->
Bỏ qua
Lo lắng về tình hình
“—Này, các anh kia đang định làm gì với bạn gái của tôi đấy?”
Dù chỉ có tôi biết cô ấy, nhưng tôi vẫn hành động để giúp người đang trong tình huống khó khăn.
Tôi xen vào giữa cô ấy và lũ đàn ông, và đồng thời nheo đôi mắt lại như để thể hiện sự không hài lòng.
Cùng lúc đó, cô bé ấy đẩy bàn tay của người đàn ông đang bám trên cánh tay mình.
“Eh…um…?”
Đằng sau tôi có thể cảm nhận được sự bối rồi của cô ấy.
Từ góc nhìn của cổ, đây có thể là tình huống bị tán tỉnh khác… hoặc tương tự như thế.
“Cái gì cơ? Mày là người yêu của nó à?”
“Đúng rồi đấy, cút đi nhanh lên nếu anh đã hiểu.”
Nếu họ rời đi chỉ với thế này thì mọi việc thật tốt biết bao. Buồn thay, tôi nghĩ mọi chuyện không hoạt động được như thế.
Với cái lũ luôn đi xa tới mức này, tôi không nghĩ bọn chúng sẽ chịu rút lui chỉ bởi vì người bạn trai xuất hiện, người có thể là thật hoặc giả.
Chỉ là mấy thằng tỏ ra tốt bụng và tán tỉnh. Chả phải bọn chúng đang nghĩ đến chính mình à?
“Mày đùa tao chắc? Cái thời điểm xuất hiện quá hoàn hảo.”
Ừ thì, nó đúng là thời điểm hoàn hảo thật.
“Cố gắng để tỏ ra ngầu lòi hở.”
Đúng thật là tôi muốn thử tỏ ra ngầu.
Trong bất kì trường hợp nào, bọn này cũng chưa chắc có bằng chứng nào.
Tôi có thể thuyết phục bọn họ một chút nữa, và có khi họ sẽ rời đi một cách yên lặng.
“Cũng chả quan trọng… Chúng ta đi chứ? Ờm… Hanako?”
Đệt, mình còn chả nhớ tên em ấy.
“Ưm… Là Airi ạ.”
“… Vậy à. Hanako là tên người yêu cũ của anh.”
“Anh là tệ nhất.”
“Xin lỗi. Hãy đi thôi”
Tôi không định nắm tay con bé để tránh ẻm sợ.
Tôi khiến con bé đi theo, và có lẽ ẻm thấy tôi trông đẹp trai hơn lũ kia nên là đã bắt đầu hướng về phía tôi di chuyển.
“Khoan đấy. Đừng có đùa với tao.”
“Mày đã nói Hanako, thằng khốn.”
Tôi đã nghĩ vấn đề sẽ được giải quyết khi mà con bé đi theo tôi, nhưng họ vẫn ngăn chúng tôi lại.
Đôi nam đó bao vây và chặn lại lối thoát. Ngay cả khi đây là một trò chơi về việc tán tỉnh các cô gái, thì tôi cũng sẽ thắng thôi, vậy nên lũ thua cuộc cút đi được không?
“Tôi chắng nói dối. Tôi là học sinh năm hai của trường học viện Shisui và con bé là năm nhất.”
“À…”
Nếu tôi nói lên sự thật thì càng ít cơ hội bị bắt bài. Tôi đồng thời nói thế vì muốn để cho cô bé có thể an tâm nhất có thể.
Như tôi nghĩ, khi mà ẻm biết được tôi là một tiền bối ở trường, em ấy càng dính gần tôi hơn.
“Bố đách quan tâm về trường của mày!”
“Ăn đấm giờ, cút ra đi!”
Tôi đã nghĩ nó sẽ hoạt động, nhưng lũ đàn ông bắt đầu dùng đến bạo lực.
Họ nắm cổ áo tôi và trở nên hung hăng. Có lẽ bởi vì sợ hãi trước hành động và những câu từ, cô gái trốn sau lưng tôi và núp ở đó.
“… Mày không nên nắm cổ áo của người học akido đâu.”
“Hả…? Á… hự?!”
