơi nào đó tôi không biết ai....Bởi thế trước khi tôi đi, Satou, anh phải trở thành người tuyệt vời đó nhé.”
Tôi không biết cuộc nói chuyện này đang đi tới đâu, lần nữa, cô ta là người luôn nói những điều vô lý.
Chóng mặt, tôi lắc đầu thật mạnh.
“Như thế không thay đổi gì được đâu,” Misaki nói.
“Được, tôi hiểu. Tôi ổn rồi.” Tất cả những gì tôi làm lúc đó chỉ là cố thuyết phục cô ta về sự thành công của dự án này. “Không, vì có cô, tôi như được hồi sinh, cô nên nghỉ ngơi và bắt đầu cuộc đời mới đi.”
Cô ta dầu vậy trông lại có đôi chút thất vọng.
Bằng giọng lạc quan, tôi nói: “Cảm ơn! Tôi nợ cô cuộc đời này! Ồ, thật đó! Muốn lấy dàn loa của tôi không? Sống một mình thì cần nó lắm đó. Nếu cô muốn, tôi sẽ tặng cô làm quà...”
“Ý tôi không phải thế...”
“Không phải ý cô là thế ư?”
Tôi kiên nhẫn chờ cô ta nói tiếp, nhưng Misaki quay lưng lại với tôi mà không nói gì thêm.
Tôi cũng đứng lên theo: “Chào nhé.”
Tôi bắt đầu đi về căn hộ, thì Misaki hét lên: “Không!Chờ chút!”
“Cái gì?”
“Hãy hò hẹn đi. Đó sẽ là bài thi tốt nghiệp để kiểm tra coi anh đã trở thành người của xã hội chưa, Satou. Gặp tôi ở nhà ga, trưa chủ nhật nhé. Và nhất định là đi đấy nhé, mưa hay không cũng mặc.”
Với lời tuyên bố đầy quả quyết đó, Misaki đi khỏi rất nhanh.
Trong lúc đó, Yamazaki quả thật đang chế một trái bom. Nó đã có đủ công thức làm bom từ internet, và quả thật đang làm một trái bom.
Đầu tiên nó cần có thuốc súng đen. Lịch sử của thuốc súng đen bắt đầu từ xa xưa. Ví dụ nư nó được dùng vào thời Genkou trong cuộc chiến chống quân Mông Cổ, và vũ khí gọi là tetsuhou, đã làm giới samurai kinh ngạc cũng dùng thuốc súng đen. Dù chỉ là một hỗn hợp thô sơ của Kali nitrat, lưu huỳnh và than chì, sức công phá của nó rất ghê gớm. Người ta nói rằng nếu dùng trong một khoảng không gian đóng kính, thuốc súng đen có thể phá vỡ mọi cửa sổ trong một xe hơi thông thường và giết chết tất cả mọi người bên trong.
“Mày chế bom làm cái gì?”
“Không rõ sao? Em sẽ nổ tung cái gì đó lên!”
Ờ, đúng, đúng lắm. Rõ ràng là hiển nhiên lắm. Một trái bom thì còn quái công dụng gì khác chứ.
“Ý tao là, mày định làm cái gì nổ tung? Đó là cái tao hỏi mày.”
“Kẻ thù của em.”
“Kẻ thù của mày là ai?”
“Kẻ xấu, em sẽ tiêu diệt kẻ xấu với trái bom đầy cách mạng này.”
“Tao hiểu rồi. Thế ai là kẻ xấu.”
“Chính trị gia chả hạn.”
“Mày có biết ông thủ tướng hiện giờ tên gì không?”
Yamazaki im lặng và trở lại làm việc. Cuối cùng nó cũng chế xong thuốc nổ đen và ống sắt kín khí. Cái dẫn nổ của nó, dùng đồng hồ báo thức, cũng đã xong. Chỉ cần gắn cái dẫn nổ vào ống sắt, thì có thể cho bom nổ bất cứ lúc nào rồi.
“Yay! Xong rồi! Tao là một chiến binh! Tao là một nhà cách mạng!” Yamazaki cực kì hào hứng. “Chúng nó sẽ chết hết! Tao sẽ giết hết kẻ xấu!”
Nó rất hào hứng, nhưng đồng thời cũng tự ý thức được rất rõ.
“À, vậy thì cũng vui.” Nó kết luận.
