Welcome, to the Bad End Route

chương 9: cái nhà kho tiện lợi phòng thể dục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

->

Đi tìm họ

Đi về cùng Hareyama và những người khác

Hôm nay là buổi họp thứ hai của ủy ban hội thao.

Các thành viên đều được thông báo rằng cuộc họp sẽ diễn ra sau khi các buổi học kết thúc, nên cơ bản là bọn tôi sẽ không bị bận ngập đầu vào cuối tuần.

Nếu có chuyện xảy ra, tôi nghe rằng hội học sinh sẽ hành động.

Tuy nhiên, ngay khi gặp mặt vào buổi thứ hai, tôi ngay lập tức nhận ra rằng ngày nghỉ của mình sẽ bị phá hủy.

“—Vậy nên, đó là lí do? Liệu em có ngại không nếu đi ra ngoài với chị vào thứ bảy hoặc chủ nhật không?”

“E-Em sẽ đi cùng! Em cũng sẽ giúp!”

“Em không cần thiết. Bọn chị chẳng cần mua nhiều đến thế.”

“Em sẽ đi với Senpai là được mà? Chắc hẳn là hội trưởng phải bận lắm.”

Tôi hiện đang ở cùng với Yukinaga-senpai và Shigure trong nhà thể chất.

Đây chỉ là đang kiểm tra vật tư sẽ được sử dụng trong hội thao, và cùng những thứ khác, như kiểu kiểm tra độ hư hỏng vậy.

“Chị không bận đến vậy, nên là sẽ ổn thôi. Hơn nữa, nó sẽ nhanh chóng hơn nếu chị là người đi.”

“…Vậy thì, tại sao chị không đi một mình?”

“Em vừa nói gì?”

“Không, không có gì đâu.”

Tất nhiên là, tôi đã tình nguyện đi làm mấy việc tay chân, nhưng có vẻ như, không có nhiều đến thế.

Kiểm tra và mua vật tư là công việc mà ngay cả học sinh bình thường cũng làm được. Mà nó chỉ có thể.

Phần bận rộn nhất thì là khi sử dụng chúng để chuẩn bị cho lễ hội. Tuy nhiên, đó là công việc mà bên hội đồng sẽ làm.

Nói cách khác, dù có cố thế nào thì công việc thì chỉ có thế.

“Ngay từ đầu, tại sao em lại ở đây? Chỉ cần Jimichi-kun và chị là đủ rồi.”

“Chị đang nói cái gì vậy?! Ngay từ đầu là em và Ikuto-senpai đã tình nguyện làm việc này mà.”

Kiểm tra vật dụng cho hội thao. Tôi đã chủ động và đăng kí công việc này, nhưng đó là một sai lầm.

Tôi được bảo rằng chỉ cần một đến hai người là đủ rồi.

Nếu tôi đợi thêm một chút nữa, có lẽ đã được ngồi điều hòa và nghĩ xem cần phải chuẩn bị sự kiện gì.

“Chị lo rằng chỉ có mỗi em thì không đủ. Vậy nên chị đã quyết định mình sẽ đi thay vì em, Shigure-san ạ.”

“…Dù là mắt của chị đã sáng lên khi mà Ikuto-senpai đăng kí công việc này.”

“Em vừa nói gì à?”

“Không, không hẳn.”

Sau khi tôi vừa đăng kí một lúc, Shigure cũng theo ngay sau. Nó chỉ nên kết thúc như vậy, và việc kiểm tra chỉ nên được hoàn thành bởi tôi và Shigure.

Lúc chúng tôi vừa đi dọc theo hàng lang đến nhà thể chất, Yukinaga-senpai đuổi ngay theo sau.

Và giờ quay lại hiện tại. Cả hai chỉ có cãi nhau, chứ chả thấy công việc tiến triển gì cả.

“Này, hai mỹ nhân đằng kia ơi, đến giờ giúp tôi được chưa?”

“Đâyyyy~yyy.”

“Không thể khác được nhỉ.”

Thay đổi ngay lập tức. Shigure làm ra một khuôn mặt hạnh phúc còn Yukinaga-senpai thì hơi buồn hơn xíu.

