Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Tôn Thúy Cúc lần đầu tiên đến một nơi như vậy.
Phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát nhỏ hơn nhiều so với phía bên điều tra tội phạm, nhưng đối với bà mà nói đã là vô cùng áp lực, cũng rất đáng sợ.
Bà bị ném ở chỗ này một mình, cộng với việc làm của mình bại lộ hai loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, cả người nhanh chóng sụp đổ.
Tôn Thúy Cúc vẫn còn ôm một chút tâm lý may mắn, miễn là bà không thừa nhận, bọn họ khẳng định cũng không còn cách nào khác, xem như bắt lại không được bao lâu vẫn phải thả bà ra.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một vài cảnh sát vừa tiến đến, Tôn Thúy Cúc càng hoảng loạn, cúi đầu không dám nhìn lên, nhưng lỗ tai lại ngăn không được lời nói của bọn họ.
"Tôn Thúy Cúc, chồng của bà đã nhận tội, bà vẫn còn ngoan cố cái gì cũng không chịu nói sao?"
Nghe được câu này, Tôn Thúy Cúc lập tức trở nên khẩn trương, "Các người nói cái gì, tôi không biết, các người mau thả tôi ra! Tôi cũng không có phạm pháp, các người có chứng cứ gì mà bắt tôi!"
Bà ta vẫn cứ lặp đi lặp lại những lời này, giống như đã phải chịu đựng ủy khuất rất lớn vậy.
Cảnh sát không quan tâm tới những lời này của bà ta, trực tiếp hỏi: "Lục Viễn Phàm có phải là con ruột của bà không? Có đúng như những gì anh ta báo án không?"
Tôn Thúy Cúc nuốt nuốt nước bọt, "Nó không phải con của tôi thì là con của ai chứ!"
Nữ cảnh sát cười lạnh một tiếng, nói: "Cái này bà phải tự hỏi chính mình chứ, anh ta là con của ai, bà là người rõ ràng nhất."
Cô ghét nhất chính là những bọn người này, tiện tay làm một động tác đã phá hủy một gia đình, hết lần này tới lần khác bọn họ lại không chịu nhận tội.
Tôn Thúy Cúc cường ngạnh nói: "Nó là con trai của tôi!"
Viên cảnh sát phụ trách ghi chép bên cạnh nhịn không được, lên tiếng nói: "Chẳng lẽ bà không biết hiện tại có kỹ thuật xét nghiệm ADN sao? Có phải do bà sinh ra hay không, chỉ cần giám định một chút là biết ngay, bà có nói dối cũng vô dụng."
Tôn Thúy Cúc đương nhiên không biết.
Từ lúc đó trở đi bà vẫn luôn ở trong thôn, không dám ra ngoài, sợ bị người khác phát phát hiện mình năm đó đã làm ra chuyện như vậy.
Đối với những kỹ thuật mới, bà không rõ lắm.
Cái gì mà xét nghiệm ADN, nếu như không phải bọn họ giải thích, bà căn bản không rõ tác dụng của cái này, cũng không biết rằng bà nói thật hay giả cũng có thể biết.
Nhưng cảnh sát đã nói rõ ràng như thế, bà cũng hiểu được, những cảnh sát này đã sớm biết hết thảy sự việc, chỉ là chờ chính miệng bà thừa nhận mà thôi.
Tôn Thúy Cúc càng trở nên hoảng loạn, nửa ngày vẫn không nói nên lời.
"Chúng tôi đã đem tóc của các người đưa đi xét nghiệm, kết quả giám định rất nhanh sẽ có." Nữ cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt này của bà, lập tức nắm lấy cơ hội: "Cho nên bà hãy mau chóng khai hết ra đi, chống cự cũng vô dụng. Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, câu nói này bà chắc hẳn phải biết."
Đối mặt với cái nhìn hung hăng của cảnh sát và ánh mắt dọa người, cùng tầng tầng lớp lớp vấn đề ập tới, Tôn Thúy Cúc rốt cục chống đỡ không nổi, bắt đầu khóc lớn.