Cuối cùng thì trái bom cũng chẳng thổi tung được kẻ xấu nào.
Bắt đầu thì, chúng tôi không biết tìm kẻ xấu ở đâu. Bởi vì không có điều gì có thể giải quyết được, chúng tôi cố gắng nổ tung công viên lân cận vào tối thứ Bảy. Để không ai thấy, chúng tôi chui trong bụi rậm để gài bom. Trái bom nổ thật, nhưng chỉ kêu một cái bụp yếu ớt.
Một câu chuyện buồn bã.
Giữa những điều đó, Chủ nhật đến gần. Như đã hẹn, tôi gặp Misaki trước nhà ga, chúng tôi đi dạo rồi tôi trở về nhà.
Tôi ngủ cả đêm. Khi thức dậy trời đã sáng. Tôi không có gì làm, và thấy chán nản. Tôi quyết định thử hết số thuốc dự trữ của mình. Tôi có một khoảng thời gian vui thú. Mọi thứ đều dễ chịu, và tôi bật cười.
Nói chung thì, ma túy có thể chia làm ba loại: upper, downer và thuốc gây ảo giác. Upper làm hưng phấn thần kinh. Cocaine và chất kích thích là những loại như thế. Downer là những thứ như heroin, làm ta xụi lơ cả ngày. Tôi chưa bao giờ thử chúng, nên không biết, nhưng nghe nói xài chúng thì tuyệt lắm. Và còn lại là thuốc gây ảo giác. LSD và “nấm thần kì” chính là loại đó.
Nói chung thì tôi thích những loại thuốc ảo giác hợp pháp hơn. Chúng ít có tác dụng phụ - không giống như upper và downer – và hơn nữa chúng cũng dễ kiếm hơn.
Sau bữa hẹn hò đó, tôi dùng thuốc lần nữa, lần này tôi quyết định chơi nặng đô chút xíu.
Đầu tiên, tôi dùng ba mươi miligram AMT làm nền. AMT là một loại thuốc chống trầm cảm được các nhà khoa học Nga nghiên cứu chế tạo nên. Sau khi họ phát hiện ra một lượng lớn có thể gây ảo giác, loại thuốc này bị cấm dùng trong chữa trị. Tuy thế ngay từ đầu nó vẫn là thuốc chống trầm cảm. Sau khi uống, khoảng hai giờ, người dùng sẽ thấy buồn nôn dữ dội, nhưng khi mọi việc đã qua rồi, thì tất cả trở nên cực kì dễ chịu. Nó cũng tình cờ là thứ tốt nhất chống lại những cơn lên thuốc khó chịu.
Tiếp theo, tôi luộc hạt cây harmal và uống thứ nước vàng nổi lên phía trên. Harmal, một loại cây tôi nghĩ trong họ bạch thứ, bắt nguyền từ Tipet và chứa những chất gây ảo giác harmine và harmaline. Dùng nó không thôi thì hầu như chẳng có hiệu quả gì, nhưng kết hợp với các thuốc gây ảo giác khác như nấm thần kì hay DMT, thì hiệu quả được tăng lên nhiều lần. Phương pháp này được gọi là Ayahuasca. Harmal có thể gây nguy hiểm đến tính mạng nếu được dùng chung với các sản phẩm từ sữa, nhưng miễn là tránh các loại thực phẩm đó thì không có vấn đề gì hết.
Cuối cùng thì cơ hội đã tới. Ý thức của tôi đang mờ dần, và thị giác mờ ảo lung linh – nhưng từ đây, cuộc du hành bắt đầu, tôi sẽ đi, đi nữa!
Nghiền năm gam nấm thần kì sấy khô, tôi uống loại bột đó với một ngụm nước cam. Thêm vào đó, tôi dồn can đảm thêm vào mười milligram tinh thểo 5-Meo-DMT. DMT là loại thuốc bao gồm những thành phần gây ảo giác từ những loại cây như chacropanga được thổ dân Amazon dùng trong những nghi lễ. Dù hợp pháp, loại thuốc này được đồn đại là một trong những loại mạnh nhất có thể tìm thấy. Theo như một giả thuyết, thì hiệu ứng của nó còn mạnh ơn LSD. Nói tóm lại, nó là thuốc gây ảo giác số một.
Chỉ trong một giây, tôi đã tê liệt toàn thân! Thuốc đã có tác dụng!
