--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin lỗi vì chương này siêu ngắn mà cả tuần mới xong. Tôi là một thằng lười biếng và cả thèm chóng chán hết thuốc chữa :(
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một căn phòng tối tăm và ngột ngạt, với vô số vết nứt trên mấy bức tường đá. Những vết nứt ngày một toác ra theo thời gian do cái nắng bốc lửa từ bên trên và hơi ẩm đến từ ốc đảo.
Có một khuôn mặt râu ria đã nhìn xuyên qua một trong vô vàn những vết nứt rêu phong trên tường. Từ chỗ đó, gã có thể thấy hai đứa nhóc đang ngồi ăn uống với nhau, gã không thể không thở dài trước sự bất cẩn của chúng. Cứ như thể chúng đang đi dã ngoại ngay giữa một khu vực vốn chỉ dành cho những mạo hiểm gia cao cấp vậy. Nhưng căn cứ vào việc hai đứa vẫn còn sống, chúng hiển nhiên không phải trẻ con bình thường.
Đang quan sát hai đứa trẻ là một người đàn ông với nước da rám nắng, thân thể gã nồng nặc mùi mồ hôi, rõ ràng là đã nhiều ngày qua gã chưa hề tắm rửa. Những kẻ đồng hành với gã cũng ở trong tình trạng tương tự, với cùng một ánh mắt sắc lẹm như dao và tỏa ra bầu không khí đầy nguy hiểm.
“Thằng đó làm thế quái nào vậy nhỉ?” người đàn ông nói, trong khi vẫn đang nhìn hai đứa trẻ với đôi mắt lạnh lẽo. “Nhìn nó gầy như que củi, vậy mà mạnh kinh hồn.”
“Nó chắc phải cấp 50… không, phải tầm cỡ 60. Koopah rất nhanh nhẹn và trâu bò, nhưng con elf đi cùng nó là một pháp sư, chắc con nhỏ đã dùng phép để giảm phòng ngự của bọn quái xuống. Kể cả vậy thì bọn nó cũng đang làm cỏ lũ Koopah nhanh đến không tưởng.”
Người đàn ông có vẻ như là trưởng nhóm xoa xoa cái cằm đầy râu của gã, đầu suy nghĩ đăm chiêu. Thế rồi, đôi mắt màu vàng của gã tập trung vào đống hành lý của hai đứa nhóc, sau đó kích hoạt Đôi mắt của Kẻ thu thập [note15624]. Đây là một kỹ năng với mục tiêu là đồ vật, có tác dụng làm cho đồ vật đó trở nên khó phát hiện ra. Còn nữa, người sử dụng kỹ năng này vốn không có nhiều, thế nên chẳng mấy ai đề phòng nó. Tuy nhiên, kỹ năng gã vừa thi triển chỉ cho thấy giá trị của món đồ được nhắm vào.
Bên trong cái túi là máu và vảy của rồng, những thứ cực kỳ quý báu. Đôi mắt gã cầm đầu lóe lên một tia sáng, rồi cái mở miệng khô khốc của mình và nói.
“Ồ, trong cái túi nhỏ kia có cả một kho báu đấy! Ê chúng mày, chuẩn bị hành động đi.”
Nghe vậy, cả bọn liền trở nên phấn khích. Nếu đội trưởng đã nói như thế thì chắc chắn hai đứa trẻ kia đang nắm giữ rất nhiều thứ có giá trị.
Kỳ lạ ở chỗ đám đàn ông này vẫn cười tự tin mặc dù thua kém về cấp độ. Một trong những lý do của sự tự tin ấy là sợi xích chúng đang cầm trên tay. Khi chúng giật mạnh sợi xích, có thứ gì đó trông như một cuộn chăn nhỏ lăn ra từ trong bóng tối. Thế rồi vật đó động đậy, hiện hình một con người rất gầy gò được bọc trong tấm áo choàng. Người đó nhỏ bé hơn nhiều so với đám đàn ông, chân tay thò ra bên dưới áo choàng đang run bần bật vì sợ hãi.
Gã cầm đầu tiến lại gần con người bé nhỏ ấy, kẻ đang cố quay đi chỗ khác và cuộn tròn thân lại thành một quả bóng. Điều đó làm cho thân hình vốn đã tí hon trông còn nhỏ hơn nữa.