Âm thanh kêu khóc lập tức tràn ngập toàn bộ phòng thẩm vấn.
Vị cảnh sát vẫn không có động tĩnh gì, mãi cho đến một phút sau, gõ bàn một cái nói, "Khóc cũng vô dụng, chuyện do bà làm ra, chính bà phải gánh chịu hậu quả."
Âm thanh của Tôn Thúy Cúc nhỏ hơn rất nhiều.
Thời điểm làm chuyện này bà cũng đã nghĩ tới mình sẽ bị bắt và chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bị bắt, cho đến khi về sau không ai tìm bà, chuyện này liền bị đặt ở đáy lòng.
Vậy mà giờ phút này, đối mặt với cảnh sát, bà lại giấu diếm không được.
Một lát sau, bà rốt cuộc nhỏ giọng nói: "Nó là do tôi trộm ôm về......"
Lúc nói câu này, bà còn không dám nhìn người đối diện.
Lục Viễn Phàm ở bên ngoài phòng thẩm vấn, nghe thấy những lời này vẫn rất bình tĩnh.
Thời điểm Tôn Thúy Cúc nói ra, còn mong rằng bọn họ có thể có chút đồng tình, nhưng bà đã suy nghĩ quá tốt đẹp, "...... Tên ban đầu của thằng bé vốn dĩ đã gọi là Viễn Phàm, tôi chỉ sửa lại họ cho nó mà thôi."
Vợ chồng Liêu gia là người có ăn học, bà tự giác biết mình không nghĩ ra được một cái tên gì hay, cho nên cũng chỉ đổi họ, lâu dần cũng quên họ gốc của thằng bé.
Mãi cho đến lần trước Lục Viễn Phàm hỏi thăm, bà mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Chỉ vì bà không có con thì có thể bắt con của người khác sao, bà có nghĩ tới cảm nhận của cha mẹ ruột của đứa nhỏ hay không?" Nữ cảnh sát lúc này chỉ muốn mắng chửi người, "Bà hãy mau nói ra tình huống của gia đình kia, nếu không hậu quả tự gánh lấy."
Tôn Thúy Cúc từ trước tới nay chưa bao giờ phải đối mặt với cảnh sát, hiện tại sợ xanh mặt đem mọi chuyện đều nói ra.
......
Năm , Tôn Thúy Cúc và Lục Kiến Quốc kết hôn.
Không lâu sau khi kết hôn, hai người vào thành phố làm việc, bà làm những công việc lặt vặt, còn Lục Kiến Quốc thì ở công trường khuân gạch.
Hai năm sau đó, bọn họ chuyển sang nơi khác sinh sống.
Tôn Thúy Cúc lúc này đã có kinh nghiệm, làm người dọn vệ sinh cho người ta trong một con hẻm, khi đó nghề bảo mẫu vẫn chưa được phổ biến như bây giờ.
Bà đảm nhận công việc dọn dẹp cho một số gia đình, một trong số đó có nhà họ Liêu.
Về sau, Tôn Thúy Cúc làm bảo mẫu cho một gia đình đối diện với Liêu gia, việc này vừa làm liền làm suốt hai năm, thời gian rất dài.
Tháng năm , Liêu Viễn Phàm được sinh ra.
Liêu gia mời mọi người ăn tiệc và tặng trứng gà, Tôn Thúy Cúc cũng đi, ở trong phòng nhìn thấy Liêu Viễn Phàm vừa chào đời không bao lâu.
Mẹ Liêu còn đang ở cữ, đứa nhỏ trong ngực dáng dấp vô cùng xinh đẹp.
Tôn Thúy Cúc khi đó cảm thấy số mình thật khổ, gả cho người chồng bị vô sinh, cho nên đời này bà không thể có con.
Mãi cho đến mùa hè năm sau, mẹ Liêu có việc phải đi ra ngoài mua đồ, cha Liêu cũng không ở nhà, nên nhờ mọi người xung quanh trông chừng một chút.
