4. Tiếp cận
Bằng cách này hay cách khác, một vài ngày nữa đã trôi qua.
Khi tôi ngáp một tiếng lười biếng giữa tiết học khi chúng tôi đang ôn tập lại những thứ mà tôi đã biết từ trước rồi, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, người đang dạy trong lớp, liếc tôi một cái. Sao cũng được. Có vẻ như giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này bởi ông ta ngay lập tức quay trở lại giảng bài.
Trong lúc tựa cằm mình lên bàn tay, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ về phía thế giới ngoài kia đang được bao trùm trong bầu không khí mùa xuân.
Đầu tiên, mặc dù lời cảnh báo của tôi có vẻ như khá hiệu quả bởi con nhóc đã ngừng tới trường, việc đó thậm chí còn đáng sợ hơn nữa. Tôi phải luôn cảnh giác để đề phòng con bé sẽ lại xông tới một lần nữa.
Rủi ro luôn ập tới mà không báo trước, kể cả vào những lúc bình yên như thế này.
Giờ khi nghĩ về nó, cô gái này cũng luôn như vậy.
Tôi nhẹ nhàng quay đầu và nhìn về phía Saeyeon.
“……”
Tôi biết ngay mà. Không đời nào cô ấy chịu nghe giảng trong lớp. Đó là sự thật hiển nhiên rồi, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là thở dài.
Mặc dù Saeyeon có hơi trống rỗng ở trong đầu và không bao giờ chịu học, cô ấy luôn là mẫu học sinh điển hình không bao giờ ngủ ở trong lớp, nhưng thay vào đó, cô ấy cực kỳ giỏi trong việc làm những thứ không liên quan gì tới tiết học. Từ những gì tôi có thể thấy, cô ấy hiện đang đắm mình trong vẽ bậy vào sách giáo khoa bởi cô ấy đang thè lưỡi ra trước môi của mình.
A, mắt chúng tôi chạm nhau rồi. Khi tôi tiếp tục nhìn vào cô ấy mà không thể quay đầu lại, Saeyeon nhìn về phía tôi và mỉm cười. Đừng có mà vẫy tay. Cậu sẽ bị giáo viên tóm đấy. Khi tôi ra hiệu cho cô ấy dừng lại bằng tay, cô ấy quay trở lại với việc vẽ bậy của mình.
“……Hừm.”
Không, chà, chuyện cô ấy làm gì không thực sự liên quan tới tôi, nhưng hiện giờ, giám sát Saeyeon là công việc của tôi. Mặc dù tôi không có ý định nhắc cô ấy tập trung vào lớp học của cái cơ sở giáo dục được lập ra để dạy dỗ lại cái đám vô học này, hiện giờ, ít nhất tôi cũng nên xem cô ấy đang vẽ cái gì……
Khi tôi nghiêng đầu mình về phía trước một chút và nhìn vào sách giáo khoa của Saeyeon……
“……”
Cô ấy đang vẽ một cặp trai gái ngoài hành tinh có đôi mắt to chiếm hơn nửa khuôn mặt của họ.
Hơn nữa, đôi mắt của họ đang lấp lánh. Nhìn kinh quá đi. Cái quái gì thế? Họ đang bắn ra tia tẩy não từ mắt mình à? Thêm nữa, tại sao mắt của họ vẫn có thể được nhìn thấy khi họ đang đứng đối mặt với nhau? Cậu là Picasso à? Đây là hội họa theo trường phái lập thể à?”
Tại sao miệng của mấy người ngoài hành tinh đều có hình số ‘3’? Nhờ vậy mà họ trông khá dễ thương. Phong cách hội họa của cô ấy đáng sợ quá đi.
Hơn thế nữa.
“……”
Tại sao nó lại giống mặt của tôi và cậu thế kia?
Bắt đầu từ kiểu tóc của họ, mặc dù cô ấy vẽ một cặp trai gái ngoài hành tinh, cô ấy đã làm rất tốt việc làm nổi bật điểm đặc trưng của chúng tôi. Mặc dù cái tên được viết bên phải khuôn mặt chúng tôi là yếu tố quyết định. Tại sao cậu lại đi viết cái đó?
A, mắt chúng tôi lại chạm nhau một lần nữa. Khi tôi nhìn về phía cô ấy với ánh mắt hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa, Saeyeon cười bẽn lẽn cứ như thể cô ấy đang chờ đợi điều này. Cô ấy trông giống như đang vui nhiều hơn là xấu hổ.
“Thế nào? Mình vẽ rất đẹp, đúng không?”
Tôi nhăn mặt trước Saeyeon, người đang nói những lời đó.
“……Ehehe♡ ”
Ehehe♡ cái đầu nhà cậu. Nếu cậu cứ tiếp tục làm vậy, thì……
“Saeyeon, sao em lại không nghe giảng……”
“T-Thầy giáo?!”
……Mình biết chuyện này sẽ xảy ra mà.
________________________________________________________________________________
“Vậy, chuyện gì xảy ra sau đó?”
“Hiển nhiên rồi. Cô ấy bị giáo viên chủ nhiệm của bọn tôi tóm và thuyết giáo.”
Mặc dù có hơi quan ngại về việc đó có thực sự được coi là thuyết giáo hay không.
“Được rồi, vậy nụ hôn đầu của cậu có vị như thế nào? Có phải là vị chanh như tôi đoán không?”
“……Cậu tính tiếp tục diễn trò như vậy mặc dù cậu biết rõ chuyện đã xảy ra sao?”
Tôi lườm Nanda nhưng cậu ta chỉ đơn giản mỉm cười.
Mặc dù có vẻ như giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, người đã xem sách giáo khoa của Saeyeon, bị đánh gục bởi tia tẩy não của người ngoài hành tinh đúng như tôi dự đoán, rốt cuộc ông ta lại kết thúc vấn đề bằng cách nói, ‘Thầy biết cuộc sống của cặp đôi tân hôn chắc hẳn phải rất thú vị, nhưng nhớ phải tập trung vào lớp học.’.”
Hơn nữa, bởi vì những lời đó, ngay khi tôii giờ nghỉ, lũ vô học tụ tập xung quanh Saeyeon và bắt đầu vỗ tay tán thưởng sau khi nhìn thấy sách giáo khoa của cổ, nên chuyện đó trở thành một vấn đề. Mấy cậu thích vỗ tay tán thưởng đến mức nào vậy? Tại sao mấy cậu cứ phải quan tâm đến việc liệu tôi có ấn môi của mình vào Saeyeon hay không?
“Cơ mà, tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm khi nhận ra Jiaro không hoàn toàn không có hứng thú gì với Saeyeon. Hơn nữa, tôi không nghĩ cậu sẽ thực sự ‘chu!’ với cô ấy. Đúng như tôi nghĩ, đọc thấu suy nghĩ của một người là chuyện bất khả thi.”
“Cậu không im đi hộ tôi được à?”
“Tôi nói đúng mà, không phải sao? Hơn nữa, cô nhóc bé nhỏ đó cũng nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào nhờ có việc này. À, cậu có đưa cho cô bé chữ ký viết tay của tôi tử tế không đấy? Tôi chăm chút cho nó khá ký càng bởi đó là dành cho fan hâm mộ số một của mình.”
“Ai quan tâm chứ, đồ lolicon. Cậu thích con bé đó đến vậy à?”
“Đừng có nói những thứ dễ gây hiểu lầm. Nếu có ai đó thích tôi, thì rõ ràng tôi nên cảm thấy vui mới phải chứ, đúng không? Nhất là đối với quý cô đáng yêu nhỏ nhắn dễ thương tự nhận là fan hâm mộ số một của tôi mặc dù tôi vẫn chưa ra mắt.”
Nanda đang nói với đôi mắt nghiêm túc.
“Hơn nữa, nếu đôi mắt thẩm định mỹ nhân của tôi chính xác, thì quý cô nhỏ nhắn đó chắc chắn sẽ lớn lên thành một người phụ nữ xinh đẹp. Bởi mẹ của con bé đã như vậy, con bé chắc chắn sẽ duy trì được điểm dễ thương của mình trong lúc cơ thể phát triển thêm những nét quyến rũ……”
“Nghe vớ vẩn y như Newton tạo ra mứt táo.”
“Thật sao! (Really! – cho ai không nhớ, từ này phát âm theo tiếng Hàn đồng âm với tên main) Không, tôi không có nhắc tới tên cậu, Jiaro. Thêm nữa, đối xử tốt với một cô bé dễ thương thì có gì là xấu? Chính xác hơn, tôi không thể hiểu nổi cậu, Jiaro. Cậu có một cô con gái dễ thương và một người vợ xinh đẹp như vậy.”
“Cô con gái dễ thương và người vợ xinh đẹp cái đầu nhà cậu. Cái này dù sao cũng chỉ ở mức độ chơi trò gia đình thôi.”
Thực ra nó cũng chỉ là chơi trò gia đình. Đáp lại tiếng lầm bầm của tôi, Nanda mỉm cười và nói trêu chọc.
“Vậy nụ hôn đó chỉ là một trò đùa, hửm? Vậy thì, lần tới, cậu có thể hòa làm một với Saeyeon như con gái cậu muốn không?”
“Tôi quá mệt mỏi với việc đối đáp lại rồi.”
Tôi chỉ có thể thở dài. Trong lúc tôi thở dài một hơi thật to, tôi nghe thấy một tiếng động lớn xuất phát từ phía sau lưng mình.
“Jiaro!”
“Hửm? Chuyện gì thế?”
Nhắc tới tào tháo tào tháo tới luôn. Giọng của Saeyeon và những bước chân vội vã. Có chuyện gì khẩn cấp xảy ra sao? Trong lúc tôi đang nghĩ như vậy, ngay khi tôi quay đầu mình,
“Ahhh!”
“Ồ, cản tốt đấy.”
Đòn tấn công của vai Saeyeon đã va đập một cách hoàn hảo vào thùy thái dương của tôi.
Tôi nên miêu tả như thế nào bây giờ? Liệu tôi có nên nói rằng nó giống như bị xe tông? Chẳng phải có một động tác đấu vật như thế này sao? Chà, cảm giác đại loại như vậy. Sau khi bị đánh bay đi và ngã xuống sàn, khuôn mặt mỉm cười của Saeyeon xuất hiện phía trên tôi.
“J-Ja Saeyeon……C-Cậu……Cậu, đang làm cái quái gì thế……?”
“Vừa rồi như thế nào, Jiaro? Tim cậu có đập mạnh một cái không?”
