Welcome, to the Bad End Route

ngoại truyện 4: lựa chọn sai ~mưa và thiên đường~

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Vậy thì đội hình hôm nay sẽ bao gồm cả năm nhất lẫn năm hai như chúng ta đã bàn bạc ngày hôm qua.”

Buổi đấu tập Chủ Nhật.

Cố vấn câu lạc bộ bóng đá nói như vậy giữa buổi họp.

Tôi tò mò tại sao không thấy ai năm ba ở đây buổi này, và có vẻ như chỉ còn mấy đứa năm dưới ở trong đội.

Đáng chúng tôi cũng chả được coi là tuyển thủ, do là đa số năm ba đã giải tán trước kì nghỉ hè. Trường chúng tôi là một trường dự bị, nên họ coi trọng vào bài kiểm tra đầu vào hơn.

Tôi không nằm trong đội hình bắt đầu lần này. Những người mà không được chọn lựa là những người đã nghỉ ngày hôm qua.

“Những người dự bị sẽ hỗ trợ hội quản lí! Họ đã cố gắng hết sức vì ngày hôm nay đó.”

Cố vấn câu lạc bộ hướng chú ý đến những cô quản lí, người đang nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ.

Bộ dụng cụ trông rất mới, họ đã chuẩn bị nó ngày hôm qua sao?

Nếu đúng là vậy, thì thật tuyệt vời. Dù là có rắc rồi, họ chắc hẳn đã nhờ được thằng nào đó từ năm nhất rồi.

“Những người chơi đầu tập hợp lại. Lũ các cậu cút lên kia và giúp hội quản lí đi.”

Các đội viên bắt đầu di chuyển. Đa số các năm hai dự bị bắt đầu khởi động, nhưng chả có ai đi giúp các cô gái cả.

Well, sự giúp đỡ nên đến từ năm nhất chứ, thế còn tôi thì sao?

Tôi nghĩ rằng bản thân muốn làm thật tốt vì ba cô gái đã rất vất vả.

--Nói lời cảm ơn

“Cảm ơn vì sự chuẩn bị nhé, cả ba.”

Tôi tiếp cận các em ấy vừa nói lời cảm ơn.

Có vẻ như có đủ mấy đứa năm nhất xung quanh, với từng này người thì, sẽ đủ thôi.

“T-Tendou-senpai! Không phải thế! Em đã nói rồi, đúng chứ?!”

Higashimori đỏ mặt ngăn tôi lại.

Nishibayashi tiếp tục trong lúc hướng mắt về phía Shigure.

“Đ-Đúng rồi! Senpai, liệu anh có thể chuẩn bị nước đá cùng Airi được không?”

“Ể? Well, nó ổn thôi, nhưng –“

“—Này, Susumu! Đến lượt mày đó! Mày sẽ chơi luôn!”

Tôi định bước tới chỗ Shigure và lợi dụng sự hỗ trợ của hai đứa, nhưng khi nghe thấy Umi gọi và ngăn tôi lại giữa đường.

Và rồi Shigure, người vừa dừng lại nhưng đang đợi tôi, bắt đầu đi tiếp.

“Ah, ahaha. Em sẽ ổn thôi, anh hãy cứ tập trung vào việc của mình đi.”

“Nhưng…”

“Um, nó ổn mà, thật đấy.”

Shigure cười cay đắng và hướng về trạm bơm nước một mình.

Cái bình nước mà em ấy vác theo rất lớn, và nếu nước được bơm đầy thì, sẽ rất khó để Shigure đem theo.

“Geez~, Senpai. Anh phải chủ động lúc đó chứ!”

“Và anh cũng không nên làm khuôn mặt đó! Có chuyện gì với bộ mặt không thể trách được vậy?!”

Tôi không nhận ra rằng mình đang làm biểu cảm như vậy. Tuy nhiên, nếu bạn hỏi tôi, tôi có lẽ đang tỏ ra kiêu căng.

“Đi nào, Susumu! Thời gian có hạn, hãy đi thôi.”

“À, ừ…”

Cảm thấy tội lỗi với những gì vừa xảy ra, tôi tiến thẳng xuống sân cùng Umi.

Khi tôi lo lắng và nhìn lại, tôi thấy một vài năm nhất đang giúp Higashimori và người còn lại, nhưng chả ai giúp Shigure cả.

“Cái gì?! Ai đấy giúp Airi được chứ?!”

“…Được rồi, bọn tôi sẽ đi.”

Đáp lại Higashimori đang hoảng loạn, Nishibayashi hiện ra biểu cảm thất vọng.

Sau đó, việc chuẩn bị đã được hoàn thành, nhưng đội quản lí đã hoàn toàn kiệt sức, và tâm trạng của họ được truyền đến cả câu lạc bộ.

Cả hai trận đấu tập đã diễn ra với không có bất kì sự cố nào và kết thúc.

Tôi đã chơi hết thời gian cả hiệp hai. Sẽ tốt hơn nếu các bạn không hỏi kết quả.

Chúng tôi có một buổi họp ngay sau đó và được thông báo về kế hoạch tương lai. Giải đấu giữa các trường, nơi mà các năm ba và những người còn lại của đội sẽ chơi, đang đứng trong góc.

Năm ngoái, đội của chúng tôi thua sớm trong khi vào được vòng loại. Lần này, chúng tôi có thể sẽ có kết quả tốt… hoặc không.

Để mà nói thật, sẽ rất khó để mà có thể tham dự vòng loại năm nay.