Tôn Thúy Cúc chính là khi đó bị ma quỷ ám ảnh, tìm được cơ hội, thừa dịp không ai chú ý lẻn vào Liêu gia, ôm đứa nhỏ đi mất.
Thời điểm đó Liêu Viễn Phàm mới hơn một tuổi, trước đó cũng đã gặp bà không ít lần, cho nên căn bản không sợ bà, không khóc cũng không kêu.
Tôn Thúy Cúc ôm đứa trẻ từ cửa sau rời đi.
Bà về nhà thu dọn đồ đạc rồi gọi điện thoại cho Lục Kiến Quốc, nói rằng mình đã thuê một chỗ ở khác, sau đó chạy đến một nơi khác.
Lúc trước khi bà làm việc thông tin lưu lại vốn cũng không đầy đủ, đúng lúc cũng cho bà thời gian để chạy trốn.
Một tháng sau, Lục Kiến Quốc trở về, ở nhà mới nhìn thấy bà cùng đứa trẻ.
Lục Kiến Quốc ngay từ đầu là không thích đứa bé này, bởi vì dù có đáng yêu đẹp mắt bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không phải là con do mình sinh ra.
Nhưng e ngại Tôn Thúy Cúc, không đem cảm xúc của mình nói ra.
Ngày hôm sau bọn họ liền lên đường trở về thôn, gặp người trong thôn thì nói là con của bọn họ, người khác cũng không biết ông không thể có con.
Hai người trồng trọt làm nông, đem Lục Viễn Phàm nuôi lớn.
Từ tiểu học cho đến cao trung, thành tích của Lục Viễn Phàm đều đứng đầu, Tôn Thúy Cúc đặc biệt vui vẻ, mãi cho đến khi Lục Viễn Phàm muốn ghi danh vào trường nghệ thuật.
Tôn Thúy Cúc được người khác giải thích mới biết được nghệ thuật là làm cái gì.
Tất nhiên là bà không đồng ý, nếu như Viễn Phàm vừa lên ti vi, liền bị người nhà họ Liêu tìm được thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó hành vi của bà sẽ bị bại lộ.
Nhưng Lục Viễn Phàm đã tự mình điền nguyện vọng.
Bà cũng không thay đổi được, chỉ có thể đâm lao liền theo lao, một vài năm trôi qua, thấy không có ai đến tìm mình, lúc này bà mới nhẹ nhõm yên tâm trở lại.
Ai biết được một thời gian trước lại bị Lục Viễn Phàm hỏi Liêu Viễn Phàm là ai.
Còn có thể là ai, tất nhiên chính là anh.
Tôn Thúy Cúc nghĩ nghĩ mà sợ, cảm thấy nhất định là đã có người phát hiện, nhưng khi thử thăm dò Lục Viễn Phàm, lại phát hiện anh cái gì cũng không biết.
Không nghĩ tới mới không bao lâu, Lục Viễn Phàm liền cùng bọn họ ngả bài.
Tôn Thúy Cúc thế mới biết Lục Viễn Phàm trước đó đã nghe được cuộc nói chuyện của bà và Lục Kiến Quốc trong phòng bếp, chẳng qua là khi đó không có vạch trần bọn họ mà thôi.
......
Bà ngẩng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, "Đó là tất cả mọi chuyện......"
Vị cảnh sát nghe được câu cuối cùng, toàn bộ sự việc rất đơn giản, nhưng một chuyện đơn giản cứ như vậy đã hủy hoại tương lai của một gia đình.
Vị cảnh sát hỏi: "Hai người Liêu gia tên gọi là gì?"
Tôn Thúy Cúc thì thầm nói: "Tôi chỉ biết người đàn ông gọi là A Phúc, nữ gọi là A Viện......"
Bình thường bà cũng không hay nghe ngóng sự tình nhà họ Liêu, cái tên này vẫn là nghe hàng xóm xung quanh gọi mới biết được, đến chủ nhà của bà cũng gọi là "A Viện", cái khác cũng không biết.