“Nào, ra đây nhanh… Chẳng có gì phải sợ cả, đúng không? Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng đối với bọn tao. Nếu không kiếm được tiền, bọn tao sẽ chết đói hết cả lũ. Ý tao muốn nói là, mày đã giết cả đống người rồi còn gì, thêm một hay hai đứa nhóc nữa thì có khác biệt chỗ nào chứ?”
“Ah!”
Đôi mắt đang nhìn ra từ bên trong cái mũ trùm mở lớn đầy kinh hãi, toàn thân run rẩy. Đám đàn ông bật cười thô lỗ trước bộ dạng run sợ của người mặc áo choàng, rồi bắt đầu nghĩ về chuyện chúng sẽ tiêu xài chiến lợi phẩm sắp về tay như thế nào. Chúng có thể mua thêm vài món vũ khí mới, nhưng mà vũ khí thì vốn đã kiếm được vô số từ trước rồi. Thế nên, cả đám quyết định bây giờ là lúc để tiêu tiền cho thứ gì đó khác ngoài trang bị.
Có vẻ như hai đứa nhóc kia không biết rằng khu tàn tích này đã được chính quyền cảnh báo là khu vực nguy hiểm. Đã có rất nhiều báo cáo về bắt cóc và những vụ án khác, tất cả đều chưa được giải quyết, với vô số người đến ốc đảo này nhưng không bao giờ quay trở lại…
Hôm nay, có hai nạn nhân mới sắp sửa được thêm vào danh sách đó.
+ + + + + + + + + +
Đã đến giờ ăn trưa, nhưng trên mặt Marie chỉ hiện ra một biểu cảm u ám. Cô ấy lúc nào cũng hạnh phúc tận hưởng hộp bento của mình, nhưng lần này bao bọc xung quanh cô lại là một bầu không khí ảm đạm.
Mình đã làm gì khiến cô ấy giận ư?
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi vì ý nghĩ đó trong khi nhìn Marie, cô nàng đang cắn môi lẩm nhẩm, “Năm cấp liền chỉ trong hơn ba tiếng… Vậy mà tôi mất mấy năm trời chỉ để lên được một cấp…”
“Phải rồi, ừm, chúc mừng cậu. Tôi đã có cảm giác là cậu sẽ làm được mà, phép thuật của cậu nhanh và chính xác đến kinh ngạc luôn.”
Mặc dù có ý tâng bốc thật, nhưng đó cũng là những gì tôi thật sự nghĩ. Tôi đã dành nhiều năm ở thế giới này, nhưng đây là lần đầu tiên được chứng kiến Tinh linh Ma pháp. Theo tôi, Marie quả thực có một tiềm năng lớn không tưởng.
Đúng như tôi nghĩ, khả năng chuẩn bị sẵn bùa chú từ trước đã cho phép cô ấy tung ra ma thuật ngay khi trận đấu bắt đầu, và đó là một lợi thế cực kỳ lớn. Ma thuật của cô có độ chính xác rất cao, cũng dễ hiểu vì Marie là một người cẩn thận và chu toàn, cô không bắn trượt một phát nào cho dù phải đối phó với số lượng lớn quái vật như vậy. Cô ấy đúng là hơi có bất lợi do tốc độ tăng cấp chậm hơn bình thường, nhưng căn bản là do phải nâng cấp cả Tinh linh thuật lẫn Pháp thuật cùng một lúc, thế nên chậm cũng phải. Năng lực đầy hứa hẹn mà cô ấy vừa thể hiện đã quá đủ để bù đắp cho chuyện đó, thế nên tôi cam đoan rằng Marie chỉ là một bông hoa nở muộn mà thôi.
Đánh giá cuối cùng và toàn diện nhất về class của Marie sẽ là: “Một pháp sư có khả năng chuẩn bị trước đòn tấn công… Nghe hay thật đấy.”
Tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình. Cặp mắt tím của Marie bèn chiếu thẳng sang, và tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột. Đôi má hơi phùng lên của cô ấy quả là dễ thương, nhưng đồng thời cũng có chút gì đó hơi gắt gỏng.
“... Tôi đã tiêu tốn bao nhiêu năm qua để làm cái gì cơ chứ?”
