Giữ im lặng
->
Nếu cậu cảm thấy tò mò, tại sao lại không ra xem thử?
“C-Cậu là ai…? Đấy là chỗ ngồi của Ikuto-kun mà?”
Hôm nay là ngày thứ hai đầu tiên kể từ hôm mà tôi bắt đầu thay đổi vẻ bề ngoài. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên tôi đứng trước mọi người bằng hình dáng mới, và mỗi một phản ứng của họ trông thật thú vị.
Lũ con gái thì chỉ đứng từ xa nhìn mà bàn tán, trong khi bọn con trai mở to mắt ra vì kinh ngạc. Chỉ có mấy đứa bạn bu lại xung quanh tôi để tám chuyện.
“Tớ đã bảo cậu rồi. Tớ là Ikuto, và đây là chỗ ngồi của tớ.”
“Hả, Ikuto thật á? L-Là nói dối thôi, đúng không?”
“Lí do để tớ nói dối là gì đây?”
“Ikuto có một mái tóc bù xù, đeo kính và luôn luôn ảm đạm mà cậu biết chứ.”
““Đúng đúng, nó đúng đó!””
“… Các cậu, vậy ra đó là suy nghĩ của mọi người về tớ.”
Về mái tóc và cái kính mắt thì đúng… Nhưng mà họ còn coi tôi như là một người u ám sao?
Tôi khá là biết ơn khi những anh bạn năng động này vẫn còn chơi với tôi dù cho là vậy.
“V-vậy cậu thật sự là Ikuto?”
“Đúng rồi.”
“Có thể cậu ấy đã bị mạo danh bởi người ngoài hành tinh chăng?!”
“Không phải. Tớ sẽ cáu đấy, thằng đần này.”
Riku, người nói lên nỗi lòng của cả lớp, có một cái nhìn không thể tin được trên khuôn mặt. Vài người bạn bên cạnh tôi cũng có biểu hiện tương tự.
“T-Tên tớ là gì?”
“Nakajima Riku.”
“Tở ở trong câu lạc bộ nào?”
“Câu lạc bộ bóng rổ.”
“Cậu biết gì về bí mật của tớ.”
“Cậu từng tỏ tình với cái chị sinh viên đã đến làm gia sư và bị từ chối. Tận 2 lần.”
“Để biết được tớ bị từ chối bao nhiêu lần… cậu ta đúng là Ikuto rồi!”
Bắt đầu với Riku, các bạn khác cũng đưa ra câu hỏi, và tôi cũng trả lời được hết.
Khi mà họ dần chấp nhận rằng tôi là Jimichi Ikuto, những bạn nữ khác trong lớp, người chỉ đứng ngoài xem, bắt đầu tập trung lại gần.
“Có chuyện gì vậy, Ikuto-kun? Thay đổi phong cách à?”
“Ừ thì kiểu kiểu vậy.”
“Cậu nhìn tuyệt thật đấy! Ngầu quá đi mà!”
“Cảm ơn nhé.”
“Nhân tiện thì, cậu có bạn gái chưa?”
“Chưa có, nhưng mà đang tìm.”
Tôi trả lời một cách qua loa, nhưng câu hỏi càng dồn dập đến.
Một vài cô trông thì dễ thương, tôi có thể đã có hứng thú với họ một khoảng thời gian trước đây, nhưng mà … tôi không biết tại sao nữa nhưng cảm giác là sự hứng thú đã không còn nữa.
“Vậy tớ có thể ứng cứ bản thân nhỉ?”
“Này, liêm sỉ bạn ơi.”
“Ể, vậy thì trao đổi liên lạc nhé.”
“À vậy thì tớ nữa.”
Tôi cũng chả bận tâm về việc chia sẻ số điện thoại, nên tôi đưa điện thoại ra trước lớp.
Nhìn một vòng xung quanh khi mà mọi người đang đang sử dụng điện thoại với những câu cảm thán.
“Này Susumu, tại sao cậu lại không trả lời điện thoại?”
“Tớ có một vài việc bận lúc đó mà.”
“Cậu có thể gọi lại cho tớ mà?”
“N-Nào nào, Reika-chan.”
Như tuần trước, Tendou, Hareyama, và Azumi lại trò chuyện về vấn đề nào đấy.
Bộ ba đó gần như chả có tẹo hứng thú gì với đám đông kì lạ ở gần họ.
Đáng lẽ thì, nếu một trong số các bạn cùng lớp có hứng thú gì đấy gần họ, thì họ nên có chút cảm giác gì đó chứ.
Khi mà tôi đang nghĩ về điều này, đôi mắt của tôi đã va phải ánh mắt của Azumi trong một khoảnh khắc.
Cô ấy quay mặt đi ngay lập tức, nhưng có thể thấy được chút sự tò mò trong biểu cảm của Azumi.
“Nhưng tại sao lại thay đổi bây giờ?”
“Chỉ là thay đổi thói quen thôi, tớ đoán vậy?”
“Nó chắc chắn không thể nào là chỉ thay đổi thói quen được nhỉ? Cứ như tất cả mọi thứ của cậu đã thay đổi.”
Như Riku nói, tôi đúng là đã thay đổi rất nhiều. Tất nhiên là vẻ ngoài chỉ là một phần, tính tình của tôi cũng đã khác rất nhiều.
Tuy nhiên, dù cho tôi có nổi tiếng ngày hôm nay, nó cũng sẽ lắng xuống sau vài ngày thôi.
