POV của Tendou.
Một vài ngày sau cuộc họp chọn ra hội đồng ủy ban hội thao.
Đi ra từ bên trong lớp học, một Jimichi Ikuto với bộ dáng khốn khổ rời đi trông thất thần trong khi các bạn cùng lớp tôi tiễn cậu ta.
Tôi nghe được rằng sẽ có một buổi gặp mặt các thành viên hội thao. Còn một tháng nữa là tới sự kiện, tôi cầu cho cậu sẽ làm tốt.
“Ah~, Tớ lười quá…Susumu~, qua câu lạc bộ tí đi ~.”
Người bạn và đồng thời cũng là người cùng câu lạc bộ với tôi, Togawa Umi, nói với tôi bằng tông giọng chây lười.
Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta lười biếng đến nỗi không thể tin được rằng cậu ta là một thành viên của đội tuyển giải liên cấp Cao Trung. Tôi băn khoăn liệu chúng tôi sẽ thua trận đầu tiên năm nay tiếp không…
Thường thì, tôi sẽ chấp nhận cùng đi đến câu lạc bộ, nhưng bản thân lại hơi phiền lòng bởi tôi đang quan ngại một chuyện khác.
Đó là, tất nhiên rồi, là về các em quản lí của chúng tôi. Higashimori, Nishibayashi, và Shigure đã từng nói về việc rời đi với thầy cố vấn.
Nói thật thì, tôi mong các em ấy suy nghĩ lại. Quan trọng hơn thì, khuôn mặt của Shigure bỗng hiện lên.
Shigure đã trở nên đặc biệt với tôi bởi vì lời kể rằng em ấy có chút thích tôi một chút.
Nhắc đến quan ngại, còn đó Yukinaga-Senpai nữa.
Chúng tôi chưa có cuộc đối thoại nào kể từ chuyện ở quán ăn.
Trước hết thì, tôi phải xin lỗi. Tôi sẽ không thể làm người ưa thích của Senpai nữa nếu không là vậy.
--Tìm kiếm họ
“Tớ sẽ đi kiếm đội quản lí của chúng ta.”
Như tôi nghĩ, đây không phải lúc mà tôi ưu tiên câu lạc bộ được. Tôi phải gặp và nói chuyện với họ.
Đó là lí do vì sao tôi đề xuất Jimichi vào chức vụ trong ủy ban hội thao ngay từ ban đầu.
Gần đây, Jimichi càng ngày càng được ưa thích bởi các cô gái. Tôi sợ rằng cậu ta sẽ, trong một khoảng khắc, gắn kết sâu đậm hơn hai người họ.
Cũng là lí do vì sao tôi đề cử cậu ta để ngăn họ gặp mặt nhau. Tận dụng khoảng thời gian mà Jimichi sẽ bận rộn, tôi muốn rút ngắn khoảng cách với hai người nhất có thể.
“À nhỉ~, những cô quản lí của chúng ta… Muốn tớ đi với cậu chứ?”
“Không, cậu là người sẽ ra sân thì nên tập đi.”
“Là vậy sao? Vậy thì tớ sẽ để chuyện đó cho cậu.”
Umi trông không hứng thú tí nào. Có lẽ với cậu ta, các cô gái có ở lại hay không chả quan trọng.
Tôi băn khoăn không biết nếu cả đội đều thấy vậy. Với suy nghĩ đó, tôi rời khỏi lớp học.
Như vừa nói, tôi nghĩ về việc ai trong hai người tôi nên gặp trước.
Shigure và các quản lí khác không thèm đến câu lạc bộ ngày hôm nay. Nếu vậy, các cô gái sẽ chẳng bận việc gì và đi về nhà.
Ngược lại thì, Senpai luôn bận với công việc của hội học sinh, và hiếm khi có ngày nào chị ấy sẽ về sớm.
Vậy nên, tôi bước về phía tòa nhà của năm nhất, ưu tiên các cô quản lí hơn.