“Nh-Nhưng mà cậu vẫn phải tăng cấp kỹ năng của mình riêng rẽ với nhau mà, nếu nghĩ theo cách đó thì công sức cậu bỏ ra đã kết thành quả rồi, đúng không?”
Tôi nói với Marie như vậy, nhưng cô có vẻ vẫn còn bất mãn và phát ra một tiếng “hừmm…”. Thế rồi, cô khịt mũi “hmph!” một cái trông thật đáng yêu, và bắt đầu nói thật bình tĩnh như đã thay đổi ý kiến.
“Không, như vậy thật không phải. Đáng lẽ tôi nên nói với cậu cảm xúc thật của mình.”
L-Lại cái gì nữa đây? Cô ấy đang giận chuyện gì à? Tôi nhìn Marie với quả tim đập liên hồi, trong khi cô nàng elf hít thở một hơi và bắt đầu thổ lộ.
“Đám đồng nghiệp của tôi ở Hội Pháp sư lúc nào cũng khoe khoang về cấp độ của mình, thế nên vượt qua được lũ đó cảm giác thật tuyệt! Tôi vẫn luôn thấy khó chịu với cái bọn vô-tích-sự không có tài cán gì ngoài cày cấp ấy! Còn bây giờ, thật là không may cho chúng, tôi không những đánh bại chúng về năng lực mà còn cả cấp độ nữa!”
“Ô-Ồ… Chuyện đó, ừm, chắc cậu đã phải vất vả rồi…”
Marie phun ra một tràng bực dọc với vẻ mặt hung hăng, ôi chao, cái nơi tài năng là tất cả đó đúng là đáng sợ thật… Nghe như một cơn ác mộng đối với kẻ tầm thường như tôi, nó làm tôi nhớ đến sự cạnh tranh khốc liệt trong cuộc thi đầu vào đại học.
Tâm trạng của quý cô Tinh linh Pháp sư có vẻ như đã tốt hơn sau khi bộc bạch hết nỗi lòng. Cô đã vui vẻ hơn nhiều khi được xả hết ra, rồi lại tiếp tục bữa trưa với một nụ cười gượng gạo.
“Nhưng mà tiếc là chúng ta phải cách xa nhau lâu quá. Tôi đã mong được trò chuyện với cậu khi mà chúng ta cùng cày cấp với nhau. Ở bên cậu rất là thú vị đấy, cậu biết không?”
“Hả? Tôi như thế thật ư? Nhưng mà tôi cũng cảm thấy tương tự đấy, tôi chưa bao giờ đi luyện cấp với ai khác cả, thế nên thực ra suốt đó giờ tôi vẫn luôn trông ngóng vụ này.”
Tôi cười và nói với Marie như thế, biểu cảm của cô nàng elf trở nên còn hạnh phúc hơn. Đôi mắt màu tím nhạt lấp lánh khi cô cười với tôi, khiến cho cảnh vật xung quanh như trở nên tươi sáng hơn.
Marie hướng đôi mắt đẹp của cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tiếp. “Tôi bây giờ có thể là gánh nặng cho cậu, nhưng rồi một ngày nào đó, cậu sẽ không thể nào sống thiếu tôi được đâu.”
Nụ cười bẽn lẽn của cô ấy như muốn nói với tôi “Rồi cậu xem!”, và tôi phải thừa nhận rằng nó khiến tim tôi đánh trống trong lồng ngực. Điệu cười ấy khiến tôi tự hỏi, đồng thời cũng có chút hy vọng, rằng liệu có khi nào Marie sẽ ở bên tôi mãi mãi không.
Đôi gò má hơi ửng hồng, cùng với hàm răng trắng như ngọc lấp ló khiến cho tôi không thể rời mắt, dù tôi chẳng phải một gã trai trẻ gì cho cam.
Khỉ thật, làm sao mà cô ấy lại dễ thương đến vô lý như vậy được chứ?
Mặc cho thân tâm đang phải trải qua đủ loại cảm xúc như vậy, tôi vẫn xoay sở trả lời Marie, ”Tôi sẽ chờ cậu.”
Ít nhất thì cũng phải ra dáng trưởng thành điềm tĩnh và tự chủ một tí chứ.