“……Ca, Cái quái……?”
Về phía tôi người trông như đang thở những hơi cuối cùng của đời mình, Saeyeon cười rạng rỡ và nói.
“Hôm qua Jaim có nói với mình. Con bé nói rằng tình yêu bắt đầu từ việc vô tình va vào nhau! Chính vì vậy nên mình mới thử nó……Thế nào?”
Tình yêu không bắt đầu từ cái đó, mà là kết thúc. Nó chắc chắn là một tấn thảm họa.
Mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh hiện trường tai nạn giao thông, được gây ra bởi người hiểu nhầm địa điểm và hoàn cảnh. Trong đám đông, có một người bước tới phía trước.
“Không phải như vậy đâu, Ja Saeyeon-hoobae.”
Nabom-sunbae thở dài một tiếng.
“Một cuộc va chạm tình cờ đã được sử dụng vô số lần trong suốt chiều dài lịch sử, là cách hữu hiệu để chiếm giữ trái tim của người đàn ông. Tuy nhiên, đó không phải là cách mà em thực hiện phần va chạm. Để bắt đầu, em phải ngậm một miếng bánh mì ở trong miệng.”
“L-Là như vậy sao?”
“Đúng vậy. Đó là một dạng lời hứa. À, em không nên đánh ngã Jin Jaro-hoobae như vừa rồi với thao tác điêu luyện như vậy, nhưng thay vào đó, cô gái nên là người ngã xuống để phô ra vẻ yếu đuối của họ. Và rồi, nếu em nhẹ nhàng che váy của mình và nói ‘……Cậu nhìn thấy rồi à?’, thì nó sẽ càng hoàn hảo hơn nữa.”
“Sao chị lại đang dạy cô ấy những điều đó cứ như thế đó là lẽ đương nhiên……?”
Bên cạnh đó, sao chị ấy luôn xuất hiện đột ngột như thế này?
Saeyeon nghiêng đầu đáp lại những lời của Nabom-sunbae.
“Mm……Jiaro……Cậu nhìn thấy rồi à?”
“Khả năng ứng dụng thực tiễn của em phi thường thật đấy. Cứ như thể em đang đọc thuộc lời thoại của mình từ những tấm thẻ nào đó, nên, cái phần đó có hơi đáng tiếc một chút.”
“Ngưng cái màn bình thản đánh giá cho con nhờ đi má trẻ. Sao chị lại ở đây?”
Ngay khi tôi hỏi chị ấy như vậy sau khi tôi vừa mới lấy lại sức lực của cơ thể, Nabom-sunbae mỉm cười.
“Bóng ma của chị thì thầm với chị rằng nếu chị tới đây vào lúc này, thì chị có thể chứng kiến chuyện gì đó thú vị. Nên chị tới đây và, đúng như mong đợi từ giác quan thứ sáu, quả nhiên chị được chứng kiến một chuyện thú vị.”
Chị ta đang nói cái quỷ gì vậy? Trước khi tôi có thể đáp lại, không thèm che giấu biểu cảm đang tình hưởng tình huống này rõ như ban ngày của mình, Nabom-sunbae tiếp tục.
“Dù sao thì, cảm giác như thế nào? Tim cậu có đập mạnh không?”
Nó đang đập mạnh tới mức tim em có thể sẽ ngừng đập nếu như bị va đập lần thứ hai.
“Ư-Ừm! Nabom-unnie!” (unnie là cách các cô gái Hàn Quốc gọi những cô gái khác lớn tuổi hơn mình.”
Bởi vì tiếng hét đột ngột của Saeyeon vào lúc đó, Nabom-sunbae nghiêng đầu.
“Có chuyện gì sao, Ja Saeyeon-hoobae?”
Trong lúc đôi mắt cô ấy lấp lánh rực rỡ, Saeyeon chắp hai tay mình trước ngực.
“Nabom-unnie rất thân thiết với Jiaro, đúng không? Chị cũng rất nổi tiếng, đúng không? Chị cũng rất người lớn nữa, đúng không?”
“……Uh, mm, chị đoán vậy.”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Nabom-sunbae bối rối như vậy. Chà, điều đó là hiển nhiên khi ai đó nói như vậy trước sự có mặt của người khác. Sau khi nghe Nabom-sunbae trả lời và gật đầu, Saeyeon tiếp tục.
“Em phải làm gì để có ‘quan hệ thể xác’ với Jiaro?”
Tôi phọt nước bọt.
“Uwah, Jiaro. Cậu đâng làm gì thế? Bẩn quá đó.”
“Khụ, khụ…… Saeyeon, cậu, cậu vừa mới nói……”
Tôi mặc kệ Nanda người đang lau nước bọt của tôi khỏi mặt cậu ta.
Nabom-sunbae nháy mắt trước lời của Saeyeon.
“……Mm, Ja Saeyeon-hoobae. Sao em lại hỏi chị điều này?”
“Chuyện đó…… Nabom-unnie rất trưởng thành và chị nói chị có ‘quan hệ thể xác’ với Jiaro, nên dường như gần đây hai người rất thân thiết với nhau là bởi vì thế. Hai người cũng thường xuyên chơi với nhau……”
Trong lúc lưỡng lự nhìn về phía tôi, Saeyeon hỏi.
“Nhưng Nabom-unnie, ‘quan hệ thể xác’ nghĩa là gì?”
“Nói một cách đơn giản, ‘quan hệ thể xác’ có nghĩa là có một người để chơi cùng. Cho dù bọn chị có chơi ‘trò chơi’ cùng nhau hay không, mối quan hệ của bọn chị là cả hai người đều tận hưởng phương thức giải trí dưới dạng ‘thể xác’ cùng nhau. Nó không phải là thứ gì quá kỳ quặc.”
Sau khi nói vậy, Nabom-sunbae nhìn về phía tôi với ánh mắt như muốn nói chúng đang mong đợi thứ gì đó. Tôi sẽ không đáp lại. Không đời nào.
“Đúng như em nghĩ, phải cần có ngực bự thì mới có ‘quan hệ thể xác’ được sao?”
“Mấy cái cậu hỏi kỳ quặc đó là sao vậy?!”
Mặc dù tôi đã phản bác, đôi mắt của Saeyeon tiếp tục tỏa sáng.
“Các bạn cùng lớp đã nói với mình. Rằng, đúng như dự đoán từ lũ con trai, bọn họ luôn thích cỡ bự. Chẳng phải đó là lý do mà Jiaro thân thiện với Nabom-unnie?”
Đừng có nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời và lấp lánh như vậy.
“Ừm, Ja Saeyeon-hoobae? Sao em lại có ý nghĩ đó?”
“Bởi giờ em và Jiaro đã có con gái, bởi giờ em và Jiaro đã là vợ chồng, em đã nghĩ Jiaro sẽ đối xử với em tốt hơn, nhưng cậu ấy thậm chí không chơi với em gần đây……”
Saeyeon lo lắng liếc mắt về phía tôi và tiếp tục.
“Chính vì vậy nên em nghĩ nếu Jiaro và em cũng có thể có ‘quan hệ thể xác’, thì Jiaro sẽ chơi với em……”
“……”
Ánh mắt từ những người xung quanh đang làm tổn thương tôi. Đặc biệt là cậu đấy, Nanda. Sao mấy người cứ thích xía vào chuyện riêng tư của người khác thế? Ở giữa đám đông đang nhìn về phía tôi như thể tôi là một chiếc xe tải chở đồ ăn thừa với nắp xe đang mở, Nabom-sunbae nói với giọng quan tâm.
“Ja Saeyeon-hoobae, đừng lo lắng.”
Saeyeon quay đầu về phía Nabom-sunbae.
“Mặc dù chị có thể luôn chơi với Jin Jaro-hoobae, cho dù bọn chị có ‘quan hệ thể xác’ đủ khả năng để tận hưởng các phương thức giải trí dưới dạng ‘thể xác’ hay không, vợ của Jin Jaro-hoobae sẽ luôn là Ja Saeyeon-hoobae, phải không?”
Saeyeon vô thức tựa người gần hơn về phía Nabom-sunbae cứ như thế cô ấy đang bị lôi kéo bởi những lời Nabom-sunbae nói với giọng thấu hiểu và biểu cảm hiền dịu trên khuôn mặt. Không, chờ đã. Với tư cách là người giám hộ của Saeyeon, tôi cảm thấy mình cần phải phản bác lại những lời đó.
“Chuyện mà Ja Saeyeon-hoobae cần quan tâm không phải là mấy thứ nhỏ nhặt như vật cản hay kích cỡ. Sức chiến đấu của em là số lượng.”
“Số lượng……? Là sao?”
Bởi cô ấy không hiểu gì cả, Saeyeon hỏi lại trong lúc nháy mắt. Nabom-sunbae mỉm cười trước câu hỏi đó.
“Nó có nghĩa là nếu Ja Saeyeon-hoobae thể hiện mình thích Jin Jaro-hoobae nhiều như thế nào qua những hành động của mình, thì Jin Jaro-hoobae rồi cũng sẽ công nhận cảm xúc của Ja Saeyeon.”
Đáp lại những lời của Nabom-sunbae, Saeyeon gật đầu với biểu cảm kiên quyết trên khuôn mặt, bộc lộ rõ ràng rằng lần này cô ấy đã hiểu những gì được nói.
Nanda vỗ vai tôi và cười khúc khích.
“Có vẻ như lần này mọi chuyện sẽ không chỉ là trò đùa nữa rồi, Jiaro.”
……Cậu ta nói đúng, tôi có cảm giác rằng một chuyện gì đó cực kỳ tệ hại sẽ diễn ra.
________________________________________________________________________________
[Không có chuyện gì hệ trọng xảy ra giữa cậu và Saeyeon, đúng không?]
“……Vâng ạ. Không có gì xảy ra ạ.”
Sau khi khó nhọc kiềm chế được ham muốn hét lên kêu cứu mãnh liệt của bản thân, tôi cuối cùng đã có thể đáp lại. Sao con người này lúc nào cũng thích đi thẳng vào vấn đề nhỉ? Mặc dù cô ấy là mẹ của Saeyeon.
[……Vậy sao? …… Haizzz.]
Thêm nữa, sao lúc nào trông cô ấy cũng có vẻ thất vọng vậy? Trước khi cuộc hội thoại này chuyển biến theo chiều hướng đáng quan ngại hơn, tôi thay đổi chủ đề.
“Châu Âu thế nào ạ?”
