Đêm nọ…
Một đứa trẻ thuộc bộ tộc Neko quay trở về ngôi nhà dưới lòng đất của mình. Trời quá tối đến mức khó mà nhìn được cả trăng, nhưng đối với một người thú như cậu, bây giờ cũng như giữa ban ngày vậy. Hẳn là thế, vì ở trên eo cậu đang treo lủng lẳng nguyên một con chim. Lông trên người con vật dĩ nhiên là đã bị vặt sạch sẽ ngay khi cậu bắt được nó.
Tộc Neko vốn là một giống loài cực kỳ yếu đuối. Họ không có nổi một cơ hội đấu lại được quái vật, và họ cũng tuyệt đối né tránh con người. Đó là lý do họ thường đi lòng vòng cách xa nơi ở, trước khi quay trở về cái hang được ẩn giấu của mình. Nếu một kẻ đi săn phát hiện ra ngôi nhà của họ, chắc chắn hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Ồ, cháu đã về rồi đấy à. Cháu bắt được con chim to quá nhỉ.”
Khi cậu bé chui vào hang và bước qua hành lang, ông của cậu cất tiếng chào với một nụ cười. Được ông khen và xoa đầu, cậu nhóc hạnh phúc cười rộ lên.
Cấu trúc bộ xương của tộc Neko quá giống con người để có thể có thể miêu tả họ là mèo hai chân, và họ mang quá nhiều đặc điểm của động vật để có thể kết luận là một tộc người có nhiều lông. Sự nhanh nhẹn là yếu tố then chốt trong việc đi săn, thế nên ngay cả người lớn của họ cũng chỉ to ngang một đứa trẻ loài người.
Hai ông cháu kêu meo meo trong khi cọ xát khuôn mặt với nhau để trao đổi mùi cơ thể, rồi bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối. Họ yêu quý cuộc sống bình an, thầm lặng này, điều mà họ vẫn luôn chiến đấu để bảo vệ.
Nhưng đêm hôm đó, cuộc sống ấy sắp sửa vỡ vụn trước mắt họ…
Sau bữa ăn, khi hai người cùng ngồi trong ánh sáng của chiếc đèn lồng vỡ, người ông lấy ra một viên đá từ trong túi của mình. Vật đó là thứ kỳ lạ nhất mà ông từng thấy. Hòn đá lấp lánh nhiều màu đầy mê hoặc khi ánh sáng phản chiếu qua, khiến cho cậu nhóc phải thốt lên một tiếng “wow” kinh ngạc.
Người ông cũng làm một chút rượu sau cả nửa năm nay không uống chén nào, thế nên tâm trạng ông hôm đó đặc biệt tốt.
“Giờ thì... tại sao ta không kể cho cháu nghe về những ngày xưa trước khi đi ngủ nhỉ. Đây là câu chuyện của bộ tộc chúng ta đã được truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.”
Cậu nhóc trong miệng vẫn còn ngậm đầy thịt chim, nhìn theo lòng bàn tay đang chìa ra của ông mình. Mắt cậu sáng lên khi thấy vật đang nằm yên vị trên đó. Nó không giống một viên đá quý, nhưng tùy theo góc độ mà ta vẫn có thể nhìn xuyên qua được. Giống như ông cậu nói, vật này có vẻ gì đó rất cổ kính, cậu nhóc không nhịn được bèn chạm vào nó bằng cái chân trước đầy vuốt của mình. Chỗ mà cậu vừa mới chạm vào lờ mờ phát sáng. Nhìn thấy vậy, người ông còn cao hứng hơn nữa, ông cười thành tiếng với một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
“Ohoho, có vẻ như viên đá thích cháu đấy. Đúng vậy, loài chúng ta đã từng nắm giữ thứ gọi là Đá Ma thuật ở Ujah Peak. Ấy là vào một trăm năm trước.”
“Đá Ma thuật… Một trăm năm trước…?