Sau khi biết được tên, bọn họ ngay lập tức kiểm tra trong hệ thống.
A Phúc cái tên này vừa nghe liền biết là nhũ danh.
Người tên "Phúc" quá nhiều, cả nước có tới mấy chục vạn, chưa nói tới họ Liêu còn không biết là hai chữ hay ba chữ.
Hơn nữa hiện tại ở Đế Đô cũng tìm không thấy mấy cái hẻm nhỏ, nơi đó đã sớm bị phá bỏ và trùng tu lại từ lâu, người nhà họ Liêu cũng không biết đã đi nơi nào.
Tôn Thúy Cúc nói: "Tôi đối xử với Viễn Phàm rất tốt!"
Bà coi Lục Viễn Phàm như con trai ruột, có thể cho liền cho, chưa từng quá khắt khe với anh.
"Đối xử với cậu ấy rất tốt, sau đó thì sao?" Nữ cảnh sát hỏi lại, "Đối xử tốt chẳng lẽ không phải là điều dĩ nhiên sao? Bà làm cho cậu ấy mất đi cha mẹ ruột, mất đi gia đình vốn có, không đối tốt với cậu ấy chẳng lẽ bà còn muốn làm gì?"
Tôn Thúy Cúc bị cô nói cho á khẩu không trả lời được.
Bà do dự trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "...... Tôi lúc ấy không có con...... không nghĩ được nhiều như vậy, nhìn thấy đứa nhỏ dáng dấp đẹp mắt, liền nghĩ nếu như con của tôi cũng được như vậy thì tốt rồi......"
Sau đó bà bị ma quỷ ám ảnh mới làm ra chuyện như vậy.
"Không có con thì tại sao không đến viện phúc lợi nhận nuôi một đứa, mà nhất định phải trộm con của người khác? Đây là hành vi phạm pháp."
Nữ cảnh sát lại nói: "Nhận nuôi rồi thì có thể trở thành con của bà."
Tôn Thúy Cúc nghe xong những lời này của cô, mờ mịt hỏi: "Viện phúc lợi là cái gì?"
Những cảnh sát trong phòng thẩm vấn nghe xong đều trầm mặc.
Bọn họ đều không nghĩ tới bà sống nhiều năm như vậy, thế mà ngay cả viện phúc lợi chỗ như vậy cũng không biết, có thể tưởng tượng được trình độ giáo dục bị thiếu thốn đến mức độ nào.
Không phải nói học nhiều thì không làm ra chuyện như thế, chỉ là được giáo dục càng nhiều, càng có thể tránh được nhiều tình huống như vậy.
Nữ cảnh sát cuối cùng thở dài, "Viện phúc lợi......chính là nơi có rất nhiều đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, đều sẽ được thu dưỡng ở nơi đó, chỉ cần các người muốn có thể làm thủ tục nhận nuôi, sau đó có thể đem đứa trẻ về nhà mình."
Nghe xong lời giải thích của cảnh sát, Tôn Thúy Cúc liền hiểu rõ, "...... Tôi không biết, là tôi bị quỷ ám, là tôi không đúng...... các người bắt tôi đi......"
Nếu như năm đó bà biết đến một nơi như viện phúc lợi, sẽ không đến mức đi trộm con của người khác, cũng có lẽ bây giờ đã nhận nuôi một đứa bé, một nhà vui vẻ hòa thuận.
Nhưng hiện tại nói gì đi nữa cũng đã quá muộn màng.
Bà đã làm ra chuyện này, cả đời của Lục Viễn Phàm cũng bị bà thay đổi, cho dù hiện tại anh rất thích cái nghề này.
Nhưng chuyện này cũng không thể che lấp được tội nghiệt mà bà đã phạm phải.
Tất cả mọi thứ đều trở thành kết cục đã định.
Thời điểm Tôn Thúy Cúc sắp bị giải đi, bà đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi một cách yếu ớt: "...... Tôi muốn nhìn Viễn Phàm...... một chút......"