Có mấy cô gái đã trải qua rất nhiều khó khăn để có thể làm quản lí năm nay nên tôi định là sẽ làm hết sức, nhưng thực tế lại rất tàn nhẫn.

Nhắc đến các em ấy, tôi đã nghĩ rằng những quản lí sẽ phải đem khăn và nước sau trận đấu với nụ cười trên gương mặt họ, nhưng điều đấy đã không xảy ra.

Tôi tò mò không biết là có phải tại chuyện đó không. Họ đã không có một tâm trạng tốt cả ngày hôm nay, nên đó có thể là lí do.

“Được rồi, giờ thì~. Các em, cẩn thận và và nhà đi nhé?”

Trận đấu hôm nay diễn ra ở một sân bóng gần trường bọn tôi.

Sẽ cần một kha khá thời gian để dọn dẹp vì chúng ta đang ở sân nhà, và công việc sẽ ngốn thời gian lắm.

Tôi đã rất mệt, và mai còn là thứ hai nữa. Tôi không cảm thấy tuyệt tý nào cả bởi vì điểm số trận đấu và việc dọn dẹp.

“Mọi người… xin lỗi~. Nếu mọi người rảnh tay rồi, thì làm ơn giúp bọn em một tay được không ạ?”

Khi mà Higashimori nói to câu đấy, tất cả ánh mắt của mọi người hướng về phía họ.

Tôi chả thấy có ai hành động cả, như kiểu tay ai cũng bận rồi.

Vào lúc đó, Umi, người đang làm bên cạnh tôi, nói.

“Này, lũ năm dưới đáng lẽ phải hỗ trợ quản lí câu lạc bộ chứ đúng không?”

“Dù không phải là luật… nhưng đúng vậy, tao nghĩ thế.”

“Đúng chứ? Chúng ta là lũ phải giúp hội quản lí năm ngoái mà?”

Nó không được quy định rõ ràng là luật lệ, nhưng nó có thể coi là ngầm khẳng định.

Chuyện năm nhất phải làm mấy việc lặt vặt là điểu hiển nhiên, chúng tôi cũng thế năm ngoái mà.

“Nè! Ai đó, làm ơn, giúp với ạ!”

Cuối cùng thì, Shigure cũng lên tiếng.

Đa số năm hai trông chả khác gì, nhưng năm nhất trông có vẻ đáng nghi lắm.

“Lũ năm nhất chả chịu làm gì nhỉ?”

“Đúng là thế… nhưng mà.”

Đó cũng là điều mà tôi nghĩ tới, nếu nghĩ kĩ lại thì, nó cũng là lỗi của bọn tôi nữa nhỉ?

Umi có lẽ đã nói như vậy, nhưng tôi chả nhớ gì về việc dạy bọn nó làm gì cả, và có vẻ đã có quá nhiều kì vọng với lũ năm nhất dù bọn nó mới vào trường được có hai tháng.

“Chúng ta cũng giúp từ ban đầu nhỉ…?”

“Đúng chứ nhỉ? Ah, nhưng tao nhớ là mấy lão Senpai cũng hét vô mặt nữa.”

Đúng, bọn tôi cũng do dự.

Dù là cố vấn có bảo bọn tôi giúp đỡ hội quản lí, chúng tôi chả làm gì cả vì nghĩ rằng sẽ có người khác giúp thôi.

Tôi nhớ lại mình cũng bị Senpai mắng vì việc này, và cả lũ cũng làm việc vừa phàn nàn.

“Umi, hãy dạy bọn chúng một bài học nào.”

“Ah~, Tao hiểu ý mày rồi…Giờ thì? Muốn tao chửi không?”

“T-Tại sao mày lại phải chửi… chỉ cần lấy ví dụ thôi? Hay là chúng ta cùng giúp và cho bọn nó thấy?”

“Mày đang định nói là nếu lũ Senpai làm thì lũ Kouhai theo hở? Không phải như lần trước đâu, mày chắc là nó sẽ hoạt động chứ?”

--Để lại cho năm nhất.

“…Tao đoán mình sẽ để bọn năm nhất làm. Chúng ta cũng từng như thế mà.”

“Được rồi. Vậy thì, tao sẽ đi bảo bọn nó.”

Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ chửi luôn, nhưng nỗi lo của tôi là vô ích.

Khi Umi tiếp cận lũ năm nhất, cậu ta tạo dáng như kiểu đang giải thích cái gì đấy.

Khi cậu ta rời đi, gần như toàn bộ lũ năm nhất bắt đầu hướng đến chỗ quản lí để giúp.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ rằng mọi thứ đã thành công, Umi trở về với nụ cười tươi.

“Nó đã thành công! Tao là một Senpai thân thiện!”

“Rồi. Rồi. Hãy làm cho xong nào.”

“Này, Susumu. Vì còn thời gian, hay là chúng ta thi đá phạt trước khi hoàn thành?”

“Tao đồng ý. Nếu mày thua, mua tao lon nước.”

Chúng tôi bảo đứa năm nhất định cất khung thành đi và nhờ cậu ta đợi một chút để bọn tôi có thể thi đấu chút.

Sau đó thì, chúng tôi đi cất khung thành và quay trở lại sân đấu, để rồi thấy thầy cố vấn trông có vẻ khó khăn.

Vì tò mò, bọn tôi hỏi về vấn đề. Rồi, thầy cố vấn nói điều mà cả bọn không thể nào nghĩ tới.

“Ba cô quản lí của chúng ta, họ nói muốn rời khỏi câu lạc bộ.”

EngTL note: Tiêu đề là Shigure và Tendou.

Truyện Chữ Hay