Công thức đặc biệt của Satou- Món bài tủ của tôi từ nhiều lần tìm hiểu và mày mò – đã hoàn tất.
Bằng cách dồn bốn thứ thuốc vào một món đồ uống, tôi được hứa hẹn một cuộc hành trình độc nhất vô nhị, mà cả thuốc bất hợp pháp cũng không sách nổi. Với một cú đẩy mạnh, như đang ngồi trên hỏa tiễn, tôi được phóng vào vũ trụ . Thời gian ngừng lại. Không gian vặn cong méo mó. Thể xác của tôi biến mất.
“Không tốt! Satou huynh! Không tốt! Em vừa tìm thấy một chuyện kinh khủng! Em vừa chứng kiến một sự mặc khải!” Yamazaki tuyên bố.
Tôi cố nói gì đó, nhưng miệng tôi không hoạt động nổi.
Yamazaki đang lên cơn: “Huynh có nghe không? Nghe rõ đây: Chuyện này rất tệ hại!”
Vì còn làm gì khác được đây, tôi lắng nghe nó chăm chú.
Nhướn người hết cỡ và cười nhăn nhở, Yamazaki nói: “Em đã có thể chứng minh một cách logic rằng em là vị Chúa duy nhất toàn năng tạo nên vũ trụ!”
Tôi chết đây.
Thế rồi tôi sống lại.
“Chờ đó, em sẽ dọn sạch phòng huynh cho coi, dùng sức mạnh siêu phàm của em!” Yamazaki chỉ ngón tay vào đống rác rưởi trên sàn nhà và gào lớn “Biến đi!”
Đương nhiên là, đống rác rưởi chẳng nhúc nhích chút gì.
“Nè! Tao đang ra lệnh cho mày đó! Sao mày dám kháng lệnh?” Yamazaki nổi nóng.
Quan sát tình cảnh này, cái gì đó dậy lên trong tôi. Một cảm xúc kì lạ, nổi lên từ sâu trong cơ thể. Khoanh tay lại, tôi nghĩ thật cẩn thận. Rồi sau một khoảnh thời gian dường như dài cả thiên niên kỉ, tôi biết, đó là...
Đó là cơn buồn nôn! Tôi đang bị buồn nôn dữ dội. Tôi cố chạy vào phòng tắm, nhưng con đường không dễ dàng. Chân tôi không chịu đi. Hành lang như bị kéo dãn ra thành đường hầm dài mươi lăm bộ. Phòng tắm xa quá. Tôi có tới đó được không? Tôi có tới đó trước khi nôn mửa ra khắp sàn không?
Tôi sẽ ổn mà. Bình tĩnh đã.
Yamazaki vừa nói đấy thôi. Nói nói: “Tao là Chúa!”
Nhưng tôi biết! Tôi biết là nó hoàn toàn sai lầm! Vì sao tôi biết ư? Vì tôi mới là Chúa? Tôi mới xác nhận sự thật đó hồi nãy, dùng một phương pháp suy luận hoàn toàn logic.
Tôi chắc chắn sẽ đến đó kịp lúc. Tôi là Chúa. Tôi sẽ vào phòng tắm kịp thời.
Cuối cùng thì cũng được.
Gập người trước bồn cầu tôi nôn mửa dữ dội. Sau đó tôi thấy khá hơn. Rồi tôi đầy tràn năng lượng. Chậm rãi trườn vào phòng, tôi thấy Yamazaki ngồi chồm hổm, cười ngây dại.
“Không tốt! Trẻ con tiểu học là không tốt!” Lẩm bẩm trong lúc thở hồng hộc, có vẻ nó đang nghĩ tới chuyện gì phi pháp lắm.
Vì lý do nào đó, tình trạng của nó khiến tôi có cảm giác deja vu dễ sợ. Thứ này đã xảy ra rồi đúng không...? Khi tôi nghĩ lại, cảm giác đó càng mạnh mẽ. Tôi quyết định thảo luận với Yamazaki về vấn đề này. Sau một lúc, tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. “Hử, chúng ta đã nói chuyện này trước kia chưa?”
“Anh nói gì thế, Satou, em không hiểu gì hết...”
“Chờ đã, để tao suy nghĩ kĩ lưỡng.”