[À, ừ! Bọn cô cực~~~ kỳ~~~ yêu nó ☆! Hiện tại bọn cô đang ở thành phố của tuổi trẻ và tình yêu, đoán xem, chúng ta đang ở Paris ☆!]
“…… Cô bây giờ là phụ nữ có tuổi rồi, xin đừng thêm ngôi sao vào cuối câu nói của mình được không?”
[Phụ nữ có tuổi là sao chứ?! Trái tim của cô đang nở rộ giống như thiếu nữ tuổi đôi mươi ☆ Phải không, anh yêu ♡?]
Tôi thậm chí còn không thể thở dài. ‘Huhuhu’. Để gián đoạn cuộc trò chuyện tình tứ ngọt ngào tới nỗi làm tôi phát điên lên đang diễn ra giữa bố mẹ của Saeyeon ở phía bên kia đầu dây điện thoại, tôi cất tiếng. Chúa ơi, hai cái con người này lúc nào cũng như thế.
“Vì cháu đang chăm sóc Saeyeon cẩn thận, nên cô không cần phải lo lắng.”
[Cô không lo lắng về chuyện đó. Nếu đó là công việc của cháu, thì cháu sẽ luôn hoàn thành nó chu đáo, Jaro.]
Bởi vì câu trả lời của cô ấy nghe có vẻ như cô ấy không thực sự lo lắng, tôi vô tình dừng nói chuyện.
[Chính vì thế, Jaro, nghĩ về nó giống như công việc và đặc biệt chú ý tới con bé, được không? Đừng chỉ làm nó bằng sức mạnh và sự nhiệt thành. Bởi phụ nữ rất nhạy cảm với bầu không khí xung quanh, sẽ tốt hơn nếu cháu chú ý tới mấy chuyện đó. Có vài cây nến thơm và xập đĩa CD tạo bầu không khí ở trong phòng Saeyeon, và nếu cháu nhìn vào trong phòng của bọn cô, thì……]
“Cháu không cần nó! Hơn nữa, cái mớ bầu không khí đó, cô là người dạy Saeyeon mấy cái đó à?!”
[Hửm? Jaro, cháu biết chuyện đó à? Đừng nói rằng……!]
“Không có gì xảy ra cả!”
Thiệt tình, đúng là cha mẹ của Saeyeon có khác. Ngay khi tôi hét lên như vậy trong lúc nghiến răng, tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ phía bên kia đầu dây điện thoại.
[Ahaha, được rồi được rồi, cô sẽ không trêu cháu nữa. Bọn cô đã đi được gần hết một nửa lịch trình rồi, nên chúng ta sẽ trở về vào khoảng đầu tháng sau, theo đúng như kế hoạch. Dù sao thì, cháu có thể đưa điện thoại cho Saeyeon được không? Cô muốn nghe giọng con gái mình vì cũng được một thời gian rồi.]
“……Ư, S-Saeyeon hiện không thể liên lạc được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp.”
[Jaro…… Nó nghe không giống một tí ti nào, cháu có biết không?]
Xin đừng đánh giá khắt khe về câu đùa của cháu như vậy.
[Chà, thôi được rồi, tí nữa cô sẽ gọi lại.]
Dù vậy, bởi cô ấy là người mẹ đã nuôi dạy Saeyeon như thế, cô ấy khá là thoải mái với những chuyện như vậy. Lần tới tôi phải làm cái gì để thoát khỏi việc này đây? Trong lúc tôi đang suy nghĩ một kế hoạch, mẹ của Saeyeon nói.
[A, Jaro. Giờ cô mới nhớ ra, có một chuyện cô cần phải nói với cháu.]
“Chuyện gì ạ?”
[Cô đã gặp mẹ của cháu.]
……
……
[Có vẻ như cô ấy vẫn ổn. Mặc dù cổ vẫn khá là bận bịu với công việc của mình vì cô không thể nói chuyện lâu với cô ấy.]
“……Ừm. Chắc là vẫn ổn thôi, bởi bà ấy đang bận mà.”
Sao cái con người này luôn nhạy bén ở những chuyện kỳ quặc, nhưng lại thẳng thắn khi nói về mấy chuyện này? Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bố của Saeyeon nói gì đó ở đằng sau và mẹ của Saeyeon cất tiếng ngay lập tức.
[A, xin lỗi! Cô phải cúp máy bây giờ rồi. Cô sẽ gọi lại sau!]
Một tiếng ‘doodoodoo—‘ phiền phức bắt đầu phát ra từ phía bên kia đầu dây. Ngay khi tôi cúp máy xuống, Saeyeon nghiêng đầu và hỏi tôi.
“Jiaro, đó là mẹ sao?”
“Ừm. Có vẻ như bố mẹ của cậu vẫn ổn. Họ chắc hẳn đang bận rộn bởi mẹ của cậu cúp máy khá đột ngột.”
“Thật sao? Mình muốn nói chuyện với mẹ mà. Lẽ ra cậu nên đưa mình điện thoại.”
“Cô ấy bảo sẽ gọi lại sau nên đến lúc đó cậu có thể nói chuyện với cô ấy.”
Đương nhiên, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ để cậu nhấc máy.
Lần tới tôi nên làm gì đây? ...... Tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục che giấu Jaim khỏi họ.
Trong lúc tôi đang trầm tư suy nghĩ và thở dài, tôi nhận ra Saeyeon vẫn đang nhìn vào tôi trong lúc nghiêng đầu.
“Sao vậy? Không sao đâu. Mẹ cậu nói rằng sẽ gọi lại sau, nên cậu không cần phải lo lắng. Bố của cậu cũng đang ở cùng cô ấy, không phải sao?”
“Không, không phải chuyện đó……”
Để đề phòng cô ấy đang cảm thấy lo lắng, tôi mỉm cười trong lúc nói vậy, nhưng Saeyeon tiếp tục nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt to tròn trước khi hỏi tôi một câu khác.
“Jiaro, tại sao biểu cảm của cậu lại u ám vậy?”
Tôi trở nên lặng thinh trong thoáng chốc trước những lời của Saeyeon, người vẫn đang nghiêng đầu.
Tôi khá chắc mình vẫn đang trưng ra biểu cảm giống như thường ngày.
Tôi chắc chắn mình vẫn đang trưng ra nụ cười gượng gạo mà tôi vẫn luôn thể hiện.
Nụ cười mà tôi luôn trưng ra mỗi khi gây rắc rối như một thằng ngốc để làm cho mọi người xung quanh không để tâm tới mình.
Bởi những lời của Saeyeon, thậm chí Jaim, người đang đọc manga trên sofa, rốt cuộc cũng nhìn về phía tôi. Một sự tĩnh lặng ập xuống bầu không khí xung quanh trong lúc hai người họ chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tuy nhiên.
“Không, đấy là vì tôi ghen tị với chuyến đi tới Châu Âu của họ.”
Cô gái này sẽ không bao giờ hiểu dù tôi có cố nói như thế nào.
Giải thích một chuyện cho một người không bao giờ có thể thấu hiểu dù có cố gắng như thế nào chỉ phí công vô ích.
“Dù sao thì, đi ăn thôi. Đằng nào cũng sắp tới giờ rồi.”
“A, chờ đã, Jiaro!”
Saeyeon liền nắm lấy vạt áo của tôi khi tôi đang đi qua cô ấy.
“Giờ là chuyện gì nữa?”
Ngay khi tôi quay đầu mình, Saeyeon nói với đôi mắt tràn đầy sự quyết tâm.
“M-Mình sẽ nấu hôm nay!”
……
“Cậu sao?”
“A, câu trả lời đó là sao chứ?! Ngay cả mình ít nhất cũng biết nấu ăn đấy nhé!”
“Không, có thể là như vậy thật, nhưng tại sao……”
Tại sao Saeyeon, người chưa từng cầm dao làm bếp bao giờ, lại đột nhiên muốn nấu ăn? Đừng nói rằng? Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn tức giận với tôi bởi những gì đã xảy ra vào sáng hôm nay……?
“Giống như những gì Nabom-unnie và Jaim đã nói với mình, mình sẽ thể hiện tình yêu của mình với Jiaro! Với bữa ăn tình yêu của mình!”
“Chính là nó, mẹ!”
Tôi làm ngơ con nhóc, người tự dưng thò đầu ra phía sau tôi với nụ cười trên gương mặt và sự ngưỡng mộ trong đôi mắt.
Vì vài lý do, trong lúc nhìn về phía tôi, người đang mấp máy môi bởi tôi thực sự muốn có vài lời về vấn đề này nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, với biểu hiện thỏa mãn trên khuôn mặt, Saeyeon cười.
“Cậu có đang mong chờ không? Bởi mình sẽ làm cho Jiaro…… say? Phải không, Jaim? Mình sẽ làm cho cậu say đắm trong tình yêu!”
30 phút sau.
“……”
“Được rồi, mọi thứ đã xong. Jiaro, Jaim! Xin mời thưởng thức!”
“……”
Tôi quay đầu về hướng ngược lại với Saeyeon, người đang mỉm cười rạng rỡ, và nhìn về phía Jaim. Đôi mắt của Jaim đang bị nhấn chìm trong bóng tối mặc dù chỉ mới vài giây trước chúng vẫn đang tràn ngập niềm hy vọng và mong đợi. Thật nhẹ nhõm quá đi. Ít nhất con bé này vẫn còn chút lương tâm.
Tôi quay ánh mắt của mình về phía cái bàn.
Ôi lạy chúa lòng lành. Để cho một nhà khoa học như tôi đây phải kêu cầu đến Thiên Chúa.
“……Saeyeon, chính xác thì đây là gì?”
“Hửm?”
Saeyeon trông như thể cô ấy không hiểu tôi đang nói về cái gì.
“Ý cậu là sao? Nó là cơm khoai tây và cơm khoai lang!”
“……”
Không, tôi đang thắc mắc tại sao cô ấy lại bỏ bim bim khoai tây vào trong cơm.
“Mẹ luôn nói rằng chỉ ăn mỗi cơm trắng thôi thì không tốt, nên mẹ luôn cho thêm những nguyên liệu khác vào! Mình thử cố gắng bắt chước bà ấy. Thế nào? Vừa nãy mình phân vân không biết nên làm cơm khoai tây hay cơm khoai lang, nhưng rốt cuộc mình đã làm cả hai món.”
Ừm. Đúng là có bim bim khoai tây ở trong mấy cái gói mà trên bao bì của chúng có từ “khoai tây” và “khoai lang” thò ra từ giữa một đống cơm nhằm làm nổi bật sự hiện diện của chúng. Việc chúng thật sự được đặt ở đây và ở trong cột khói này thật sự……
“……Và, đây là gì?”