Cứ thế, chúng tôi dành chút thời gian nghỉ ngơi và dùng trà để Marie có thể hồi phục lại ma lực. Lượng ma lực có trong thân thể của mỗi người là khác nhau, riêng của Marie thì có vẻ như nằm ở top đầu.
Phương pháp phổ biến nhất để lấy lại ma lực là nghỉ ngơi hoặc dùng vật phẩm phục hồi. Nhưng mấy món đó thường khá đắt, và tôi cũng thích từ tốn như thế này hơn, thế nên tôi nghĩ chắc sẽ không cần dùng nhiều thuốc hồi phục.
“Mmm, gió mát thật, và khung cảnh thì tuyệt đẹp nếu như không có con quái vật nào xung quanh. Cảm giác cứ như chúng ta đang đi dã ngoại vậy.”
“Tiếc là gyoza và cơm rang thì không giống đồ ăn khi đi dã ngoại cho lắm.”
“Nhưng mà chúng ngon tuyệt, chỉ cần thế là đủ. Cơm rang ngập tràn hương vị luôn, khi nào đó tôi muốn ăn lại món này một lần nữa.”
Một làn gió mát thổi tới từ ốc đảo, tâm trạng Marie có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Tôi đồ rằng thái độ bực dọc khi nãy của cô ấy phần nào đó là do bị ảnh hưởng bởi sự cạn kiệt ma lực.
“Chỗ này sẽ là một nơi cày cấp tuyệt vời nếu như không nóng nực đến thế, và cũng thật may mắn, xung quanh chẳng có ai cả.”
“Ừ, quang cảnh rất đẹp, tôi nghĩ là giờ tôi thấy thích sa mạc hơn một chút rồi đấy. Mặc dù có thể tôi sẽ cảm thấy trái ngược hoàn toàn khi mà chúng ta lại phải quay về trên cái con đường đó.”
Tôi bật cười để đồng tình với ý kiến của nàng elf sớm nắng chiều mưa.
Đồng thời, tôi nhận ra thứ gì đã đổi khác so với cuộc sống trước kia của bản thân. Khi chỉ có một mình tôi không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì, thế nên cũng hiếm khi nào tôi cười như vậy. Nhìn lên bầu trời xanh trong, tôi nghĩ về cách mà cuộc đời mình đang bắt đầu thay đổi.
Tôi phủi bụi trên đầu gối, rồi nhích lại gần Marie hơn một chút.
“Được rồi, giờ thì xem các kỹ năng của cậu nào… Cái đó đã lên cấp 2 rồi… Và cậu có thêm một ô kỹ năng mới. Sao cậu không lắp cái Kinh nghiệm Lớn lao này vào? Nó là một kỹ năng khá hiếm đấy, thực ra đến tôi cũng hơi ghen tị khi cậu được dùng cái đó.”
“Ồ, chắc là tôi sẽ dùng nó bởi vì không cần phải bỏ kỹ năng nào ra ngoài cả. Cậu không có loại kỹ năng gia tăng điểm kinh nghiệm nhận được đúng không, Kazuhiho?”
Tôi cũng không biết nhiều lắm về những thứ này bởi hiếm khi nói chuyện với người khác, nhưng tôi nghe đồn rằng skill như vậy thường không đến với những kẻ có bộ kỹ năng chẳng liên quan gì đến nhau như tôi. Ngược lại, những người chuyên về một hướng như Marie thì lại có khả năng cao sẽ học được.
“Hmm, tôi không chắc là vì sao, nhưng có lẽ nó chỉ hợp với một số loại người nhất định. Trong trường hợp của cậu, thì cậu có rất nhiều kỹ năng khác loại như là câu cá, ngôn ngữ, và kỹ năng di chuyển. Còn các kỹ năng của tôi lại liên quan đến nhau, thế nên tăng cấp cho một trong số chúng sẽ ảnh hưởng đến những cái khác theo cách nào đó. Có lẽ nguyên do là vậy chăng?”
Tôi nghĩ là tôi đã hiểu… chắc là thế?