Cậu bé để ý thấy có chút cay đắng trong giọng nói của ông mình và nhìn lên. Trước khi kể tiếp câu chuyện, người ông đẩy viên Đá Ma thuật với bàn chân lông lá của mình để thay đổi góc độ. Ánh sáng màu trắng xanh chiếu rải rác khắp hang động, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm vậy. Cảnh tượng không thể tin nổi này khiến cho những sợi lông trên người cậu bé bất ngờ dựng đứng cả lên. Thế nhưng, khi đang ngắm nhìn viên đá với lòng đầy kinh ngạc, cái đuôi đang vẫy cao của cậu bỗng dần rủ xuống.
“Viên Đá Ma thuật này vô cùng đặc biệt. Và đáng buồn thay, nó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ngôi làng chúng ta…”
Cậu bé rúc vào người ông mình khi nghe thấy những từ ngữ bất an ấy, giống như cậu vẫn luôn làm mỗi khi cảm thấy sợ hãi. Trái tim nhỏ bé của cậu cuối cùng đã bình tĩnh lại sau khi được ông xoa đầu.
“Truyền thuyết kể rằng một con quái vật đã thức tỉnh vì thứ này được phát hiện. Tổ tiên của chúng ta tứ tán khắp nơi, bị đuổi ra khỏi ngôi nhà của chính mình, và con người thì âm mưu cướp đi số ít những viên Đá Ma thuật còn sót lại do họ nắm giữ.”
Nguyên nhân thảm họa xảy ra vẫn còn là bí ẩn. Tuy nhiên, người ta nói rằng đó là do tổ tiên của họ đã tìm thấy Đá Ma thuật từ sâu dưới lòng đất và mang nó về nhà. May mắn là con quái vật đã không đuổi theo nữa khi họ rời khỏi Ujah Peak. Kể từ khi ấy, tộc Neko sống ở rất xa vùng đất nơi từng là một thiên đường an lạc, dành suốt cuộc đời mình sống như thể vẫn đang chạy trốn thứ gì đó.
Cậu bé không thể ngừng nghĩ về câu chuyện cổ, ngay cả khi đã nằm lên giường. Phòng của cậu, vốn được làm từ cỏ và lông bện chặt lại với nhau, ấm lên nhanh chóng ngay khi cậu cuộn tròn vào trong. Câu chuyện vừa được nghe vẫn đang văng vẳng trong đầu cậu bé.
Vì sao ông cậu vẫn còn giữ cục Đá Ma thuật đó? Và chính xác thì nó là cái gì?
Viên đá tỏa ra ánh hào quang đầy sức sống, tràn ngập năng lượng khi cậu chạm vào. Ham muốn được chạm vào nó thêm lần nữa, cùng với hình ảnh khủng khiếp của con quái vật đã khiến cậu không thể chìm vào giấc ngủ.
Quả thực là tổ tiên cậu đã gặp phải số phận rất tồi tệ… Nhưng một số phận tương tự cũng đang lơ lửng trên đầu họ đấy thôi. Những người sống sót của tộc Neko thường trở thành mục tiêu bị săn đuổi. Độ hiếm và tính cách nhút nhát của họ khiến tộc Neko trở thành món hàng béo bở, và một số người còn phù hợp để dùng tinh chế ra chất xúc tác phép thuật.
Đứa trẻ này quả đúng là khá phù hợp để làm chuyện đó.
Hang động ngay lập tức bị nhấn chìm trong lửa. Đám đạo tặc đã lần ra ngôi nhà của họ và đặt một cái bẫy. Những người tộc Neko bị lùa ra khỏi hang bằng khói và dễ dàng bị tóm gọn. Đá Ma thuật được truyền lại qua hàng thế hệ đã rơi vào tay bọn cướp, và người ông già cả nhanh chóng bị giết chết.
Chỉ có mười phút. Còn không đủ thời gian để mà rơi một giọt nước mắt.
Cậu bé bị quấn chặt trong xiềng xích, tượng trưng cho số phận của cả bộ tộc…