Nằm sấp trên sàn, tôi vắt óc nghĩ ngợi...Thế rồi tôi dần dần nhớ ra...Tôi là một chiến binh của nền văn minh cổ đại vài ngàn năm trước, đã đi qua thời gian và không gian tới thế giới này. Tự nhiên là, tôi quyết định giữ bí mật với Yamazaki. Chuyện này quan trọng mà.
Một lúc sau, Yamazaki cắt ngang dòng suy tưởng của tôi: “Huynh thở đi chứ. Không là chết đó.”
Tôi thở. Tôi sống lại. Cảm ơn Yamazaki, tôi suy tưởng về cái cách thế giới này tràn ngập những tình yêu. Tôi cúi đầu mà nói: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Tuy nhiên để giữ thăng bằng việc tôi sống lại, Yamazaki có vẻ như đang đau đớn vô cùng. Nó chộp lấy cổ học, lăn người trên sàn, rít lên ghê rợn. Khi tôi hỏi “Chuyện gì thế?” thì nó gào lên nghe không giống tiếng người nữa, và không nói gì, tiếp tục co giật.
Cuối cùng, nó lượm một cuốn sổ và một cây viết. Tay run rẩy, nó viết lên sổ.
Tôi cẩn thận dịch nghĩa dòng chữ của nó: “Em quên mất cách nói ra sao rồi.”
Tôi vỗ lưng nó mạnh hết mức.
“Ối!” Nó kêu lên, và trỏ ngón cái lên cho tôi. Nụ cười rộng mở của nó trở lại.
Tôi quyết định đã tới lúc chúng tôi ra ngoài. Đã khuya rồi, nên sẽ không lo cảnh sát hay hàng xóm gì hết.
Chúng tôi đến công viên gần đó. Yamazaki bước đi như một con robot. Có lẽ nó thực sự là robot, ai biết được chứ. Cuối cùng thì, tôi có phải là người không? Ý tưởng này thật kì dị.
Lúc đó, tôi cố gắng đập đầu vào cột đèn đường. Tệ quá. Chả đau chút nào. Chắc tôi là robot thật rồi.
Vì thế, tôi đã khám phá một bí mật mới.
Công viên buổi đêm rất đẹp. Dù chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng, công viên hừng lên như một bức ảnh được chụp trong thời gian phơi sáng dài. Công viên dầy sự sống. Tất cả đầy sự sống: tiếng cựa mình dịu dàng của băng ghế cũ kĩ, hơi thở đều đều của những hàng cây tỏa bóng ven đường, những cành lá quấn quýt vào nhau. Mọi thứ đều sống động.
Yamazaki nói: “Em nghe tiếng nhạc.”
Tôi cũng nghe nữa. Đâu đó trong công viên một thứ âm nhạc tuyệt vời đang nổi lên.
Chúng tôi lần theo nguồn nhạc. Bới trong những đám cỏ, dòm xuống băng ghế, lục tung công viên một lúc, rồi tìm thấy một cái loa. Nó được chôn ở dưới gốc cái cây lớn nhất bên đường.
Tuy nhiên chuyện này cũng lạ lùng. Chúng tôi không hiểu cái loa này hoạt động ra sao. Yamazaki và tôi cũng suy nghĩ. Tôi quyết định cái loa này là một “hố trắng”, đẩy vật chất ra thay vì hút chúng vào.
Chúng tôi bước vào cái hố trắng và đi đến một cái hồ tuyệt đẹp. Yamazaki từ từ cởi quần áo vào dúi đầu xuống nước...Tuy nhiên...”Ặc! Đó là cái hố cát.”
Có vẻ là cái hồ thực ra chỉ là cái hộp cát cũ mà thôi. Nhưng nó giống cái hồ đối với tôi. Tôi quyết định không tin vào những gì thằng nhóc nói.
Dẫu gì thì, thời gian có vẻ đang chơi khăm chúng tôi. Đầu tiên, chúng tôi đi ngược lại quá khứ, và rồi đi tới tương lai. Tôi suy nghĩ. Bây giờ là cái gì.
“Yamazaki, bữa nay là thứ mấy?”
Không có câu trả lời. Hình như nó về nhà rồi.
Thấy buồn, tôi trèo vào bụi rậm, tìm chỗ chúng tôi đã chôn bom thứ bảy trước.
Trong bụi rậm là tôi và Yamazaki – của ba ngày trước!
“Được rồi, nó sẽ nổ tung ra trong ba phút nữa. Làm ơn lùi lại đi.”