“Nó là hải sản hầm cay. Sao cậu lại không biết nó chứ, Jiaro?”
Mấy vật thể đang nổi lềnh bềnh trên bát nước luộc thịt, tôi khá chắc chúng là bim bim khoai tây có hình dạng hải sản mà mọi người thường hay ăn cho vui.
“Thế còn cái này?”
“Cơm tôm rán.”
Sao cậu lại đi rán mớ bim bim mà mọi người thường hay nói ngay cả quạ cũng thích?
“V-Và cái này?”
“Khoai tây om xì dầu.”
Bim bim khoai tây có thật sự được tính là khoai tây không? Cái này đã đạt tới trình độ luận văn triết học rồi.
“A, hay là cậu thích Saddo Bap hơn cơm, Jiaro?
“……”
“Thế còn cơm kiểu Ấn?”
Đúng vậy. Cơm kiểu Ấn khá là ngon. Tôi muốn đập cậu quá đi.
(Kumoko: ‘Bap’ có nghĩa là ‘cơm’ trong tiếng Hàn Quốc. ‘Saddo Bap’ là tên nhãn hiệu bán bim bim khoai tây. Cơm kiểu Ấn (Indian Bap) là một dạng trò chơi trừng phạt mà trẻ con Hàn Quốc hay chơi. Nếu bạn thua, thì bạn sẽ phải còng lưng xuống giống như đang cúi đầu và những đứa trẻ còn lại sẽ tụ tập xung quanh và đập vào lưng bạn với lòng bàn tay của chúng. Trẻ con Hàn Quốc đáng sợ thật. UwU)
Saeyeon cười và quay về phía Jaim.
“Jaim, con cũng muốn ăn loại cơm khác sao?”
“K-Không…… k-không sao đâu, mẹ……”
Oi, con nhóc kia, ánh sáng của Đảng trong mắt mi bị dập tắt rồi kìa.
“Được rồi, Jiaro! Khẩn trương lên và ăn thôi nào! Người bố thường là người ăn đầu tiên đấy!”
“……”
Được rồi, có thể vẫn còn chút hy vọng. Ai biết được liệu nó có ngon hay không? Thêm nữa, đây là bữa ăn mà Saeyeon đã tự mình làm lần đầu tiên. Saeyeon cũng đang ở đó nhìn về phía tôi với đôi mắt lấp lánh của cổ. Tôi hít một hơi thật sâu và múc một muỗng trước khi đưa nó lên miệng.
Tôi nhai.
Rộp, rộp, rộp, rộp.
“······O-Oooooooh!”
Cái vị này……! Hương vị của rau thơm toát ra từ những miếng bim bim khoai tây giòn rụm và được nấu kỹ càng! Nó thậm chí còn làm tăng thêm độ ngon miệng bằng cách ngăn không cho hương thơm thoát ra! Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa!
“Vậy, nó có ngon không?”
Trước Saeyeon, người đang hỏi trong lúc mỉm cười, tôi cũng mỉm cười lại với cô ấy.
“⎯⎯⎯Thế bất nào mà cậu có thể gọi cái thứ này là nấu ăn chứ?!”
Tôi sẽ lật tung cái bàn này lên!
Nấu ăn không hẳn là sở thích của tôi, nhưng kinh nghiệm mà tôi đã tích lũy được trong 10 năm tự nấu ăn cho bản thân hiện đang gào lên vì phẫn nộ! Nấu ăn, nấu ăn méo phải là như thế này!
“Nhóc, giúp ta thoát khỏ…… hửm?”
Con bé đi đâu rồi? Nó chuồn rồi à? Chẳng lẽ nó ở trong nhà tắm?
“Con đang ở đây nè.”
Trong lúc tôi đang nhìn xung quanh tìm con bé, tôi nghe thấy tiếng đáp lại của Jaim phát ra từ phía nhà bếp. Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng cái gì đó đang sôi lên.
“Nhóc đang làm cái gì ở đó thế?”
“Hửm? Con đang nấu ăn.”
Nhóc sao? Nhóc, người tự nhận mình là con gái của Saeyeon?
“Bố đừng lo và đợi một chút đi. Sẽ xong nhanh thôi.”
Cái gì sẽ xong nhanh cơ? Cái mạng của tôi á?
Không thể nào ngăn cản con bé, Jaim bắt đầu đặt từng đĩa đựng món ăn của mình lên trên bàn. Hiện giờ, chúng nhìn có vẻ ổn. Sau khi tháo cái tạp dề quá khổ với con bé đến nỗi nó đang lê trên sàn nhà, Jaim nói.
“Mặc dù không được hay cho lắm khi làm thế này sau khi mẹ đã nấu cơm cho chúng ta……”
Jaim liếm môi mình.
“Nhưng dù sao thì……Ừm……”
Ừm. Nói đến vậy thôi là được rồi. Tôi bỏ qua Saeyeon, người đang phồng mang trợn má hờn dỗi trên khuôn mặt, và nhấc thìa của mình lên.
“……Vậy?”
Tôi bảo Jaim, người vừa hỏi một cách lo lắng, ngồi xuống với cử chỉ bằng tay và quay ra nói với Saeyeon.
“Saeyeon.”
“……Sao?”
“Đây mới là nấu ăn này má trẻ!”
Xuất sắc, cực kỳ xuất sắc, nhóc. Đây chính là 美味(Hương vị thanh tú). Dù vậy, Saeyeon tiếp tục bĩu môi và quay đầu ra chỗ khác trước khi lầm bầm.
“Có khác gì nhiều lắm đâu……thậm chí thực đơn cũng giống nhau mà.”
“Saeyeon, mắt của cậu có vấn đề rồi à?! Chúng ta có nên đưa cậu đi đo kính không?!”
“Mẹ đã nói với mình, mon. Mẹ nói rằng nấu ăn là khi chúng ta trộn thứ gì đó ngon ngon và một thứ khác cũng ngon ngon để làm ra một thứ còn ngon hơn.”
Tôi đang nói với cậu bây giờ, nhưng cái triết lý nấu ăn đó sai cmnr.
“Thật tình, tôi không nghĩ mình có thể làm như thế này thậm chí là cố tình.”
“N-Nhưng……”
“Đủ rồi. Ngồi xuống và ăn thôi.”
Tôi chỉ có thể thở dài.
Tôi thực sự sẽ cưới cô gái này và có con sao? Dù chúng tôi có thực sự làm vậy đi chăng nữa, liệu bàn ăn tối của chúng tôi sẽ biến thành cái gì? Và con của con chúng tôi, và…… A, tương lai của loài người thật là tăm tối quá đi!
“Không sao đâu, mẹ. Con sẽ dạy mẹ cách nấu ăn vào lần tới!”
“……Được rồi. Cảm ơn con, Jaim. Nhưng……”
Saeyeon mở miệng mình ra và ngập ngừng nói với giọng nhỏ nhẹ.
“Ừm, Jiaro……”
“Sao?”
Khi tôi nhìn về phía cô ấy với cái thìa ở trên bàn tay, Saeyeon hỏi tôi một câu trong lúc nước mắt bắt đầu giàn giụa.
“Nếu đồ ăn dở tệ được làm ra, thì thức ăn sẽ bị đẩy sang một bên, phải không? Cậu sẽ đẩy nó sang một bên và mắng nhiếc mình, phải không? Liệu cậu sẽ…… vứt nó sang một bên?”
Vứt? Bữa ăn?
Ngay khi tôi nhìn theo ánh nhìn của Jaim mà vừa rồi chúng mới liếc về phía tôi, tôi có thể thấy bộ phim truyền hình đang được chiếu trên TV mà chúng tôi đã bật lên để xem trong lúc ăn.
Hôm nay cũng vậy, vẫn là bộ phim truyền hình đó, khi đồ ăn bị đẩy sang một bên và hai người đang cùng nhau chia sẻ hơi ấm thể xác.
“……”
Tôi liếm môi bởi sự ngượng ngùng xung quanh và quay đầu mình đi.
Saeyeon đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước cứ như thể cô ấy sợ sẽ bị ăn mắng.
Và Jaim đang nhìn về phía tôi với điệu cười tràn đầy sự hứng thú.
“……Ư, ý tôi là……”
Bài học ngày hôm nay: Không xem TV trong lúc ăn cơm.
[note14082]
________________________________________________________________________________
“Chuyện này…… sao có thể……?”
Ngay khi đặt chân vào trong phòng, tôi bỗng dưng muốn bật khóc bởi cảm giác tuyệt vọng ập tới con tim mỏng manh dễ vỡ của tôi.
“Làm thế nào…... một chuyện như thế này…… có thể…?”
Đây đúng là ác mộng. Nó chắc chắn phải là ác mộng. Nó không thể là gì khác ngoài ác mộng.
Tôi không thể thốt lên nổi lời nào. Bước chân của tôi đang loạng choạng và bàn tay tôi đang co giật trong vô thức. Tầm nhìn của tôi cứ lập lòa không dứt. Mặc dù dòng nước mắt đang chảy xuống từ đôi mắt làm cho tầm nhìn của tôi mờ nhòa đi, bởi cú sốc đột ngột này, tôi cảm giác như thể mình đang bị tiền mãn kinh.
“Tại sao lại có kẻ…… đội lốt con người……”
Trong lúc bản giao hưởng thứ năm của Beethoven đang vang vọng ở phía sau, tôi chứng kiến thảm họa vừa xảy ra ở trong phòng mình.
Một cái hộp mở. Đồ nghề thủ công và những bộ phận rải rác.
Và hơn nữa, một vật thể được lắp ráp gọn thể……
.
“CON NHÓC KIAAAAAAAA, THÒ MẶT MÀY RA ĐÂY NGAY VÀ LUÔN!!!!!!!!!”
.
“Hửm? Sao vậy, bố?”
Tôi hét vào cái mặt vừa ló ra của con nhóc sau khi nó mở cửa.
“Ý mi là gì khi nói “Sao vậy” hả?! Máu nhóc có màu gì hả?!”
“Đỏ?”
“Đấy không phải là điều mà anh mày đang hỏi! Sao mi dám hành xử ngây thơ vô số tội như thế hả!”
“Con trả lời vì bố hỏi mà……”
“Sao nhóc lại làm cái bộ mặt khó chịu đó hả?! Thế này là sao?!”