Tôi tiến về vị trí lớp học của Shigure mà tôi được kể trước đây. Tôi băng qua kha khá Kouhai đang đi đến câu lạc bộ hoặc đi về nhà.
Một kẻ ngoại lai như tôi khá là hiếm. Chả có ai tiếp cận tôi, nhưng nhiều ánh mắt hướng đến cùng sự hứng thú.
“…Tendou-senpai?”
“Xin chào…”
Trước khi đến được cửa lớp của Shigure thì tôi đụng mặt Higashimori và Nishibayashi. Hai đứa trông hơi khó chịu, nhưng tôi lại chả thèm để ý mà lại tiếp cận.
“Anh hỏi chút, về vị trí quản lí của các em…”
“À, chuyện đó.”
“…”
“Anh nghe được là mấy đứa định nghỉ à?”
“Em…đoán là vậy. Em đang định làm vậy.”
“…Dù chưa phải là chính thức, nhưng em đã điền vào đơn từ chức rồi.”
Trông có vẻ như các em ấy vẫn có ý định rời đi. Hai người họ dù là nói rất ít, nhưng từ giọng điệu trong câu từ đã nói lên ý định thật sự rồi.
Tôi đã tự mình giả dụ rằng hai đứa chỉ đang lưỡng lự, nhưng nếu quyết tâm của các em đã đến mức đấy, sẽ rất khó để có thể thuyết phục.
“…Shigure cũng thế à?”
“Airi trông có vẻ phân vân…nhưng, có lẽ vậy.”
Khác với hai đứa, Shigure trông có vẻ chưa quyết định được.
Tôi cảm giác thoải mái hơn chút khi biết rằng mình vẫn có thể thuyết phục em ấy.
“Tendou-senpai, anh định thuyết phục Airi ư?”
“À thì… anh nghĩ mình có thể thử nói chuyện một chút.”
“Nếu là Tendou-senpai, anh có thể thuyết phục được Airi chăng…”
Lí do mà tôi có thể chắc là vì tôi chính là lí do em ấy trở thành quản lí.
Hai người họ tiếp tục với ánh mắt không vui trên khuôn mặt.
“Nhưng chuyện sẽ không còn giống như xưa, anh biết chứ?”
“Chỉ còn mỗi mình Airi thôi. Sẽ rất là khó khăn đấy.”
“À, ừ. Đó chính xác là vấn đề đấy…”
“Thật sự thì, tớ cũng muốn giúp Airi nữa, nhưng…”
“Nếu Airi nói rằng cậu ấy muốn tiếp tục, vậy thì chúng ta cũng có thể làm được…”
Ngay sau đó, cặp đôi chỉ ra với tôi rằng vấn đề của câu lạc bộ.
Nếu câu lạc bộ không thể tiến bộ hơn, Shigure chắc chắn sẽ rời đi, dẫu ẻm có đồng ý tiếp tục đi chăng nữa.
Có rất nhiều thứ phải lo nghĩ. Và hơn nữa, hai em ấy nói đúng.
Tôi thề rằng bản thân sẽ không lặp lại sai lầm một lần nào nữa và hỏi vị trí của Shigure.
“Airi đã đi tới phòng họp của uỷ ban hội thao đúng không nhỉ?”
“Ể…”
Cuộc họp ủy ban hội thao…? Ngay khi nghe được từ đấy, một cảm giác tồi tệ dâng trào trong tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Shigure sẽ là một thành viên của hội thao. Một lớp có không ít hơn 40 học sinh, và Shigure được chọn trong số đó ư?
Tôi cảm ơn hai cô gái và nhanh chóng tiến đến văn phòng hội học sinh.
----------
------
---
Tôi đã đến được văn phòng hội học sinh, nhưng nó đã bị khóa và tôi không thể vào trong.
Không có dấu hiệu của ai cả, vậy có lẽ mọi người đang có cuộc họp tại nơi khác.
Nếu vậy, có lẽ là ở phòng họp chăng? Tôi nghĩ tới một căn phòng khá là rộng lớn mà thường dùng để tổ chức vô số cuộc họp và chạy tới đó.