Tôi, chính tôi và Yamazaki lùi lại.
“Em muốn làm một cuộc cách mạng, nhưng mơ ước đó không thành. Em muốn là chiến binh, nhưng mơ ước đó không thành. Ông già em sắp chết và em chả còn lựa chọn nào khác ngoài chuyện về nhà. Lỗi này là của ai thế? Em nghĩ có một tên xấu xa nào đó gây ra chuyện này...Em muốn thổi bay hắn lên như trong phim Hollywood với quả bom này...Huynh biết đó...”
Tôi chỉ nhìn thấy lưng của hai chúng tôi, nên không kiểm tra được biểu cảm trên mặt Yamazaki lúc đó. Nhưng tôi đã biết rồi.
“Hở? Ba phút đã qua, nhưng không nổ.” Yamazaki bước về hướng của trái bom. Khi nó làm thế, tôi nghe một tiếng nổ lớn, và Yamazaki ngã xuống.
Tôi biết. Tôi biết là nó đã khóc. “Không có lực gì hết. Trái bom em cố công làm ra yếu xìu như vài cái pháo bông. Không tốt gì hết. Em về nhà đây. Chào huynh”
Và rồi nó trở về nhà ở miền quê.
Khi tôi trở về căn hộ của mình, chỉ có con búp bê anime cỡ người thật Yamazaki để lại là còn đứng đó. Nó hỏi: “Anh có cô đơn không?”
“Không, tôi đâu có cô đơn...”
Vào ngày ấm áp đầy nắng ấy, tôi đi hẹn hò với Misaki. Nói chung thì cảm giác cũng y hệt như một cuộc hẹn hò giữa những đứa học sinh cấp hai miền quê.
Chúng tôi đi tàu đến thành phố. Đường xá đông đúc nên chúng tôi suýt nữa lạc nhau. Không ai có điện thoại di động, nên nếu chỉ lạc một lần thôi, đó cũng sẽ là kết thúc. Trong thành phố lớn thế này, chúng tôi sẽ không bao giờ tìm đuợc nhau lần nữa. Chúng tôi phải cẩn thận.
Mặc dầu thế, Misaki vẫn đi lang thang vô hướng. Tôi cũng chỉ đi theo cô ta mà thôi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi hỏi.
“Nơi nào đó.”
“Bữa trưa thì thế nào?”
“Chúng ta mới ăn mà đúng không?”
“Xem phim không?”
“Cũng được.”
Chúng tôi cùng nhau xem phim. Đó là một bộ phim Hollywood thuần túy. Ai đó bị bom thổi tung lên, và hắn quay tay vòng tròn khi bay lên không. Rồi chết tươi. Tôi ước chi mình cũng được như thế.
“Thú vị lắm. Anh nghĩ tôi có nên mua tờ thông tin không?”
Misaki bị cái giá một ngàn yên làm mất hứng nên cô ta bỏ cuộc. “Sao mà mắc quá vậy.”
“Thường giá cả là vậy mà?”
“Hm? Vậy sao?” Có vẻ cô ta chẳng hề biết.
Khi chúng tôi ra khỏi rạp chiếu phim một lần nữa lại chẳng biết đi đâu.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi hỏi.
“Nơi nào đó.”
“Bữa trưa thì thế nào?”
“Chúng ta mới ăn mà đúng không?”
Chúng tôi tiếp tục đi vô hướng. Không có đích đến, và tôi cũng không biết làm gì. Misaki cũng cảm thấy như thế và chúng tôi đều cảm thấy phiền toái.
Dần dần chúng tôi đến một công viên rộng đến không cần thiết. Có rất nhiều người quanh đây, dĩ nhiên rồi, và chính giữa là một đài phun nước lớn. Chim bồ câu bay vòng vòng quay chúng tôi.
Ngồi trên băng ghế, tôi thấy chóng mặt. Chúng tôi trò chuyện đến hoàng hôn. Rồi thì cũng hết chuyện để nói, chỉ còn sự yên lặng căng thẳng ở lại. Misaki kéo cuốn sổ bí mật ra khỏi túi.
“Hãy đi tới giấc mơ của chúng ta đi!”
Tôi đáp lời. “Chẳng có hệ trọng gì nữa. Thứ như thế chẳng thay đổi đuợc gì.”
“Đừng nói những lời tiêu cực làm vậy!”