Để công việc kiểm tra chi tiết cho họ, tôi quan sát lọ bột màu trắng lạ được dùng để kẻ các đường biên.

“Hội trưởng à. Cái vòng cao su này để làm gì vậy?”

“Nó được dùng như là chứng minh cho xếp hạng vậy. Đứng nhất là vàng, nhì là bạc còn hạng ba là đồng.”

“N-Nhưng trông nó hơi phai màu rồi.”

“Vậy thì, chúng ta chỉ cần mua cái mới thôi. Gạch khỏi bảng đi.”

Nghe thấy họ nói chuyện, tôi tự hỏi cái không khí hỗn loạn nãy giờ đâu rồi.

Hơn nữa, cái bằng chứng xếp hạng mà họ đang nói là gì vậy? Nó có thể tốt với những người giỏi thể thao, nhưng những người từ hạng bốn trở xuống thật đáng tiếc.

Vì là chúng ta tính theo tổng điểm của lớp, tại sao vẫn phải thi đấu cá nhân nhỉ?

Ừ đúng rồi đó. Năm ngoái, tôi chả có cái vòng nào cả. Tôi nhớ mình đã xấu hổ thế nào khi cố làm một cái giống đồng nhất có thể.

Vì lí do đó, tôi thổ lộ với Senpai về một hội thao mà ai cũng có thể tận hưởng.

“Sao chúng ta không thử làm gì khác năm nay nhỉ?”

“Cái gì khác…là như nào? Mấy cái ghim cài, hay mấy thứ như thế đều không ổn đâu, hiểu chứ?”

“Để xem nào~…Hay là, một cái tạ 300 gam cho hạng nhất, 200 cho hạng hai và 100 cho hạng ba, như kiểu vậy.”

“T-Tạ ư? Đó như là hình phạt thì hơn…”

Bằng việc làm vậy, mấy tên đứng đầu sẽ mất đi động lực, và những người hạng dưới sẽ có cơ hội thắng hơn.

Với tôi thì ý tưởng đó khá tốt. Tốt tới mức mà khi quay lại, tôi sẽ nghiêm túc đề xuất.

Tôi không biết gì về sự công bằng cả.

“Không ổn, nó không an toàn tí nào cả.”

“Đ-Đúng rồi ạ! Sẽ rất nguy hiểm nếu nó đập vào người khác hoặc rơi xuống.”

“…Vậy thì, hạng nhất nhận được 300 gam cát—“

““—Không.”

“Vậy thì, 300 gam xốp.”

“Vẫn, là quá nhiều.”

“Senpai, em được nghe là anh thông minh lắm mà…”

Cả hai người họ nhìn trông rất thất vọng.

Tôi nghĩ nó đâu phải là ý kiến tồi. Không thể cãi lại được nếu họ đưa an toàn lên đầu.

Tôi quay lại và về làm việc tiếp.

“…Vậy thì. 300 gam cái—“

““—Dừng lại đi trời!””

-----------

-------

---

“—Được rồi đó.”

Vừa ướt mồ hôi, tôi vừa hoàn thành đa số tất cả phần kiểm tra.

Không có vật tư quan trọng nào bị hư hại cả. Chúng tôi đã xác nhận rằng chúng có thể được sử dụng trong hội thao mà không có vấn đề gì cả.

Một vài thứ nhỏ nhặt mà hai người kia phụ trách thì cần phải mua thêm.

Nhưng trông có vẻ số lượng không nhiều lắm, nên có lẽ sẽ không phải là vấn đề.

Tôi hướng mặt về phía hai cô gái vẫn đang làm việc.

“Hmmm…? Liệu có khi nào nó bị kẹt không ta?”

“Mutsuki-senpai? Có chuyện gì sao?”

“Airi-san. Xin lỗi nhưng em giúp chị tí được không?”

“À, được thôi ạ.”

Từ lúc nào mà hai người họ đã bắt đầu gọi nhau bằng tên vậy? Phái nữ thật dễ hòa đồng.