Dù sao đi nữa, những kỹ năng mới hẳn sẽ gia tăng cao hơn hiệu quả cày cấp của chúng tôi, mà đối với những class khó tăng cấp như Tinh linh Pháp sư thì lúc nào cũng cần. Từ giờ đến lúc mặt trời lặn vẫn còn chút thời gian, thế nên chắc chúng tôi phải lên thêm được vài cấp nữa.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống. Kỹ năng Trực giác được tôi nâng cấp lên để tránh bị phục kích bởi quái vật, lúc này đang mách bảo rằng có kẻ đang theo dõi chúng tôi với ý đồ xấu. Tôi lập tức nghĩ đến vô số những cặp mắt mà mình cảm nhận được đã dõi theo Marie và tôi khi cả hai vừa mới đến.
Kỳ lạ thật… Lúc đó mình đã không nghĩ rằng chúng có gì nguy hiểm.
Tôi vốn đã nhận ra có một số bóng đen đang ẩn nấp xung quanh. Đó cũng là một phần lý do vì sao tôi muốn tiếp tục cày cấp để rút ngắn khoảng cách sức mạnh giữa hai bên. Tôi nghĩ chúng cuối cùng sẽ chịu bỏ đi, nhưng có vẻ như người tính không bằng trời tính.
Đột ngột, tôi thấy một tia sáng lóe lên phía trên đầu.
“Gì vậy, Kazuhiho?”
“Trên kia kìa. Có ai đó đang đứng trên những tòa nhà đó...”
Tôi nhìn lên cao và thấy có một người đang đứng ở tòa nhà gần trung tâm của mỏm đá. Cả hai đứa tôi đứng im, lông mày nhíu lại, cố gắng nhìn xem kẻ đó là ai.
Do sương mù nhiệt nên rất khó để nhìn rõ, nhưng vẫn có thể thấy được tứ chi gầy gò của kẻ đó bên dưới tấm áo choàng bẩn thỉu hắn đang mặc.
Tôi quan sát và để ý thấy sợi xích quấn quanh hai bàn tay và chân của người đó, cùng với thấp thoáng lông trên cơ thể, cho thấy rằng đây là một người thú.
“Một đứa trẻ người thú ư? Và… nó đang cầm một chất xúc tác ma thuật?” Marie thốt lên.
Tôi nheo mắt lại và nhìn thấy đứa trẻ ấy đúng là đang cầm trên tay một hòn đá. Đó chắc hẳn là thứ lóe sáng lên mà tôi thấy hồi nãy. Nhưng mà một đứa nhóc thì đang làm gì ở nơi này cơ chứ?
Trong khi cả hai vẫn tiếp tục quan sát, đứa trẻ ném hòn đá vào trong không trung. Ánh sáng tỏa ra càng mạnh mẽ hơn, và rồi…
Rầm rầm rầm…
Chấn động dội lên từ dưới đáy của ốc đảo. Marie và tôi bám lấy nhau, trong khi một cái lỗ chầm chậm mở ra trên mặt đất phía trước hai đứa. Nó tạo thành một cái hố hình nón, và rồi một thứ gì đó nổi lên từ dưới đáy hố.
Một cái đầu khổng lồ xuất hiện làm cát bị bắn tung lên không khí. Chỉ mỗi cái đầu này thôi cũng phải dài ít nhất là hai mét, với vô số những con mắt nằm ở một bên thân. Cơ thể nó nhanh chóng hiện ra, quằn quại, cuộn tròn lại như một con rắn và vẩy tung cát lên khắp ốc đảo.
Grrrk...
Grrrrrrrrk!
Sinh vật đó há cái miệng đầy xúc tu và gầm lên ầm ĩ, cát văng ra thành từng đợt sóng. Marie và tôi kinh ngạc đến sững sờ khi con quái vật đã hoàn toàn chui ra khỏi hố.“Ah!”
Chỉ mỗi tiếng gầm của nó thôi đã cảm giác như một cú đấm thẳng vào đầu. Marie bật lên một tiếng thất thanh, tôi bèn dang tay ra ôm lấy cô ấy để bảo vệ. Con quái vật chắc hẳn đã nghe thấy Marie, bởi vì toàn bộ những con mắt của nó đồng loạt quay sang chúng tôi. Cảnh tượng đó đủ sức khiến cho tóc tôi dựng đứng cả lên, mặc dù bản thân là một thám hiểm gia có kinh nghiệm.
“Nó thấy bọn mình rồi!”
Con quái vật trườn quanh để lại gần chúng tôi, húc đổ mọi cái cây nằm trên đường đi của nó.