“Mặc dầu tôi có cố tin vào những lời nói dối ấy, rốt cuộc cũng chẳng có gì tôi làm đuợc cả.”
“Thật ra chúng làm tôi cảm thấy bình thường.”
“Phần nào của cô bình thường?”
“Anh không nghĩ tôi bình thường ư?”
“Cô lạ lắm.” Tôi nói. “Cô lúc nào cũng lạ. Từ lúc tôi mới gặp, tôi đã thấy cô kì kì...”
Chúng tôi đều im bặt.
Trước mặt tôi một con chim bồ câu lượn tới. Misaki cố bắt lấy nó. Con chim vụt đi. Cô ta cố thử vài lần nữa, nhưng đều thất bại, cuối cùng Misaki chỉ nhìn chằm chằm vào đài phun nước phía trước.
Rồi cô ta nói: “Satou, giữa anh và tôi, anh phải là người vô dụng hơn đúng không?”
Tôi hoàn toàn đồng ý với cô ta.
“À, đó là lý do, là lý do anh được chọn vào dự án của tôi, Satou.”
Có lẽ cô ta đã quyết định thảo luận vấn đề chính. Đến nước này thì, thật ra chuyện đó chẳng còn ý nghĩa gì, và chẳng có gì sẽ thay đổi. Ít ra, tôi tin là thế.
Misaki nở nụ cười giả tạo sẽ làm bất cứ ai thấy bồn chồn. Nụ cười đó bất an và không tự nhiên, chỉ chạm hờ trên môi cô, không đủ sức kéo khóe môi lên.
Cô ta bắt đầu: “Lý do đầu tiên là không ai có thể thích được một người như tôi.”
“Cô nghĩ thế sao?”
“Tôi từ lúc sinh ra đã nghĩ thế rồi. Cha mẹ tôi cũng ghét tôi nữa, và người khác còn tệ hơn.”
Tôi không trả lời.
“Dì cậu tôi nhận tôi vào nuôi nhưng tôi chỉ làm họ gặp phiền toái thôi. Mối quan hệ của họ càng lúc càng tệ hơn, và họ sắp ly dị, là lỗi của tôi.”
“Cô chỉ đang nghĩ vớ vẩn thôi.”
“Không, không đâu”, cô ta nói “Tôi sinh ra vô dụng, và người bình thường chẳng muốn dính dáng gì đến tôi. Dần dà mọi người ghét tôi, và vì tôi mọi người thấy tệ hại. Tôi có bằng chứng về việc tôi nói là thật.”
Misaki kéo tay áo lên. Chìa tay ra cho tôi, cô ta bắt tôi nhìn vào chúng. Rất nhiều, rất nhiều vết phỏng từ đầu tàn thuốc trên làn da trắng của cô ta.
“Là cha dượng tôi đó. Tôi không nhớ mặt ông ấy nữa. Lúc nào ông ta cũng uống rượu, khi uống rượu ông thấy đỡ hơn – nhưng khi đỡ hơn ông cũng nổi giận với tôi, dùng thuốc lá đốt tôi như thế.” Nói như vậy, nụ cười cô ta cũng không suy suyển chút nào.
“Tôi sợ tới trường và không đi được...Dĩ nhiên là, tôi sợ....Không có cách nào tôi hòa hợp với những người khác. Họ chắc chắn sẽ ghét tôi.”
“Còn mấy người trong đạo của cô thì sao?”
“Họ là người tốt. Mọi người đều bình thường, và đều cố gắng hết sức, nên ai mà muốn dính líu tới tôi chớ.”
Tôi không biết nói gì.
“Cuối cùng tôi tìm ra ai đó còn vô dụng hơn tôi. Một kẻ hoàn toàn vô dụng. Một kẻ tuyệt đối vô dụng – loại không phải ở đâu cũng kiếm được. Ai đó không thể nhìn vào mắt người khác khi đang nói, ai đó sợ hãi người khác hoàn toàn. Ai đó sống trong đáy xã hội, ai đó mà tôi cũng có thể coi thường.”
“Đó là ai thế?”
“Satou” Cô ta nói chính xác điều tôi đang nghĩ.
Thế rồi Misaki kéo một tờ giấy thứ hai ra khỏi túi và đưa cho tôi. Đó là bản hợp đồng thứ hai.
Tôi không chắc tôi phải làm gì. Mặt trời đã ở bên kia chân trời, và càng lúc càng ít người qua lại nơi công viên.