Hắn nắm áo tôi và chả làm cái gì cả, vậy nên tôi chỉ vặn cổ tay và vật hắn xuống đất.
Tôi đã suy nghĩ phải làm gì nếu anh ta định đánh tôi, nhưng nếu chỉ dừng lại với việc nắm áo, vậy thì đơn giản rồi.
Hắn ta bị đánh bất ngờ, nhưng nó chắc cũng chả đau đến thế, vì hắn trông như khá là mạnh mẽ mà.
“M-Mày đã làm cái gì vậy?!”
“À, vậy ra chúng mày cũng chỉ đến thế. Vậy, còn muốn tiếp tục chứ?”
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày sẽ dùng Akido trên một người bình thường. Ông tôi bảo rằng Akido không hiệu quả lắm khi dùng trong một trận đánh thực sự.
Vậy nên tôi cũng đã học cả Karate, nhưng nó có thể làm tổn thương người khác nếu tôi không cẩn thận.
Đó cũng không phải là một cách tốt để bảo vệ các cô gái. Thay vì thế họ sẽ đâm ra sợ hãi bạn.
“Tch, thằng khốn…”
“Đủ rồi, đi thôi.”
Lũ đàn ông rời đi, vừa nguyền rủa trong lúc kiểm tra cơ thể của mình.
Hiện tại thì, chắc là mọi chuyện kết thúc rồi nhỉ? Những người xung quanh bắt đầu tản ra, dần dà rồi thì mọi người cũng sẽ quên thôi.
Bạn trai của cô bé vẫn chưa quay lại, và nếu tôi đã để ẻm một mình thì có lẽ em ấy sẽ bị bắt đi.
“Thấy chưa, tất cả mọi thứ đã ổn rồi, Hanako.”
Khi mà tôi mặt lại về phía cô bé một lần nữa, cô ấy thật là dễ thương quá… hỏi sao ẻm nổi tiếng.
“N-Như em đã nói, em là Airi… Senpai ạ.”
Mái tóc Bob màu nâu rất hợp với em ấy, mang lại một ngoại hình khá trẻ con.
Cô bé là một kiểu tiểu bối mà khiến bạn chỉ muốn bảo vệ, chắc là bởi vì cảm giác thân thiện và thân hình nhỏ nhắn.
“Nhắc đến tiền bối, là đang ám chỉ anh hả?”
“Không phải anh là tiền bối của em à? Lúc trước anh đã nhắc đến học viện Shisui mà…”
Tôi hiểu rồi, con bé thực sự dễ thương quá. Chỉ cần cô bé tỏ ra ngại ngùng, ngước mắt lên và nói, “Bảo vệ em đi.”, bất kì người đàn ông nào cũng sẽ gật đầu thôi.
Ừ thì, tôi đã bảo vệ cô bé mặc dù em ấy không nhờ. Mặc dù, người quen biết vừa gặp nguy, tôi lại định tỏ ra không quen biết về nó.
“Hình như anh đúng là tiền bối của em… Mà nhân tiện thì, tên em là Airi à…?”
“V-Vâng?”
“Họ của em.”
“À, là Shigure ạ. Shigure Airi.”
“Vậy à. Vậy thì Shigure, anh nghĩ bạn trai em sẽ quay trở lại sớm thôi, nên anh sẽ đi nhé.”
“B-Bạn trai… của em?”
“Anh sẽ không đi loanh quanh rồi nói ra tất cả đâu, nên đừng lo. Hẹn gặp lại sau nhé.”
“D-Dạ! Cảm ơn tiền bối rất nhiều ạ!”
Tôi có thể bị hiểu nhầm bởi bạn trai em ấy nếu anh ta thấy như thế này, và có thể sẽ trở thành một khung cảnh khá là tệ hại.
Shigure có vẻ đã cố gắng để nói to khi mà tôi đang bước đi, và tôi đã nghĩ rằng thật tuyệt khi được gọi senpai như nào… Trong khi đang mải nghĩ về những chuyện đó, tôi lại trên đường về nhà.
Ban đầu, tôi muốn đi bộ về nhà, nhưng bởi một vài lí do khác, tôi đã ước rằng mình đã lên chuyến xe kia.