Jaim, người đang nghiêng đầu mình cứ như thể không hiểu tôi đang nói về cái gì, nhanh chóng nhận ra thứ mà tôi đang ám chỉ và gật đầu.
“Ừm! Con lắp nó đấy. Ngầu không bố?”
Dường như con bé khá tự hào về vật thể được đặt lên trên mặt bàn bởi Jaim đang cười rạng rỡ và giơ nó lên.
Thời điểm là vào năm 1942. Trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ II vẫn đang diễn ra dữ dội, một chiếc xe tăng để lại dấu ấn trong lịch sự vũ khí của Đức đã ra đời.
Với khẩu đại bác chính có khả năng hủy diệt bất cứ cỗ xe tăng nào ở trên chiến trường vào lúc đó, nó mang một lớp giáp nặng nề không thể bị xuyên thủng dù cho có bị tấn công bởi vô số lựu đạn. Phương tiện vũ trang này đã gặt hái được số lượng thành tích quân sự xuất chúng mà không ai có thể đếm được, và tất cả những vị anh hùng chiến trận để lại tên tuổi trong lịch sử đều coi chiếc xe tăng này là phương tiện vũ trang ưa thích của mình. Cảnh tượng chiếc xe tăng chà đạp những cỗ xe của kẻ thù càng thể hiện sự oai phong của cái tên mà nó được đặt. Một danh hiệu tuyệt đẹp tới nỗi được người đời ca tụng là không có một cái tên nào phù hợp hơn với năng lực của chính cỗ xe tăng.
Tiger I. Mãnh hổ nơi chiến trường.
⎯⎯⎯Mô hình lắp ráp bằng nhựa với tỉ lệ 1/35.
“Tại sao?! Vì lý do gì?! Anh đang định lắp nó cơ mà, nhóc có biết không?!”
“Hửm? Vì mô hình nó tự xuất hiện trước mặt con, chăng?”
“Đừng có viện mấy cái cớ kỳ quặc! Chẳng lẽ nhóc lớn lên mà không được bố mẹ dạy rằng không được phép động chạm vào đồ đạc của người khác à? Nhóc nhận được sự giáo dục từ một gia đình nào đó ở vùng đất mộng mơ à?!”
“Con nhận được nó từ bố mà.”
“Là anh sao?!”
“Thêm nữa, đằng nào thì bố cũng không định lắp ráp nó, phải không?”
“Anh mua trước để dành khi nào có thời gian rảnh thì lắp!”
“Mặc dù bố đã có nhiều như vậy…… Bố thực sự bực đến vậy chỉ vì con gái mình lắp có một cái thôi à?”
“Nhóc có biết mua một cái tốn bao nhiêu tiền không hả?! Anh mày đã phải sử dụng đến chút sinh lực cuối cùng còn sót lại để mua nó sau khi đã trừ đi chi phí ăn ở và nghiên cứu……!”
Hơn nữa, sao không phải là cái gì khác mà lại là… lại là… Hổ-chan của tôi! Con nhãi này!
“Nhưng con chán.”
Dường như con bé không nhận ra được cơn tức giận của tôi bởi Jaim cẩn thận đặt mô hình lên mặt bàn và nói.
“Bố bảo con không được phép tới trường nữa, nên chẳng có gì để con làm ở nhà cả…… Bố cũng nói vậy mà, phải không, bố? Tự tìm cái gì đó mà chơi. Chính vì vậy nên con mới lắp ráp cái này bởi cuối cùng thì con cũng có việc để làm.”
“Ý của anh lúc đó là game, không phải là làm mọi thứ một cách tùy tiện và lắp ráp đồ dùng của anh! Chơi với cái máy điện tử hay bất cứ cái gì mà nhóc mang theo bên mình đi!”
Đáp lại tiếng hét của tôi, con nhóc làm bộ mặt hờn dỗi.
“Nó hết pin rồi…… Con quên mất, cái sạc pin……”
“……Chà, anh hiểu rồi.”
Thật là tệ quá đi. Nếu tự dưng máy hết pin trong lúc đang đánh dở con boss, thì nó thực sự……
“……Không, không, chuyện đó không liên quan gì đến anh! Vậy tại sao nhóc lại làm thế này? Chơi trên máy tính còn vui hơn nhiều!”
“Có rất ~ là ~ nhiều thứ kỳ quái ở trên máy tính, nên con không muốn động vào nó. Sao bố lại xem mấy thứ đó trong khi bố đã có mẹ rồi?” [note13759]
“Con nhãi kia……!!!!”
Tôi có nên đánh nó không? Jaim mở to mắt mình ra và nói.
“Bố định đánh con gái mình à? Bố định đánh con gái mình sao, bố? Đánh con gái bố?”
[note13758]
“Đừng có nói mấy thứ kỳ quặc! Nhóc phải được dạy một bài học nếu nhóc động vào đồ của ai đó mà chưa xin phép! Chuyện này cũng đồng nghĩa với ăn trộm đấy!”
“Đánh con gái chỉ vì nó chạm vào đồ chơi của mình…… Nếu bố thừa thời gian để bực tức như thế này, thì bố nên đi hòa làm một với mẹ còn hơn. Đã được nhiều ngày rồi kể từ khi con tới đây, nhưng bố thì vẫn như thế này.”
Jaim nói tự tin trong lúc mạnh dạn ưỡn ngực ra. Chuyện này không ổn rồi. Tôi phải làm gì đó và dạy cho con nhóc này luật lệ của xã hội thôi.
“Nhóc. Khi nhóc làm những việc như thế này, bố của nhóc sẽ làm gì?”
“Bố mong đợi gì chứ…… Ông ấy không làm gì cả.”
Thế nên con bé mới như thế này. Nếu đã vậy, tôi phải làm gì đó. Trong lúc nhìn tôi vươn người lên với biểu cảm kiên quyết trên khuôn mặt, Jaim nhìn vào tôi với đôi mắt lấp lánh và hỏi.
“Ồ, bố. Vậy cuối cùng bố cũng quyết định hành động rồi sao?”
“Đúng vậy. Anh đã hiểu ra nhiều chuyện nhờ vào câu nói của nhóc. Đúng như anh nghĩ, tương lai chỉ có thể được thay đổi nhờ vào nỗ lực của con người. Anh không thể cam chịu thực tại này được.”
“Chính là tinh thần đó, bố! Cứ để bản năng của bố dẫn lối và giải quyết mọi chuyện đi! Con sẽ kiên nhẫn đợi ở đây! Bố, chúc may mắn!”
Có vẻ như Jaim thực sự rất vui bởi nước mắt bắt đầu tuôn rơi từ khóe mắt con bé.
“Cuối cùng bố cũng chịu nghe lời mình…… Con, vui quá!”
“Giờ vẫn còn hơi sớm để nhóc vui mừng đó. Sau cùng thì quãng thời gian tận hưởng bây giờ mới bắt đầu.”
Biểu cảm bối rối lướt qua khuôn mặt Jaim khi bóng của tôi trùm lên con bé.
“……Chờ một chút, bố? Sao bố lại làm bộ mặt đó trong lúc tới gần con?”
“Bởi vì anh đang cảm thấy lâng lâng khi cuối cùng cũng có thể giải tỏa toàn bộ căng thẳng tích tụ lại khi nhìn thấy con gái mình nhiều quá. Không sao đâu. Mặc dù nó sẽ hơi đau một chút, mọi chuyện sẽ xong nhanh thôi.”
“X-Xong nhanh thôi……? Bố, đừng nói với con……?!”
“Hiện tại nhóc và anh là hai người duy nhất ở đây. Nói cách khác, sẽ không có ai tới giúp nhóc cả.”
“K-Kyaah! B-Biến thái, bố là đồ biến thái! Bố đang định làm gì với con gái của mình đấy?!”
Tôi tiến gần và nói thầm vào tai của Jaim trong lúc con bé vẫn còn đang hoảng loạn.
“Anh sẽ đánh con gái của mình.”
“……Sao cơ?”
Tôi bế Jaim lên, đặt con bé lên đùi mình, và tụt quần con bé xuống. Đừng có nghĩ cái gì kỳ quặc, tôi chỉ kéo xuống phần mông của con bé thôi. Cặp mông căng và mịn hiện ra trước mắt tôi. Có vẻ như da con bé khá đẹp. Tôi kéo ống tay áo mình lên.
“C-Chờ đã! Bố đang định làm gì thế?!”
“Mặc dù có nhiều người cho rằng trừng phạt là điều không tốt. Anh cũng đồng ý với họ bởi anh thường xuyên gặp rắc rối với giáo viên. Dù sao thì, đúng như anh nghĩ, nhóc phải bị quở trách nếu nhóc làm việc sai trái, và trộm đồ của người khác là điều không nên làm.”
“Đ-Đừng nói rằng…!”
“Và rồi chuyện đó thật sự xảy ra.”
Jaim, người đang mở to mắt mình ra, nhanh chóng nhắm chặt chúng lại.
“⎯⎯⎯Ow!”
Bộp, bộp.
Mặc dù tôi đang rất tức giận, tôi cũng không độc ác đến vậy. Tôi không đánh con bé quá mạnh hay quá đau. Tôi chỉ đánh phần sau của con bé vừa đủ để có dấu tay trên đó. Ngoài ra, phần sau của con bé khá là rắn chắc.
“S-Sao bố có thể đánh con gái mình khi nó dễ thương như thế này, au!”
“Từ lúc này trở đi, nhóc không phải là con gái của anh!”
“Hi-hiiik?!”
“Trật tự! Nhóc thật sự nghĩ trên đời này có đứa trẻ nào có thể trưởng thành tử tế mà không bị đánh phạt không?! Nhóc nên làm loạn đồ dùng của người khác mà chưa có sự cho phép của họ hay không nên?!”
“Au au! N-Nhưng, aung! Thế này là quá lắm rồi, auh! Auu!”
“Đừng có làm mấy tiếng động kỳ lạ! Nhóc có hối lỗi hay không?!”
“C-Chỉ vì con chơi với nó một chút, aauung! C-Con xin lỗi!”
“Nhóc có tiếp tục tái phạm hay không?!”
“Không! Con sẽ không tái phạm nữa!”
“Hừm, tốt lắm.”
Tôi đánh con bé một lần nữa trước khi kéo quần con bé lên và nhấc con bé xuống từ đùi mình.
“Uu······. Uu, uuhuk, uuu······. Mông con, đau quá······.”
“Vấn đề là ở chỗ đó đây.”
“······Huk, uu, uuwaaa······. Mẹ ơi······.”