Lúc tôi đang tiếp cận họ thì có suy nghĩ như vậy. Một loại cảm giác bất ổn không thể miêu tả được lướt qua tôi.

““Một, hai~.””

Họ kéo ra một cái hộp nhỏ. Khi thấy điều đó, tôi chạy tới.

“Ah, khẩu súng báo hiệu…”

“Ồ, chúng ta có thể dùng nó—“

“—Cẩn thận!!”

Cái hộp to được để ở trên cùng trông không chắc chắn tí nào.

Khoảnh khắc cái hộp bé được kéo ra, một cái hộp to rớt xuống chỗ họ bởi mất thăng bằng.

““Kyaa?!””

Tôi đỡ chúng kịp lúc ngay trước khi rơi vào bọn họ.

Khoảnh khắc tiếp theo, có một cảm giác choáng ấp đến.

“Ouch—Hoặc là không. Cái gì, nó nhẹ sao…”

Thứ rớt ra khỏi cái hộp là mấy cái đồ trang trí được sử dụng trong hội thao và các lễ hội khác.

Tôi không biết được là chúng nhẹ như nào. Cảm giác như bản thân có lỗi khi mà hét lên vào mặt hai cô gái.

Nhưng nếu bình tĩnh nghĩ lại thì, tại sao mọi người lại phải để đồ nặng ở trên cao? Tôi đã quá vội vàng mà không nhận ra được điều đấy.

Thôi thì, nó rơi vào tôi vẫn đỡ hơn là rơi vào hai cô gái.

Tuy nhiên, phòng trừ vẫn hơn chứ.

“Hai người ổn chứ? Quan trọng hơn, hai người không nên mạnh tay như vậy.”

“V-Vâng… xin lỗi ạ.”

“C-Chị ổn mà…”

Shigure run lên bần bật, có lẽ là do bởi vì sợ hãi, còn Yukinaga-senpai thì mặt đỏ chót, có vẻ như chị ấy đã bị dọa sợ.

Tuy nhiên, tôi phải cứng rắn lên. Nếu nó là mấy quả bóng cứng hoặc cái gì đó, sẽ rất khó để tôi có thể bảo vệ cho họ với cái đầu cứng nhắc của mình.

Có vẻ như, không có chuyện là sẽ có một nhà kho thể chất nguy hiểm nhỉ.

“Kiểm tra trước là điều cơ bản, hai người biết mà? Dù cho là có khó thấy khi ở vị trí đó đi nữa.”

““V-Vâng…””

“Cẩn thận đi, được chứ? Có ai đó từng bảo là an toàn là quan trọng nhất mà.”

““V-Vâng…””

“…Hai người có đang nghiêm túc lắng ngeh không vậy?”

““B-Bọn em có nghe mà…””

Có thật không nhỉ? Họ không chịu nhìn thằng mà cứ bồn chồn chỗ khác.

Well, tôi không biết mọi người sẽ phản ứng như nào khi đột nhiên bị một người khác giới nhào tới ôm, nhưng đây là khẩn cấp, nên hãy tha thứ cho tôi.

“Q-Quan trọng hơn, em ổn chứ, Jimichi-kun?!”

“Senpai, anh bị rớt vào đầu mà nhỉ?!”

“Anh ổn, nó nhẹ lắm. Anh mừng là hai người không sao.”

““Ah…””

Tôi giục hai người tiếp tục trong lúc họ đang đỏ bừng khuôn mặt. ôi giục hai người tiếp tục trong lúc họ đang đỏ bừng khuôn mặt.

Lần này, tôi sẽ đứng ngay bên cạnh. Nhưng họ cứ liếc sang để hỏi tôi như nào, nên là chả thể làm thêm được gì cả.

Well, tôi không vội tí nào cả, vậy nên tôi cứ tiếp tục làm thôi, cảm nhận ánh mắt họ trên người tôi.

“Airi-san, chị vừa cảm thấy thật kích thích…”

“Đúng chứ? Anh ấy ngầu quá…”

“Em ấy cũng trông thật vững chắc nữa…”

“Em cảm giác thật an tâm…”

““Haa, làm sao bây giờ…”

Truyện Chữ Hay