Tôi không thể nghĩ ra nên làm gì lúc này. Lượt di chuyển tầm xa của ngày hôm nay đã dùng mất rồi, và giới hạn cân nặng không cho phép tôi sử dụng di chuyển tầm gần.
“Khoan đã, tôi biết rồi! Marie, đứng im nhé!” Trước khi cô ấy kịp trả lời, tôi ôm ghì lấy cô thật chặt và chờ đợi cho con quái vật lại gần.
Sinh vật khổng lồ đang tiến đến mỗi lúc một gần hơn, há miệng to đến nỗi cảm giác như sắp rách toạc ra. Thế rồi, ngay lập tức sau đó, một dòng cát đục ngầu nóng chảy bắn thẳng vào chúng tôi. Cả hai liền bị nuốt chửng bởi cột cát, nhưng cho dù nhiệt độ đó có nung chảy cả sắt, tôi cũng sẽ không bao giờ buông cô gái này ra khỏi vòng tay mình.
Đây là cách duy nhất.
Để cả hai có thể sống sót rời khỏi đây, tôi cần phải ôm lấy Marie và cùng chết với cô ấy, cũng giống như lúc hai đứa tôi đối mặt với đại long.
+ + + + + + + + + +
Marie và tôi ngồi trên chiếc giường ở Nhật. Chúng tôi nhìn nhau với con mắt vẫn còn ngái ngủ, cùng lúc buông một tiếng thở phào. Tôi nghĩ trong đầu, “Trời đất, thật may rằng đấy chỉ là mơ,” và vô thức ôm chầm lấy thân hình mảnh mai bên cạnh mình, rồi nghe thấy một tiếng “Eep!” nho nhỏ.
Đúng là vừa mới ngủ dậy thật, nhưng tôi có lẽ đã hơi quá đà mất rồi. Hơi ấm tôi cảm nhận được qua lớp áo ngủ thật vô cùng dễ chịu, và sau khi để yên một lúc như vậy, cô nàng dịu dàng ôm lại tôi.
Vẫn giữ nguyên tư thế đó, Marie thì thầm vào tai tôi, “Đáng sợ quá nhỉ… Tim tôi vẫn còn đập thình thịch đây này, mà chắc cậu cũng nhận thấy rồi.”
“Ừ, tôi phải thừa nhận là mình cũng bị bất ngờ. Cái thứ quái quỷ gì vậy nhỉ?”
Tôi không thể nói được gì khi mà giấc mơ đã kết thúc, ngay lúc này bọn đạo tặc đó chắc hẳn đang lục tung lên để tìm xác của hai đứa tôi cùng với đống hành lý. Thật đáng tiếc cho chúng, bọn tôi là trường hợp đặc biệt. Tất cả những đồ đạc mang theo sẽ hoàn toàn biến mất ngay khi chúng tôi được dịch chuyển trở lại thế giới này, chứ nếu không thì mỗi lần như vậy, quần áo và ngay cả đồ lót cũng sẽ bị bỏ lại trên đất.
“Ồ, sáu giờ sáng rồi kìa.” Đôi mắt tím tròn trịa của cô elf nhìn lên tường. “Tôi thấy là cũng vừa đúng lúc đấy chứ. Bây giờ cậu sẽ chuẩn bị đi làm đúng không, Kazuhiho?”
Dù giấc mơ có chân thực đến thế nào đi nữa, không may là tôi vẫn sẽ phải quay về với hiện thực ở Nhật Bản. Cô nàng kia hiểu được điều đó và đã nhắc tôi nhớ chuyện đi làm, mặc cho những chuyện điên rồ vừa mới xảy ra ở thế giới trong mơ. Tuy nhiên, tôi lắc đầu để đáp lời cô ấy.
“Không, tôi được nghỉ vì hôm nay là thứ Bảy mà. Tôi có thể giúp cậu học bài, hoặc là… Ồ, sao hôm nay hai đứa mình không ra ngoài chơi nhỉ? Để xem nào, chỗ nào cậu có thể sẽ thích nhỉ…”
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa dịch tấm chăn ra và kéo rèm cửa. Bên ngoài trời đang sáng dần lên, và ngày cuối tuần ở Nhật Bản của chúng tôi cũng chuẩn bị bắt đầu.