Tôi cũng chả có ý định phá vỡ các mối quan hệ với mấy đứa bạn, và cũng sẽ chẳng phát triển một mối quan hệ với mấy đứa con gái vừa nãy.
Sau cùng, khi mà họ thấy được rằng tôi là một thằng con trai khiến họ thấy khó chịu, các cô gái ấy rồi cũng sẽ tự tạo khoảng cách với tôi mà thôi.
“—Được rồi! Vậy thì tớ không thèm quan tâm nữa.”
“R-Reika-chan!”
Khoảng khắc đó, một giọng nói chói tai xuyên thủng màng nhĩ tôi.
Mấy đứa bạn cùng lớp đang ồn ào có vẻ không nhận ra, nhưng tôi, người vẫn quan tâm về câu chuyện ở đằng sau lưng, nghe được rất rõ.
Khi mà vừa quay mặt lại đằng sau, tôi thấy Azumi rời khỏi lớp ngay sau khi cô ấy hét vào mặt Tendou, đồng thời cũng thấy cậu ta và Hareyama đang cãi nhau.
Một bước tiến. Có lẽ nó là một lựa chọn tồi tệ nữa rồi… khoan, lại cái cảm giác déjà vu này.
“Mà khoan, Ikuto! Bài tập của cậu đâu?! Cho tớ mượn!”
“Tớ ổn thôi… nhưng mà, cậu đã hết thời gian rồi.”
“Không… thể… nào…”
Đám đông giải tán ngay khi giáo viên bước vào lớp. Riku cố phản kháng, nhưng đành phải từ bỏ và trở về chỗ ngồi.
Tôi đoán Riku đã không lường trước được điều này. Cậu ta thường đến chỗ tôi để hỏi mượn bài tập, nhưng lại tìm thấy một đứa mà cậu ta không quen biết đang ngồi ở đấy.
Trong bất cứ trường hợp nào thì, sự thay đổi ngoại hình của tôi có vẻ như đã thành công.
-------
-----
---
Sau buổi học ngày hôm đấy. Nhiều cô gái tiến đến mới tôi đi chơi, nhưng tôi từ chối hết và được chở về trên chiếc ô tô lái bởi Koudzuki-san.
Cũng không hẳn là tôi yêu cầu được đưa về nhà, mà chắc do hôm nay là một ngày đặc biệt. Mẹ gọi cho tôi, và tôi đã đồng ý gặp bà ấy, vậy nên giờ tôi đang trên đường đến công ty dược phẩm Earth Road.
“Có vấn đề gì ạ?”
“Không hẳn là vậy. Nhưng có lẽ đây là lỗi của chị.”
Tôi ngồi ở sau xe và hỏi Koudzuki-san tại sao mẹ lại muốn gặp tôi. Và bạn biết gì nào, tôi nhận được một đáp án bất ngờ.
“Lỗi của Koudzuki-san ý ạ?”
“Đúng vậy. Kể từ lúc chị kể về việc Ikuto-san thay đổi hôm trước, bà ấy bắt đầu thay đổi góc nhìn về em.”
Dựa theo lời của Koudzuki-san, cô ấy đã kể cho mẹ tôi về việc tôi cắt và nhuộm tóc, và tôi trông đã đẹp hơn trước.
Khi mẹ nghe được điều này, bà ấy không thể ngồi yên nữa và gọi cho tôi… hoặc đó là những gì mà Koudzuki-san đã nghĩ.
“Chị xin lỗi. Nhưng mà chị cũng rất hạnh phúc về điều đó nữa.”
“H-Hạnh phúc ạ?”
“Cậu trai mà chị biết từ lâu nay đã nhận ra được vẻ quyến rũ của mình rồi.”
Bởi vì ngồi phía sau nên tôi chả thể nhìn được biểu cảm của Koudzuki-san, nhưng khá là chắc chắn chị ấy đang cười.
Nếu họ cảm thấy hạnh phúc bởi sự thay đổi của tôi, vậy thì thật mừng vì tôi đã làm điều đó
Đã bao nhiêu năm Koudzuki-san đã ở bên tôi nhỉ? Ngay cả khi trong khoảng thời gian bố tôi qua đời, tôi nhớ rằng Koudzuki-san đã luôn ở bên cạnh.
Giờ ngẫm lại thì, nó bắt đầu từ khi nào nhỉ? Về Koudzuki-san—
“—Nhắc mới nhớ, dạo này em không còn gọi chị là ‘onee-chan’ nữa.”
“E-Em đoán là đã từng có một khoảng thời gian em từng gọi chị vậy…”
Akane-oneechan là cách mà tôi từng gọi chị ấy. Theo như tôi nhớ, bản thân đã bỏ cách xưng hô đấy kể từ lúc bước chân vào cao trung.
Có lẽ là tại vì suy nghĩ rằng nó sẽ rất là xấu hổ. Người phụ nữ gần gũi nhất với tôi, ngoài trừ mẹ, là Koudzuki-san.
“Em có thể sẽ được chị chiều chuộng như ngày xưa đó em biết chứ?”
“X-Xin hãy tha cho em đi ạ…”
Chị ấy chắc chắn là đang trêu trọc tôi rồi. Tôi có thể thấy ngay rằng chị ấy đang cười thông qua giọng nói.
Trong khoảng thời gian phải chịu đựng người chị đã quen biết được được một thời gian dài, tôi tiến về nơi mẹ đang chờ đợi.