Jaim, người đang xoa xoa cái mông đau nhức của mình, không kiềm chế nổi và bắt đầu khóc. Đúng là trẻ con mà. Trong lúc nước mắt chảy xuống mặt con bé, Jaim lườm về phía tôi.
“K-Không công bằng……! Ngay cả bố của con cũng chưa từng đánh con……!”
Nếu con bé đã định như thế này, thì tôi chỉ có thể đưa cho con bé một câu trả lời.
“Anh là bố của nhóc.”
________________________________________________________________________________
“……”
Ngày hôm sau. Bởi vì đã đến cuối tuần, tôi đang chuẩn bị xử lý mớ quần áo cần được giặt giũ đã tích tụ lâu ngày, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đứng như trời trồng trong lúc cầm trên tay rổ quần áo.
“…… Nhóc làm gì ở đây thế?”
“……”
Jaim không thèm nghe tôi nói và, trong lúc ôm gối mình, con bé quay đầu ra chỗ khác.
Ở bên trong máy giặt.
“……”
Bởi vì nó là một chiếc máy giặt thông thường và cũ kỹ nên đầu con nhóc có hơi nhô ra bên ngoài. Trong lúc cạn lời nhìn con bé, tôi có thể nghe thấy tiếng lầm bầm phát ra từ bên trong chiếc máy giặt.
“Không công bằng. Mặc dù con bị bắt phải ở nhà một mình, bố vẫn đánh vào mông con chỉ vì con đã làm vậy. Dù cho từ trước tới nay bố chưa bao giờ để tâm tới những gì con làm. Bố đã làm được gì cho con chứ?”
Lầm bầm lầm bầm. Con bé đang lầm bầm với chính bản thân mình với chủ ý để cho tôi có thể nghe được.
Dù sao thì, đã lâu rồi một chuyện như thế này mới xảy ra. Chui vào bên trong máy giặt. Mỗi khi Saeyeon cáu giận trong quá khứ, cô ấy cũng luôn chui vào trong máy giặt và hành xử như thế này.
“Này, thôi cái trò này và ra ngoài đi. Anh còn phải giặt quần áo.”
“Hứ, mon, Con không có ở đây, mon.”
“Anh có thể thấy rõ nhóc ở bên trong đấy, nhóc biết không? Nhóc là đà điểu Châu Phi à?”
Người ta thường nói đà điểu Châu Phi tin rằng chúng sẽ biến mất nếu chúng chui đầu xuống đất.
“Bố mẹ xấu tính. Con đã quay ngược thời gian từ tương lai để về đây, vậy mà lúc nào cũng bị bắt phải ở nhà. Bố và mẹ thậm chí còn không giúp con thực hiện “Kế hoạch gia đình hạnh phúc” của mình.”
“Nếu nhóc làm thế này chỉ vì chán thì đi kêu Saeyeon chơi cùng đi. Ra khỏi chỗ này đi. Anh phải giặt quần áo.”
“Mẹ quá trẻ con……! Con không ngờ mẹ lại như thế này.”
Câu vừa rồi khá là thú vị đó nha. Một con nhóc tiểu học gọi một học sinh cao trung là ‘trẻ con’. Chà, Saeyeon thì đúng là trẻ con thật. Jaim dường như cảm thấy bị động chạm sau khi nghe thấy tôi cười bởi con bé nhanh chóng quay đầu về phía tôi.
“Mẹ hoàn toàn đối xử với con như một đứa nhóc! Khi con bảo mẹ chơi cùng mình, thì lúc nào cũng là chơi đồ hàng hoặc chơi trốn tìm……”
“Chà, thường thì đó là những trò mà người ta thường hay chơi với học sinh tiểu học.”
“Con không phải là học sinh tiểu học!”
“Đừng có làm anh cười. Dựa trên chiều cao hiện tại của nhóc, thì thậm chí dù nhóc có là học sinh mẫu giáo thì anh cũng tin.”
Jaim dường như rất bực bội với những gì tôi nói bởi con nhóc bắt đầu bật khóc.
“C-Con sẽ nhanh chóng cao lên thôi! Con cũng sắp sửa học cấp hai rồi!”
“……”
Một học sinh cấp hai chui vào bên trong máy giặt, nghe hay quá ha?
“Nói cái gì đó có lý đi. Mà hơn nữa, chẳng phải điều đó có nghĩa nhóc thực sự là học sinh tiểu học sao?”
“Con nhỏ người vì con giống mẹ!”
Giờ con nhóc nói tôi mới để ý, trong quá khứ cũng có chuyện tương tự như thế này. Ngay cả Saeyeon, người hiện tại sở hữu chiều cao và hình thể của một người mẫu, từng là một con bé khá lùn cho tới trung học cơ sở. Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như vào khoảng thời gian đó Saeyeon vẫn còn chui vào trong máy giặt……
Thậm chí trong lúc tôi đang hồi tưởng lại một thời quá khứ tươi đẹp, Jaim tiếp tục phàn nàn.
“Nhưng mẹ hoàn toàn đối xử với con như trẻ con……Không, chính xác hơn thì mẹ mới là trẻ con.”
Jaim quay đầu ra hướng khác một lần nữa và lẩm bẩm trong lúc nhìn chằm chằm vào phía bên trong của máy giặt.
“Khi con gặp mẹ lần đầu tiên, mẹ tin rằng em bé được sinh ra sau khi nắm tay nhau trong lúc ngủ, mẹ không hề biết ‘hòa làm một’ nghĩa là gì, và con càng ngày càng quan ngại khi nghe những gì mẹ nói trong lúc chúng ta xem bộ phim truyền hình đó. Thật tình…… Con biết bố là kiểu người như thế này, nhưng con không ngờ mẹ cũng như thế……”
“Chính vì vậy nên anh mới nói với nhóc từ trước rồi, phải không? Anh đã nói là Saeyeon chỉ là một đứa trẻ. Thứ mà nhóc đang nghĩ tới sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”
“Dù vậy…… Con đã rất háo hức muốn biết mẹ là người như thế nào……”
Bởi vì câu lầm bẩm của Jaim, một ý nghĩ chợt thoáng hiện lên trong đầu tôi.
“Chờ đã. Chẳng phải nhóc bảo rằng anh và Saeyeon khá thân mật với nhau trước khi cô ấy rời đi vì một cuộc cãi vã? Ấy vậy mà nhóc không biết tính cách này của Saeyeon sao?”
“……Con không biết.”
Jaim cúi thấp đầu xuống trước khi tiếp tục. Tôi không thể thấy rõ được con bé.
“……Mẹ rời đi khi con còn nhỏ……”
“……Khi nhóc còn nhỏ?”
“Con còn rất nhỏ đến mức không nhớ được rõ ràng.”
Chỉ có một giọng nói ủ rũ phát ra từ bên trong chiếc máy giặt.
……Con bé này.
“Thế tại sao nhóc lại nghĩ Saeyeon rời đi là do lỗi của anh?”
“Bởi vì con vẫn nhớ ngày mà mẹ rời đi. Con thức giấc giữa đêm bởi vì con nghe thấy tiếng cãi cọ ở dưới tầng. Con rời khỏi phòng mình để xem thử và thấy bố và mẹ đang cãi nhau. Con không nhớ tại sao hai người lại gây chuyện, nhưng vào lúc đó, bố, đã nói thế này với mẹ, ‘Bởi ngay từ ban đầu, tôi chưa bao giờ coi cô như một người phụ nữ.’ Sau chuyện đó, mẹ biến mất.”
“……”
“Chính vì vậy nên con mới nghĩ đó hoàn toàn là lỗi của bố.”
Jaim chỉ để lộ ra ánh mắt lườm nguýt của mình từ trong máy giặt trước khi tiếp tục.
“Con bị trêu chọc rất nhiều khi còn nhỏ vì không có mẹ. Mỗi khi chuyện đấy xảy ra, con luôn khóc lóc chạy tới chỗ bố nhưng ông ấy không thèm quan tâm. ‘Nói ra sự thật con không có mẹ thì có gì là xấu khi con thực sự không có?’ Vì thế nên con nghĩ mẹ đã hết chịu nổi con người của bố và rời đi.”
Tuy nhiên, giọng của Jaim nhỏ dần từng chút một.
“Nhưng…… Giờ thì con đã hiểu được một chút rồi. Tại sao bố lại nói những lời như vậy.”
Jaim lẩm bẩm trong lúc nở nụ cười kỳ quặc.
“Thế nhưng, nếu con quay về quá khứ, về thời điểm mẹ vẫn còn ở đây và chúng ta vẫn sống hạnh phúc bên nhau, thì con nghĩ con có thể khiến cho mọi chuyện tốt lên bằng cách làm cho bố nhìn nhận mẹ như một người phụ nữ. Nhưng mẹ rất trẻ con, bố thì luôn gặp mặt với cô gái kỳ dị, và thậm chí ông ấy còn hợp tác với cô ta để khiến con rời đi hoặc sao cũng được……”
Hừm, con bé cúi thấp đầu xuống một lần nữa và cái máy giặt lên tiếng.
“Đúng như con nghĩ, có thể việc con tới đây là vô ích……”
“Ờ. Nên khẩn trương quay về tương lai đi nhóc.”
Tôi có cảm giác như mình nghe thấy tiếng nổ ở đâu đó. Chà, rốt cuộc con bé muốn gì đây?
“Ngay từ ban đầu, gia đình không giống như nhóc vẫn luôn tưởng tượng. Thứ phù du như gia đình là không cần thiết.”
“Không, không phải như vậy! Gia đình vô cùng quý giá! Chúng ta chỉ có duy nhất một gia đình mà thôi!”
“Heh, thật ngốc nghếch làm sao. Đó chỉ là những ảo tưởng được thêu dệt nên bởi phim ảnh thôi.”
Tôi không thể nào ngồi yên sau khi nghe thấy điều đó. Dù có là vì tương lai của toàn nhân loại, tôi phải cho con bé biết được sự thật.
“Nghe cho rõ đây, nhóc. Gia đình không phải là như vậy.”
Người ta thường hay nói chúng ta phải biết trân trọng gia đình mình.
Những con người không bao giờ bị chia cắt khỏi chúng ta bởi được liên kết bằng máu mủ ruột thịt. Những con người luôn giúp đỡ lẫn nhau mỗi khi có khó khăn và cùng nhau chia sẻ hạnh phúc, công việc, và cả sự mệt mỏi. Những con người mà hiển nhiên ai cũng có và sẽ làm cho ta cảm thấy cô đơn nếu biến mất.