Misaki đưa tôi bút và tấm in mực, nói “Cần lấy dấu tay nữa.”
“Dẫu sao thì ai đó như anh, Satou, hẳn là cũng bắt đầu thích tôi chứ?” Cô ta hỏi. “Ý tôi là, anh còn vô dụng hơn tôi. Tôi đã tiếp tục lâu thế này, anh giờ phải là tù nhân của tôi chứ? Làm ơn hãy tử tế với tôi, và tôi sẽ tử tế với anh.”
“Không. Như thế này không được.”
“Tại sao?”
“Không có ích gì hết. Không gì thay đổi hết. Hợp đồng này chỉ làm mọi chuyện đau đớn hơn mà thôi. Hơn nữa, nó quá trống rỗng.” Tôi đứng lên trả lại bút mực.
Tôi cố gắng nói nhiệt tình: “Cô sẽ ổn thôi, Misaki! Đây chỉ là một lúc mất tự tin. Vò đầu bằng khăn tắm, rồi tập luyện cơ thể và tinh thần đi! Nếu làm thế, những suy nghĩ xuẩn ngốc đó sẽ qua thôi. Một cô gái dễ thương như cô sẽ sống hạnh phúc. Đừng nhìn xuống! Nhìn lên, và cô sẽ ổn thôi.”
Rồi tôi chạy đi.
Nội dung của bản hợp đồng đã hằn vào tâm trí tôi.
Hợp đồng về sự tương trợ giữa những người vô dụng và đơn độc.
Satou Tatsuhiro là bên A và Misaki Nakahara là bên B, hai bên đồng ý những thỏa thuận sau đây:
A sẽ không ghét B
Thật ra, A sẽ bắt đầu thích B.
A sẽ không đổi ý.
A sẽ không phản bội.
Khi một bên thấy cô đơn, bên kia sẽ luôn ở cạnh.
Vì B luôn cảm thấy cô đơn, nên A sẽ luôn ở cạnh B.
Nếu chúng ta làm thế, tôi tin cuộc đời này sẽ chuyển biến tối hơn.
Nếu vi phạm hợp đồng, mức phạt là mười triệu yên.
“Này, anh không cô đơn ư?” Misaki gọi.
Quay lưng lại, tôi trả lời lớn: “Không, tôi không cô đơn.”
“Tôi cô đơn.”
“Tôi thì không.”
“Nói dối.”
“Tôi không nói dối.” Tôi nói. “Tôi là hikikomori mạnh nhất thế giới, nên tôi có thể sống một mình. Nỗi đau không có ý nghĩa gì với tôi nữa. Misaki, cô đừng mãi trông đợi vào người khác nữa. Cuối cùng, tất cả mọi người đều cô độc. Cô độc là tốt nhất. Ý tôi là, thực sự là như thế, không phải sao? Cuối cùng thì, cô sẽ luôn cô đơn, vì thế cô đơn là bình thường. Nếu cô chấp nhận, không gì tệ hại có thể xảy ra. Đó là lý do tại sao tôi đóng mình lại trong căn phòng sáu chiếu một gian ấy.”
“Anh không cô đơn sao?”
“Tôi không cô đơn.”
“Anh không cô đơn sao?”
“Tôi không cô đơn.”
“Nói đối.” Ai đó nói bằng giọng rất rầm.
Tôi thấy mình đứng giữa căn phòng sáu chiếu một gian. Trrong một góc, tôi đang ôm chặt hai chân vào ngực, như tan vào màn đêm hun hút.
Ban đêm rồi, và tôi không thể nghe, thấy hay làm bất cứ gì. Mặc dù đó là mùa hạ, căn phòng sáu chiếu một gian của tôi, không có đồ đạc hay bất cứ thứ gì hết, lạnh giá khủng khiếp. Một cơn giá lạnh luồn vào khoảng không trơ trọi. Tôi ôm đầu run rẩy.
Tôi nói, “Tôi cô đơn.”
“Tôi không cô đơn.”
“Nói dối.”
“Tôi không nói dối.”
“Tôi cô đơn quá.”
“Tôi cô đơn!”
Cái tôi đang run rẩy vì lạnh của tôi đang va hàm răng lộp cộp. Cái tôi đứng giữa căn phòng nhìn điều đó chằm chằm. Tôi nghĩ là tôi điên mất. Nhưng tôi không điên.