Tôi đã đến được phòng họp, nhưng nó cũng bị khóa.
Tuy nhiên, không như văn phòng hội học sinh, có dấu hiệu của người bên trong, dù chỉ là nhỏ nhất, tôi vẫn nghe được tiếng nói chuyện.
Tôi quyết định giết thời gian ở trước phòng họp, nghĩ rằng đây chắc chắn là đúng nơi rồi. Bản thân liền nghĩ xem mình sẽ nói gì với Shigure sau khi cuộc họp kết thúc.
----------
------
---
Đã bao lâu trôi qua rồi? Tôi biết rằng cuộc họp vẫn chưa kết thúc vì vẫn nghe thấy bên trong nói chuyện.
Thật sự là quá giới hạn mà. Tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho họ, phải tham dự một cuộc họp dài đến vậy dù chỉ mới là ngày đầu tiên.
Tuy nhiên, tôi thực sự đã làm hỏng rồi.
Công việc của ủy ban hội thao có vẻ khó, nhưng tôi hối hận rằng mình có thể gặp được Shigure nếu bản thân tự nguyện.
Cả Yukinaga-senpai nữa. Là một hội trưởng hội học sinh, tôi biết rằng chị ấy sẽ không quá liên quan đến ủy ban hội thao, nhưng chị ấy sẽ không bám dính họ đâu nhỉ?
Có lẽ tôi đã đưa ra lựa chọn sai lầm
“…Hửm? Ồ, Tendou à, có chuyện gì sao?”
Tôi bỗng bị gọi lại trong lúc đang ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Khi mà quay lại về phía giọng nói đó, đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi, Yokotani-sensei, đang đứng đó.
“Em đnag đợi cho cuộc họp kết thúc…”
“Là vậy sao? Thầy nghĩ nó sẽ còn phải một lúc nữa? Thầy sẽ gọi em khi nó xong.”
“À, không… vậy thì không ổn lắm ạ.”
Như dự đoán, sẽ không ổn nếu tạo ra ấn tượng nếu tôi đi trên con đường đó.
Tôi quyết định sẽ im lặng chờ đợi cuộc họp kết thúc, nghĩ rằng chúng tôi sẽ cùng nhau đi về nhà.
“Well, nếu em nói vậy… Vậy thì, thầy đi đây nhé? Nhưng cũng thật là, khó chịu thật đấy…---Mấy cuộc họp giáo viên này.”
…Tôi vừa nghe cái gì cơ? Cuộc họp giáo viên…?
Tôi nhanh chóng gọi lại Yokotani-sensei, người vừa chuẩn bị vào lại bên trong.
“S-Sensei! Cuộc họp này…đáng lẽ nó phải là cuộc họp ủy ban hội thao chứ nhỉ?!?”
“E-Em dọa thầy đó! Tự dưng đột nhiên vậy?!”
Sensei trông có vẻ giật mình, nhưng không quan trọng.
Tôi đã chờ hàng tiếng đồng hồ. Và từng đấy thời gian, tôi đã sử dụng chỉ để đợi cuộc họp cho giáo viên thôi sao?!
“Cuộc họp cho ủy ban hội thao nằm ở nhà thể chất cơ, em không biết à? Well, nó có lẽ đã kết thúc lâu lắm rồi.”
“N-Nó xong rồi sao…?”
“T-Thầy không rõ chuyện ra làm sao, nhưng hãy vui lên nhé, được chứ? Gặp lại em sau.”
Thầy giáo liền đóng lại cửa của căn phòng họp.
Sau một vài giây, cánh cửa lại được mở ra. Ở bên trong, tôi nhòm được hơn một tá học sinh trong đấy.
Ngay sau đấy, tôi đi tới nhà thể chất để cho chắc chắn, nhưng chả có ai đúng như lời Sensei.
Tôi trở về nhà với cái vãi thõng xuống.
-------------------------------------------------
TL: Chắc chắn không phải do tôi lười <(“) đợt này phải cày tiền nhiều quá nên quên béng bộ này còn tồn tại <(“)