Có vô số câu chuyện nhắc nhở con người về sự quan trọng và quý giá của gia đình. Một đứa con hiến nội tạng của mình cho bố mẹ, những bậc phụ huynh tận hiến cả cuộc đời mình để nuôi dạy con gái, một người nào đó chu du cả ngàn dặm để tìm mẹ mình, vân vân và mây mây, những câu chuyện như vậy.
Chúng đều là giả dối.
Những lời nói dối được truyền lại qua hàng thế hệ để bảo toàn xã hội.
Những bậc phụ huynh đùn đẩy toàn bộ nợ nần của mình lên người thân rồi biến mất, những đứa con không đoái hoài gì đến cuộc sống của cha mẹ mình, dù họ có đang chết đói hay không, và chơi đùa, ly hôn, bỏ mặc trẻ em, tình yêu và chiến tranh, và những thứ như vậy.
Nếu để ý kỹ xung quanh, thì chúng ta sẽ nhận ra rằng thế giới này tràn ngập những câu chuyện bẩn thỉu và thối nát như vậy.
Gia đình vô cùng quý giá? Họ là những người không thể bị chia cắt khỏi chúng ta?
Vậy tại sao tòa án hôn nhân lại tồn tại?
Tôi không tin vào những câu từ như vậy.
Thứ phù du như gia đình là không cần thiết.
Chúng ta sẽ cô đơn nếu sống tự lập một mình? Nhân loại không yếu đuối như vậy. Không có ai trên đời này lại không thể tự sống một mình được. Chừng nào họ còn đủ tự tin, họ có thể vượt qua nó bất cứ lúc nào. Nếu không thể, thì điều đó chỉ chứng tỏ rằng họ rất yếu, và nhân loại cần phải vượt qua yếu điểm đó.
Chừng nào nhân loại còn phát triển, chúng ta có thể dễ dàng chỉ ra rằng luận điểm này là chính xác bằng cách nhìn vào sự sụt giảm số lượng các gia đình.
Đúng vậy, gia đình chỉ là một hệ thống cổ xưa mà con người lập ra để chống lại thú dữ ở châu Phi. Để con người có thể tiến hóa hơn nữa, họ phải nỗ lực để trở thành một thực tại hoàn hảo độc nhất.
Đáp lại bài phát biểu hùng hồn của tôi, Jaim, trông như thể đã được khai sáng một chân lý nào đó, cười rạng rỡ và nói.
“Bố bị ngốc à?”
“Đồ ngốc, sao nhóc dám gọi anh là đồ ngốc?! Anh thậm chí còn cắt nghĩa cho nhóc bằng các thuật ngữ đỡn giản!”
“……Con biết mà, bố là vấn đề còn lớn hơn cả mẹ.”
Jaim thở một hơi thật dài và đặt tay lên trán. Hành động đó làm tôi cực kỳ bực bội. Chính vì vậy nên các bạn cũng nên bực bội đi.
“Quan trọng hơn, bình thường nhóc luôn chạy nhảy tung tăng, nhưng bởi nhóc đang bên trong cái máy giặt đó, cuối cùng nhóc cũng trở nên dễ bảo.”
Giật, Jaim phản ứng. Con bé phản ứng bằng cách lườm tôi.
“Mặc dù việc trẻ em năng động là một điều tốt, nếu một con bé tí hon như nhóc cứ chạy nhảy xung quanh, thì nhóc sẽ mãi không thể phát triển được, có biết không?”
Giật, giật. Nếu cứ làm vậy thì thì tĩnh mạch sẽ vỡ ra đấy nhóc.
“Chính vì thế nên nhóc nên ngoan ngoãn ở nhà và lắp mô hình nhựa đi.”
“……Cái gì cơ ạ?”
Đáp lại những lời cuối cùng của tôi, Jaim, người nãy giờ đang nghiến răng, mở to mắt mình ra.
“Nhóc nói rằng nhóc thấy chán, phải không? Có vẻ như nhóc cũng thích lắp ráp mô hình nhựa, nên nếu nhóc thấy chán đến vậy, thì ngoan ngoãn chơi với chúng đi. Anh sẽ thấy vui hơn nếu nhóc chơi game, nhưng mấy thứ đó chắc sẽ khá nhàm chán bởi chúng khá là cổ lổ sĩ theo tiêu chuẩn của nhóc.”
Ở một mình khá là chán. Đó là một vấn đề khác với sự cô đơn.
Một không gian trống rỗng nơi chúng ta chỉ có chờ đợi một ai đó. Tôi hoàn toàn hiểu được sự mệt mỏi khi chúng ta không có gì để làm ngoài chờ thời gian trôi đi.
Chà, hơn nữa, nếu tôi không làm thế này, thì có khả năng con bé sẽ phát điên vì bị xì trét và lại đi tới trường.
Tốt nhất nên loại trừ nguồn gốc của những việc căng não như thế này.
Thay vào đó, tôi quyết định ra một quy tắc bất biến.
“Nếu nhóc lắp cái gì đáng giá hơn 30,000 won, anh sẽ kết liễu nhóc.”
(Kumoko: 30,000won = xấp xỉ $30)
“……Vâng ạ!”
Đừng có cười, anh mày sẽ trở nên mềm mỏng mất. Dù sao thì, mặc dù con nhóc này thậm chí còn không làm gì cả…… Hổ-chan của tôi nữa……
Nhưng, chà……Kệ đi.
Tôi lắc đầu và rũ bỏ mớ suy nghĩ vô bổ của mình.
Những cảm xúc như thế sẽ khiến cho sự việc giống như ngày hôm đó tái diễn.
“A, tìm ra con rồi, Jaim!”
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng mình, nên tôi quay ngược lại.
“Hửm? Cậu cũng ở đây sao, Jiaro? Mình đang chơi trốn tìm với Jaim. Cậu có muốn chơi cùng không, Jiaro?”
“……”
Ngay khi tôi liếc mắt về phía Jaim, Jaim dường như hiểu ngay ý nghĩa đằng sau ánh mắt của tôi bởi con bé ngay lập tức hét lên.
“C-Con đang làm thế này vì mẹ bảo mẹ muốn!”
“Con không muốn chơi trốn tìm với mẹ mình sao, Jaim?”
“K-Không, ý của con không phải như vậy……”
Mặc dù Jaim nhanh chóng trả lời câu hỏi của Saeyeon, có vẻ như những lời đó đã làm Saeyeon bận tâm.
“A, vậy con có muốn chơi trò khác không?”
……Tôi đã mong đợi cái gì chứ? Đó là Saeyeon mà. Cô ấy rất ngây thơ.
Có vẻ như Saeyeon đã nghĩ rằng vấn đề nằm ở trò mà họ đang chơi, nên cô ấy vỗ tay cứ như thể đã nảy ra một ý tưởng xuất sắc.
“Đúng rồi! Vì Jiaro cũng ở đây, hãy cùng chơi trò khác, được chứ? Đã lâu rồi chúng ta mới chơi cùng nhau, nên mình muốn chơi đồ hàng với Jiaro! Nếu chỉ có mình với Jaim chơi thì chán lắm. Nhé?”
“……”
Khi tôi từ từ quay đầu, tôi có thể thấy Jaim đang dùng ánh mắt để cầu cứu tôi. Ừm, chơi đồ hàng với chỉ hai người họ, hẳn sẽ làm cho con bé thấy căng thẳng. Tôi thở dài và trả lời.
“Được rồi. Chúng ta sẽ chơi sau khi tôi bỏ mớ quần áo này vào máy giặt.”
“Thật sao? Có chuyện gì xảy ra sao, Jiaro? Cậu lúc nào cũng nói ‘không’ mà.”
“Chà, có vẻ như con bé cũng đang cảm thấy khá chán. Tôi sẽ chơi với hai người một lúc.”
“Woa! Đã lâu rồi mình mới chơi đồ hàng với Jiaro!”
Đừng có thật lòng tỏ ra mừng rỡ như vậy. Chậc, tôi phải làm gì với cậu bây giờ?
Ừm, Nabom-sunbae cũng đã nói từ trước. Nghĩ về nó như chơi đồ hàng. Đương nhiên, tôi coi khinh những thứ như gia đình, nhưng nếu chỉ là giả vờ, thì ít nhất tôi cũng có thể làm được.
“Chính vì vậy, Saeyeon, khẩn trương và đem đồ cần giặt của cậu ra đây. Tôi sẽ giặt chung với đồ của tôi.”
“Oke! Mình mang ra ngay bây giờ đây!”
Cô ấy hẳn rất muốn chơi đồ hàng bởi Saeyeon nhanh chóng hét lên như vậy trước khi vội vã rời đi. Thật tình, cô ấy chỉ nhanh nhẹn vào những lúc như thế này. Không lâu sau, Saeyeon ra khỏi phòng và cầm trên tay một chồng quần áo khổng lồ cần giặt.
“……Cậu phải mang chúng ra thường xuyên hơn. Dù sao thì cậu cùng không phải là người giặt giũ.”
“Ehehe…… Chúng dồn lại nhiều như thế này vì mình liên tục cho Jaim mượn quần áo của mình.”
Ngay khi tôi cố gắng nhận chồng quần áo cần được giặt từ một Saeyeon đang cười tươi, Saeyeon cầm lấy rổ quần áo từ tay tôi.
“Mình sẽ giúp, Jiaro! Mình chỉ cần bỏ những thứ này vào trong máy giặt, đúng không?”
“Ý cậu giúp là sao? Cứ ngoan ngoãn ngồi đợi đi. Đừng có làm hỏng việc giống như khi cậu nấu ăn.”
Saeyeon trở nên bực bội bởi lời nhận xét của tôi và bĩu môi.
“Ít nhất mình có thể làm được việc này! Mình cũng có thể giúp, mon!”
Sự tự tin đang tuôn chảy từ khuôn mặt hờn dỗi và điệu bộ bĩu môi của cô ấy.
“Mẹ nói rằng tất cả những gì cần làm là đặt quần áo cần được giặt vào bên trong máy giặt, đổ một chút bột giặt vào, và ấn nút! Mình đã nhìn nó hoạt động rất nhiều rồi!”
“……”
Cô ấy trông không hề đáng tin một chút nào…… Mà hơn nữa, cậu không nên coi thường việc giặt giũ.
Nhưng, không còn cách nào khác. Mọi chuyện sẽ rắc rối hơn nếu cô ấy tiếp tục hờn dỗi.
“Được rồi. Vậy thử một lần coi sao.”
“Oke! Cứ giao cho mình!”