Chỉ có hai điều tôi hiểu rõ: Tôi đang cô đơn, cô đơn khủng khiếp, và tôi không muốn thế. Tôi không muốn cô đơn.
“Dẫu sao thì”, tôi gào lên “Lý do là thế đó!”
Tôi tiếp tục gào lên. “Cô đơn là bình thường! Dĩ nhiên tôi ghét cô đơn! Đó là lý do tôi đóng mình với thế giới. Nghĩ về điều đó trong thời gian dài, đó là cách tốt nhất. Cô hiểu mà đúng không? Này? Cô hiểu tôi mà đúng không?”
Không có tiếng trả lời.
“Cô không hiểu ư? Nghe cẩn thận điều tôi nói đâu. Nếu cô làm thế, thì cô sẽ hiểu. Cô sẽ hiểu dễ dàng...Tóm lại thì...tóm lại thì tôi đóng mình lại vì tôi cô đơn. Vì tôi không muốn đối diện với thêm nỗi cô đơn nào nữa. Này, cô có hiểu không? Đó là câu trả lời!”
Không có tiếng trả lời.
“Tôi tham lam hơn bất kì ai. Tôi không muốn thứ hạnh phúc dở dang nào. Tôi không muốn hơi ấm một phần. Tôi muốn hạnh phúc kéo dài mãi mãi. Điều đó là không thể! Tôi không hiểu vì sao, nhưng trong thế giới này, bất trắc sẽ xảy đến. Những thứ quan trọng tan vỡ đi. Tôi đã sống hai mươi mốt năm, và biết được như thế. Không cần biết đó là gì, sớm muộn gì cũng vỡ tan. Nên từ đầu, tốt nhất là không cần thứ gì cả.”
Đúng thế, cô phải biết được sự thật này đi, Misaki. Nếu được, cô sẽ không nghĩ ra những kế hoạch vớ vẩn như thế nữa. Cô sẽ không trông chờ vào ai đó cứu vớt nữa.
Cô ta thật quá ngu ngốc. Cô ta bám víu vào một nỗi tuyệt vọng kinh khủng. Tôi kinh sợ trước sự cô độc đã khiến cô ta tìm hơi ấm từ một thứ rác thải của loài người như tôi. Tôi nguyền rủa những điều bất hạnh đã xảy ra với cô. Tôi nguyền rủa sự thật vô lý là trẻ con không được chọn cha mẹ. Tôi muốn một cô gái tươi tắn như cô được sống một cuộc đời lành mạnh.
Làm ơn, hãy cố lên. Tôi ổn thôi. Tôi sẽ ổn chỉ có một mình. Tôi ở một mình là được rồi. Ở một mình và chết một mình.
Mặc dù thế, tôi có hy vọng, tôi có hy vọng...
Nhìn đi, nhìn đằng kia – nó đang tỏa sáng, yếu ớt và dịu dàng.
Đó là thị trấn quê nhà của tôi, nơi đã đưa đến cho tôi những giọt nước mắt nhung nhớ, ngọt ngào lẫn cay đắng. Một mùa thu kéo dài mãi mãi. Những kí ức xưa cũ. Những ánh nhìn liếc trộm của những cô gái bé nhỏ cười rúc rích. Sự hiền hòa của một con mèo bị xe hơi cán phải. Không có gì đan đớn hay khó khăn, tôi ổn cả rồi.
“Đúng thế, anh ổn cả rồi.” Một cô gái bé nhỏ nói.
Con búp bê anime cỡ người thật mà Yamazaki để lại nhìn tôi chằm chằm. Cô ta là thiên thần. Cô ta đi đến phía trước dẫn tôi đi tới.
Chúng tôi đến một hành tinh xa xôi. Đẹp quá, bầu trời xanh với những gợn mây trắng, cơn gió mát lành thoảng qua cánh đồng mùa xuân trải tận chân trời. Chúng tôi đứng giữa cánh đồng, và cô gái hái một đóa hoa trắng và đưa ra trước mặt tôi. Rồi với những ngón tay thanh mảnh, cô nắm lấy một cánh hoa và kéo nó: “Sống.”
Cô ta đang coi bói bằng hoa.
“Sống...Chết...Sống...Chết...Sống...Chết...Sống...Chết.”
Cánh hoa cuối cùng rơi xuống đất
Cô gái mỉm cười dịu dàng.