Saeyeon cười rạng rỡ khi nghe thấy câu trả lời của tôi. Tôi bước qua một bên và Saeyeon tiến lên phía trước trong lúc cầm trên tay toàn bộ đồ cần giặt. Jaim háo hức quan sát cô ấy. Tuy nhiên, cứ như thể cô ấy đang sợ hãi cái gì đó, Saeyeon đứng như trời trồng trước cửa máy giặt với đôi tay run rẩy. Có vẻ như Jaim, người đang thò đầu ra quan sát Saeyeon, cuối cùng cũng nhận ra.
“A, xin lỗi mẹ! Con ra ngoài ngay đây!”
Jaim đặt cả hai tay lên thành máy giặt, và ‘hự’, con bé dồn sức vào tay và nhảy ra ngoài. Tuy nhiên chỉ có phần thân trên là thò ra. Jaim dường như suy nghĩ trong chốc lát trước khi ngọ nguậy bởi con bé thử đặt chân của mình ra trước. Con bé không thể vì quá hẹp.
“……Bố, giúp con.”
Cuối cùng, trong lúc nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, con bé giơ cả hai tay ra.
“……Thiệt tình. Đừng có chui vào trong lần nữa. Phiền phức lắm đấy.”
Nếu không biết cách để thoát ra, vậy tại sao ngay từ đầu con bé lại chui vào?
“……Bên cạnh đó, Saeyeon, cậu đang làm gì thế?”
“Khịt, khịt…… Mùi của Jiaro……”
“……Đừng có ngửi quần áo bẩn.”
Áo tôi chỉ có mùi mồ hôi thôi đấy, cậu biết không?
________________________________________________________________________________
Sau khi chúng tôi chỉnh máy giặt xong và ngồi xuống phòng khách, Saeyeon nói với đôi mắt lấp lánh.
“Vì nếu mình là mẹ và Jiaro là bố thì sẽ không khác gì mọi khi cả, nên lần này chúng ta đổi vai đi! Lần này Jaim sẽ làm mẹ, còn mình sẽ làm con gái!”
……Tôi biết đây là tính cách của Saeyeon, nhưng thực sự cô ấy rất bộp chộp.
“Vậy bắt ~ đầu ~ thôi! Mừng bố về nhà!”
Sau khi vỗ tay một cái, Saeyeon bắt chước thói quen nói ngọng của trẻ con. Tôi thở dài và đáp lại. Ừm, quả thực tôi đã nói mình sẽ chơi với cô ấy.
“……Bố về rồi đây.”
Có vẻ như kịch bản là tôi vừa mới trở về từ chỗ làm, nên Jaim nhanh chóng đứng dậy và giả vờ cởi áo khoác của tôi.
“Anh muốn làm gì trước? Đi tắm trước? Ăn tối trước? Hay là……”
Trong lúc ranh mãnh cười đểu, Jaim liếc về phía Saeyeon và nói.
“Hòa làm một với con gái mình?”
“……Được rồi. Trò chơi kết thúc! Chơi đồ hàng thế là đủ rồi!”
“Nếu đây là chơi đồ hàng, thì theo kịch bản của ngày hôm nay, lẽ ra bố phải gọi con gái mình là vợ và hòa làm một với nó?”
“Mơ đi nhá! Mà hơn nữa, cái kịch bản đó là thế méo nào?!”
Con nhóc đang nhắm vào điều này! Con bé đang giả vờ giống như lúc nó kêu chán vừa nãy!
Khác với hành động đứng bật dậy và hét lên của tôi, Saeyeon đang nhăn nhó trong lúc thò đầu ra như thể cô ấy không hiểu gì.
“C-Chờ đã, uuu…… V-Vậy thì, bởi chúng ta đang chơi đồ hàng, chẳng lẽ Jaim đã quay trở lại làm con gái còn mình lại làm vợ sao?”
“Đúng rồi đó, mẹ! Mẹ nói đúng rồi đó! Vì vậy nên mẹ phải hòa làm một với bố!”
“Thôi ngay cái trò hòa làm một đó đi!”
“Nhưng mà, chẳng phải bố cũng thấy hứng thú sao?”
“Còn khướt nhé! Mà hơn nữa, hòa làm một với con gái mình? Cái thể loại gia đình tâm thần gì vậy?!”
“Có vẻ như bố đang trong tình trạng mệt mỏi về mặt tinh thần, nên con nghĩ mình nên kích thích bố theo một cách mới lạ.”
“Anh méo cần cái thể loại kích thích mới lạ đó!”
“Mặc dù hôm qua bố còn nói với con rằng, ‘Từ giờ trở đi, con không phải là con gái của ta nữa’.”
“Jiaro, cậu lại nói thế với Jaim ư?”
Đáp lại câu bình phẩm của Jaim, Saeyeon lườm tôi một cách sắc bén. Tôi đâu có ý gì như vậy. Trước khi tôi có thể thốt ra câu trả lời, Jaim đã nói trước.
“Mẹ, điều đó có nghĩa bố không coi con như con gái bố mà như một người phụ nữ……”
“Nhóc ngừng ngay việc dạy cô ấy mấy thứ kỳ quặc được không?!”
“……Các bạn cùng lớp đã nói với mình từ trước rồi, nhưng, Jiaro, cậu thực sự thích các bé gái sao?”
“Còn khướt nhá! Thêm nữa, thằng chó chết nào nói câu đó!”
Saeyeon bĩu môi.
“Tất cả mọi người đều nói vậy. Họ nói rằng lý do Jiaro không trở nên hứng thú với mình là bởi có thể cậu ấy thích các bé gái……Nhưng ‘trở nên hứng thú’ nghĩa là gì? Nó có vui không?”
“Đúng rồi đó mẹ. Một số người thậm chí còn nói nó giống như game.”
“Con nhãi này chỉ đang cố gắng truyền bá tư tưởng lệch lạc thôi!”
Như thể tôi đã nói gì đó có lợi cho con bé, Jaim quay về phía tôi và nói.
“Nó không phải là tư tưởng lệch lạc! Bố quá coi mẹ giống như trẻ con rồi. Dù cho mẹ cũng đang ở cái tuổi mà mẹ nên biết nhiều thứ.”
Không. Dù sao thì, coi nó giống như một trò chơi chính là tư tưởng lệch lạc, phải không? Jaim lần này nhìn về phía Saeyeon và tiếp tục.
“Mẹ, mẹ không nên chỉ nghe có mỗi lời bố không thôi. Mẹ phải bước lên nấc thang của người lớn bằng chính sức mạnh của mình!”
Như thể con bé vừa mới nói gì đó tràn đầy cảm hứng, Jaim tự hào ưỡn ngực mình. Saeyeon, người nãy giờ đang nghiêng đầu trước cuộc hội thoại của tôi với Jaim, dường như ít nhất cũng có thể hiểu được điều đó và nở nụ cười.
“Nhưng tất cả những gì Jiaro nói là đúng, con biết không? Giống như lần nói về việc chạm môi vào nhau, Jiaro không hề nói dối.”
“……”
Jaim ngây người nhìn Saeyeon như thể con bé đã hoàn toàn quên mất mình định nói cái gì. Saeyeon xoa tóc Jaim.
“Thêm nữa, lúc trước Jiaro đã nói với mẹ rằng cậu ấy nói tất cả những điều đó là vì lợi ích của mẹ, vì vậy mẹ nên ngoan ngoãn nghe theo lời cậu ấy nói.”
“……Mặc dù mẹ đã nghe theo những gì cô gái kỳ quặc đó nói lần trước.”
“C-Chuyện đó…… Nabom-unnie là một người lớn và có quan hệ thể xác với Jiaro, nên……”
Đáp lại lời bình phẩm thẳng thừng và có phần hơi thất vọng của Jaim, Saeyeon trả lời trong điệu bộ bối rối. Quan trọng hơn, làm thế nào con nhóc này lại biết về chuyện đó? Là Nanda sao?
“Dù sao thì, Jiaro. Nếu đây là một trò chơi, thì nó phải vui, đúng không? Cậu có muốn chúng ta ‘trở nên hứng thú’ với nhau không?”
“Không! Không đời nào! Thêm nữa, đừng có bám vào tôi!”
Ngay khi tôi đẩy Saeyeon, người đang bám vào tay tôi lợi dụng lúc tôi bất cẩn, Saeyeon càu nhàu.
“Hmph. Nếu cậu không muốn thì được thôi, mon. Thay vào đó, chúng ta sẽ tiếp tục chơi đồ hàng. Lần này mình sẽ không nhượng bộ. Mình sẽ làm vợ!”
“……Cứ tự nhiên.”
Tôi thở dài một hơi từ tận sâu trong phổi mình và gật đầu. Ừm, chịu đựng thôi nào. Tôi sẽ kiên nhẫn. Ông cha ta thường hay nói mọi sự đều khởi đầu từ đức kiên nhẫn.
Saeyeon cười rạng rỡ và nói.
“Vậy thì mình cũng sẽ thử nó.”
“Nó?”
“Mm…… Mừng anh về nhà, chồng yêu. Anh đang thấy mệt, đúng không? Anh muốn làm gì trước? Đi tắm trước? Ăn tối trước? Hay là em?”
Ra là cái đó sao? Cô ấy quả thực luôn bị ảnh hưởng bởi những gì được nghe.
“……Nhưng Jiaro, câu này thực chất có nghĩa là gì?”
Nhìn đi. Đúng như tôi dự đoán, cô ấy không biết. Trong lúc nhìn về phía Saeyeon đang nghiêng đầu, tôi thở dài một hơi nữa.
“Saeyeon, nó có nghĩa là……”
Ọt ọt.
“……”
Trong lúc liếc về phía tôi với đôi mắt lấp lánh, Saeyeon hỏi một lần nữa.
“Đi tắm trước? Ăn tối trước? Hay em trước?”
Saeyeon, người đang quỳ gối ngồi ngay ngắn, nuốt nước dãi của mình xuống. Âm thanh ọt ọt phát ra từ dạ dày cô ấy một lần nữa.
Đôi đồng tử màu tím, to tròn và tràn trề hy vọng của cô ấy đang sáng lên như thể chúng đang bắn ra tia tẩy não. Saeyeon hỏi một lần nữa với đôi mắt lóe sáng.
“Ăn tối trước? Ăn tối trước? Hay ăn tối trước?”
“……Đ-Đi ăn thôi.”
“Oke!”
Saeyeon cười rạng rỡ trước câu trả lời của một tôi đã bị tẩy não.